Kim Ô Thánh nhân thống khổ rít gào, giãy giụa kịch liệt, thần sí màu vàng bị xuyên thủng, máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Một vị Cổ Thánh suýt bị giết, bị thương nặng, đây không thể không nói rất kinh người. Nên biết rằng đối thủ của hắn chỉ là một kẻ trảm đạo mà thôi.
Mũi tên màu đen mang theo một tảng máu lớn đi xa, sương máu lượn lờ, một cỗ tràng vực cường đại rung chuyển. Một tên phá trời nứt đất.
Con Kim Ô cổ này hóa thành hình người, sắc mặt xanh mét. Cánh tay trái hắn nổ tung, xuất hiện một lỗ thủng lớn, ở đó xương trắng ởn, máu tươi nhỏ xuống rất là dọa người.
- Ta lại bị ngươi làm thương tổn!
Một loại lực lượng mãnh liệt rất nhanh dọc theo cánh tay hắn lan tràn phá hư Kim Ô thánh lực của hắn, chém đứt đại lượng sinh cơ, tiễn ý bàng bạc khiến người sợ hãi.
Vù!
Diệp Phàm mở cánh tay, trong tay không có cung, trong lòng lại có ý phá hủy thiên địa. Năng lượng hóa thành trường cung bắn mũi Hắc tiễn thứ hai ra ngoài, vẫn như cũ hướng về phía vị Kim Ô Thánh nhân kia.
Nó nhanh như một tia chớp xẹt qua ngang trời, Kim Ô Thánh nhân khẽ đập lông cánh, sáng mờ vạn đạo, lui ra ngoài mấy trăm dặm, cũng nhanh tới cực điểm.
Nhưng Hắc tiễn không ngừng cũng biến hướng theo, không bắn trúng mục tiêu không ngừng, mang theo tảng lớn điện mang màu đen, sát ý bàng bạc kinh người.
- Cái gì? Đây là...đạo tiễn chuyên nhằm vào Kim Ô tộc ta mà luyện chế thành!
Một con Kim Ô cổ khác thấy thế, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trước tiên động thủ đánh về phía Diệp Phàm. Lông vàng bay vụt, mười vạn vũ kiếm cùng rơi xuống, dập nát chân không.
Ông!
Sau lưng Diệp Phàm khí hỗn độn mênh mông mãnh liệt, ngũ sắc thần quang che lấp mặt trời, hóa thành năm thanh bảo kiếm. Kiếm khí hỗn độn quét ngang, ngăn cản mười vạn vũ kiếm phía trước.
Đây là một trận quyết đấu kiếm ý. Diệp Phàm không có thực lực của Thánh nhân nhưng khống chế công cụ chiến tranh Cổ Thánh lại có thể miễn cưỡng đối kháng, mượn dùng bí lực của Thần minh cổ đại đánh lại.
Vù!
Cùng một lúc Diệp Phàm triệu hoán hai mũi đạo tiễn màu đen trở về, đánh nát tảng lớn vũ kiếm tiến hành phòng hộ.
- Là hắn... Là Hắc tiễn hắn ta để lại.
Phía trên Hỏa Vân do Thái Dương Hỏa Tinh hình thành, một con Kim Ô khác kêu to, tóc tai bù xù người đầy vết máu, rất là thê thảm.
Bởi vì mũi Hắc tiễn thứ hai vừa rồi cũng công phá phòng ngự của hắn, đâm xuyên đầu vai, nổ vỡ một mảnh thánh cốt, vô cùng thê thảm.
Cường đại như Cổ Thánh của Kim Ô tộc, sớm thành Thánh hơn ngàn năm vẫn còn chật vật như thế. Bộ vị trúng tên thánh cốt vỡ nát, có thể tưởng tượng uy lực của Hắc tiễn lớn bao nhiêu.
Hắc tiễn bảo vệ trước người, Diệp Phàm yên tâm hơn một chút. Bằng không đối mặt hai vị Cổ Thánh áp lực thật sự quá lớn, mặc dù có cơ giáp cường đại nhưng cũng không phải lực lượng bản thân, thời khắc mấu chốt không nhất định có thể chống đỡ được.
Hai con Kim Ô tụ cùng một chỗ, thần sắc âm trầm, trong mắt chùm tia sáng cực mạnh, nhìn chằm chằm hai mũi tên bên cạnh hắn.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy bất đồng, cảm ứng được sát ý ngút trời trong hai mũi tên cổ này.
- Đại Nghệ... Là Đại Nghệ đạo tiễn của thời thượng cổ. Rót vào tinh khí thần và sát ý của hắn, nhằm vào Thánh nhân Kim Ô tộc ta mà luyện chế thành.
Một con Kim Ô kêu to, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Bọn họ đến từ Hỏa Tang Tinh – Đó là một quốc gia rộng lớn mà cổ xưa thuộc về Kim Ô. Khắp nơi đều là Thần hỏa, khắp nơi đều là bảo thụ. Kim Ô xé trời cao. Những chủng tộc khác chỉ có chút ít, từ xưa đến nay đều không ai có thể tranh phong cùng tộc này.
Trong thời thượng cổ, tộc này xuất hiện một vị Chuẩn đế, dưới trướng có mười vị Đế tử. Vì tìm kiếm nơi thành tiên, từng viễn chinh một nơi sinh mệnh nguyên địa cổ xưa kết quả chín người ngã xuống, chết trong tay một người tên là Đại Nghệ.
Truyền thuyết ngày xưa, kiếp nạn đáng sợ khiến hai vị Kim Ô Thánh nhân này trong lúc nhất thời trán nổi gân xanh, thần sắc lạnh băng tới cực điểm.
Chuẩn đế của Kim Ô tộc hủy diệt chín mũi Hắc tiễn tương tự, đem mảnh vỡ về Hỏa Tang cổ tinh, rất nhiều Kim Ô đều từng ra mắt và cảm thụ.
- Nói, sao ngươi lại có loại đạo tiễn này, cùng Đại Nghệ quan hệ thế nào?
Một con Kim Ô cổ rít gào.
Một con Kim Ô cổ khác dốc hết khả năng vận chuyển huyền công, đem sát ý trong cơ thể khu trừ ra ngoài, hóa đi sát khí cuối cùng ổn định thương thế, thành công chữa trị thân thể.
- Không phải đạo tiễn màu đen thượng cổ chân chính, nhưng là tuyệt đối ra từ tay Đại Nghệ, có dung nhập một bộ phận tinh khí thần của hắn, là một loại ma khí có thể giết tộc ta!
Diệp Phàm nghe vậy thần sắc lãnh liệt. Thượng cổ nhân kiệt Đại Nghệ bắn mặt trời để lại truyền thuyết bất hủ, cuối cùng lại đẫm máu ngã xuống trong tay Chuẩn đế vô thượng khiến người than thở.
- Vốn tưởng rằng chỉ là một tên Thánh thể Nhân tộc mà thôi, không nghĩ tới còn nắm giữ binh khí của Đại Nghệ. Tuyệt đối không thể lưu ngươi!
- Lên trời xuống đất cũng phải lấy tính mạng ngươi. Máu của Đế tử Kim Ô tộc sẽ không chảy vô ích, hết thảy liên quan Đại Nghệ đều phải hủy diệt!
Hai con Kim Ô cổ âm trầm lạnh lẽo nói. Bọn họ có thể tưởng tượng, nếu hạ được Diệp Phàm đem hai mũi Hắc Tiễn về Hỏa Tang Tinh sẽ nở mặt nở mày như thế nào.
Ông!
Hai con Kim Ô cổ biến mất, hóa thành thiên địa đạo tắc, chỉ có Kim Ô thần quang đáng sợ hiện lên, thỉnh thoảng công về phía trước.
Thánh nhân không gì không làm được, không đâu không có mặt!
Khi một vị Thánh nhân vứt bỏ những thứ khác, hạ quyết định quyết tâm sát phạt tuyệt đối sẽ làm chúng sinh run rẩy. Lúc này hai con Kim Ô cổ không hề coi Diệp Phàm là một kẻ trảm đạo bình thường, khí sát phạt lập tức hủy thiên diệt địa.
Diệp Phàm chau mày, tế ra hai mũi đạo tiễn màu đen, phòng ngự toàn phương vị, thỉnh thoảng tiến hành công kích.
Đối mặt hai Kim Ô Cổ Thánh cường đại, hắn quả thật không có phần thắng. Nếu không có Hắc Tiễn chuyên khắc bọn họ ở trong tay nhất định sẽ ngã xuống.
Bởi vì, hắn chung quy chưa thành Thánh!
Đột nhiên, dao động kỳ dị truyền đến. Ở trong Thái Dương Tinh hừng hực kia, thiên chi tinh hỏa ngập trời, Diệp Đồng ngồi xếp bằng trong ngọn lửa ngộ đạo.
Chín phiến lá màu vàng bay tới, vờn quanh hắn chảy ra hào quang vô cùng tường hòa, khí tức Đại đế cổ đang tràn ngập.
- Chín phiến Phù Tang thần diệp, phía trên có lạc ấn bất hủ. Mau đoạt tới!
Hai con Kim Ô cổ nhìn nhau, muốn bỏ qua Diệp Phàm đánh qua, đem chín phiến lá quơ vào trong tay, sợ lạc ấn phía trên bị Diệp Đồng hấp thu mất.
Tới lúc này, bọn họ căn bản không muốn thu Diệp Đồng làm đồ đệ, trong lòng nhận định hắn là lô đỉnh. Hắn có thể đột phá cửa ải quan trọng hay không, tương lai đoạt Đế kinh và nguồn lửa Thần minh trong cơ thể hắn mới là căn bản.
Diệp Phàm thét dài, nói gì cũng không thể để hai con Kim Ô này quấy nhiễu Diệp Đồng ngộ đạo. Tại thời khắc mấu chốt này không cho phép quấy rầy, vì thế hắn không tiếc vận dụng mọi thủ đoạn.
Diệp Phàm ở vào thế yếu nhưng là lại hạ quyết tâm ngăn cản hai vị Kim Ô Cổ Thánh, cùng bọn họ quyết chiến.
- Tiểu tử ngươi ngã xuống lập tức!
- Xem ngươi có thể có mấy cái mạng, hôm nay tru sát trong Thái Dương tinh hỏa.
Hai con Kim Ô ác nghiệt nói, tất cả đều dùng bản lĩnh chân chính, thủ đoạn vô cùng, pháp tắc Thánh nhân mênh mông, bẻ gãy nghiền nát, chém vòm trời vỡ nát không thành hình dạng.
- Sư phụ, ta không sao, người có thể qua đây. Phù Tang thần diệp có thể phòng ngự.
Diệp Đồng bỗngnhiên truyền âm.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, dưới chân bí chữ Hành triển khai, nhanh như chớp giật chìm sâu vào trong Thái Dương Hỏa Tinh, đứng ở trước chín phiến lá Phù Tang.
Kim quang chói mắt, khí cơ của Đại đế cổ tràn ngập. Tuy rằng không phải rất đậm đặc chỉ là một tia một luồng uy áp nhưng lại vẫn như có một kiện Đế binh sống lại, khiến người rung động.
Hai con Kim Ô cổ đuổi giết tới nơi này, đột nhiên thần sắc chấn động mãnh liệt. Bọn họ không thể đột phá, xông không qua.
- Đây là Phù Tang diệp kinh tổ tiên ta để lại, nói một chút thể hội của Chí Dương thể tu luyện.
Diệp Đồng nói.
Diệp Phàm thần sắc chấn động, điều này đối với Diệp Đồng mà nói là một hồi tạo hóa. Thái Dương Thánh Hoàng từng ra vào hành tinh này, hơn phân nửa là chuyện của một hai trăm vạn năm trước, khiến người cảm thán sự vô tình của lực lượng năm tháng.
- Ngươi cẩn thận cảm ngộ, nhưng chớ để bị tiền nhân một mực dẫn đi.
Diệp Phàm dặn dò.
Diệp Đồng đáp:
- Ta biết. Tổ tiên cũng có di văn, nói đường của tiền nhân có thể đi nhưng trọng yếu nhất là phải tìm ra đường thích hợp chính mình.
Hai con Kim Ô cổ khẩn trương, chín phiến Phù Tang thần diệp chặn đường, bọn họ xông không qua cũng không thể thu nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Con kiến, có dám ra đây chiến một trận?
Bọn họ chửi mắng Diệp Phàm, biểu lộ lo âu trong lòng, sợ lạc ấn trên chín phiến lá Phù Tang biến mất, toàn bộ bị Diệp Đồng hóa sạch.
- Hiện tại, hai người các ngươi hưởng thụ cho tốt thời gian cuối cùng đi. Một tháng sau ta tất giết hai người các ngươi.
Diệp Phàm nói.
Một tháng sau, tiến hóa dịch giai đoạn thứ bốn khẳng định có thể tinh luyện ra, đến lúc đó tu vi hắn sẽ nâng cao một tầng, có thể chiến Thánh nhân!
Diệp Phàm đứng ở gần trước lá Phù Tang, bị một sợi khí cơ của Đại đế cổ vờn quanh căn bản không cần phòng ngự, toàn lực công phạt hai con Kim Ô.
Hắc Tiễn như tia chớp xé rách thiên địa, ở trong Thái Dương Hỏa t*ng trùng kích, nhằm vào huyết mạch của tộc này, khắc chế Kim Ô thánh quang, cường đại tuyệt luân.
Hai con Kim Ô trước sau bị thương, bị đạo tiễn màu đen đâm thủng suýt nữa thương đến căn nguyên, liên tục rống giận lại không có cách nào.
- Hai con quạ lửa các ngươi, không sợ chết thì xông qua đây cho ta. Hôm nay nướng các ngươi!
Diệp Phàm nói chuyện thật chọc người giận.
- Tiểu bối, ta thề tất giết ngươi!
Hai con Kim Ô cổ rống lên, đáng tiếc chủy chung không thể phá được từng tia từng đợt đế khí trên lá Phù Tang, hơi đến gần sẽ có nguy hiểm chia năm xẻ bảy.
Diệp Phàm cười lớn, tập trung tinh khí thần bắn ra một tên, bắn thủng ngực một con Kim Ô, trái tim đều nổ tung ra, một cái lỗ thủng lớn máu chảy đầm đìa xuyên từ trước ra sau, thánh cốt và bọt máu bắn khắp nơi.
- Tiểu bối, món nợ này ta nhớ kỹ, ngày sau tất nghiền xương ngươi thành tro bụi.
Kim Ô cổ bị thương nặng vọt lên trời.
Phốc!
Cùng lúc đó, một con Kim Ô khác cũng gặp phải một đòn nghiêm trọng.
Diệp Phàm thân tâm hợp nhất, một tia ý chí bất diệt dung hợp vào trong đạo tiễn, bắn ra ngoài vỡ nát đùi con Kim Ô thứ hai, máu chảy đầm đìa.
Hai con Kim Ô cổ giận không thể át nhưng lại không có biện pháp, không thể công vào trong chín phiến Phù Tang thần diệp hết thảy đều vô ích.
Tuy rằng phẫn nộ nhưng bọn họ lại cũng chỉ đành rút lui, đứng ở xa không tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm phía trước.
- Sư phụ, ta trảm đạo rồi...
Thanh âm của Diệp Đồng truyền đến, duỗi thân mà lên, mở mắt sâu thẳm như tinh không, hỏa tinh vờn quanh thân.
Rắc!
Chín phiến lá Phù Tang đều vỡ nát, chín loại lạc ấn chìm sâu vào trong cơ thể Diệp Đồng khiến hắn thoạt nhìn càng thêm oai hùng bất phàm. Mỗi một tấc máu thịt đều đang phát sáng, toàn thân trong suốt chói mắt hơn cả mặt trời.
- Sát!
Hai con Kim Ô cổ thấy thế hóa thành hai đạo tia chớp màu vàng vọt tới, muốn tuyệt sát hai thầy trò Diệp Phàm.
Nhưng mà chính vào giờ khắc này bọn họ lại đều sởn tóc gáy, trước tiên rút lui. Bởi vì trong tinh hỏa xuất hiện thiên kiếp có thể so với Thánh nhân.
Điện quang thật lớn từ trên trời giáng xuống bao phủ địa phương này. Ngũ Hành thiên kiếp, Thái Dương thần kiếp, Hỗn Độn đại kiếp, Thần Đình chấn thế kiếp...
Lôi quang thành vùng cùng hạ xuống, quét ngang mười phương!
Hai con Kim Ô cổ biết rõ thiên kiếp đáng dợ, thân ở trong đó nếu là đối kháng bọn họ cũng sẽ độ kiếp theo, hơn nữa là đại kiếp nạn Thánh nhân nhằm vào bọn họ.
Bọn họ toát mồ hôi lạnh toàn thân, bị bổ mấy chục phát, điện quang bắn ra bốn phía cuối cùng coi như lui ra được.
Diệp Đồng đứng trong biển sét, bắt đầu chống lại trời phạt. Như một vị "Thần" trẻ tuổi đang tiếp nhận trời cao rửa tội, đắm chìm trong biển điện chớp.
- Loại đại kiếp nạn này thật là đáng sợ. Mau nhìn, xuất hiện đế tượng cổ, mười vầng mặt trời chiếu sáng bầu trời, xuất hiện ở vùng tinh vực này!
- Loại kiếp phạt này có thể so với đại kiếp nạn Thánh nhân rồi, rất nhiều người chưa chắc có thể vượt qua!
Hai con Kim Ô cổ chua xót, toàn thân phát lạnh không dám tới gần chỉ có thể trơ mắt nhìn một thiếu niên cường thế quật khởi.
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng vui mừng. Loại đại kiếp nạn này phi thường đáng sợ, Đại đế cổ trẻ tuổi trảm đạo cũng chẳng qua như vậy mà thôi nhỉ?
Hắn ở bên cạnh thiên kiếp, không muốn quấy nhiễu Diệp Đồng, chỉ lẳng lặng quan sát. Mà hai con Kim Ô cổ lại trốn rất xa, sợ bị Diệp Đồng lợi dụng thiên kiếp ám toán.
- Thật giận! Chỉ có thể trơ mắt nhìn lại không thể ngăn cản!
- Vậy làm sao bây giờ? Đây là một thiếu niên có được phong thái của Đế, mà sư phụ của hắn lại càng sâu không lường được. Chẳng lẽ muốn khai sáng kỳ tích từ xưa đến nay, xuất hiện tình huống rầm rộ vô thượng một nhà hai đế hay sao?
Hai con Kim Ô lo âu, đối với tương lai tràn ngập một loại lo âu ngầm.
Trải qua vài canh giờ, thiênkiếp vẫn chưa tan, Diệp Đồng bị thương nặng. Loại đại kiếp nạn này quá mức khủng bố, hắn gần trăm lần bị bổ nát thân thể nhưng đều gian nan vượt qua.
Rốt cục lại qua một canh giờ, lôi đình đầy trời biến mất, khí hỗn độn tan đi, vô tận thiên địa tinh khí cùng Thái Dương Hỏa Tinh tràn ngập về phía Diệp Phàm, chìm sâu vào trong cơ thể trảm đạo của hắn.
Độ kiếp thành công!
- Đi!
Diệp Phàm xuất hiện, tế ra một khối trận đài mở vực môn lôi kéo Diệp Đồng bước vào, từ đó vượt qua tinh không.
- Chạy đi đâu?
Hai con Kim Ô cổ rống to, nhưng khoảng cách quá xa căn bản không thể ngăn cản.
Thiên kiếp vừa rồi quá khủng bố, bọn họ sợ dính nhân quả, cùng theo độ kiếp. Hiện tại căn bản không thể đuổi tới gần.
- Các ngươi rửa sạch cổ, một tháng sau ta đem bọn ngươi giết chết, nướng thịt Kim Ô trên lửa trại!
Thanh âm lạnh băng của Diệp Phàm từ trong khe hở vực môn sắp khép kín truyền ra.
Hai con Kim Ô giận dữ nhưng là đuổi tới nơi này cái gì cũng đều đã chậm, không thể ngăn lại.
- Chỉ từ trong thức hải tiểu quỷ Chí Dương thể kia tra ra bộ phận bí mật, chưa kịp tiếp tục thì Thánh thể Nhân tộc kia đã tới rồi. Chúng ta không biết Thiên Chi Thôn ở phương nào, làm sao đi đoạt hồi đại tạo hóa kia được?
Hai con Kim Ô chau mày nhưng lại không có biện pháp gì. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Khi Diệp Đồng trảm đạo, độ kiếp gây ra thiên địa dị tượng quả thật gây nên một hồi sóng to gió lớn ở Bắc Đẩu Tinh Vực, có Cổ Thánh nhằm vào thái dương lại không thu hoạch được gì.
Thiên Chi Thôn, bọn người Diệp Phàm trở về lập tức bị rất nhiều lão nhân vây quanh, đều biết được dị tượng kia là Diệp Đồng tạo thành.
- Sư huynh, người thật tài giỏi, không hổ danh cùng ta xếp vào tuyệt đại song kiêu, có phong phạm của ta.
Tiểu đầu trọc hớn hở chạy tới, ôm lấy đùi hắn chúc mừng đồng thời chớp cặp mắt to như bảo thạch đen đòi lễ vật.
Loong coong!
Xa xa, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chấn động, Tề La mở mắt nhìn vào không chớp.
Trên đỉnh có các loại dị tượng vờn quanh. Thanh long, thần hoàng, phi tiên, chu tước, thần minh... một đám quang ảnh xuyên thấu qua vách đỉnh mà ra, tiên khí đầy trời, một vẻ thần thánh.
- Tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư sắp thành công tinh luyện ra!
Lúc này bọn người Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, Đông Phương Dã xuất quan, ngay cả đại hắc cẩu đều bị kinh động, một cái đầu to lớn thò tới.
- Tiến hóa dịch trong vài ngày tới nhất định có thể ra lò, thời đại chúng ta có thể chiến Thánh nhân tới rồi!
Diệp Phàm nói.
Gió nổi lên, sương mù bay lên. Đây là một cái Thần linh tiểu giới thần bí, lưu tuyền và thần quang cùng lay động, thác nước cùng loan điểu cùng múa.
Tục truyền, đâ ylà một tiểu giới được Thần minh cổ để lại, bị người của Thần triều viễn cổ chiếm được, diễn biến thành điện phủ của bọn họ.
Núi cao quái thạch, kỳ phong sừng sững, tử khí bừng bừng, dị thú nằm phục. Cũng có tảng lớn lãnh địa xanh um, sương mờ đầy trời.
Ở nơi sâu nhất là một quần kiến trúc bằng xương, nguyên quang mờ mờ bao phủ, rất nặng, ngưng thật, trang nghiêm đồng thời khiến người áp lực.
Đây là điện phủ cổ xưa của Nhân Thế Gian, từ khi bọn họ thành lập đến giờ chưa từng bị người công phá vào. Đại biểu cho tử vong, khiến người tuyệt vọng, quỷ dị mà đáng sợ.
Một khối xương trắng thật lớn nằm ngang phía trước, xương cột sống dài đến mấy trăm trượng trải qua mười mấy vạn năm bất hủ, sáng bóng như trước. Đây là một con cổ thú khổng lồ.
Ngày xưa nó bị chém giết ở đây, toàn thân xương cốt đều bị cưa xuống xây thành điện phủ, xương cột sống còn sót lại hóa thành trận kỳ thủ hộ nơi này.
Trung tâm quần kiến trúc bằng xương này là điện phủ cổ nhất của Nhân Thế Gian, sương xám đậm không tan, sát khí khóa vực viễn cổ, như tia như sợi trở thành thực chất lộ ra ngoài.
Nó dĩ nhiên là di cốt của chư vương cùng Thánh nhân luyện chế thành.
Quy mô không lớn, có thể nói là rất nhỏ so với những cung điện khổng lồ kia, cất chứa không được bao nhiêu người nhưng loại tang tương cổ xưa và sát khí này lại là kiến trúc khác xa xa không thể bằng.
Đây là điện phủ cổ thần thánh nhất của Nhân Thế Gian!
Xương trắng lấp lánh, sáng bóng lưu động. Không phải là xương khô của Thánh nhân thì là xương đầu của nhân kiệt thể chất đặc thù, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị và đáng sợ.
- Khí tức mục nát của Nhân Thế Gian càng ngày càng dày, đường thành tiên sắp mở ra mà dư nghiệt của Thiên Đình còn tồn tại thế gian, nên nhổ cỏ tận gốc.
Một thanh âm khàn khàn truyền ra, già nua không thành hình dạng như là tùy thời sẽ tắt thở khiến cho cả ngôi điện xương đều một mảnh âm khí dày đặc.
- Thiên Đình ra một vị Sát Thành, một mực tìm kiếm vị trí Thần linh tiểu giới, không trừ tất thành họa.
Một thanh âm âm khí dày đặc khác vang lên mang theo một loại khí tức mục nát.
Đây là một ngôi đền khủng bố, dùng xương xây thành, mà mặt đất thì trải thần da Cổ Thánh coi như là thảm, tản ra sáng bóng tận xương.
- Dư nghiệt mà thôi, sớm không còn rực rỡ như trước hoang cổ, không có thành tựu. Ta đã bước đầu tra ra Thiên Chi Thôn ở nơi nào.
Thanh âm già cả cười lạnh nói.
- Yên lặng chờ bọn họ tinh luyện thành công tiến hóa dịch rồi sau đó hoàn toàn xóa đi, coi như đồ cưới, là một hồi tạo hóa nghịch thiên mang đến cho Nhân Thế Gian và Địa Ngục.
Dĩ nhiên là hai vị Sát Thánh, cũng không biết sống bao nhiêu năm, da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, tóc như cỏ dại giống như quỷ dữ.
Tuổi của bọn họ còn lớn hơn Tề La, huyết mạch khô héo nhưng chiến lực đáng sợ vô cùng, lấy sát chứng đạo, chuyên chém Thánh nhân!
- Hai vị lão tổ bế tử quan nhiều năm như vậy không biết có phải có đột phá không. Nếu là thật sự trở thành Đại Thánh, thiên hạ này còn sợ ai nữa!
- Máu thịt của sát tổ gần như cạn khô, nhưng tu vi kinh cổ kim, trước khi thiên địa chưa biến đã thông thiên triệt địa, đáng tiếc một bước kia quá khó bước ra.