Già Thiên

Chương 1241: Nguyên thủy

- Ta muốn giết ngươi...

Lời nói dồn dập, thanh âm vô lực cùng với hơi thở như lan như xạ từ phía sau truyền đến.

Diệp Phàm xoay người mà đi, Phạm Tiên theo sát phía sau, chưởng chỉ ấn lên lưng hắn nhưng sao có thể đả thương kim thân bất diệt?

Bọn họ đi vào trong tinh vực, bàn cơ trận thai thông với Vực ngoại, rời xa chiến trường Thiên Đường. Tất cả tiếng ồn ào huyên náo và chém giết đều biến mất.

Phạm Tiên dáng người thon thả, sợi tóc bóng loáng mềm mại, trong suốt. Ánh mắt mê ly, lông mi thật dài run lên, tuy rằng bị lạc mất mình nhưng vẫn bảo trì một loại suy nghĩ quán tính.

- Họ Diệp... Ta muốn... đem ngươi biếm làm nô bộc, trở thành tùy tùng đê tiện nhất, tổ thánh cũng không thể đặc xá cho ngươi!

Tư duy của nàng đã sớm hỗn loạn, căn bản không chịu khống chế, đem oán niệm đáy lòng bộc phát ra, cánh tay ngó sen chớp động sáng bóng mê người, ngón tay xẹt qua lại đánh về phía yếu huyệt Thái dương của Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng thần thức phát tán, đầu óc mơ hồ nhưng trong mắt hàn quang vẫn lóe lên. Hắn vụt xoay người, huyết khí màu vàng sôi trào, lập tức đem Phạm Tiên đánh bay ra ngoài, phun ra một búng máu lớn, sắc mặt tuyết trắng, gần như lấy đi tính mạng.

- Ngươi dám!

Vực môn còn không biến mất, Thánh nhân Phạm Vân Thông siêu phàm nhập thánh, xuyên qua thông đạo không gian nhìn thấy cảnh tượng này, đánh lại mộtkích tuyệt thế.

Đây là dao động cấp Thánh, Diệp Phàm vào lúc thần trí bị lạc này dính một đòn nghiêm trọng, thân mình bay ngang ra ngoài, pháp lực như đại dương mênh mông ép lên người hắn.

- Lão quỷ!

Tề Diệu Quang biến sắc, rất nhanh ra tay, đón đỡ Cổ Thánh của Thiên Đường, đại chiến cùng hắn cắt đứt con đường phía trước.

Vực môn ảm đạm, lập tức biến mất ngăn cách thiên địa.

Tinh quang chiếu rọi, trong bóng đêm nhiều điểm sáng bóng.

Phạm Tiên như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ, cả người sáng bóng, ngọc cơ thần cốt giống như dương chi mỹ ngọc, tuy nhiên lúc này lại dính từng tia ráng mây đỏ.

Nàng dáng người cao gầy, thon dài hơn xa nữ nhân bình thường, thân hình hoàn toàn dựa theo tỷ lệ hoàng kim, giốngnhư dùng ngọc chạm khắc mà thành, lúc này vẻmặt hoảng hốt.

- Ta cùng người không chết không ngừng... Sẽ trở thành nô bộc của ta!

Mất đi tư duy bình thường, một loại bản năng phẫn nộ điều khiển nàng triển khai công kích với Diệp Phàm, đem rất nhiều lời trong lòng nói ra.

- Tên khổ tu sĩ đê tiện ngươi liên tiếp khiêu khích, đáng giận đáng hận. Ta muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn ngươi... Cho ngươi biết được cái gì là lý và pháp!

Thân thể uyển chuyển của nàng phập phồng, lồi lõm hấp dẫn, trong tuyết trắng mang theo đỏ bừng, trong suốt mang theo sáng bóng. Đôi chân tuyết trắng bước về phía trước, giẫm lên thiên linh cái Diệp Phàm.

Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng, vung quyền theo bản năng, phát ra một mảnh ánh sáng hừng hực. Lực lượng thân thể hắn lớn biết bao, đủ có thể đối kháng Thánh nhân.

Phốc!

Chỉ có một đạo huyết quang hiện lên, cỗ thân thể kia liền thành sương máu, bị đánh ngã đương trường, hào quang chậm rãi tiêu tan.

- Cái gì?

Trong Thiên Đường, Phạm Vân Thông trong lòng cả kinh. Hắn cảm ứng được một luồng ý mát lạnh, rống trầm thấp:- Lại dám giết hậu nhân dòng chính của ta!

Phạm Tiên, Phạm Thiên là hai người được coi trọng nhất trong tộc, trọng điểm bồi dưỡng, tiêu phí vô tận tâm huyết. Bởi vì huyết mạch bọn họ rất tinh thuần, có lẽ có một ngày có thể khiến Thần minh chiến huyết sống lại.

- Hy vọng con rối chết thay Thần minh cổ đại để lại có thể cứu nàng một mạng.Phạm Vân Thông mặt âm trầm, vừa đại chiến Tề Diệu Quang vừa đánh ra Vực ngoại muốn giải cứu Phạm Tiên.

Vực ngoại sương máu lượn lờ, hào quang mông lung chợt lóe, một cỗ ngọc thể giống như ngà voi khắc thành tái hiện, tất cả sương máu cùng hào quang đều quay ngược về, thần bí vô cùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

- Họ Diệp...Phạm Tiên phát ra một tiếng thét chói tai cao vút, ngắn ngủi thanh tỉnh. Theo ánh sáng thuốc tiên lưu chuyển, đôi mắt to lại trở nên mê ly, không còn trong suốt.

Lúc này nàng không một mảnh vải, thon dài, tuyết trắng như ngọc, mái tóc xõa tung, ánh mắt rất mê người, xuất phát từ bản năng triển khai công kích Diệp Phàm.

Phốc!

Nhưng mà chờ đợi nàng chỉ là một đạo chỉ mang màu vàng, đem thân thể hoàn mỹ đánh nát, trong đau nhức hóa thành một đoàn sương máu.

- Khổ tu sĩ này thật độc!Trong Thiên Đường, Phạm Vân Thông lại một lần biến sắc. Thần minh cổ đại để lại mấy cái phù con rối chết thay là hắn ban thưởng ra, đều có thể cảm ứng được.

Phạm Tiên mỹ mạo biết bao, ở tinh vực này số một số hai, cùng Tề Manh được xưng tuyệt đại song kiêu không nghĩ tới lại bị Diệp Phàm gạt bỏ không chút lưu tình, hơn nữa là dưới tình huống trúng thuốc tiên, bản năng cũng không thể khống chế sát ý của hắn.

Một luồng sáng đáng sợ từ Thiên Đường bay ra, xé hư không chém tới Vực ngoại, Phạm Vân Thông suy đoán ra phương vị của Diệp Phàm, tiến hành công kích cự ly xa.

Thân thể Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, một đạo thánh quang đột nhiênmà tới quét trúng hắn, nếu không phải kim thân bất diệt tất sẽ thịt nát xương tan hồn phi phách tán, bất kỳ Bán Thánh gì đều không ngăn được một kích của Cổ Thánh.

Hắn liên tiếp bị Thánh nhân công kích, tuy rằng bản thân đã đủ cường đại, không ngã xuống nhưng cũng khiến huyết mạch khí tức hỗn loạn, không thể tinh lọc thuốc tiên, thần trí càng thêm không rõ ràng.

Phốc!

Huyết quang chợt lóe, Diệp Phàm đã đem Phạm Tiên giết đến bốn lần, phù con rối chết thay Thần minh cổ đại để lại đều đã nứt nẻ, mắt thấy không thể dùng.

- A! Khổ tu sĩ đê tiện ngươi, lại dám giết ta mấy lần!Phạm Tiên khó chịu, kêu sợ hãi. Mỗi một lần sống lại có thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, tức giận thân thể mềm mại run rẩy.

Rồi sau đó, mỗi một lần nàng đều càng thêm mê loạn, bởi vì ánh sáng thuốc tiên quay ngược về, khi thân thể trọng tổ toàn bộ dung nhập vào máu của nàng.

Thân thể của nàng đẹp đến mức tận cùng, mỗi một tấc đều trong suốt sáng bóng, là kiệt tác hoàn mỹ của trời cao. Dung nhan tuyệt thế, cổ như thiên nga, bộ ngực cao ngất, eo thon nhỏ dịu dàng, đùi đẹp thon dài trắng nõn tổ hợp cùng một chỗ phong tư vô song, động lòng người.

Diệp Phàm tổng cộng giết Phạm Tiên năm lần, làn thứ sau chưa phát sinh, sau khi hai người xông về phía nhau, sinh ra một màn kiều diễm, bản năng nguyên thủy chiến thắng cừu hận.

Thuốc tiên toàn diện phát tác, không thể đẩy ra, không thể tinh lọc ảnh hưởng thể xác và tinh thần bọn họ. Hai người quấn quanh cùng một chỗ.

- Nô lệ đê tiện, ta muốn đem ngươi vĩnh viễn giẫm nát dưới chân!

- Cái gì minh châu rực rỡ và xinh đẹp nhất? Cũng không thấy ngươi cao quý chỗ nào!

Dưới tinh không tường quang lấp lánh, hai thân thể đang quấn lấy nhau, bản năng nguyên thủy phát tác, trong trạng thái một tia thanh tỉnh cuối cùng hai người chửi bới lẫn nhau.

Một thân thể có màu đồng cổ, thân thể vạm vỡ rắn chắc. Một thân thể khác trắng nõn như ngà voi, thon dài uyển chuyển vặn vẹo kịch liệt, như hai con rắn quấn nhau.

Đây là một cảnh tượng nguyên thủy, khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh. Dược phẩm Cổ Thánh tinh luyện rốt cục phát huy tác dụng, không thể ngăn cản.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, vũ trụ vô ngần. Hư không trống trải rộng lớn có thể dung nạp hết thảy như vậy không có thanh âm gì. Yên lặng khiến người cảm thấy cô quạnh.

Diệp Phàm cùng Phạm Tiên không biết ở phương nào, máu sôi trào, sau khi bị một loại bản năng nguyên thủy chi phối lạc mất mình, một tia thanh tỉnh cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tinh huy vạn ánh, vũ trụ vĩnh hằng. Trong tinh vực mênh mông này, cá nhân nhỏ bé như bụi bặm, không tính là gì cả.

Lực lượng màu đồng cổ, trong suốt xinh đẹp trắng muốt. Hai thân thể thon dài, còn có thần thức phát ra dao động... Kiều diễm vô hạn.

Bản năng nguyên thủy, cảnh tượng khiến mạch máu căng phồng. Hết thảy đan vào cùngmột chỗ, tạo thành một hình ảnh mông lung mà phong tình.

Phạm Vân Thông cùng Tề Diệu Quang rốt cục đánh tới Vực ngoại, nơi đi qua sao băng thành tro, vạn chùm tai sáng, không vật thể gì có thể ngăn cản bước chân bọn họ.

Phạm Tiên ở Thiên Đường rất có địa vị, được bồi dưỡng như người thừa kế, mà hôm nay lại đã chết năm lần. Ngay cả phù con rối chết thay của Thần minh cổ đại đều hoàn toàn vỡ nát, mất liên hệ với Phạm Vân Thông khiến hắn rất không bình tĩnh, không biết giờ phút này nàng rốt cục thế nào.

- Lão quỷ. Các ngươi cướp sạch mẫu hạm tộc ta, giành trước tinh luyện ra huyết mạch tiến hóa dịch mạnh nhất, đủ loại hành vi, sớm đã muốn tính sổ với ngươi.Tề Diệu Quang ngăn cản đường đi, không để cho hắn cơ hội cứu viện, đại chiến tiếp tục.

Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Vân Thông không ôm hy vọng gì. Chiến đấu dữ dội hơn một canh giờ, hắn tin tưởng thời gian dài như vậy Phạm Tiên sớm đã chết vài lần.

- Tiểu tử này thật độc, ngay cả tiên châu của Phạm tộc ta đều coi như cỏ cây, bỏ được xuống tay, cầm thú không bằng.Trong lòng hắn đầy căm giận.

Cuối cùng bọn họ rốt cục đánh tới vùng tinh vực này. Tề Diệu Quang trước hết phát hiện không đúng, cười lạnh liên tục:- Lão quỷ ngươi tính toán rồi lại trở thành sự thật, muốn bồi dưỡng ra kim thân đời tiếp theo?

Phạm Vân Thông cũng thần sắc cổ quái, không nghĩ tới ở Vực ngoại này gặp được một màn này. Sắc mặt hắn rất không dễ nhìn, chung quy hiểu được vì sao như vậy.

Đây là thuốc tiên tạo nên tác dụng, mà trước đó, huyền tôn nữ của hắn đã bị giết năm lần. Điều này cũng đủ biến thái. Hai người nếu thanh tỉnh, Phạm Tiên khẳng định mất mạng.

Ánh trăng như nước, Diệp Phàm cùng Phạm Tiên tỉnh lại. Sau khi hiểu được trạng thái của nhau, đều thần sắc ngẩn ngơ rồi sau đó giãy giụa kịch liệt.

- A...Thần thức của Phạm Tiên dao động, thét chói tai, nàng tức đến đau răng, ngũ tạng bốc lửa.

Nhưng vào lúc này nàng lại không có một tia khí lực, căn bản không thay đổi được gì, trên thân thể mang theo rặng mây đỏ. Nàng tức giận muốn kêu to lại bủn rủn không đủ sức.

- Ngươi...

Trên mặt nàng lúc xanh lúc trắng, dùng sức lực cuối cùng đẩy Diệp Phàm ra, lấy ra một cái áo lụa màu lam bao lấy thân thể như dương chi bạch ngọc của mình, rất nhanh lướt ngang ra xa mấy trăm trượng.

- Phạm tộc các ngươi cũng thật đê tiện...Diệp Phàm nói, mặc một chiếc áo dài lên người rồi sau đó lấy ra cơ giáp Cổ Thánh chuẩn bị tốt đại chiến. Bởi vìhắn cảm giác được Phạm Vân Thông và Tề Diệu Quang tới rồi.

Phạm Tiên nghe nói lời này tức giận suýt hôn mê, trên trán trắng bóng nhẹ nhàng nhảy lên mấy sợi đen, lấy tay chỉ vào Diệp Phàm nói không nên lời, một hồi lâu sau mới nghiến răng phun ra vài từ:- Họ Diệp, tiểu tử khốn kiếp Vực ngoại, ta không để yên cho ngươi!

Hai vị Thánh nhân giá lâm, đều tự ra tay tách bọn họ ra, mỗi người bảo vệ một người.

Phạm Vân Thông mặt âm trầm, một bàn tay màu đen vươn ra bổ về phía Diệp Phàm. Tề Diệu Quang cười ha hả, dùng chưởng đối chưởng nói:- Lão quỷ, tiền mất tật mang, hình như cái gì cũng không chiếm được. Kế hoạch kim thân đời tiếp theo thất bại!

Phạm Vân Thông nghe lời này càng thêm nổi giận, điên cuồng công kích. Mà cách đó không xa Phạm Tiên nắm chặt tay, cặp mắt phun lửa, muốn đem tên khốn kia đập nát.

Đương nhiên nếu ánh mắt có thể giết người Diệp Phàm đứng mũi chịu sào đã sớm chết hơn vạn lần.

Tề Diệu Quang cười to nói:- Việc hôm nay dừng ở đây đi, chờ ngươi hết giận rồi tính. Đến tột cùng là để vị tiểu đạo hữu này ở rể, tiếp tục hoàn thành kế hoạch kim thân bất diệt hay là đưa hắn trấn giết, chờ ngươi tỉnh táo rồi lại làm ra quyết định. Ta trước đưa hắn rời đi.

Hào quang chợt lóe, hai người mất dạng, trên bầu trời chỉ còn lại Phạm Vân Thông sắc mặt xanh mét cùng Phạm Tiên mắt ngọc mày ngài, hơi có rặng mây đỏ.