Toàn thân Diệp Phàm lông tóc dựng đứng, có một loại dự cảm không hay, bởi vì bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của Địa Ngục, vậy mà vẫn không nhìn thấy bạch cốt điện phủ trong truyền thuyết.
- Chúng ta tấn công vào đây, Sát Thánh của Địa Ngục đâu rồi, tại sao tu vi cao nhất lại chỉ là Vương giả đại thành nhìn thấy lúc đầu kia, còn có thêm mỗi một khôi lỗi Thạch Long, những đầu sỏ của Địa Ngục chạy đâu rồi?
- Mau lui lại!
- Không hay rồi, chúng ta có thể gặp phải phiền toái.
Mọi người đều biến sắc, phía trước là một vùng đất rộng rãi, giống như một dãy các kiến trúc cổ bị người ta nhổ tận gốc, chỉ lưu lại các viết tích trên mảnh đất này.
Hiển nhiên, trước đó thì nơi đây hẳn là có điện phủ cổ xưa nhất, nhưng mà hôm nay lại không thấy đâu, khắp cả Thần linh tiểu giới giống như đã bị vứt bỏ, các đầu sỏ của Địa Ngục thì một tên cũng không xuất hiện.
- Đi!
Long Mã là người đầu tiên lấy ra trận thai, tạo ra vực môn, chuẩn bị bỏ chạy, đã không có pháp trận hoành chỉnh do Vương của Thánh nhân bày ra ngăn cản, thì việc rời đi hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng mà, nó lập tức ngạc nhiên, vực môn mới vừa được tạo ra, lại không một tiếng động, à mất đi, không cách nào ra khỏi đây được.
Những người khác cũng gặp vấn đề giống nhau.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Các Thánh địa tuy rằng không đưa tới quá nhiều người, nhưng hợp lại cùng một chỗ thì cũng có thể đạt tới năm, sáu trăm người, lúc này trở thành một trận đại loạn.
- Không thể tưởng được, Địa Ngục của ta cũng có một ngày như vậy, ngay cả Thần linh tổ địa mà cũng bị công phá, quả nhiên không có Thần triều nào tồn tại vĩnh viễn, không có truyền thừa nào bất hủ cả, tất cả đều có một ngày kết thúc, hưng thịnh rồi suy chính là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi.
Một bóng người khô gầy xuất hiện, thở dài một phen, hắn giống như một bóng quỷ mỵ, vừa rồi lại có thể thoát khỏi thần thức của mọi người.
- Là Sát Thánh của Địa Ngục Thần triều!
Có người hô lớn.
Ánh mắt Tề La chợt lóe sáng, hóa huyết đao trong tay biến lớn, như muốn phá vỡ cả bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ ra ngoài, nhưng hắn vẫn ngừng lại một chút.
Sát Thánh như quỷ mị này khẽ lẩm bẩm:
- Nói cho cùng thì vẫn là Địa Ngục của ta đi xuống dốc, nếu là lúc huy hoàng thời hoang cổ khi trước, mặc dù đã không có nội tình, thì có dù có hơn mười vị Cổ Thánh đến đây, cũng không nhất định có thể đánh hạ được nơi này!
- Chính là một cái hư ảnh mà thôi!
Diệp Phàm nói, hắn có thể dùng một quyền đập nát đạo hư ảnh do Sát Thánh lưu lại này.
- Hắc hắc... Các vị tốt nhất là đi ra đây đi, ta không ngờ rằng các ngươi lại thật sự có thể tìm được nơi này, từ xưa tới nay thì đây là lần đầu tiên a. Cẩn thận một chút thì luôn có thể sống lâu hơn, các ngươi đều đi tìm chết rồi!
Ánh mắt Sát Thánh của Địa Ngục làm cho người ta sợ hãi, trời đất xung quanh lập tức thay đổi, bắt đầu ép về phía trước, các luồng đạo hỏa hừng hực bốc cháy, hóa thành một cái nhà giam, muốn luyện hóa mọi người thành tro bụi.
- A...!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên thành từng mảng, người của các Thánh địa chỉ trong khoảnh khắc đã bị chết một tảng lớn, không thể chống cự được, bị biến thành tro tàn.
- Là trận văn của Đại Thánh thượng cổ!
Hắc Hoàng cả kinh kêu lên. Mọi người nghe vậy, sắc mặt tất cả đều trắng bệch ra.
Thần linh tiểu giới đang bị nén ép, nhưng lại được lạc ấn đạo văn cấp Đại Thánh, khắp cả huyền giới trở thành một sát trận cực lớn!
- Đáng tiếc, nếu tiến vào bảy, tám vị Thánh nhân thì thật là tốt, nếu thế thì thật là sảng khoái, tuy nhiên có ba đứa con của Đại đế thì cũng đủ rồi!
Sát Thánh của Địa Ngục với thân hình da bọc xương âm trầm nói.
- Ngươi cũng thật dám bỏ một vốn lớn, vận chuyển pháp trận của Đại Thánh thượng cổ như vậy, Thần linh tiểu thế giới hiếm thấy này sẽ bị tan rã!
Một nguyên lão của Đại Diễn Thánh Địa mang thần sắc lo lắng, hắn cũng không có cách nào chạy trốn cả.
- Thần linh tiểu giới sinh ra một quả Thế giới thạch, bị chúng ta lấy đi rồi, đó mới là thứ tinh hoa, sau này có thể một lần nữa mở ra huyền giới. Tốt lắm, các ngươi đều ra đi đi.
Hư ảnh Sát Thánh của Địa Ngục quát lớn, hắn dung nhập vào trong pháp trận, sát khí khủng bố bùng nổ ra.
Oanh...!
Người của các Thánh địa đều hoảng sợ, có người mang đến Thánh khí, tuy không phải Thánh binh truyền lại đời sau, nhưng uy lực cũng rất kinh người, đang bị bọn họ ra sức oanh kích, nhưng lại không đánh vỡ được tiểu thế giới này.
- A...!
Các tiếng kêu thảm thiết vang lên ầm ĩ.
Sinh mệnh đang nhanh chóng mất đi, mấy trăm người chỉ trong giây lát đã bị giết chết và bị thương quá nửa, tiên huyết chảy đầm đìa, trước mặt pháp trận của Đại Thánh thượng cổ, các tu sĩ đều nhỏ yếu giống như kiến cỏ, không khác gì lúa mạch bị cắt đổ, liên tục ngã xuống.
Oanh...!
Yến Nhất Tịch hét lên một tiếng, thúc dục Thần Nữ Lô, mở ra cái nắp lô, thu toàn bộ Lệ Thiên, Long Mã, Hắc Hoàng, còn có mẫu thuyền và những gì có thể thu được vào trong, dùng nó làm một tầng phòng hộ.
Đây là một cuộc giết chóc!
Thần Nữ Lô có thể kháng cự lại cổ trận của Đại Thánh tấn công, nhưng mà mọi người ở bên trong, lại cũng chưa thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm, năng lượng đang sôi trào lô, Đại Thánh khí đang kịch liệt chấn động, tuy rằng thần lô không tổn hao gì, nhưng mọi người lại không chịu nổi, rất nhiều người hóa thành một bãi máu trong cái lô này.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lẽo, mang Lục Đỉnh ra, cầm nó trong tay, che trước người mọi người, dùng thứ này để bảo hộ thân thể.
Khi dao động cấp Đại Thánh vọt tới, Lục Đỉnh cuối cùng cũng phát ra các luồng tiên quang dày đặc như sương mù, ngăn cản các luồng năng lượng ngập trời này lại.
Oanh...!
Thần linh tiểu giới không chịu nổi lực vận chuyển của pháp trận cấp Đại Thánh, rốt cục cũng tan rã, những người sống sót được thần quang bao phủ, vọt ra ngoài.
Hắc Hoàng giãy ra ngoài thần quang, toàn thân đều là máu, rơi xuống đất, rít gào:
- Bổn hoàng tỉ mỉ chuẩn bị sát trận cái thế, còn chưa vận dụng được, đã thiếu chút nữa bị người ta giết chết!
Sắc mặt Diệp Phàm rất lạnh, nói:
- Đã biết rằng Thần triều viễn cổ rất khó bị diệt, mặc dù không còn thịnh vượng như xưa nữa, nhưng cũng rất nguy hiểm, tuy nhiên bọn họ chạy trời không khỏi nắng đâu!
Thần linh tiểu giới bị tan rã, pháp trận lạc ấn ẩn chứa pháp lực của Đại Thánh thượng cổ đang khuếch tán ra dao động quỷ khóc thần hào, khủng bố khắp thế gian.
Trên thân mọi người đều dính máu, nếu không có Lục Đỉnh, thì có thể đã sớm vỡ nát thân thể, từ đó mà ngã xuống.
Thần Nữ Lô không có việc gì, bởi vì nó là Đại Thánh pháp khí, nhưng mà mọi người lại không đạt tới cấp bậc này, ở bên trong nó cũng không chịu nổi loại trùng kích cấp Đại Thánh này.
- Đều đã chết...!
Trên người Long Mã có đầy các vết máu loang lổ, khi nó quay đầu lại, phát hiện toàn bộ năm, sáu trăm người của các Thánh địa đã bị tiêu diệt, không có một ai sống sót cả.
Mặc dù Diệp Phàm lấy ra Lục Đỉnh, nhưng phạm vi bao phủ của lục quang là có hạn, cũng không che được diện tích lớn, đây chỉ là một loại tự bảo vệ theo bản năng mà thôi.
Ngoại trừ đám người Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, Hắc Hoàng, Tề La, ngay cả chiếc vũ trụ mẫu thuyền cấp Thánh kia đều đã bị hủy một nửa, Lý Hắc Thủy ho ra một búng máu, ngã trên mặt đất.
Trong cuộc chiến này, tổng cộng Thánh khí bị hủy lên tới bảy, tám kiện, không thể đối kháng được với loại thiên uy này, pháp trận của Đại Thánh thượng cổ vừa xuất hiện, có thể trảm nguyệt phách tinh, có thêm Thánh nhân tới liên thủ nữa thì cũng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Mọi người im lặng, Địa Ngục thật sự là ngoan độc, không tiếc hủy diệt Thần linh tiểu giới xưa nay khó gặp, đây là cạm bẫy được thiết kế nhằm vào Thiên Tuyền thạch phường Vệ Dịch, lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ và nhiều vị Thánh nhân khác tới tấn công tại đây.
- A...!
Các Thánh địa còn có một số người sót lại luồng thần thức mỏng manh, tuy nhiên sẽ ngay lập tức tan thành mây khói, máu thịt đã sớm mất hết, chỉ còn lại tàn niệm đang kêu gào.
- Ta sắp sửa hình thần câu diệt rồi...!
Tiếng kêu bi thảm hoảng hốt vang lên, nhưng lại không thay đổi được gì cả.
Nơi này rất xứng với cái tên "địa ngục", khắp cả tiểu thế giới này đều bị hủy diệt, pháp trận của Đại Thánh đã vỡ nát, cuối cùng bị luồng dư lực đánh cho xơ xác.
Oanh...!
Sát Thánh tế ra Thần Nữ Lô, toàn thân nó sáng bóng, ánh sáng le lói, hủy diệt dấu vết cuối cùng của sát trận kia, nơi này đã khôi phục lại sự yên ắng.
Đại quân của các Thánh địa đã bị tiêu diệt toàn bộ!
Địa Ngục tàn nhẫn mà quyết đoán, bỏ qua sào huyệt muôn không thay đổi, lần đầu tiên bị người ta tấn công tới tận cửa, liền trực tiếp phát nổ nơi này.
May mắn duy nhất chính là, chỉ có mấy người mấu chốt như đám người Diệp Phàm tiến vào, vẫn chưa dẫn theo hậu nhân của Thiên Chi Thôn, nếu không thì hậu quả thiết tưởng sẽ không thể chịu nổi.
- Chết hết đi! Địa Ngục và Nhân Thế Gian tất sẽ bị tiêu diệt, dám lừa gạt bổn hoàng, ngay cả hang ổ cũng bị phát hiện, ta muốn xem các ngươi có thể chạy trốn tới phương nào!
Hắc Hoàng nhe răng nhếch miệng, lau sạch vết máu trên người.
- Đi tới Nhân Thế Gian!
Diệp Phàm nói, đoàn người lại xé mở hư không, bước vào trong vực môn, đi về phía tổ địa của một Sát thủ Thần triều khác.
Sau nửa đêm, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, trên mặt đất như được bao phủ bở một tầng sương màu trắng bạc, chìm trong yên lặng.
Sơn thôn chìm trong yên lặng, tựa lưng vào một dãy núi thấp, các ngôi nhà được dựng thành hàng, rừng cây rậm rạp vây xung quanh, còn có các rừng trúc màu xanh ngọc, phía trước thôn có các mảnh ruộng phì nhiêu, bờ ruộng ngang dọc giao nhau. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Đây là một sơn thôn nhỏ, ngẫu nhiên nghe thấy gà gáy, chó sủa, tại bờ ao còn có tiếng ếch kêu, xen lẫn tiếng côn trùng rả rích, có thêm một vẻ âm u.
Nhiều vạn năm đã trôi qua, vẫn không có người nào biết được Nhân Thế Gian ẩn dấu tại vùng đất hẻo lánh này, cửa vào chính là một cái giếng cạn bên ngoài thôn.
Lúc này, đại quân đông nghịt thành một mảnh, như một rừng sắt thép, vẫn không nhúc nhích chút nào, sớm đã phong tỏa nơi đây, mấy vị Thánh nhân đang âm thầm ẩn giấu, im lặng không lên tiếng, bao quát hết vùng đất này.
Khi Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử đi tấn công Địa Ngục, sớm đã có một đám người của các Thánh địa tới đây, bao gồm cả lão Thánh nhân còn tồn tại tới lúc này của Cơ gia kia.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Thánh chủ ngày nay của Khương gia là Khương Dật Phi lại tự mình tới đây, dưới trướng có một đầu Hoàng kim hống, đạp lên ánh trăng mà đi, hắn có phong thái phiêu dật nho nhã, siêu phàm thoát tục.
Bên kia, Dao Trì Thánh nữ áo trắng phất phới, như Lăng Ba tiên tử, dưới ánh trăng có vẻ thanh lệ xuất trần, như chủ nhân của Quảng Hàn Cung hạ phàm.
Người của Thiên Chi Thôn đã tập trong chủ lực ở Địa Ngục, mà người của các Thánh địa lại tập trung chủ lực ở đây, đưa nơi này làm địa điểm hội quân.
Ngoài ra, Thánh chủ của Đại Diễn Thánh Địa cũng đích thân tới, rốt cuộc thì cũng có một số nhân vật quan trọng tham dự.
Mà Tử Phủ Thánh nữ cũng xuất quan, thân là Tiên Thiên Đạo Thai, hiện nay nàng không dính chút khói lửa nhân gian nào cả, tiên tư không chút tì vết, êm dịu như khí trời, toàn thân như hòa hợp với đạo, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, thì đều là Thiên Nhân Hợp Nhất, vô cùng bí hiểm, nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ ra tay, không biết nàng đã đạt tới tu vi loại nào rồi.
- Mọi người tấn công Địa Ngục đã chết...!
Thủ lĩnh của các Thánh địa tụ lại, nghe được tin này, tất cả đều nhíu mày, những người kia tuy không phải là tinh nhuệ, không gây thương tổn đến căn cơ, nhưng cũng là một tổn thất không nhỏ.
- Chúng ta có lý do tin tưởng, địa phương này hơn phân nửa cũng là một sát cục.
Một lão Thánh chủ nói.
Nhân Thế Gian và Địa Ngục có uy danh chấn động cả thiên cổ, thiên hạ đều sự hãi, sào huyệt luôn bất diệt, truyền thừa vĩnh viễn không đổ, mặc dù có sa sút, nhưng vẫn có một ngày phục sinh.
Ngày nay, bọn họ không còn thịnh vượng nữa, nói tóm lại thì đã ở trong thời kỳ suy yếu, nhưng không phải thế lực bình thường có thể lay chuyển được.
Mọi người đều nhíu mày, tối nay nếu mà không tấn công, thì tương lai sẽ phải trong thời gian rất lâu, tất cả mọi người phải đối mặt với các cuộc tập kích đáng sợ, đó chính là một hồi ác mộng.
Hai vị Sát Thánh, mặc dù có phòng ngự nghiêm mật đi nữa, thì kia cũng vẫn là một hồi đại họa, nếu mà không diệt trừ, rất nhiều người sẽ phải rơi đầu, thậm chí bị hủy cả đạo thống.
Bước vào huyền giới của Nhân Thế Gian, bên trong có các dãy núi tráng lệ, sáng mờ ảo, giống như một vùng tiên cảnh, có các loại linh cầm thụy thú thường xuyên lui tới, không giống như một quốc gia sát thủ chút nào.
Vũ trụ mẫu thuyền bay ngang trời, mạnh mẽ phá hủy cửa vào, làm cho thông đạo mở rộng ra vô số lần, sát khí bùng nổ, có Sát Thủ Thần Triều đang phản kích.
Mọi người cũng không liều lĩnh, đứng bên ngoài vây lại, thúc dục pháp lực quét ngang về phía trước, khiến cho đám sát thủ phía trước văng máu ra ngoài, thi thể chất thành đống.
- Có thể xác định, đầu sỏ nơi này đã sớm bỏ chạy rồi!
Sau khi mọi người cẩn thận quan sát, liền đưa ra kết luận như vậy, giống như Địa Ngục, có phòng ngự bình thường, muốn kịch liệt đối kháng, dẫn mọi người vào trong, sau đó toàn bộ diệt sát.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người đều khẩn trương, nếu là không huỷ diệt hai đại Thần triều này, ngày sau sẽ phải đối mặt với một hồi ác mộng!
Bất kể là Khương Dật Phi phong thái như ngọc, hay là Dao Trì Thánh nữ thanh lệ tuyệt trần, tất cả đều chau mày, điều này làm cho mỗi người cũng bất an.
- Để ta tới thử xem, câu động tiên thiên khí tức, nhìn một cái xem có tình huống nào đặc biệt hay không!
Tử Phủ Thánh nữ nói, ngồi xếp bằng ở một bên, dùng thần thuật thiên phú của mình, dung nhập vào trong đại đạo tại nơi này, câu động khắp Thần linh tiểu giới.
Tiên Thiên Đạo Thai vô cùng thần bí, cùng một loại thể chất với Tây Hoàng, theo thế gian đồn đãi thì mẫu thân của Vô Thủy Đại đế cũng là loại thể chất này, khủng bố khôn cùng.
Bọn họ trời sinh đã tới gần với đại đạo, có thể khám phá ra bí mật cảu một mảnh thiên địa!
Mọi người mong chờ, ngừng công kích lại, bảo vệ nàng ở bên trong, lẳng lặng chờ đợi.
Đôi mắt của Tử Phủ Thánh nữ phát ra ánh sáng, tuy nhiên nàng vẫn đang nhắm hai mắt lại, lông mi dài đang rung động, cơ thể trong suốt như bạch ngọc, chiếu ra từng đợt đạo quang, giao hòa với vùng huyền giới này.
Thiên địa giao hòa, nàng trở thành người duy nhất trong ánh quang huy, mông lung mà thánh khiết, đại đạo tang thương muôn đời cũng đều dung hợp lại đây, vô cùng thần bí.
Lúc này, đạo pháp tự nhiên, nàng trở thành hóa thân của đại đạo, biểu hiện ra tất cả thần bí của nơi này, muốn tái hiện cảnh khi xưa.
Diệp Phàm thấy thế, cũng ngồi xuống, hắn vận chuyển cổ pháp ghi lại trong Phệ Đà Kinh có được tại một vùng tinh không khác, nghịch chuyển thời gian, ngược dòng căn nguyên, cũng muốn tái hiện cảnh quá khứ.
Sóng đạo thần thánh khuếch tán ra, Thánh thể cùng đạo thai sinh ra cảm ứng, xúc tiến lẫn nhau, khiến cho thiên địa đại đạo trong nháy mắt đã toàn diện giao hòa lại, bao phủ lấy hai người.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đều lộ ra dị sắc.
Hắc Hoàng vừa rồi còn đang phẫn uất, lúc này lại vô cùng kích động, thấp giọng gào thét:
- Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, tạo ra một người giống như Vô Thủy Đại đế đi!
Oanh...!
Chấn động cuối cùng vang lên, Diệp Phàm và Tử Phủ Thánh nữ có cơ thể trong suốt nưh ngọc bàn đều cùng mở mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đại đạo vô ngân, sớm đã bị chém đứt, nơi đây không có gì lưu lại cả.
Không thể dò xét được, Sát Thánh của Nhân Thế Gian làm rất sạch sẽ, chặt đứt tất cả những gì đã xảy ra.
Làm sao bây giờ? Một số Thánh địa vô cùng hối hận, sau khi chiến dịch này trôi qua, tất sẽ có một hồi đại kiếp nạn, như thế nào đối mặt với lửa giận của hai vị Sát Thánh, mặc dù xuất động nội tình, thì việc chống lại Sát Thánh cũng là lành ít dữ nhiều, đây là ác ma chuyên vì giết chóc mà sinh ra.
- Thế này thì phải làm sao đây?
- Ngày sau không thể thiếu một hồi huyết chiến, không biết phải chết bao nhiêu người nữa, không thể huỷ diệt hai đại Thần triều, tương lai sẽ phải đối mặt với sự trả thù vĩnh viễn của bọn họ.
- Chết tiệt, tại sao lại như vậy!
Mọi người lo sợ, rất nhanh nắm chặt tay, đi tới đi lui, không có biện pháp gì, hối hận thì đã muộn.
Diệp Phàm đứng dậy, nhìn về phía Tề La, nói:
- Ta đi vào, đưa toàn bộ nó ra.
Sát Thánh Tề La gật đầu, nói:
- Cẩn thận, tuy rằng không có Sát Thánh tọa trấn, nhưng vẫn phải chú ý, nếu chạm đến pháp trận cấp Đại Thánh, thì nơi đây sẽ không thừa lại cái gì nữa đâu.
- Các ngươi đang nói cái gì, chẳng lẽ còn có biện pháp hay sao?
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt trông lại.
- Không sai, Thần triều viễn cổ tất sẽ bị tiêu diệt!
Diệp Phàm gật đầu.
Hắn cất bước về phía xa, Cơ gia Thánh nhân, Vệ Dịch, Tề La, lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ, Bắc Vực đệ nhất đại cường đạo đều xuất hiện, đi tới đây.
Diệp Phàm lấy ra một cái Lục Đỉnh rách nát, chính mình cất bước đi vào, ngồi xếp bằng bên trong đó, mời mấy vị Thánh nhân ra tay, ném cái đỉnh này vào trong, đưa hắn vào chỗ sâu trong Thần linh tiểu giới này.
Phía xa, mọi người đều khiếp sợ, người của các Thánh địa đều nhìn về phía cổ đỉnh loang lổ màu đồng xanh, thoạt nhìn như phế liệu kia, trong lúc nhất thời đều không nói ra lời.
- Đây là... năm đó...!
- Người thắng lớn nhất tại Thần triều Vũ Hóa tổ địa... là hắn!
Năm đó, ngay cả chư Vương Cổ tộc, cùng với chư Hoàng đạo thống đều bị kinh động, thiên hạ rung động, đi long mạch tại Trung Châu tranh đoạt Tiên Đỉnh, kết quả không giải quyết được gì, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện trong tay Diệp Phàm.
Rất nhiều người mang ánh mắt nóng cháy, từng người đều chấn động trong lòng, nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì, ngày nay có mấy người có thể giết được Thánh thể đâu, muốn đoạt tới tay thì thật sự là rất khó.
Cái đỉnh này lại phải cần nhiều người như vậy hợp lực thúc dục, khiến cho ai nấy đều nó không ra lời.
Vù...!
Một luồng lục quang hiện lên, đỉnh đồng mang theo Diệp Phàm bay vào trong, nhanh hơn cả tia chớp, trong lúc mơ hồ còn cảm thấy lực lượng thời gian đang đảo ngược, khắp không gian đều như là được dựng lại, quá mức đáng sợ và quái dị.
Pháp trận của Thánh nhân thượng cổ đang ngăn cản, nhưng lại bị cái đỉnh này xuyên thấu, phá được cấm chế, mạnh mẽ đánh ra một thông đạo, hóa ra một lỗ thủng khủng bố, đâm xuyên vào trong.
Mọi người đều rung động!
Thật lâu sau mới có người hỏi về chuyện, rốt cuộc thì làm sao mà bọn họ tìm ra hai đại Thần triều?
Sát Thánh Tề La trầm mặc, trên mặt xuất hiện nét thương cảm, chậm rãi đi về phía xa xa, bóng dáng tiêu điều, như lập tức già đi một ngàn tuổi vậy.
Lão Đao Bả Tử theo đi, đỡ lấy tổ phụ của mình.
Một lão nhân của Thiên Chi Thôn than nhẹ, kể về ẩn tình này.
Sát Thánh Tề La có bảy hài tử, từ không biết bao nhiêu năm trước đã được đưa vào các cứ điểm của Địa Ngục và Nhân Thế Gian, chỉ vì tìm ra trọng địa của hai đại Thần triều, sau đó tìm tới điện phủ cổ kính cuối cùng này.
Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, năm tháng cứ như vậy mà trôi đi, người tại Thiên Chi Thôn đã từng thấy Tề La khóc lớn năm, sáu lần, mỗi một lần đều cực kỳ bi thương.
Kết quả cuối cùng là, con nuôi của Tề La nuôi dưỡng một đứa cháu, chính là Lão Đao Bả Tử, người khác đều tưởng là cháu ruột của hắn. Không cần phải nói cũng biết, con ruột của hắn đều đã chết.
Nếu như bảy đứa con này còn sống đến tận bây giờ, vậy thì có thể quây quần bên người Sát Thánh, nhưng mà cuối cùng hắn lại chỉ đành cô đơn một mình mà thôi.
- Một vị thúc bá cuối cùng của ta, đã ẩn nhẫn hơn hai ngàn năm, vào hai năm trước đã thành công tiến vào cổ điện phủ của Nhân Thế Gian, nhưng mà chưa được bao lâu thì đã chết!
Lão Đao Bả Tử nói.
Sở dĩ có thể phát hiện tổ địa của Nhân Thế Gian và Địa Ngục, chính là công lao của người này.
Thiên Đình bị huỷ diệt, chỉ có vài ba con tôm tép còn sống, mãi cho tới một thế hệ của Tề La thì mới có chút khởi sắc, khôi phục một ít nguyên khí.
Suy nhược lâu ngày, tiền nhân hao tổn tinh lực, mà mói chỉ tìm được một, hai tiểu cứ điểm, Tề La nhịn đau, để cho cả con ruột của mình nghĩ biện pháp thâm nhập vào đó, sau một thời gian rất dài như vậy, thì cuối cùng mới biết được cổ điện phủ cao cấp nhất này.
- Hài tử cuối cùng của ta đã thành công, chưa từng bị bại lộ, lại chỉ vì được phái đi khai quật một chỗ, tất cả mọi người cùng đi đều bị diệt khẩu.
Tề La hờ hững nói, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo vô tận bi thương.
Cha, con có huyết mạch tương thông, bọn họ có một loại bí pháp, trước khi chết có tâm linh cảm ứng trong thời gian ngắn ngủi, hai năm trước thì đứa con cuối cùng kia bị chết, đã truyền cho hắn một tổ tọa độ kỳ dị, nhưng hồn lực quá yếu, không kịp nói hết, cuối cùng nói cho hắn biết rằng tại một nơi của Nhân Thế Gian, có thể tìm được.
- Nhân Thế Gian và Địa Ngục hợp lại cùng một chỗ, đánh ra một thiên vực, say khi khai quật xong, thì diệt khẩu tất cả những kẻ tham dự khai quật!
Đây là phán đoán của Tề La.
Oanh...!
Đột nhiên, Thần linh tiểu giới của Nhân Thế Gian đã xảy ra sụp đổ lớn, pháp trận của Đại Thánh thượng cổ đã sống lại, toàn bộ đều chấn động, giết chết vạn vật, hủy diệt hết thảy trên thế gian.
Mọi người đều rút lui, Diệp Phàm khống chế Lục Đỉnh vọt ra.
- Thế nào rồi?
Mọi người đều vọt lên, vây quanh hắn, khẩn trương hỏi.
- Thành công, tìm được tọa độ của một chỗ thiên vực!
Diệp Phàm đáp.
Sát Thánh Tề La được nghe lời ấy, rốt cuộc không kìm nổi, lão lệ đục ngầu chảy xuống, thân thể run rẩy, có sự giải thoát, cũng có vô tận bi thương.
Hắn thì thào, chỉ có hai chữ:
- Hài tử...
Làn giá lạnh lẽo thổi tới, trong thiên địa thì sương mù bao phủ lại, tất cả mọi người đều hoan hô, điều này có nghĩa là hai đại Thần triều có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mọi người đều đại khái đoán được, người của Sát Thủ Thần Triều khẳng định là trốn vào thiên vực kia, buông tha cho sào huyệt từ xưa đến nay, sắp sửa tại đó mà ẩn thân lại.
Lúc này chỉ có Tề La cô đơn, rất lâu mà vẫn không thể nói ra một câu, thân thể nhè nhẹ run rẩy, nhìn ra phía chân trời, nước mắt già nua rơi xuống.
Lão Đao Bả Tử bước lên đỡ hắn, không nói nên lời, chỉ có đứng bên cạnh.
- Tiền bối, chúng ta đi huỷ diệt hai đại Thần triều này
Diệp Phàm nói, lúc này không cần phải nói gì cả, chỉ có hoàn toàn giải quyết địch nhân, thì mới là an ủi lớn nhất đối với hắn.
- Đi thôi, giết tât cả bọn chúng, một tên cũng không để lọt!
- Giết a, đi thiên vực đó, hoàn toàn sang bằng chúng, khiến cho hai đại Thần triều viễn cổ trở thành lịch sử, trong tối nay bắt chúng tan thành mây khói!
Mọi người rống giận.
Trận thai đã mở ra, vực môn đã rộng mở, mọi người đều bước đi, nhằm về phía thiên vực kia.
Đây là một mảnh cổ địa, vậy mà lại ở Vực ngoại, có hỗn độn khí đang lượn lờ, rời khỏi các cổ tinh, có thể phát hiện ra thì thật sự là quá khó khăn.