Già Thiên

Chương 12: Huỳnh Hoặc

"Không nên nói lung tung, quan tài đồng lật ngửa ra phía sau, nắp quan tài vẫn còn chưa ổn định, khẳng định là vừa bị lệch."

Lâm Giai nói rất bình tĩnh, ổn định tâm tình mọi người ở đây.

Chín bộ xác rồng khổng lồ đều dài đến trăm mét, vảy giáp uy nghiêm, ô quang nhấp nháy, nằm ngang ở cách đó không xa.

Quan quách đồng dài hai mươi mét, đặt ở bên trên tế đàn ngũ sắc, làm cho người khác vô cùng bất an.

"Ta nghĩ rằng chúng ta vẫn nên cùng nhau đi tìm hiểu đoàn ánh sáng phía trước."

"Ta cũng cảm thấy mọi người hẳn là nên đồng thời hành động."

Không ít người đều kiến nghị như vậy, rất hiển nhiên là trong lòng sợ hãi, hầu như không ai nguyện ý tiếp tục dừng lại ở nơi đây.

Cuối cùng, mọi người nhất trí đồng ý, tập thể đi về phía trước thăm dò đoàn nguồn sáng này.

Mặt đất ở nơi này tất cả đều là do loại đất màu đỏ nâu cùng sỏi tạo thành, rộng lớn mênh mông, thỉnh thoảng nhấp nhô những khối nham thạch cực lớn.

Khi đi qua cái khối cự thạch vừa nãy trèo lên để nhìn ra xa, Lưu Vân Chí kinh ngạc phát ra âm thanh, nói:

"Khối tảng đá lớn này có chữ viết bên trên."

Đi vòng đến mặt hướng nguồn sáng của khối cự thạch này, có thể rõ ràng thấy hai chữ cổ cực lớn khắc vào trên thạch thể, mỗi chữ cổ đều cao chừng 5,6 mét, cứng cáp hữu lực, khí thế bàng bạc, như là hai con nộ long đang vờn quanh.

So với kiểu chữ hiện nay thì phiền phức hơn rất nhiều, hẳn là rất lâu trước đây, ở thời cổ đại khắc xuống, cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi.

Mọi người tụ tập tại trước vách đá, ngóng nhìn hai chữ cổ cứng cáp, rất nhiều người đều nhíu mày, khó có thể nhận ra ý tứ của nó.

"Chữ này dường như là Chung Đỉnh văn(1), chữ thứ nhất là hẳn là 'Huỳnh'."

Chu Nghị nhận ra chữ thứ nhất, hắn nhíu mày, lẩm bẩm:

"Chúng ta rốt cuộc đi tới một nơi như thế nào..."

(1): Chung đỉnh văn: Một loại chữ cổ.

"Đúng là Chung Đỉnh văn, hai chữ này là 'Huỳnh Hoặc'."

Diệp Phàm sau khi nhận ra hai chữ này thuận miệng nói ra, hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng ý nghĩa mà hai chữ đại diện, nhưng thực sự để trong lòng hắn rung động không gì sánh được.

Huỳnh Hoặc, thế nào sẽ là Huỳnh Hoặc? Hắn quả thực không thể tin được tất cả những thứ này, không khỏi nhìn về phía bầu trời, thế nhưng hiện tại tuy rằng rất tối tăm, nhưng sao trời vẫn không có xuất hiện mấy viên.

"Huỳnh Hoặc, có ý tứ gì?"

"Huỳnh Hoặc là một địa điểm sao?"

Không ít người cũng không lí giải được, không rõ hàm nghĩa của hai chữ này.

Chu Nghị sau khi nghe được hai chữ "Huỳnh Hoặc", vậy giống như Diệp Phàm, chấn động trong lòng, sắc mặt có chút trắng bệch, nói:

"Huỳnh huỳnh hỏa quang, ly ly loạn hoặc(2). Chúng ta thực sự... Không có cách nào trở về."

(2): Ánh lửa lấp lánh, chập chà chập chờn.

"Thế là có ý gì, nơi này là nơi nào?" Mọi người kinh nghi bất định.

Vương Tử Văn khi nghe đến Huỳnh Hoặc hai chữ, vậy cũng rõ ràng hàm nghĩa mà nó đại biểu, giải thích cho mọi người:

"Nơi này sợ rằng không phải là Địa Cầu, ngọn lửa lấp lánh này, gọi là huỳnh hoặc, là dấu hiệu của sự đen đủi, thời cổ đại gọi sao Hỏa là Huỳnh Hoặc."

Vô tận năm tháng trước đây, cổ nhân từ lâu đã chú ý tới Hỏa tinh hiện lên màu đỏ, độ sáng bình thường hay biến hóa, lấp lánh như lửa.

Hơn nữa vận động ở trên bầu trời, có lúc từ tây sang đông, có lúc lại từ đông sang tây, tình huống rất phức tạp, làm người mê hoặc, "ánh lửa lấp lánh, chập chà chập chờn", tại thời cổ đại xưng là Huỳnh Hoặc.

Đế vương thời cổ mê tín, kiêng kỵ ngôi sao đen đủi này, cho rằng nó báo trước sự đen đủi, mỗi khi xuất hiện, không phải tể tướng phải bị mất chức chính là hoàng đế phải chết, đối với loại truyền thuyết mê tín này người hậu thế tự không tin tưởng.

"oh my god!" Cade ở bên người Lý Tiểu Mạn hao tổn tâm thần để nghe, nhưng sau khi rõ ràng hàm nghĩa của hai chữ Huỳnh Hoặc, vừa cào vào mặt đất màu đỏ nâu, vừa gõ nham thạch, không ngừng quan sát địa chất, liên tục hét lên. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

"Điều này sao có thể xảy ra?"

Rất nhiều người mắt chữ a mồm chữ o, căn bản là không thể tin tưởng sự thực trước mắt.

"Phiến mặt đất đỏ nâu dưới chân chúng ta là... Hỏa tinh, chúng ta đã không còn ở trên Địa Cầu?!"

Bất kể là ai nghe được kết quả này cũng sẽ ngơ ngác sững sờ, căn bản không hợp đạo lí.

Nửa giờ trước còn đang ở trên đỉnh Thái sơn, nửa giờ sau đã đứng ở trên Huỳnh Hoặc cổ tinh, chuyện này quả thực là thiên phương dạ đàm(3)!

(3): Nói mơ giữa ban ngày, ý nói không thể tin được.

Lâm Giai vóc người thon dài, xinh đẹp yêu kiều, lúc này gương mặt đẹp của nàng cũng có chút trắng bệch, mắt phượng liếc về phía mọi người, nói:

"Hiện tại, chúng ta mới chỉ thấy được chữ khắc ở trên tảng đá này mà thôi, vẫn chưa thể xác định là đang ở trên Huỳnh Hoặc tinh hay không."

"Thế nhưng, có người nói ở trên hỏa tinh khắp nơi đều có mặt đất màu đỏ cùng với sỏi đá, cảnh tượng chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là như vậy sao?"

Một vị bạn học nữ vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

Nhân loại từ thế kỷ trước ở những năm 60 cũng đã từng phóng ra tàu thăm dò vũ trụ thăm dò Hỏa tinh, năm 1997 "Người thăm dò Hỏa tinh" đã chạm đất thành công ở trên Sao Hỏa.

Thăm dò gần mấy chục năm nay, nhân loại đã thu được lượng tư liệu trân quý rất lớn về sao Hỏa, đã hiểu rõ về nó từ lâu.

"Bên trong lớp đất của Sao hoả là lượng sắt bị oxy hoá lớn, lại bị tia tử ngoại chiếu xạ lâu ngày, toàn bộ Sao hoả giống như là một thế giới bị gỉ, cùng cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy trước mắt hoàn toàn giống nhau. Lẽ nào... Chúng ta thực sự đã rời khỏi Địa Cầu, lúc này đang đứng trên một cái tinh cầu khác?!"

Một vị nam bạn học dùng sức nắm chặt lấy nắm tay, ngón tay đều đã biến thành màu xanh.

"Nếu như đúng là đứng ở trên Sao hoả, ta nghĩ chúng ta không có khả năng sinh tồn, cũng không đủ dưỡng khí, không có nhiệt độ không khí thích hợp..."

Lý Tiểu Mạn nói như vậy, bất kể sắc mặt nàng đang trắng bệch, thế nhưng sau khi nói những lời nói này, vẫn làm cho không ít người có một tia hi vọng loé lên.

Mà ở trong quá trình này mấy người Diệp Phàm, Bàng Bác trước sau rất bình tĩnh, bọn họ vững tin là mọi người đã không còn ở Địa Cầu, còn có chuyện gì xấu hơn chuyện này sao? Kế tiếp bất luận xảy ra chuyện gì, cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Mọi người ở lại một lúc lâu trước khối cự thạch này, cuối cùng rời đi, tiếp tục đi về nguồn sáng yếu ớt ở xa xa.

Nhìn như không quá xa xôi, thế nhưng sau khi đi hơn 500 mét vẫn như cũ chưa tới nơi cần đến, mà nhìn kiểu này còn phải đi thêm một đoạn đường xa như thế nữa.

Mọi người tâm sự tầng tầng, rất ít người nói chuyện, có vẻ rất nặng nề, rất sợ một tia hi vọng cuối cùng phía trước cũng tan biến.

"Bang "

Bàng Bác dùng sức đem một khối đá vụn dưới chân đá ra ngoài, làm nổi lên một mảnh bụi mù. Đúng lúc này hắn lộ ra vẻ kinh dị, hắn chú ý thấy hòn đá này tựa hồ là một khối mái ngói.

"Thực sự là mái ngói!"

Khi nhặt lên nửa khối mái ngói vỡ vụn này, hắn lập tức xác nhận, thứ này là ngói do nhân công chế tạo thành.

Nhất thời, một đám người đều xông tới, quan sát khối mái ngói vỡ vụn này, không ít người đều lộ ra vẻ kích động.

"Đã có gạch ngói vụn, nhất định cũng có kiến trúc, trên phiến mặt đất này có người ở, không chỉ đơn giản là một tòa ngũ sắc tế đàn."

"Chúng ta được cứu rồi!"

"Chúng ta nhất định có thể thoát hiểm!"

Tâm tình bi quan giảm bớt, tâm tình vui sướng lại nhiều hơn một chút, mọi người đã thấy hi vọng có thể tiếp tục sinh tồn.

Lúc này, sắc trời đã tối, trên bầu trời đầy sao nhấp nháy.

Diệp Phàm ngưỡng vọng tinh không, phát hiện một vòng tròn mơ hồ treo ở chân trời, mặt trăng chỉ bằng một nửa so với ở trên Địa Cầu nhìn thấy, đủ để chứng minh nơi đây không phải Địa Cầu.

Mà ở một phương vị khác, còn có một viên sao sáng to bằng nắm tay, sáng hơn nhiều so với ngôi sao bình thường, nhưng lại lờ mờ hơn một chút so với mặt trăng nhỏ kia, gọi là tinh thần thì quá sáng, mà gọi là mặt trăng thì lại quá nhỏ và lờ mờ.

Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lưu Vân Chí cũng đứng ở cách đó không xa, bọn họ chú ý tới cử động của Diệp Phàm, cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời quan sát, khi nhìn thấy hai vầng trăng sáng nho nhỏ chân trời, bọn họ lập tức biến sắc.