Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ lại có người đòi lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hẳn, hơn nữa là dựa vào một cái cớ như thế, thật khiến người ta kinh ngạc.
Người cầm đầu là một lão nhân tóc xám, dáng người cao to, mặc đạo bào cũ nát, trên có thêu bát quái đồ bàng tơ tằm, trên búi tóc màu xám cài một cây trâm gỗ, trên mặt lão có chút nếp nhăn, ánh mắt màu xám chì, sắc mặt lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác cứng rắn.
Ở phía sau lão còn có một đám người, có lão ẩu, có nam nhân trung niên, cũng có thiếu nữ cùng với trẻ con. Nam nữ gĨà trẻ đều là tu sĩ, một đoàn như vậy tới đây xem ra cũng hơi có chút thanh thế.
Trong tòa điện to lớn đồ sộ xanh vàng rực rỡ này, người có thể ra vào đều có thân phận bất phàm, bọn họ dám tới nơi này khỡi binh vấn tội hiển nhiên là có thực lực.
- Thánh thể họ Diệp kia! Trả lại bảo đính cho tộc ta, nó không thuộc về ngươi!
Một thiếu nữ quát lên giọng yêu kiều, nàng dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này lộ rõ mười phần địch ý.
- Không sai! Đó là tiên vật của tộc ta, ngươi không thể lấy nó làm của riêng!
Một nam nhân khác phụ họa.
Một đám người đứng ở phía sau lão nhân, tất cả đều thần sắc lạnh lùng không có một chút thiện ý, như là đang đòi nợ một tên ác đồ, trên mặt có một loại hờ hững mà vô tình.
Cơ Tử Nguyệt không biết nên khóc hay cười, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh là như thế nào tới tay Diệp Phàm, nàng biết rõ hơn ai hết, nhóm người này dùng kỹ xảo lừa người cũng quá vụng về đi, biếu hiện này không phải là cướp bóc sao?
- Luôn miệng nói cái đỉnh này là của các ngươi. dựa vào cái gì, các ngươi cũng biết lai lịch của nó chứ?
- Sao không biết! Là tổ tiên Độc Nhân Đại đế lưu lại!
Lão nhân cầm đầu nói, con ngươi màu xám chì chớp lóe ra hàn quang lãnh liệt.
Diệp Phàm biến sắc, thu hồi một chút ý cười vừa rồi, lộ ra vẻ nghiêm túc. Hắn nghĩ tới một ít truyền thuyết, chẳng lẽ thật sự là một nhóm người kia hay sao?
Long Mã thì tính tình không tốt như vậy, tương đối dữ dằn. Bởi vì nó thật sự thống hận người như thế, không kiêng nể gì tới gây chuyện, khiến nó rất muốn tung một cú đá, đá cho tất cả đều thành máu bùn, nó quát lớn:
- Ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đều muốn cướp đoạt, ngươi nói vậy Vô Thủy Chung. Hoang Tháp đều là của nhà các ngươi ư?!
Bàng Bác, Cơ Hạo Nguyệt cũng tiến lên, làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Dựa vào cảm giác, bọn họ cho rằng có người muốn gây chuyện, lai giả bất thiện, hơn phân nửa có một hồi huyết chiến.
- Những người này là ai? Không ngờ muốn tranh đoạt Vạn Vật Mẫu Khí nguyên căn, yêu cầu này không khỏi quá phận rồi chứ!
- Đầu năm nay đúng là chuyện thần kỳ gì đều có, mặc dù cái đỉnh này là chí bảo, độc nhất vô nhị, nhưng cũng không cần phải... dùng cái cớ như vậy để tranh đoạt chứ?
Trong quỳnh lâu điện ngọc có rất nhiều tu sĩ. Nhìn thấy một màn này đều cảm giác vô cùng kinh ngạc, thấp giọng bàn luận, bọn họ cũng không biết lai lịch nhóm người này.
Nhưng mà, Diệp Phàm lại đang chau mày. Hắn vẫn chưa phủ định những người này ngay, bởi vì hắn nghĩ tới một ít chuyện cũ.
Lúc trước, khi hắn tung hoành ở Bắc Vực, đi qua đàn tràng của Độc Nhân, nhìn thấy qua Hắc Hoàng bị bí thổ vây khốn, cũng từng đi vào chỗ Thôn Thiên Ma Quân xuất thế.
Bất kể là Hắc Hoàng hay Đoạn Đức đều từng nói qua một ít bí tân, Độc Nhân nhất mạch xác thực có hậu nhân, đây là chuyện đúng sự thật.
Năm đó Độc Nhân biến mất, kiện Thôn Thiên Ma Quân để lại cho những hậu nhân này. Nhưng, thực đáng tiếc, kế thừa dù vĩ đại mấy cũng có khi kết thúc, Độc Nhân nhất mạch cố thủ mấy chỗ đàn tràng ở Bắc Vực, cho đến cuối cùng suy vong, mọi người hoàn toàn biến mất.
Vốn là một kế thừa vĩ đại, đáng tiếc bởi vì các loại nguyên nhân mà bị diệt vong tàn khốc.
Có người nói, Độc Nhân năm đó sát khí quá nặng trái với trời cao, bị trời xanh nguyền rủa, cuối cùng họa lây tới hậu nhân của nàng, vì vậy nhất mạch này nhanh chóng suy bại.
Cũng có người nói, Độc Nhân Đại đế tài ba trác tuyệt, từng đánh gục Thánh Linh thân thể đại thành, lại xâm nhập bảy đại cấm địa, giết chết tồn tại vô thượng trong đó, kết oán cừu lớn. Thời điểm nàng còn sống, tự nhiên thiên hạ khuất phục, vạn linh đều yên tĩnh, không có một người nào dám khiêu chiến, khắp thế giới đều phủ phục dưới chân, nàng xưng được là độc tôn xưa nay.
Nhưng một khi nàng rời trần thế, như vậy kết quả lập tức chuyển biến, bất kể là Thánh Linh được trời xanh che chở, hay là chí tôn trong các cấm địa, đều sẽ xuất thế trả thù, phá hủy đàn tràng, tàn sát hậu nhân của nàng.
Vì vậy, Độc Nhân nhất mạch mặc dù có Thiên công, có Thôn Thiên Quân, cuối cùng cũng phải bại vong, xoá tên trên thế gian. Còn có chuyên sau này Đoạn Đức tưởng nhớ cổ nhân, tìm kiếm trong các nơi di tích, cuối cùng lấy được cái nắp
Thôn Thiên Quân.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm những người này, nhìn lão nhân cầm đầu. muốn từ trên người bọn họ nhìn ra điều gì, như là có tu luyện qua Thôn Thiên Ma Công hay không, nhưng cũng không thấy.
- Các ngươi là hậu nhân của Độc Nhân Đại đế nhất mạch sao?
- Ngươi nếu đã biết, hãy giao ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đi!
Vài tên nam nữ trẻ tuổi đáp lại, mặt dầy vẻ lạnh lùng.
- Đây là thật vậy chăng?
Mọi người ồ lên, hết thảy sự kiện hôm nay chứng kiến quá mức khó tin, Độc Nhân Đại đế chấn động cổ kim tương lai, những người này là hậu nhân của nàng ư?
- Không có khả năng!
Bàng Bác lắc đầu quầy quậy. Từ khi đi vào tinh không, hắn từng nghe qua không ít lời đồn về Đại đế, đâu có nghe nói gì về Độc Nhân có hậu đại đâu.
- Các ngươi bịa chuyện, nữ Đế cả đời chưa gả chống!
Cơ Tử Nguyệt trợn đôi mắt to, thần sắc lạnh xuống, thân là nữ tính nàng tất nhiên là khâm phục và tôn sùng đối với Độc Nhân, rất chán ghét loại lời nói bịa đặt xúc phạm chỉ vì mưu đoạt của người này.
Độc Nhân ngạo thị cổ kim, là tiếp sau kế Đế Tôn, một trong số ít người được tôn xưng là Thiên Đế: Nam Lĩnh Thiên Đế danh chấn thiên hạ, tới hiện nay vẫn có không hề ít chứng cớ nói rõ đó chính là Độc Nhân.
Đương nhiên, đây chỉ là cách xưng hô trong một đoạn năm tháng được thế nhân tôn sùng, cũng không phải Để hiệu chân chính của nàng.
Phàm là đại thể, phàm là đại náo loạn, phàm là với lực bản thân huyết chiến khắp thiên hạ, chấn nhiếp cổ kim, khai sáng đại sự ghi chép tiền nhân chưa từng có, đều không tránh khỏi được tôn sùng là Thiên Đế, tôn xưng một đoạn thời gian.
- Độc Nhân hành vi ngạo thế, tự nhiên chướng mắt một số nam nhân nào đó, cả đời chưa gả chồng!
Diệp Phàm lắc đầu, giải thích với mọi người.
Độc Nhân lẻ loi hiu quạnh, khi còn nhỏ cùng với ca ca sống nương tựa lẫn nhau, nhưng rất nhanh thân nhân duy nhất đã bị Thần triều Vù Hóa mang đi, chỉ còn lại một mình nàng ta, lúc đó từng lưu lạc khắp nơi ăn xin, sau lại được một người thôn dã nào đó nuôi lớn.
Sau khi nàng thành đạo quay đầu nhìn lại, chỉ có lòng chua xót ít có niềm hạnh phúc. Hậu nhân của nàng đều không phải là huyết mạch của nàng, mà chỉ là thiếu niên nam nữ của thôn này, nàng để lại đạo chính thống cho bọn họ.
Mọi người giật mình, trong lúc nhất thời vô cùng cảm khái.
Mà những điều này đều là Đoạn Đức và Hắc Hoàng hợp lại tìm hiểu ra chân tướng lịch sử, còn đến tột cũng như thế nào, Diệp Phàm cũng không thể nói đúng hay sai. Cả đời Độc Nhân bị bao phủ trong màn sương mù. người đời sau khó có thể chân chính nhìn thấu.
- Độc Nhân là phàm thể một giới, năm đó bị cho rằng quá mức bình thường, không có thiên phú tu đạo gì, Thần triều Vũ Hóa vốn xem chướng mắt, không thể tưởng được... chính là người như thế mới có nữ Đế chấn thế không tầm thường!
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi rốt cuộc chịu trả hay không?
Sau lưng lão nhân tóc xám, mấy tên trẻ tuổi hét lớn, thần sắc ác nghiệt, giống như chủ nợ thật sự đang đòi lại tài sản của mình, mà đã có chút không kiên nhẫn.
- Nói như vậy, các ngươi chính là hậu đại của cái thôn kia à? Không phải nói nhất mạch này đã biến mất rồi sao? Ngay cả Thôn Thiên Ma Quân đều chôn vùi trong lòng đất, các ngươi có cái gì chứng minh?
Diệp Phàm bình tĩnh, hỏi, hắn có thể xác định, những người này chưa từng tu luyện Thôn Thiên Ma Công, không có loại khí cơ này.
- Tùy tiện nhảy ra một người, nói chính mình là con của Vô Thủy Đại đế, là con nối dòng của Thanh Đế, là con cháu của Đế Tôn... có phải đều có thể kế thừa hết thảy của họ hay không?
Bàng Bác cười lạnh nói.
Mọi người cười vang.
- Chính xác! Chẳng lẽ có người đứng ra nói chính mình là con cháu của Đế Tôn, là được quyền thống trị chúng ta, khắp vũ trụ đều phải tôn hắn là vị Thần tối cao ư?
Không ít người đều oán thầm trong lòng, rất nhiều người thì trực tiếp lớn tiếng nói ra. rất xem thường.
- Thân là hậu nhân của nàng, tự nhiên phải có chút chứng cớ, các ngươi đến xem đi!
Nói tới đây, lão nhân tóc xám xổ ra một bức họa quyển, mặt trên có vẽ một cái Thôn Thiên Quân, phóng ra tiên uy bất hũ, tràn ra từng tia hào quang đen nhánh chói mắt. làm mọi người không mờ hai mắt ra được.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, đây là một bức họa quyển mà thôi, cái thân lọ tuyệt đẹp giống như hình người kia trông rất sống động, như là có smh mệnh, muốn đi ra ngoài.
Đây là từng đợt từng đợt đế uy!
-Tổ tiên lưu lại một bộ họa quyển này, còn chưa đủ sao? Lão nhân tóc xám nói.
Ở trên họa quyển còn có hình một nữ nhân, tóc mảy búi cao, trang trọng nghiêm trang, xinh đẹp tuyệt vời, nâng Thôn Thiên Quân trong lòng bàn tay, phát ra từng đợt từng đợt hàn quang.
- Ở thời cổ đại tổ tiên lập thệ sẽ lập ra một bức họa, lưu lại cho hậu nhân chiêm ngường, biếu thị Ma Quân này là chính bút tích của Đại đế, cũng chính là Độc Nhân.
- Độc Nhân là hình dạng này sao? Tục truyền, đời sau không có người nào có thể từ trong di tích khắc đá vẽ ra được hình dáng của nàng!
Mọi người đều ngẩn người, trong lòng rung động, tất cả đều nhìn lên, mất không chớp nhìn chằm chằm vào bức hình.
- Đây là tổ tiên lưu lại, làm chứng cớ được không?
Lão nhân cầm đầu con ngươi trong đôi mắt màu xám chì lóe ra tia sáng rọi.
Diệp Phàm nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Nếu là hậu đại của Độc Nhân, vì sao không đi Đông Hoang tìm Thôn Thiên Quân, ngược lại để ý Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta?
- Đương nhiên phải đi Bắc Đẩu một chuyến!
Có người đáp.
Diệp Phàm không đế ý tới, đi lên phía trước, né qua từng đợt từng đợt ô quang của Ma Quân, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhân trong bức tranh, nhìn một hồi lâu, Thiên Mục không ngừng lóe lên tia sáng vàng.
- Đây không phải Độc Nhân Đại đế, nữ nhân này không có phong thái của nàng, dung mạo và thần vận cũng không giống. Ta từng ở trong lôi kiếp tận mắt thấy thân ảnh mờ ảo của nàng, đây là người đời sau làm ra, vẽ thêm vào bên thân lọ!
Diệp Phàm trịnh trọng nói toạt ra chân tướng, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Tức cười! Điều nầy sao có thể là hậu nhân vẽ lên, Ma Quân có lạc ấn của Đế uy, còn có thể làm giả được sao? Không phải tổ tiên lưu lại, ai có thể làm được?
Lão tẩu cười lạnh không thôi.
Bàng Bác đứng ra. nói:
- Thật là buồn cười! Không nói các ngươi không phải hậu đại của Độc Nhân Đại đế, cho dù đúng cũng khẳng định không có lý do đến đòi lấy. Xưa nay kỳ trân dị bảo nhiều biết bao, chẳng lẽ bị một người lấy được, ngày sau sẽ không được phép đổi chủ sao?
- Đáng giận nhất là, các ngươi giả mạo hậu đại của Độc Nhân Đại đế, quá mức ti tiện!
Cơ Tử Nguyệt cũng khẽ quát.
về phần Long Mã, giờ khắc này như là Đoạn Đức, Hắc Hoàng. Đồ Phi chiếm thân thể nó, trong miệng nước miếng bay bắn ra. một cái lại một cái đạo phù từ miệng nó bay ra. Nó lớn tiếng oán trách nguyền rủa, âm thanh và nước bọt của nó không ngờ hóa thành đạo tắc, "boong boong" vang động. Nói ngắn gọn chính là giống như một cái bình xịt nước bọt.
Diệp Phàm hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào bức họa, Nguyên Thiên Nhãn của hẳn không tầm thường, lưu động ra một lũ pháp tắc, làm cho bức họa trở lại chân tướng như cũ.
Bức họa quyển lập tức thay đổi, nữ nhận biến mất chỉ còn lại Thôn Thiên Ma Quân, vả lại trong lọ như có như không xuất hiện một chữ: "Phong!"
Diệp Phàm đương trường hét lớn:
- Cái gì hậu nhân, đây rõ ràng là đồ ấn phong ma của Độc Nhân Đại đế, các ngươi hơn phân nửa là một vực cổ Ma, ngày nay một lần nữa xuất thế!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trên thân lọ trong họa quyển kia, quả nhiên có một chữ "Phong" phát ra từng đợt từng đợt Đế uy, mặc dù sắp bị phai mờ, nhưng rất chân thật.
- Ngươi khinh nhờn bức họa của tổ tiên tộc ta. phá hủy đi hình ảnh pháp thể của nàng, tội ác tày trời, hôm nay phải nói cho sáng tỏ!
Lão nhân lớn tiếng quát.
Diệp Phàm con ngươì sáng rực, nhìn chằm chằm nhóm người này, quát:
- Các ngươi mặc dù che dấu khá tốt. nhưng dưới Nguyên Thiên Nhãn của ta cũng không trốn tránh vào đâu được. Máu trong cơ thể các ngươi có một loại dao động đáng sợ, rõ ràng không thuộc huyết mạch của Nhân tộc, sao có thể là hậu nhân của Độc Nhân? Có khả năng nhất, là thuộc bộ tộc cừu địch bị Độc Nhân phong ấn. Ngày nay xuất thế, các ngươi tìm Độc Nhân báo thù. muốn hủy diệt hết thảy những gì nàng lưu lại.
Mọi người ồ lên, hết thảy đều rối loạn.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi lừa đời lấy tiếng, là một tên đao phủ, từng ầm hại rất nhiều đồng đạo, hôm nay ta phải vạch trần ngươi. một ma đầu lớn nhất thế gian!
Đúng lúc này, lại có một đám người tới, cầm đầu cũng một lão nhân sắc mặt ác liệt.
Mọi người đều ngẩn ngơ, đây là chuyện gì vậy?
Đám Cơ Hạo Nguyệt đều bừng tỉnh, đây hiển nhiên là muốn nhằm vào bọn họ. Ngày nay Thánh thể Nhân tộc thanh danh vang dội, đây phải là một liên minh cường đại biết bao mới dám làm như vậy. Nên biết rằng, đây chính là một cửa quan Nhân tộc cuối cùng. không phải là địa phương tầm thường.