Diệp Phàm ngoái đầu nhìn lại, trong mắt bắn ra hai tia sáng sắc bén như là tia chớp màu vàng xé rách hư không, mọi người ở xa xa nhìn về dãy núi rừng này đều cơ thể phát lạnh, tất cả đều rút lui.
Hắn bắt đầu khắc pháp trận, dùng hết tâm huyết khắc dấu, bố trí trên núi lớn từng đạo phù văn lóe sáng, như rồng rắn uốn lượn vòng quanh núi mà đi, có khí cơ sinh mệnh thần huy sáng lạn.
Đây đã không phải là bày trận đơn giản, mà là giao cho nó tinh khí thần, như là đang tạo hóa sinh mệnh, mở ra Thần linh chí, làm cho núi rừng nơi phần mộ cổ đều có ý chí.
- Ta đã nghe nói, Bá vương đại bại trên tay ngươi, thật sự thống khoái, đánh thật tốt! Nhìn bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ của hắn liền phát cáu rồi!
Bàng Bác ở trong phần mộ nói.
Diệp Phàm kể lại trận chiến mình trải qua, nhưng tay cũng không có dừng lại, một cái đường cong hình rồng khắc thành chia núi rừng làm hai bộ phận, hình thành thần hình thái cực trong vùng đất hoang dã.
Gần như chỉ trong nháy mắt, địa phương này bắt đầu phát sáng, nuốt nạp tinh khí thiên địa, thánh lực hai cực âm dương va chạm, có thể dựa vào đó tấn công lối vào phần mộ.
Đây là Diệp Phàm cải tiến Nguyên Thiên pháp trận, mấy ngày nay hắn luôn vắt óc suy nghĩ, kết hợp Nguyên Thuật với Âm Dương thần trận to lớn của Thiên Đình cổ kia, lĩnh hội không hề ít điều tâm đắc.
Trong lúc nhất thời núi rừng reo vang, sấm sét gió bão nổi lên từng hồi, từng đạo phù văn như rồng rắn uốn mình trên núi cao, nhấp nháy phát sáng làm cho nơi đây lập tức khác biệt hẳn.
Bàng Bác kể lại chuyện mình rơi vào bên trong lăng tẩm này: lúc trước nhân cơ hội một vị Thánh linh tuyệt đại hóa đạo xé mở một khe hở, hắn mới có thể đi vào bên trong phần mộ. Có thể nói cửu tử nhất sinh, nếu không nhờ một quả Loạn cổ đế phù năm đó Diệp Phàm đưa cho hắn, hắn đã hóa thành nắm đất vàng từ lâu.
Cổ phù đó che chắn tai họa cho hắn, đã thay hắn chết cả bốn lần rồi.
Diệp Phàm gật đầu, rồi sau đó suy nghĩ: Sau này không lâu sẽ dựa vào thần lực của chư hùng làm tan rà nơi đây, địa phương này hơn phân nửa sẽ trời sụp đất nứt, Loạn Cổ để phù sử dụng số lần hữu hạn sẽ không còn an toàn như vậy nữa.
- Bàng Bác! Ngươi hãy nghe cho kỹ...
Hắn dùng thần thức truyền niệm, đọc bí quyết chữ "Giả" cho Bàng Bác, bảo hắn thừa dịp mấy ngày tới cố nghiền ngẫm nhiều hơn, để phòng bị vạn nhất.
- Thần thuật có một không hai!
Bàng Bác ngạc nhiên thán phục, nhiều năm qua như vậy hắn cũng không phải là không có gì, ở tinh vực Vĩnh Hằng hắn mở ra Thanh Đế Thần Tàng, thu được may mắn có thể nói là tuyệt thế.
Trong đó không chỉ có Tiến hóa thần dịch thượng cổ, cũng có mấy bản chép tay cùng sổ sách, có lý giải cùng diễn biến về đạo các thứ, còn có một số chú thích kinh văn đặc biệt.
- Có loại diệu thuật huyền bí này, nắm giữ nó liền tương đương có được nửa thân thể bất tử. Chúng ta có thể xông vào những cổ lộ hoàng kim kia, cùng Đại Ma Thần, Nhân Vương, Nữ Thần, Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử bọn họ tranh đoạt tạo hóa!
Bàng Bác thực xuất thần, không lâu sau liền thưởng thức tới chỗ thần kỳ độc bộ thiên hạ của bí quyết chữ "Giả".
Tiến vào chỗ sâu trong tinh không, xông vào Thánh thành cổ lộ Nhân tộc đã không còn là trọng điểm, việc này khó có thể thỏa mãn điều kiện lịch làm của một ít thiên kiêu trẻ tuổi, bọn họ bắt đầu chú ý tới một ít địa phương kỳ diệu bị quên lẵng kia.
Cái gọi là cổ lộ hoàng kim là thần tràng cực độ nguy hiểm, sớm đã không có tu sĩ đi tới. Nó từng là một bộ phận trên cổ lộ, ngày nay lại cỏ gai mọc thành bụi, gần như hoang phế.
Tinh Phế Thành coi như là một đoạn cổ lộ hoàng kim, có anh kiệt xâm nhập nơi này thí luyện, trong lúc vô tình chạm tới lăng tẩm của Đại đế cổ, làm cho nó hiển hóa trên thế gian, trở thành địa phương hội tụ phong vân náo nhiệt hẳn lên, trái ngược với sự cô lạnh ngày xưa.
Cổ lộ hoàng kim kỳ thật là một chỗ lại một chỗ bí cảnh phi thường cổ xưa, tràn ngập sương mù, là cổ địa tinh vực ở thời thái cổ dần dần hoang phế theo dòng chảy thời gian.
Bởi vậy, còn có thể gọi là bí cảnh hoàng kim thái cổ. về phần bí cảnh càng xa xưa hơn thì được gọi là cổ lộ hoàng kim thần thoại, hoặc là bí cảnh thần thoại.
- Cứ yên tâm chờ vài ngày, ta sẽ cứu ngươi ra!
Diệp Phàm bố trí xong Nguyên Thiên pháp trận, dặn dò Bàng Bác nhất định phải cẩn thận, mấy ngày tới hơn phân nửa sẽ có đại biến cố phát sinh.
- Yên tâm đi, ta không có việc gì! Huynh đệ chúng ta còn phải dắt tay tung hoành thiên hạ nữa chứ! Đi kiến thức Thần tộc, còn có Đế Thành của Thiên Đình cổ các nơi nữa!
Bàng Bác đĩnh đạc nói.
Bọn họ nói chuyện với nhau thêm chốc lát, sơ lược kể ra điều mình trải qua, cùng không có nói nhiều, bởi vì Diệp Phàm muốn đi quan sát tình huống thi thể Đế cùng Hoàng tuyền, phòng bị có chuyển biến gì khác ngoài ý muốn.
Vân Miểu đại lục treo trong vũ trụ, trôi nổi cùng không biết đã bao nhiêu năm, tuy rằng ẩn chứa âm địa, nhưng lại nhận chịu tinh hoa nhật nguyệt thanh tẩy, trên mặt đất thiên tài địa bảo vô số.
Đây là một loại thiên thể kỳ dị, không phải tinh tú mà là một khối đại lục. Trong vũ trụ tồn tại như vậy, ít nhiều có chút quái dị. Tuy nhiên, ở Tinh Phế Thành không tính là gì, nơi này là nơi mai táng tinh tú, có rất nhiều mảnh nhỏ lục địa cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với tinh vực của hắn.
Một sông lớn vắt ngang buông xuống dòng nước lờ mờ, chảy xuôi về hướng phương xa, không có sinh cơ, không cảm thụ được hy vọng, tràn ngập tử khí làm cho khắp tinh địa đều có vẻ tiêu điều, cô quạnh.
Dòng sông lớn này từ trong hư không chảy ra, như là không có ngọn nguồn, từ trống rỗng đổ xuống, đầm nước màu vàng giống như nước từ thây ma rỉ ra, có một loại lực lượng đoạt hồn nhiếp phách.
Nó liền kề với Vân Miểu đại lục, cũng không xa xôi lắm, có người phỏng đoán phần mộ Đế chân chính ẩn trong hư vô, ngày nay vỡ tan, thấm xuyên qua hư không chảy ra thành Hoàng tuyền.
Diệp Phàm quan sát đo lường thời gian rất lâu, lúc đầu cũng không có tới gần, bởi vì nhìn thấy nơi cực âm này khác với Hoàng tuyền thủy, nó có một loại lực lượng yêu tà.
Nhưng còn chưa đến gần, thân thể đã có xu thế hóa đạo tan rã, trong đó dường như ẩn chứa lực lượng hủy diệt thật lớn. Mấy ngày gần đây có rất nhiều tu sĩ tới thám hiểm, kết quả tất cả đều hóa thành bụi bậm.
Diệp Phàm thi triển hết Nguyên Thuật, mờ mắt thần nhìn xuyên qua hư không, mơ hồ dường như thật sự thấy được một tòa phần mộ lớn treo trong hư không vũ trụ, nơi đó tràn ngập khí tức Đế mãnh liệt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả trở thành hư vô, mờ ảo rồi tan biến mất, cái gì cùng không có, chỉ còn lại cảnh tĩnh mịch, không nghe được mảy may âm thanh gì-
Giống như thực giống như ảo, phần mộ của Đại đế cổ không người nào có thể thấy hình thực, có chăng chỉ là căn cứ vào dấu vết đại đạo đo lường rồi vè phác thảo ra hình dána phần mộ, không nhất định là thực.
Diệp Phàm chau mày, ngay cả Nguyên Thiên Nhãn đều nhìn không thấu, có thể thấy được địa phương mai táng thi thể Đế siêu phàm đến cờ nào. Thật trái ngược với lè thường! Mặc dù Đại đế mất đi, đế huyết, tiên cốt của hắn đều khiến người ta kính sợ, không thể khinh nhờn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Diệp Phàm thử đi tới gần, muốn đi xa hơn một ít so với người khác, kết quả lại lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cảm nhận được một loại sát khí uy nghiêm lẫm lẫm, hơi lạnh thấu xương tủy.
"Phong!"
Diệp Phàm quát nhẹ, hai tay khẽ vạch ra, xuất hiện một đạo lại một đạo quỳ tích kỳ bí, mang theo thần hà sáng lạn bay múa, đạo đạo văn lạc nhập vào hư không, cố định tinh không, làm tan rã sát khí.
Nguyên Thuật tới trình tự này đã không phải là thi triển một thuật một pháp. Diệp Phàm đồng loạt giương mười ngón tay bắn ra tiên huy bốn phía, liên tiếp hình thành sáu tòa pháp trận màu vàng, bảo hộ hắn ở trong đó. Đồng thời từng đạo phù văn lan tràn đến gần Hoàng tuyền, thăm dò tình huống chân thật của phiến tử địa này.
Đây là hiển hóa của Nguyên Thuật, từng mảng thần văn hóa thành từng dòng sông sáng lạn trút xuống tinh vực, từng cái ký hiệu nguyên đạo đan vào ra thật kỳ dị.
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, quả nhiên có chỗ không thể tham dò, cường đại như Nguyên Thiên Sư cũng không chạm tới được, chỗ này vượt qua phạm trù Nguyên Thuật hắn nắm trong tay.
Nơi này là địa phương mai táng Đế cổ, bất cứ thần thuật gì đều vô dụng, không xâm nhập vào được, hư không ngăn cách hết thảy, chỉ có dòng sông lớn màu vàng chảy xuống, thủy chung không thay đổi.
Đột nhiên, da đầu hắn như bị siết chặt, đau đớn giống như bị kim đâm, Diệp Phàm hít ngược một hơi khí lạnh, rất nhanh bay ngược lại.
Ở trong hư không chỗ Hoàng tuyền tuôn chảy ra, đột ngột xuất hiện một đóa hoa, như là một gương mặt người, trắng bệch dọa người, thất khiếu đều có nhưng mặt mày mơ hồ.
Nó cắm rễ ở trong tinh không, không có phiến lá, cả vật thể trắng bệch, chỉ lộ ra cánh hoa, làm bạn ở bên cạnh Hoàng tuyền, hình dạng như mặt người kia cùng với vẻ mặt tàn khốc khiến người ta sởn tóc gáy.
Diệp Phàm thối lui rời xa Hoàng tuyền, rồi sau đó hướng về Vân Miểu đại lục cổ bay đi. Địa phương này cũng thay đổi, không có giống như trước được tinh hoa thiên địa bao phủ, cũng xem như thiếu mất sinh khí.
Đồng thời kèm theo khí tức bất tường, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần, Diệp Phàm cẩn thận đi lại, yên lặng đo đạc, ở trên mặt đất vận dụng Nguyên Thuật để suy đoán lăng mộ Đại Đế mộ.
Hắn chạy trong sát khí tuyệt thế, đại khái đi một lần, trong lòng nổi lên từng trận sóng gió ba đào. Hắn không quan sát đo lường được nơi mai táng trong hư không, chỉ là xem đại lục cổ hữu hình này liền chiếm được một ít manh mối không tầm thường.
"Muôn đời trong tuyệt vọng... Có hy vọng sống lại!"
Diệp Phàm gần như mơ hồ cho ra kết luận này, hắn cảm thấy thực mâu thuẫn, đây rõ ràng là một tòa lăng mộ Đại Đế, như thế nào lại biểu hiện ra loại cơ hội này.
Hắn rời khỏi đại lục cổ, đứng trong tinh không nhìn xuống, rồi sau đó còn thật sự suy nghĩ, yên lặng dùng Nguyên Thuật thôi diễn.
Một tòa đại lục, hai tòa đại lục,... Diệp Phàm thu nhỏ lại từng khối trên thần bàn, đặt Tinh Phế Thành là trọng yếu nhất trong liên tuyến mười mấy khối đại lục, đánh dấu vị trí chúng.
Hắn xâu chuỗi từng khối khối đại lục cổ cùng một chỗ, rồi sau đó lại tách ra, dọc theo quỳ tích di chuyển riêng, chậm rãi bày ra kết cục hiện tại.
- Đây là mười mấy chỗ tử địa, mỗi chỗ đều là tuyệt địa uẩn tử tàng âm, có thể dùng để mai táng thi thể thật tốt!
Thế nhưng sau một hồi quan sát cẩn thận, hắn lại cho ra một kết luận khác. Mười mấy khối đại lục cổ này cùng là từng con tiềm long, nhìn xem riêng biệt đều là nơi mai táng, nhưng tách ra dọc theo quỹ tích di chuyển riêng, lại giống như từng con rồng chết đang nuốt nạp thần tinh, có hy vọng sống lại!
- Long thi thăng thiên!
Diệp Phàm chấn động trong lòng, lại nhìn ra một chút manh mối.
Mười mấy khối đại lục cổ đều có khí tức đế, có mai táng quan tài, có bố trí pháp trận, còn có đặt đồ vật của Đại đế khi còn sống, nhưng những phần mộ này đều là trống không.
Mười mấy con "Long thi" nuốt nạp thiên tinh, phun ra từng đợt từng đợt sinh khí, lan tràn lên trời cao, tập trung trong hư vô, dường như có ý nghĩa đi ra siêu thoát.
- Chẳng lẽ nói, mười mấy khối đại lục cổ đều tự nuôi dường thiên tinh, cuối cùng thăng thiên, chân chính huyệt mộ là chỗ vẽ rồng điểm mắt ở phía trên chúng nó, đang tạo vật trong hư không, có hy vọng sống lại?!
Không hề nghi ngờ, phiến hư không nguồn của Hoàng tuyền chảy xuống kia, hẳn là huyệt mộ chính! Vì mười mấy thi thể rồng siêu thoát phía trên, hết thảy đều tụ về hướng nơi đó.
Diệp Phàm sợ run, chết thì chết, đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là để trường sinh mà tạo nên một chỗ mật địa quỷ dị.
Đột nhiên, mi tâm hắn phát sáng, cái đỉnh trên Tiên Thai khè ngân lên, đó là vì có một vật trong đỉnh đang tấn công, muốn giãy thoát đi ra.
Diệp Phàm vừa động ý niệm trong đầu, liền mở ra cái đỉnh của mình, trong nháy mắt một chiếc đèn cổ nhẹ bay ra, treo ở trước người hắn, phát ra ánh sáng xanh mượt chiếu rọi cổ địa Tinh Phế Thành.
Chiếc đèn thân người mặt quỷ này có lai lịch thần bí. Sau khi kết thúc trận chiến với Bá vương, ở Thành thứ năm mươi Diệp Phàm từng thỉnh giáo qua Thanh Hoàng đạọ nhân, được cho biết nó rất có thể là di vật của Linh Bảo Thiên Tôn ở thời đại thần thoại.
"Chư thiên diêu xướng, vạn đế thiết lễ, hà hải tĩnh mặc, sơn nhạc tàng vân, nhật nguyệt đình cảnh..." Trong chiếc đèn đồng thau truyền ra tiếng tụng kinh, đúng là Độ Nhân Kinh! Thanh âm không cao, nhưng xuyên thấu tinh không.
Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, hắn từng hoài nghi tác dụng của Độ Nhân Kinh, ngày thường không có công dụng gì, không biết vì sao lại được truyền lại, muôn đời bất diệt. Lúc này, trong lòng hắn nhảy lên kịch liệt, dường như chạm tới một ít manh mối, chẳng lẽ đúng như hắn suy đoán, là dùng để trấn áp mối họa trường sinh?