Già Thiên

Chương 1171: Khiêu Khích Thánh Nhân

Hoắc Thản thành Thánh là dấu hiệu một thế hệ sẽ quật khởi, biểu thị đại thế chân chính đã tới, mọi người đều có cảm giác vô cùng cấp bách.

Hoắc Thản sau khi trở thành Tổ Vương cũng không nhiều lời, vừa xuất quan đã muốn tìm kiếm Diệp Phàm. Điều hắn muốn làm, không cần nói cũng biết.

Thân thể của hắn cao hơn thường nhân một phần, ánh mắt như hai vầng hắc nhật phát ra hào quang lãnh liệt vô tình, đảo qua đám người, như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ khiến da thịt người ta sinh đau.

Đây là ý chí của Thánh nhân, ánh mắt nếu tập trung cũng đủ khiến một tu sĩ bình thường nổ tung, tiên huyết trường lưu, mất đi tính mạng.

Thập Vạn Đại Sơn. Chim bay cá nhảy đều đang kêu gào, phủ phục nơm nớp lo sợ, phát ra sự sợ hãi tận từ linh hồn đối với thánh uy.

Diệp Phàm, Đoạn Đức là những người lặng lẽ rời đi đầu tiên, không ai ra mặt. Người này tới không thiện, bọn họ cũng không muốn lập tức xung đột, dù sao đối phương cũng là một Thánh nhân.

- Thật có sĩ diện!

Lỗi mũi Long Mã phun ra hai đạo hơi ấm, dùng một ít ngôn ngữ địa cầu đánh giá.

- Giờ diễu võ dương oai tới đây, khi hắn là Bán Thánh sao không thấy tới?! Nếu không, một tòa trận thai của bổn hoàng cũng đủ đưa hắn đi Tây Thiên rồi!

Đại hắc cẩu nói.

Hoắc Thản chung quy thành Thánh, ở nơi này không ai có năng lực đối phó, vượt qua phạm trù con người, Diệp Phàm dù nghịch thiên hơn nữa cũng không phải là đối thủ.

- Không cần để ý tới hắn, chúng ta chờ cơ hội đi! Ta nhất định phải đi vào đại phần!

Diệp Phàm nói, có một loại kêu gọi không hiểu khiến tâm thần của hắn càng lúc càng không yên.

Hoắc Thản buông xuống, không gian nơi này lập tức rơi vào không khí khẩn trương vô cùng, mọi người không ai dám lớn tiếng, nhất là Nhân tộc, ai cũng chột dạ!

- Thánh thể Nhân tộc ở đâu? Nghe nói ngươi dũng quan thiên hạ, vì sao không dám xuất hiện, cuồn mình vào một xó xỉnh rồi sao?!

Sau khi Hoắc Thản thành Thánh, tự nhiên có một số kẻ vuốt đuôi. Những người này liên tục cười lạnh, mang theo mục đích đen tối.

- Hoắc Thản Tổ Vương tới đây, Thánh thể Nhân tộc tốt nhất cút xéo, vĩnh viễn không nên xuất hiện, bằng không cũng chỉ trở thành một đống bột phấn mà thôi!

Có kẻ cười lạnh.

Một ít người không kiêng nể gì, đứng trên bãi đất khiêu khích, muốn được nhìn thấy một hồi phong ba.

Hoắc Thản ngồi xếp bằng trên mặt đất rồi nhắm hai mắt lại, không hề nhúc nhích. Tới cảnh giới bậc này, hắn tự nhiên sẽ không nhiều lời, bằng không lại có chút mất thể diện.

Đại phần sắp mở ra, hắn nhắm hai mắt dưỡng thần, chờ đợi thời cơ tốt nhất, muốn là vị Thánh giả đầu tiên tiến vào, thu lấy kỳ trân có một không ai, tiến thêm một bước, củng cố Thánh vị.

- Tên khốn ngươi hãy chờ đó, sớm muộn gì bổn tọa cũng dùng một chân đạp chết ngươi!

Long Mã phẫn uất. Hoắc Thản tới đây, bọn họ buộc không thể không lùi xa, chỉ có thể dùng thủy tinh trận thai để quan sát.

Mấy ngày tiếp theo, không ai dám tới gần nhập khẩu đại phần. Nơi đó phun ra ánh sáng sương mù, đủ loại tiên quang lượn lờ, chỉ có Hoắc Thản chịu đựng được áp lực, ngồi xếp bằng phía trước.

Có hắn ở đây, cũng không ai dám lên trước, không dám tranh đoạt với hắn, chỉ có thể ngồi im chờ đợi, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

- Hoắc Thản Tổ Vương nơi này, các ngươi tốt nhất hãy thối lui thật xa...

Mấy người phía sau hắn liên tục cười lạnh.

Ầm!

Ngày thứ năm, một tiếng chấn động mãnh liệt mang lên, trong cái hố thiên nhiên bắn ra vạn lũ đạo ngân, một cỗ lực lượng động lòng người quét khắp bốn phía.

- Thật thơm! Phía dưới khẳng định có tiên dược...

Không ít người động dung, tiến lên quan sát.

Trong đạo ánh sáng kia, cùng với khí tức Đại đế cổ khiếp người, từng đợt từng đợt hương thơm tràn ra rất nhạt nhưng thật khiến người ta suốt đời khó quên.

Hoắc Thản lạnh lùng quay đầu nhìn lại, Cổ tộc còn dễ nhìn, vẫn chưa cảm thấy gì nhưng một ít Giáo chủ Nhân tộc lại tâm thần chấn động mãnh liệt, há mồm hộc máu.

Vẻn vẹn chỉ là mâu quang quét qua nhưng loại uy áp này khiến người ta không thể kháng cự được. Những lão Giáo chủ sắc mặt trắng bệch, liên tiếp đạp chân lui về phía sau.

Chúng nhân lặng ngắt như tờ, không phải là Thánh nhân quả nhiên chi như cặn bã. Một đạo ánh mắt băng lành của Hoắc Thản quét qua đã khiến không ai chịu được.

Trong lòng mọi người lập tức lạnh lẽo, thế này thì còn gì mà tranh đoạt. Trong lòng một vị Thánh nhân có địch ý, căn bản không định cho Nhân tộc tới gần. Không phải hắn kiêng kị mấy vị lão Thánh nhân Nhân tộc thì chỉ sợ đã sớm đại khai sát giới rồi!

Ầm ầm!

Ngày thứ tám sau khi Hoắc Thản tới, đại phần băng toái, các loại thần quang sôi trào, hóa thành sóng biển trào ra, chiếc hố này lại rộng hơn nhiều lần.

- Có thể rồi! Hẳn đã có thể đi vào!

Đoạn Đức nói.

Mà hôm nay, trong lòng Hoắc Thản có cảm ứng, đi một vòng quanh cái hố thật lớn này, như hạ quyết tâm, rốt cục muốn động thủ!

- Làm sao đây, nếu không sai thì đây chính là phần mộ Đại đế Nhân tộc ta, sao có thể cho một tên Thánh nhân Cổ tộc vào trước được?!

- Nhưng ai có thể ngăn được hắn đây?! Không thể làm khác được!

Các lộ cường giả Nhân tộc đều rất bất đắc dĩ, trước mắt, chỉ mỗi Hoắc Thản là Thánh giả tới đây, đúng là đã vô địch, mọi người dù rất giận dữ mà không dám nói gì.

- Ta xuống nhìn một chút, các ngươi bảo vệ tốt nơi này!

Hoắc Thản lên tiếng, thanh âm trầm thấp, ánh mắt đảo qua mấy người vuốt đuôi mình.

Trung tâm bãi đất này là một chiếc hố lớn, đang lan tràn về bốn phía, nơi nơi đều là những đạo vết rách, kéo dài tới tận những ngọn núi xa xa.

Hoắc Thản hơi do dự rồi thả người nhảy vào, chìm sâu vào cái hố lớn này, hướng về phía cổ lăng của Đại đế cổ.

Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ, thời gian rất quý giá. Nếu có một Thánh nhân lâu đời tới đây, hắn dù tư chất ngút trời cũng chỉ là vô dụng, không thể không mạo hiểm xuất phát trước.

- Bần đạo có thể cam đoan nếu hắn xâm nhập vào, trong thời gian ngắn sẽ không thể trở lên, hơn nữa khú vực này sẽ không có vị Tổ Vương thứ hai nào!

Ánh mắt Đoạn Đức lóe lên.

Người này xuất thân thần bí, tới hiện tại mà ngay cả Hắc Hoàng, từng đi theo Vô Thủỵ Đại đế mà không thể nhìn thấu. Thủ đoạn bảo mệnh của hắn có thể nói là siêu nhất lưu. Hắn nếu nói như vậy, hơn phân nửa sẽ không sai.

Diệp Phàm gật đầu, cất bước đi tới, triển khai bí quyết chữ Hành, nhoáng cái biến mất rồi xuất hiện ngay trên bãi đất.

Mấy ngày nay, Diệp Phàm từ trong miệng đám người Cổ tộc đã sớm biết Hoắc Thản là người như thế nào. Hắn từng nói tổ tiên của hắn thời thái cổ từng nhấm nháp máu huyết Thánh thể Nhân tộc.

- Ngươi vì ta mà tới, dù cảnh giới của ta không bằng nhưng cũng không có nghĩa là ta sợ ngươi!

Diệp Phàm tự nhũ, sừng sững xuất hiện trước cái hố lớn này.

Hắn vừa xuất hiện lập tức dẫn phát một trận rối loạn. Tổ Vương thái cổ vừa biến mất, Thánh thể Nhân tộc đã xuất hiện, có thể nói là to gan lớn mật.

- Ngươi...

Bên cạnh nơi này, mấy tên đi theo Hoắc Thản đều biến sắc, cảm thấy đại sự không ổn. Cổ Vương ở ngay phía dưới mà hắn không ngờ lại dám tới đây.

- Các ngươi vừa rồi nói gì?

Khóe miệng Diệp Phàm hiện ra một lũ cười lạnh.

Mấy người này lập tức lùi lại, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Bọn họ không ngờ Diệp Phàm lại có can đảm như vậy, lập tức bức tới muốn giải quyết bọn họ.

Vừa rồi bọn họ châm chọc Diệp Phàm chi dám co mình vào một xó xỉnh, hết sức nhục mạ là muốn bức hắn xuất hiện, không ngờ hắn lại tới thật.

- Đi!

Bọn họ không phải Thánh nhân, không thể đối địch lại Diệp Phàm, đi lên là hữu tử vô sinh, lập tức xoay người chạy trốn.

Thậm chí có kẻ còn không quản sự nguy hiểm trong chiếc hố này, thả người nhảy vào vì thà như vậy còn hơn là đối mặt với Thánh thể Nhân tộc.

Keng!

Nhưng mà Diệp Phàm không cho hắn cơ hội, vận dụng bí quyết chữ Binh, phản khống thanh thần kiếm trong tay hắn đảo ngược lại, kiếm nhận phong duệ liền xẹt qua cổ hắn, tiên huyết bắn ra.

Kết quả này khiến mọi người sợ hãi. Trong mắt mọi người, tên này tự đưa kiếm lên chém bay đầu mình, cái đầu lâu rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Phốc!

Thanh kiếm lại chém xuống, cái đầu liền hóa thành hai nửa, nguyên thần cũng tiêu vong, hoàn toàn tử vong.

- Tách ra trốn!

Mấy người khác lập tức mặt xám như tro, vừa rồi còn có Hoắc Thản làm chỗ dựa nhưng lúc này liền như chó nhà có tang, hoảng sợ vô cùng.

Diệp Phàm làm sao có thể cho bọn chúng chạy trốn, dưới chân thi triển bí quyết chữ Hành, hiện lên các loại đạo văn, hóa thành một tia chớp màu vàng, tốc độ đột nhiên trở nên cực nhanh.

Hưu~~~

Hắn như một đạo điện quang, chắn đường một tên bỏ chạy, đánh ra một quyền. Ầm một tiếng, tên Cổ tộc này nổ tung, tiên huyết và cốt khối văng tung tóe.

Xích!

Hắn không hề dừng lại, lại lóe lên, đuổi theo một phương hướng khác, huyết khí hoàng kim ngập trời. Thiên âm chữ úm phát ra, hai người khác liền toàn thân nứt nẻ, hóa thành tiên huyết, văng đi trên bầu trời.

Âm thanh leng keng không dứt, Diệp Phàm tạo ra một thế giới như Hoàng Kim Thần Tàng, các loại thần huy màu vàng lưu động, cổ chung, đạo kiếm, thánh tháp... cùng nhau di động, chấn động theo hắn, như quang vũ bắn ra.

Đây là một quốc gia binh khí, tất cả đều là màu vàng sáng lóa, hóa thành quang mang hừng hực, quét về bốn phía. Mấy người còn lại lập tức kêu lên thảm thiết, bị chém thành huyết nê.

Diệp Phàm cường thế xuất kích, chỉ khoảng nửa khắc đã hoàn toàn loại bỏ những kẻ đi theo Hoắc Thản, không kẻ nào chạy thoát.

Khắp nơi, mọi người lập tức kinh hãi, không ai dám ra mặt ngăn cản, dù là Cổ tộc cũng bị hắn chấn nhiếp!

- Thật to gan, không cố ky chút nào cả! Hoắc Thản vừa mới rời đi, hắn ở phía sau đã loại bỏ tất cả những kẻ dưới tay, không sợ gây thù chuốc oán với Thánh nhân sao?!

- Thật cường thế, giết sạch sẽ! Hoắc Thản hơn phân nửa sẽ nổ cả phổi. Đây là trắng trợn vã lên mặt hắn. Vừa mới thành Thánh nhân mà có người dám làm như vậy, đúng là rất mất thể diện!

Ngay cả rất nhiều cường giả Cổ tộc cũng không khỏi há hốc mồm miệng, cảm thấy sợ hãi. Thánh thể Nhân tộc đúng là không thể dây vào, còn có gì mà hắn không dám làm đây?!

Đuổi giết thiên nữ Hoàng Kim tộc cho trần truồng, lại khiêu chiến Hoắc Thản, thật đúng là cảm khái bất tận!

Diệp Phàm nghêng ngang đi tới, không dừng lại lâu, lưu lại một đống máu me be bét trên mặt đất, những mảnh chân cụt, tay rời vương vãi, nhìn rất ghê người.

Ầm ầm!

Đột nhiên, từ trong đại phần phát ra một tiếng vang nặng nề, rung chuyển kịch liệt. Hoắc Thản chật vật lao ra, tóc tai bù xù, toàn thân là máu huyết, lung lay sắp đổ.

Không biết hắn gặp phải điều gì mà do tróc thịt bong, xương cốt, huyết nhục lộ hết ra, toàn thân là máu. Hắn phù một tiếng rồi ngã xuống, há mồm thở dốc.

Nhập khẩu đại phần phun ra một mảnh tiên quang, một lúc rồi dừng lại. Thần huy Đại đế lần nữa nội liễm.

Hoắc Thản quay đầu nhìn lại, âm thầm thở phào một cái nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy thi thể thủ hạ mình, đương trường bạo nộ.

- Là ai giết bọn họ?

- Là Thánh thể Nhân tộc!

Có người đáp.

- Thật không?! Ta vì hắn mà tới, đang muốn thịt hắn, không ngờ lại dám chủ động phạm ta! Lần này, dù là Đấu Chiến Thắng Phật cũng không có lý do mà che chở hắn nữa! Ta giết hắn thì không ai có thể nói gì!

Vẻ mặt Hoắc Thản hiện lên sự ác nghiệt, không hề vì những kẻ dưới tay mà bi ai, ngược lại còn hiện ra nụ cười âm lãnh.

- Tên khốn, ngươi không phải vội, sớm muộn gì cũng thịt ngươi thôi! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Long Mã nói.

Kỳ thật đây cũng là những lời trong lòng Diệp Phàm muốn nói. Hắn rất muốn trực tiếp khiến Hoắc Thản lưu lại, cho một vị Thánh nhân ngã xuống.

Ầm!

Đại phần lại vỡ ra, khí cơ càng mạnh. Đoạn Đức nhíu mày nói:

- Ta cảm thấy có thể tiến vào!

- Ta cũng vậy, rốt cục trong đại phần có gì?!

Trong lòng Diệp Phàm rung động kịch liệt. Hắn lần này cảm thụ rõ ràng có một vật trong cơ thể mình đang cộng minh.

Năm đó, ở Nam Vực, hắn cửu tử nhất sinh đi vào, thu được tiên duyên, hiện tại không ngờ gặp lại nơi này.

- Có lẽ, bởi vậy cũng có thể cho ra kết luận, xác định người trong đại phần là ai...