Già Thiên

Chương 1428: Không Phúc Hậu

Trong trường đấu chính, máu màu vàng biến mất, hóa thành từng luồng từng luồng hơi xanh. Chỉ có thần huyết màu tím rơi vãi trong vũ trụ u ám lóe ra hào quang vừa sáng lạn vừa lãnh khốc, hết sức yêu dị.

Dưới tinh không lặng ngắt như tờ.

Bá vương thân thể hùng vĩ cao lớn, như là một ngọn núi đứng vững ở nơi đó, mái tóc rậm tung bay, áp lực khiến người ta như nghẹt thở. Lúc này hắn không phát một câu, đưa lưng về phía chư hùng, thân thể nhè nhẹ run rẩy, như là đang cực lực khắc chế phẫn nộ.

Đừng nói là chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, dù Ịà mọi người đang xem cuộc chiến quả thực đều tự cảm thấy "bị đả kích", ai nấy đều oán thầm trong lòng, Thánh thể thật sự rất lợi hại, nhưng lại cũng thật đúng lúc đúng chỗ.

Bá vương cuồng dã, ngạo mạn tuyệt đối, từ trong tinh không vũ trụ một mình đánh tới muốn trấn chết kẻ địch truyền đời, không ngờ kết quả lại thế này.

Diệp Phàm đánh một đòn cảnh cáo hắn, chỉ xuất ra một khối đạo thân mà thôi, chân thân như một người khách qua đường, trấn định ngồi xếp bàng ở chỗ sâu trong tinh không bình tĩnh xem cuộc chiến.

Đây khẳng định là một loại coi thường, là một kích tuyệt vời của Thánh thẻ!

Bá vương vượt qua tinh vực, liều mạng huyết chiến với Thánh thể, thanh thế to lớn thập phương đều biết, cũng không biết có bao nhiêu người từ các cổ tinh vực khác đuổi tới đây là đặc biệt vì một trận chiến này mà tới.

Kết quả, Bá vương lại chỉ khổ sở đại chiến với một khối đạo thân của kẻ địch truyền đời, chém giết tới hiện tại, đây quả thực rất "đả kích người ta". Mặc dù từ trước đến nay chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch luôn tự phụ, lòng có tín niệm vô địch cũng thiếu chút nữa không khống chế được phẫn nộ.

Từ khi hắn xuất thế đến giờ, còn không có người nào dám làm nhục hắn như vậy!

Diệp Phàm không nói gì, nhưng hành động, thủ đoạn của hắn lại khiến mọi người đang xem cuộc chiến cảm thấy như sắp hộc máu, huống chi là chính chủ Bá vương chinh chiến đến bây giờ, làm sao hắn có thể chịu đựng nổi?

- Thánh thể tâm địa thật quá đen tối mà! Thật ngạo mạn... quá coi thường người ta mà! Phỏng chừng Bá vương tức sắp bể phổi đây!

- Nói không thể nói như vậy! Bá vương hiệp thần uy vô thượng mà đến muốn giết chết Thánh thể, cuồng dã như thế, tuy nhiên cũng chỉ bị một lần phản kích mà thôi!

Dưới tinh không, mọi người không dám lớn tiếng bàn luận chỉ âm thầm truyền âm, bởi vì không khí quá mức khẩn trương và đáng sợ.

Không ít người đều đang phỏng đoán, không biết Diệp Phàm rốt cục là phòng bị Bá vương dùng cảnh giới Thánh Vương áp chế hắn, hay là sớm tính kế sẵn cố ý làm nhục Bá vương?

Rất nhiều người tin tưởng vững chắc, đây khẳng định là một loại làm nhục có dự mưu. Mà nếu nói nghiêm trọng hơn là muốn làm dao động đạo tâm của Bá vương, nên mới dùng đạo thân xuất chiến cho hắn một cái đả kích thật lớn.

Hiển nhiên, hiệu quả đạt tới rồi, Bá vương đến bây giờ còn không có xoay người lại, trầm tĩnh giống như một vực sâu, nhưng lòng người đều kinh sợ.

Một phen huyết chiến kịch liệt, tới giờ khắc này mới hiểu rõ chỉ đánh nhau với một khối đạo thân của đối phương, Bá vương cảm thấy thật giống như bị người ta tát một bạt tai vào mặt.

Chỉ có số ít mấy người biết được đạo thân của Diệp Phàm cường đại tuyệt đỉnh, gần như không kém gì chân thân, chỉ có điều là không thể đừng lại lâu ở thế gian mà thôi.

Bá vương thoắt xoay người lại, trong con ngươi phát ra từng tia sáng lạnh, đó là cảnh tượng tinh hà sụp đổ, đại biểu một loại áp lực hủy diệt khó tả khôn xiết!

Đây là một loại không khí còn khủng bố hơn so với chiến đấu, áp lực khiến người ta hít thở không thông. Trong sự bình tĩnh này, trận đại chiến kinh thể đáng sợ hơn sẽ nổi lên đột ngột, sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bá vương bị một khối đạo thân bức phải phá bỏ phong ấn, mà chân thân của kẻ địch truyền đời lại lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chỗ sâu trong tinh không xem cuộc chiến, hắn không thể nhịn được nữa muốn giết tới tinh không.

Tuy rằng hắn tức giận, nhưng trong lòng cũng không mất bình tĩnh, ánh mắt càng lãnh liệt tàn khốc hơn nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ kia, từng bước một đi tới phía trước.

Trong vũ trụ cực kỳ tĩnh lặng này. Long Mã cười một tràng điên cuồng rồi nói. Cũng chỉ có nó mới dám ngạo mạn như vậy:

- Bá vương! Thịt của ngươi thiệt tình không tệ, dứt khoát ngon hơn thịt gà!

Mọi người ngẩn người, đây là câu nói vô liêm sỉ gì thế, như thế nào là ngon hơn thịt gà? Cách nói này thật lạ đời!

Dưới hoàn cảnh loại này, Long Mã trắng trợn khiêu chiến, chẳng khác nào xát muối lên miệng vết thương của Bá vương, những lời này rất có lực sát thương. Thật đúng là không phúc hậu mà!

Mà nó vừa rồi vẫn chưa nói xong, ngay sau đó lại nói tiếp một câu:

- Tuy nhiên nói thiệt tình xương cốt ngươi cứng rắn động trời, thiếu chút nữa gãy sạch răng hàm của bổn tọa!

Mọi người như hóa đá, rồi đồng loạt nhìn phía khác của chiến trường, ánh lửa nhảy lên Long Mã đang chạy trốn như bay, tránh né Tử kỳ lân đuổi giết, chạy đúng là mau.

Tử kỳ lân gào rống, bốn vó đạp vòm trời, rống nứt tinh không: con ngựa phía trước kia thiếu đức hạnh nghiêm trọng, nhục nhã Bá vương như vậy chẳng khác

nào đạp vào mặt của nó, không thể nhịn được nữa.

Long Mã hô to gọi nhỏ, về cảnh giới nó không bàng Tử kỳ lân, đây là một con Thánh thú Vương máu huyết thuần khiết, có thể xưng tôn trong các loài thú trên tinh không cổ lộ, cũng không biết nó đã giết chết bao nhiêu thần kỵ.

Thực đáng tiếc, Long Mã căn bản là không có chính thức chiến một trận cùng nó, cứ vừa gặm xương vừa chạy trốn, mà còn không ngừng kêu gào.

- Mùi vị Bá huyết thật không tệ! Con lừa phía sau kia có phải ngươi cũng muốn nếm thử một chút không?

"Rắc!"

Răng hàm Long Mã cắn loạn thiếu chút nữa gãy rời, cũng không có cắn vỡ hai khúc xương trắng kia, nó nguyền rủa:

- Bá thể chết tiệt! Xương ngươi cứng như vậy làm chi, xương mà còn mạnh hơn Thánh binh, còn làm thế nào cho người ta ăn được chứ?!

Trong vũ trụ, bầu không khí đại chiến căng thẳng tới cực điểm, nó lại cứ nói bậy bạ lung tung như vậy, khiến người ta có một loại cảm giác dường như thời không thay đổi, hoang đường và hỗn loạn.

- Rống...

Tử kỳ lân rít gào phẫn nộ tới cực điểm rồi, đây là xương thịt của chủ nhân nó, mà con ác mã này lại dám trêu chọc như vậy, thật là ngạo mạn đến cực điểm.

Nó đạp vỡ nát tinh không, tản ra khí tức chí tôn trong thú, càng bá đạo hơn là có một loại dã tính tàn khốc. Trong con ngươi nó là một cảnh tượng đáng sợ thi thể hài cốt chất chồng như núi.

- Dám chiến một trận cùng ta không?

Nhiều năm qua cho tới bây giờ đều là nó hành hạ địch nhân đến chết, cũng không biết đã bao nhiêu năm nó chưa từng chủ động khiêu chiến như vậy, bức thiết phải giết chết một thần kỵ như vậy.

- Ngươi đang nói đùa sao, quyết chiến cùng một con lừa không có hứng thú!

Long Mã chạy như điên ở phía trước, vừa gặm xương vừa lớn tiếng cự tuyệt.

Mọi người ngẩn người. Đây chính là Tử kỳ lân máu thuần chủng tinh khiết trong truyền thuyết, cũng không giống con lừa mảy may nào, không ngờ bị xưng hô như vậy, miệng lưỡi con ngựa này cũng quá độc địa đi.

Tử kỳ lân tự nhiên là phẫn nộ, lửa giận xông lên tận trời! Đây là điều sỉ nhục đối với nó, thân là chí tôn trong thú trên cổ lộ, nó còn chưa bao giờ bị khinh thị cùng châm chọc như vậy.

Thế nhưng mặc dù dưới tình huống như vậy, Tử kỳ lân cũng cố khắc chế, có được khí tượng vương tôn của vạn thú, nó uy nghiêm nói:

- Trong cơ thể ngươi có chảy xuôi dòng máu chân long, chính là được xếp vào loại huyết thống tối cao quý, vậy mà không chỉến mà chạy, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?!

- Không cảm thấy!

Long Mã chẳng thèm để ý ung dung nhẹ nhàng nói ra, khiến người ta cảm thấy bất lực không làm sao được! Nó tung bốn vó chạy như điên, không ngừng lại chút nào.

- Ta đang hướng tới ngươi khiêu chiến!

Tử kỳ lân khí thế bức thú nói, chân đạp nứt tinh không, ức vạn tia khí tường hòa bao bọc quanh nó như thú tôn của Tiên giới hạ phàm.

- Ta cự tuyệt!

Long Mã oai phong lẫm liệt "từ chối".

- Ta đang khiêu chiến với ngươi đó!

Tử kỳ lân phát điên lên rồi.

- Ta cũng rất chân thành cự tuyệt, mời ngươi không nên hoài nghi thái độ của ta!

Long Mã nghiêm trang nói.

Tử kỳ lân có điểm ngẩn người, đây là một con ngựa dạng gì thế? Cự tuyệt mà nói oai phong như thế! Ngay cả không dám tiếp chiến đều đúng lý hợp tình như vậy, không biết mất mặt chút nào ngược lại là một bộ dáng ngạo nghễ từ chối! Đây là làm sao nó còn cảm giác về sự ưu việt nữa chứ?!

Chư hùng đang xem cuộc chiến cũng đều ngẩn người.

- Ngươi còn có chút nào uy nghiêm của cường giả không?

Kỳ lân Thánh Vương phẫn nộ hỏi.

- Cái đó dùng làm gì?

Long Mã hỏi ngược lại.

- Ngươi...

- Ngươi tu luyện năm tháng lâu dài hơn so với ta, đã đạt tới cảnh giới Thánh thú Vương, như vậy mà leo lẽo nói muốn quyết chiến cùng ta, kết quả ngược lại nói ta nhát gan! Ngươi có bệnh phải không?

Long Mã khinh miệt, trực tiếp dựng thân lên, lắc lư chạy như điên.

Tử kỳ lân nổi giận tăng tốc độ lên tới cực hạn, hóa thành một luồng hào quang tím công tới, làm cho Long Mã không thể không thi triển bí quyết chữ "Hành", hai chân sau chấm đất vọt đi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều hoa mắt choáng váng.

Long Mã quả là một tên cực phẩm, thực vô sỉ nói:

- Nhìn thấy gì không? Bổn tọa chỉ dùng hai chân là có thể chạy nhanh hơn ngươi! Có bản lĩnh ngươi bỏ năm chân xuống cùng chạy đi! T.r.u.y.ệTrà Truyện

Một đám người không kìm nổi cười ầm lên, tự nhiên cũng có người nghiêng về phe Bá vương cùng với tọa kỵ, không kìm nổi nói:

- Người nào nuôi con ngựa gì vậy? Vừa thấy liền biết không phải là "con ***" gì rồi!

- Ta vừa thấy liền biết ngươi chính là "con ***".

Long Mẵ hai chân sau chấm đất, tầm nhìn cực kỳ trống trải, quay đầu lại hướng về phía người kia đáp lại một câu.

Gả tu sĩ kia tức giận đến môi run run, nhưng hắn chưa kịp nhiều lời, biến cố trên cổ lộ Nhân tộc bên kia bạo phát thật đáng sợ, hấp dẫn ánh mắt mọi người đều dời qua đó.

"Ầm ầm ầm!"

Bá vương tuyệt thế đương thời quét ngang cổ lộ Nhân tộc vô địch thủ, đến nay khó bại một lần, hắn như là Thiên thần hạ giới, quanh thân lượn lờ tinh hà, phóng tới đánh về hướng chân thân Diệp Phàm.

Thể nhưng, vừa mới tiến vào trong phiến tinh không kia, hắn liền gặp phải phiền toái thật lớn, khắp tinh vực như là bị thiêu đốt, vô số hành tinh phát ra hào quang hừng hực, từng đợt từng đợt đạo văn đan kín trong vũ trụ.

- Di trận của Thiên Đình cổ sống lại, ai làm vậy?!

Trong bóng tối có người thất thanh kêu lên, thanh âm thần thức phi thường già nua.

Tinh thể nổi liền hóa thành một cái Thần Đồ thật lớn, đạo ngân dầy đặc, giống như một tấm lưới trời vô cùng khủng bố, bao trùm Bá vương ở trong đó.

Bá vương phát cuồng, trong thiên linh cái vọt lên một luồng khí tím đâm phá vũ trụ. Hắn tóc rậm tung bay, như một Ma Thần hạ giới bẻ gãy nghiền nát nhằm về phía Diệp Phàm.

Chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huỵết nhất mạch cởi phong ấn trở lại Vương của Thánh nhân, loại thực lực này khiến người ta sợ run, tuyệt đối có thể quét ngang chư vực, Đại Thánh bình thường đều phải kiêng kị!

Một viên lại một viên vẫn tinh liên tiếp nổ tung, mặc dù có khắc đạo văn cổ xưa, nhưng cũng không cách nào ngăn cản bước chân hắn.

Bá vương thần uy cái thế phi thường dũng mảnh! Rống một tiếng tinh hà vỡ nát, mảnh nhỏ tinh tú vờn quanh thân hắn. Chỉ riêng với loại chiến lực này mà nói trong cùng thế hệ hắn khó gặp đổi thủ.

"Ầm!"

Hắn đánh xuyên qua tinh không, một quyền ảnh rực rỡ bay về phía Diệp Phàm, nó thực giống như một viên Thái Dương Tinh màu tím nổ tung, hào quang vạch trên vòm trời thật đẹp mắt, tiếp theo hỗn độn khí tràn ngập.

Nhưng mà, đối mặt với một kích có thể đánh rách tả tơi vòm trời này, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong tinh không vẫn chưa đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng giơ lên tay phải trấn phong về phía trước.

Cấm Tiên Lục Phong!

Hắn mượn dùng uy lực của Nguyên Thiên Thần Trận thi triển ra loại thần thuật cực hạn này, rất nhiều tinh hà chen chúc lao xuống, hào quang rực rỡ vạn trượng... tất cả hội tụ bên cạnh hắn, rồi trấn áp về hướng Bá thể.

Cảnh giới cao nhất của Nguyên Thiên Sư nhất mạch không phải là nhằm vào Thạch trong nguyên, mà là Vạn vật nguyên. Tới thời điểm đó rồi đừng nói là tinh khí thiên địa, Thần liệu Cổ Quáng... mà tinh tú trên bầu trời, vạn vật sinh linh đều có thể là "Nguyên".

Hiển nhiên, Diệp Phàm đi vào phiến tinh vực này đã chạm tới lĩnh vực này. Từ trong cảnh giới của tổ sư hắn tìm được phương hướng vượt khỏi Nguyên Thiên Thư, ngày nay chân chính biểu hiện ra.

Cấm Tiên Lục Phong mạnh mẽ che lại một quyền của Bá vương, mà còn hơn thế từ quang huy vạn vật luyện chế thành một bàn tay to cuồn cuộn mảnh liệt trấn áp về phía Bá vương.

"Ầm!"

Đây là một hồi va chạm mạnh kinh người! Khắp nơi vẫn tinh, hành tinh cùng với Thái Dương Tinh dưới phiến tinh không này đều phát ra thần huy, hội tụ về bàn tay to của Diệp Phàm trấn áp Bá vương.

Va chạm mạnh liên tiếp, Bá vương thét dài một tràng dập nát nhật nguyệt tinh tú, đánh nát một mảnh cổ địa.

- Thánh thể! Đi ra chiến một trận!

Hắn nhìn tinh không rít gào.

- Như ngươi mong muốn!

Diệp Phàm đáp lại, rồi từ trong hư không đứng lên bình tĩnh đối mặt với hắn, mà hai tay thì chậm rãi múa may, diễn biến ra vô song pháp của chính mình.

"Ầm ầm!"

Diệp Phàm như một vị Thần minh đang thúc động nhật nguyệt tinh tú, hai tay bấm Âm Dương Sinh Tử Luân Hồi ấn, tinh tú đầy trời mênh mông cuồn cuộn cùng hắn cùng các loại trận văn lóng lánh phát ra hào quang vạn trượng.

Trong tinh không một con âm ngư thật lớn cùng một con dương ngư thật lớn quấn lấy nhau cùng một chỗ, chậm rãi di chuyển, tản ra khí tức uy nghiêm cổ xưa mà hùng vĩ, dường như có thể hủy diệt vạn vật.

Đây là pháp của Diệp Phàm kết hợp cùng Nguyên Thuật đại trận trong tinh không hóa thành Âm Dương Song Ngư, rồi biến thành hai bàn tay chậm rãi ép xuống Bá vương!

Loại khí tượng này, loại uy lực này, loại khí phách này, khiến mọi người rung động đến ngây dại!

Nên biết rằng, Âm Dương Song Ngư là từ rất nhiều tinh tú tạo thành, mà nay theo Diệp Phàm bấm ấn, diễn biến thành một đôi bàn tay to của hắn trấn áp vạn vật sinh linh!