Già Thiên

Chương 1150: Bất hủ thần tính

Tây Mạc là một mảnh Phật thổ cổ xưa, là một vùng đất rộng không biên giới, mênh mông khôn cùng. Có rất nhiều truyền thuyết về nơi đây, Phật đồ tràn ngập khắp nơi, tín ngưỡng cực kỳ thành kính, đây là một nơi tiếp cận rất gần đến Thần linh.

A Di Đà Phật Đại đế là một cổ nhân có được đại trí tuệ, tự minh biến một mảnh đất khô cằn sỏi đá trở thành một vùng đất yên vui.

Tương truyền, tại thời kỳ đã rất xa xôi kia, khu vực phía tây này tràn ngập màu vàng của biển cát, hiếm thấy có người nào sống ở đây, cỏ cây thì thưa thớt. Một hôm, A Di Đà Phật Đại đế buông xuống, đi bộ qua từng tấc đất nơi đây, những nơi hắn đi qua, Bồ Đề mọc ra, hoa sen nở rộ, biến sa mạc thành vùng đất lành.

Ngày nay, Tây Mạc có những khu vực rất rộng lớn thích hợp cho con người sinh sống, không hề hoang vắng và cằn cỗi giống như mấy chục vạn năm trước nữa.

Truyền thuyết, đến khi mỗi một tấc đất tại Tây Mạc đều có thần tính, nở rộ phật quang, thì A Di Đà Phật sẽ chuyển thế mà về, trở thành Nhân Tiên trường sinh bất tử, tái hiện trên thế gian.

Tại Tây Mạc, suốt cả một đại vực này đều chỉ tôn sùng một loại giáo lí, khai sáng kỳ tích xưa nay chưa từng có.

Từ thời viễn cổ tới nay, tại vùng đất bí ẩn cổ xưa này, La Hán, Bồ Tát, cổ Phật đều hành tẩu trên chốn phàm trần, tồn tại cùng các sinh linh, hiển hóa ra các thần tích, cứu khổ cứu nạn, cũng chính do những điều này mà Phật giáo càng lúc càng trở nên cường thịnh hơn.

Diệp Phàm đứng trên một tòa núi đá, nhìn về vùng đất mênh mông xa xăm này, rất nhiều địa phương có các ngôi chùa cổ thì đều được niệm lực tinh thuần bao phủ, phát ra Phật quang sáng lạn.

- Từ xưa tới nay, mỗi một tấc đất đều có thần tính và Phật quang chiếu rọi, dòng nước ngầm tại Tây Mạc thật là quá sâu, càng thâm nhập vào thì càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Hắn nhẹ nhàng nói.

Đây là một đại vực mà ngoại tộc khó có thể xâm nhập được, bất kể là Yêu tộc hay là Cổ tộc thì đều rất khó có thể chịu đựng được các đợt tấn công bằng niệm lực mênh mông như biển này, Phật quang chiếu sáng thập phương, không chỗ nào không có.

Đây là lần thứ hai Diệp Phàm đi vào Tây Mạc, những gì chứng kiến trên đường, khiến hắn gật đầu, tại đây vùng đất này, Tu Di Sơn tại trung tâm thủy chung như có một lực hút, tác động lên nguyên thần của hắn.

- A Di Đà Phật Đại đế rốt cuộc đã bày ra những hậu chiêu kinh thiên động địa tới mức nào tại Tu Di Sơn này, niệm lực như biển, không ngừng dao động, cứ tiếp tục như vậy nữa, mặc dù không có Tiên nhưng cũng có thể tạo ra cả một ngọn tiên sơn.

Hắn nhắm mắt lại, lập tức sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, Tu Di Sơn dường như đang đứng sừng sững trong hư không vĩnh, hằng, tràn ngập ra các luồng sáng bất hủ, được các màn sương mù mê hoặc bao phủ.

Diệp Phàm vẫn chưa có chút trì hoãn nào, một đường đi về phía tây, hướng về phía cao nguyên A Dục mà đi, bước chân lên vùng tịnh thổ rất cao so với mặt nước biển này, giống như chỉ cần giơ tay là đã có thể chạm đến trời xanh và các đám mây trắng vậy.

Dọc đường đi, hắn gặp được rất nhiều người hành hương, dáng vẻ thành kính, mỗi bước lại quỳ xuống dập đầu một cái, hướng về phía A Dục Hồ mà đi, thành tâm cúng bái.

Một tòa cổ tự nằm tại phía cuối đường chân trời, nằm ngay bên cạnh A Dục Thánh Hồ, kiến trúc được xây theo phong cách cổ xưa, cũng không quá mức rộng rãi, đúng vậy, đây chính là A Hàm cổ tự.

Nhưng mà, Diệp Phàm lại chẳng thu được gì, lúc này vẫn chưa nhìn thấy An Diệu Y, chỉ có một lão tăng đang giảng kinh cho những người hành hương.

- Đại sư, Diệu Y ở nơi nào vậy?

Diệp Phàm hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

- Nàng đã sớm rời đi mười một năm trước rồi!

Lão tăng đáp.

An Diệu Y tại mười bốn năm trước thì đã chặt đứt trần duyên, đã tu luyện đến viên mãn, hiểu rõ kiếp trước, kiếp này, cùng với tương lai, một đường đi về phía tây, cuối cùng đi lên trên Tu Di Sơn.

Diệp Phàm kinh ngạc, xoay người rời đi, một đường đi về phía tây, dựa theo như lời của lão tăng, trừ khi đi khắp từng tòa thánh miếu một thì mới có thể tìm được nàng.

Rốt cuộc thì nàng đã đi nơi nào, đang ở phương nào?

Diệp Phàm đi theo đường nhỏ lên từng tòa cổ Miếu một, rốt cục thì cũng dò

hỏi ra tung tích của nàng, quả thật là phải đi lên Tu Di Sơn mới được, ở trong chốn hồng trần tu luyện tâm tình, nếu như đó là con đường dài trăm dặm thì đã đi qua được hơn nửa rồi.

Nàng từng tu luyện qua rất nhiều cổ tự, vừa rời khỏi Vân Phong Tự được hai tháng, lại nằm ngoài ý muốn tiến vào trong Phật giáo thánh miếu cực kỳ hưng thịnh và nổi danh: Lan Đà Tự.

Vào trong Tây Mạc, Đại Lôi Âm Tự của Tu Di Sơn không thể nghi ngờ gì là nơi nổi tiếng nhất, là trung tâm của khắp vùng Tây Thổ, là vùng đất căn cơ của Phật giáo, không thể thay thế được.

Nhưng mà, ngoài nơi này thì các tòa thánh miếu cổ xưa khác như Huyền Không Tự, Lan Đà Tự, Thần Hà Tự cũng không phải là nhỏ, cũng là các Thánh địa Phật môn, địa vị hết sức quan trọng.

Thậm chí, trong một vài đoạn lịch sử, trong các thời kỳ đặc biệt, khi mà nơi đó có Cổ Phật tọa trấn, bọn họ có thể sánh vai cùng với Đại Lôi Âm Tự, là trung tâm của tôn giáo.

Phật giáo có sáu chữ chân ngôn, có chứa bí mật về thời sơ khai của vũ trụ, phân tán trong các thánh miếu cổ xưa này, vẫn mãi không thể hợp nhất được.

Lan Đà Tự là một ngôi chùa nổi tiếng đương thời, truyền thừa lại từ rất xa xưa, mới đầu thì chi là một đạo tràng cổ của Phật môn, sau đó dần trở thành thánh miếu.

Tương truyền, A Di Đà Phật Đại đế từng tại đây giảng kinh bốn mươi chín ngày, trên mặt đất nứt ra các dòng suối thần kỳ, trong hư không mọc ra các đóa hoa sen thần thánh, các loại dị tượng thi nhau hiện ra, chấn động thế gian.

Diệp Phàm nhìn về phía xa, đây là một dãy cổ tự mênh mông bàng bạc, trong ánh nắng chiều, được nhuộm trong một màu vàng sáng rọi, có vẻ thần thánh và trang nghiêm.

- Đây là Lan Đà Tự, là vùng tịnh thổ thần thánh mà A Di Đà Phật Đại đế giảng kinh ngộ đạo, quả thực có một luồng khí tức bất phàm.

Nơi này tràn ngập các hàng cây Bồ Đề, hoa lan trên không trung bay xuống, mùi thom ngát ập vào mũi, các làn hương khói bốc lên, có rất nhiều Phật đồ đang dập đầu, hàng năm đều có rất nhiều người hành hương đến đây.

Một con đường cổ xưa đi thông về phía sơn môn, dọc đường đi đều là các hàng cây rậm rạp, đều có các tín đồ thành kính, một bước quỳ một lần.

Diệp Phàm mở Thiên Nhãn ra, nhìn thấy khắp các cổ tự đều chìm trong một luồng niệm lực tinh thuần, hào quang chiếu ra vạn trượng, chiếu thẳng lên tận trời, to lớn và mênh mông.

Đây là một loại khí thế to lớn khôn cùng!

Đây là thể hiện rằng thiên địa đã hợp nhất với lòng người, trong vùng tịnh thổ tràn ngập các dãy cổ miếu này, đều có sự hòa hợp với đại đạo, có các luồng thụy khí đang trào ra.

Một Thánh địa như thế này, hoàn toàn là do người ta xây dựng thành, không thể không nói đây là một thắng cảnh, khiến cho cả Diệp Phàm cũng chỉ biết ngạc nhiên thán phục.

Nếu tu luyện tại nơi này, có các niệm lực của chúng sinh cùng tồn tại, đối với các Phật tu thì tất nhiên sẽ là làm ít công to, là một vùng đất vô thượng.

- Tuy đây là vô thượng đại đạo, nhưng cũng không phải là đạo của ta!

Diệp Phàm tự nói.

Đương...!

Trong ánh trời chiều, từ trong thánh miếu cổ xưa mà vàng sáng rọi, tiếng chuông từ từ vang lên.

Sóng âm do tiếng chuông tạo ra càng lớn dần, dường như được truyền từ muôn đời trước tới đây, tiếp theo có các tiếng ngâm xướng được vang lên, tinh lọc tâm linh con người, khiến cho người ta càng lúc càng trở nên bình yên, toàn thân dường như cũng được thăng hoa.

Tất cả tín đồ hành hương mà đến đều như si như say, trên trán phát ra các luồng sáng trắng, chìm sâu vào trong cổ miếu.

Một vài người mang bệnh nặng trên người, nhưng giờ cũng được chữa khỏi.

Đây là một loại quan hệ giúp đỡ lẫn nhau.

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy, Lan Đà Tự này thật sự không phải là nhỏ chút nào.

Trên các dãy chùa cổ này, các luồng tín ngưỡng lực tinh thuần đang sôi trào, sau đó hóa thành một cái đại đỉnh, bắt đầu luyện hóa những niệm lực mới tới này, trở thành ánh sáng thần tính bất hủ, cùng với những ánh sáng từ trong thánh miếu, khuếch trương về phía xa.

Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, càng ngày càng cảm thấy những truyền thuyết kia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, khi ánh sáng thần tính bất hủ này trải rộng mỗi một tấc đất tại Tây Mạc, thật sự sẽ phát sinh kinh biến hay sao?

Hắn đi vào chỗ sơn môn, tìm một người hỏi thử, biết được An Diệu Y thật sự ở trong này, liền để cho người đi thông báo, muốn gặp lại nàng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, không lâu lúc sau có một nhà sư tới thông báo, An Diệu Y mời hắn quay về, không muốn gặp hắn.

- Điều này... tại sao vậy, nàng có biết ta là ai không?

Diệp Phàm ngẩn ra.

Hắn cũng không xông vào, mà tiếp tục ở trong này mấy ngày, kết quả là nhiều lần cầu kiến cũng không có hiệu quả, sinh, ra nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào nhà sư kia, nói:

- Đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Điều này... Mời thí chủ trở về đi!

Đệ tử thủ hộ sơn môn lên tiếng, sắc mặt khẽ thay đổi.

- Ta nhất định, phải gặp được nàng một lần mới được!

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, hắn cất bước về phía trước.

- Thí chủ, cấm địa của Phật môn, không thể mạnh mẽ xông vào được!

Vài nhà sư ngăn cản đường đi.

- An Diệu Y phạm vào lỗi nặng, hiện nay bị nhốt trong chín tầng Phật tháp trong, ngươi không thể gặp được!

Một hòa thượng trẻ tuổi không kìm nổi nói.

- Thì ra là thế, vậy thì ta càng không thể đi!

Diệp Phàm xông vào.

Mấy người đều ngăn lại, không nể tình chút nào, tất cả đều trầm mặt xuống, không chịu cho hắn đi về phía trước.

Xoát...!

Ánh sáng lóe lên một cái, Diệp Phàm ngay tại chỗ biến mất, đi sâu vào trong các ngôi chùa cổ, chỉ trong phút chốc, tiếng chuông vàng phát ra mãnh liệt, vang mãi không thôi.

- Người nào dám xông vào tịnh thổ của chúng ta?

Một vị đầu đã người như một con gấu lớn xuất hiện, trên đầu có một Vòng Kim Cô buộc lại mái tóc đang bay rối tung, rống to một tiếng, ngăn lại con đường phía trước.

Diệp Phàm nhanh tới cỡ nào, bí quyết chữ Hành vừa được thi triển, thân hình giống như một làn khói mộng ảo, như đi vào chỗ không người, vụt một cái đã vượt qua ba tầng chùa chiền.

- Yêu nghiệt lớn mật, dám khinh nhờn thần thổ Phật môn, chạy đi đâu!

Hiển nhiên, vị khổ đầu đã này là một cao thủ, tuy rằng tuổi tác không quá lớn, nhưng đã có thực lực không tầm thường chút nào.

Ầm...!

Trong tay hắn có một cái pháp trượng, bên trên có các vòng vàng, phía chuôi được nối bởi một sợi xích sắt, hắn vung nó lên ném về phía trước, các vòng vàng lóe lên, phát ra tiếng gầm rú, chém về phía hậu tâm của Diệp Phàm, muốn chặn hắn lại.

Nhưng mà, tốc độ của Diệp Phàm là quá nhanh, cây đạo binh này tuy rằng rất mạnh, cũng rất thần bí, nhưng lại chỉ chém vào khoảng không, ngay cả tàn ảnh của hắn cũng không đụng tới được.

Đương... đương... đương...!

Một loạt các tiếng nổ lớn phát ra, khắp Lan Đà Tự đều trở nên xôn xao, tiếng cảnh báo vang vọng, đây là chuyện mà mấy ngàn năm qua chưa từng có, Phật môn Thánh địa có ai dám xông vào đâu?

Tín ngưỡng lực vô cùng vô tận được thêm vào, cho dù có là Vương giả đại thành đến đây thì cũng phải dừng lại, nếu không thì chỉ có thể nuốt hận mà chết.

- A Di Đà Phật, người nào làm loạn sự thanh tĩnh của vùng tịnh thổ của ta, còn không mau dừng lại!

Một tiếng hét lớn truyền đến, vô cùng uy nghiêm, ép cho linh hồn người ta phải phát run lên.

Nhưng mà, Diệp Phàm vẫn như đang đi vào chỗ không người, ngay trong nháy mắt này hắn đã đi qua mười ba tầng chùa chiền, mọi người chỉ nhìn đến một bóng mờ, ngay cả dáng người thế nào thì cũng không có thấy rõ.