Già Thiên

Chương 1146: Thánh Chiến Kết Thúc

- Rống...

Thánh Viên màu vàng khiếu ngạo thiên địa, tay cầm Thần Thiết màu đen trên bổ dưới quét đánh cho Hoàng Kim Vương liên tiếp bại lui. cánh tay run lên. Hoàng Kim Giản trong tay suýt nữa rời tay.

Hắn nắm chặt Cổ Hoàng binh, nếu mất đi tất sẽ trở thành tro tàn đầu tiên.

Đây là một quá trình tràn ngập giày vò, hắn bị khí thế Thánh Viên màu vàng áp chể, chiến lực chân thật cũng kém một bậc, không ngừng rút lui. Đáng sợ nhất chính là Hoàng Kim Giản là binh khí cấp Hoàng, cần đại lượng pháp lực rót vào, cho dù Đại Thánh lâu dài cũng sẽ bị hút khô.

Coong.

Thiết côn màu đen bổ thẳng xuống, đại đạo dấu vết buông xuống nện trên Hoàng Kim Giản phát ra một tiếng nổ vang. Tinh vực lay động, sao băng tan biến, Hoàng Kim Vương bị thương, miệng phun máu tươi, khó thể địch nổi.

- Ăn thêm của ta một côn!

Thánh Viên màu vàng hai tay ôm đại thiết côn đập xuống, Hoàng Kim Vương bị buộc phải ngăn cản, Cực Đạo hoàng giản tràn ra ngàn vạn tia sáng.

Coong.

Thần Thiết màu đen cùng Hoàng Kim Giản thông qua đạo ngân giao kích, âm thanh kim loại rung đinh tai nhức óc, phát ra một đoàn ánh sáng hừng hực, vũ trụ hẳc ám như là nổ tung.

Phốc!

Hoàng Kim Vương hộc ngụm máu lớn, thân thể bay ngang ra mấy trăm dặm, Cổ Hoàng binh trong tay suýt nữa rời tay bay ra, một thân pháp lực gần như khô cạn.

- Hỏng rồi!

Côn Trụ Đại Thánh nhíu mày.

Hoàng Kim Vương khẳng định ngăn không được, mà bên kia chân thân Đấu Chiến Thánh Vương còn chưa ra tay.

Ầm!

Hầu tử có được khí cơ Thánh Hoàng, tay cầm Thần Thiết màu đen đuổi theo muốn tiêu diệt Hoàng Kim Vương. Mà đúng lúc này, chân thân hầu tử cũng động, thân thể bao trùm trong hoàng y chín màu của Thần Tàm tộc, toàn thân sáng lạn thẳng đến Côn Trụ.

- Ngươi nên lên đường rồi!

Chân thân quát lớn.

Mặt mũi Côn Trụ Đại Thánh lập tức tái mét. Hắn quả thật đủ kinh diễm, thiên phú siêu tuyệt, không kém bao nhiêu so với Đế Khuyết năm đó, nhưng ngày nay đối mặt với hai hầu tử đồng thời công sát, thần đến đều phải khóc.

Ầm!

Đấu Chiến Thánh Vương vừa đi lên chính là một quyền, mặc chiến y chín màu, tiên quang tươi đẹp, huy động thiên địa đại đạo ép tới phía trước, quyền ý cái thế.

Ầm!

Côn Trụ cắn răng đại chiến, tung hoành giữa hai hầu tử nhưng không quá bao lâu đã bị mệt hộc máu, bị Hàng Ma Xử đánh bay.

Ọc!

Hắn cũng phun ra một ngụm máu lớn, bị thương nguyên khí, bay ngược ở trong vòm trời, khó ngăn được tuyệt thế công sát của hai hầu tử.

Trung Vực, ngoài Chân Hiền Thành bát bộ thần tương, Ngân Nguyệt Thiên Vương câm như hến, mà Tổ Vương đi theo Côn Trụ Đại Thánh đều sắc mặt trắng bệch. Kinh biến tới quá đột nhiên, nghịch chuyển quá nhanh.

Vừa rồi những người còn nói muốn huyết tẩy Thánh Hoàng tử, Diệp Phàm, Thần Tàm Công chúa tất cả đều ngậm miệng lại, hận không thể lập tức bỏ chạy.

Có Cổ Vương cấp Thánh gần như còn đang run rẩy, vừa rồi hắn còn nói Đấu Chiến Thánh Vương khó thể xoay người, nếu là chết trận Vực ngoại không khác gì cặn bã.

- Các ngươi không phải đang kêu gào sao, khuyến khích các bộ Cổ tộc đồng loạt ra tay, đem chúng ta giết sạch sẽ sao? Ra tay đi!

Hắc Hoàng miệng rất xấu xa nói.

Thần Tàm Công chúa ép tới phía trước, người đối diện cùng rút lui. Hiện tại ai có thể nghịch thiên, có Cổ Vương nào dám ra tay?

Cho dù Ngân Nguyệt Thiên Vương đều thần sắc đen tối. Hôm nay có khả năng hắn đại họa ập xuống, trong mắt hào quang lóe ra không ngừng, do dự không quyết.

- A...

Thiên ngoại. Trận chiến này sắp đến hồi bế mạc, hầu tử một người ba thân đánh hai vị Đại Thánh tan tác, tất cả đều thân bị trọng thương.

Một người ba thân, cầm ba kiện binh khí cấp Đế, có thể nói có chiến lực nghịch thiên, ai tới đều phải nuốt hận, chiếm ưu thế áp đảo tuyệt đối.

Đây không chỉ là tranh phong giữa Đại Thánh, càng bởi vì nắm trong tay Cổ Hoàng binh đáng sợ rất nheièu lần, ba hầu tử đồng loạt ra tay, đánh cho vòm trời sôi trào.

Ầm!

Một Thánh Viên màu vàng cầm thiết côn màu đen, suýt nữa bổ chết Hoàng Kim Vương, chấn cho hắn mưa máu bay tán loạn, chạy trối chết, dùng Hoàng Kim Giản hộ thể.

Bên kia, Hàng Ma Xử uy lực khôn cùng, phục ma lực mênh mông, khiến một ít tiểu hành tinh đều đang lay động sắp sửa rơi xuống.

Ầm!

Chân thân hầu tử khí phách vô song, mượn dùng Cổ Hoàng chiến y của Thần Tàm tộc, dùng một đôi nắm tay đè nặng Côn Trụ mà đánh, khiến thân thể hắn sắp nổ tung, cả người là máu.

Một trận chiến này, Côn Trụ hình thần đều nứt ra, thương thế rất nặng, hơn nữa vết thương đại đạo khó thể khép lại, là bị Cổ Hoàng binh chấn ra.

Nếu không phải trong cơ thể hắn cũng có một kiện Hoàng binh Cực Đạo, sớm trở thành bụi bặm, trận chiến này nghiêng về một bên, tới lúc này không có gì lo lắng.

Trên mặt đất, mọi người thần trì ý động, chiến đấu bậc này bao nhiêu năm không thấy, Đại Thánh thúc giục Hoàng binh tác chiến, chấn sập vòm trời.

Chiến đến cuối cùng, ba vị Thánh Viên màu vàng vây quanh Côn Trụ và Hoàng Kim Vương mà đánh. Hai vị Đại Thánh này bất cứ lúc nào sẽ trở thành tro tàn, không còn tồn tại.

Coong!

Thiết côn màu đen ép xuống, Hoàng Kim Giản gào thét.

Ầm!

Hàng Ma Xử nện xuống, đạo quang như biển. Côn Trụ Đại Thánh kêu đau đớn, một ngụm phun một búng máu.

Tới lúc này đại cục đã định, thánh chiến sắp kết thúc.

- Thánh Vương, xin hạ thủ lưu tình.

Một thanh âm già nua vang lên, từ Đông Hoang đi tới Vực ngoại, mau đến tận cùng.

Đây là một lão nhân tướng mạo bình thường, cùng với nói là Cổ tộc không bằng nói càng giống một kẻ Nhân tộc, giống như một lão già thôn quê, ngay cả mặc đều như thế.

- Hồn Thác Đại Thánh!

Trung Vực, ngoài Chân Hiền Thành mọi người đều sợ hãi, nhận ra lão nhân này.

Hồn Thác Đại Thánh uy chấn thái cổ, năm đó là người duy nhất với thân phận Đại Thánh khiêu chiến Đấu Chiến Thánh Hoàng, tuy rằng bị Thánh Hoàng một tay trấn áp nhưng cũng không mất mặt.

Ai dám khiêu chiến Thái Cổ Hoàng? Không nói kết quả, chỉ riêng loại dũng khí này đủ khiến người kính nể, lúc ấy thái cổ chấn động mành liệt.

Lai lịch to lớn, cả đời chỉ bại bởi Thánh Hoàng. Hồn Thác Đại Thánh lúc này hiện thân lập tức tràn ngập biển số, khiến rất nhiều người tâm đều nhảy lên.

- Ngươi cũng muốn ra tay sao?

Đấu Chiến Thánh Phật hỏi. T.r.u.y.ệTrà Truyện

- Thánh Vương không nên hiểu lầm. Lão hủ không có ý này, chỉ muốn làm một người hòa giải mà thôi.

Hồn Thác Đại Thánh nói.

- Hiện tại muốn cho ta dừng tay, không có khả năng.

Đấu Chiến Thánh Phật một ngụm từ chối.

- Lão hủ cùng chỉ là nói mà thôi, Thánh Vương đến tột cùng muốn quyết định như thế nào, hết thảy theo bản tâm. Tuy nhiên, ta nghĩ nếu để cho bọn họ trả giá đủ lớn, có thể bình ổn lửa giận trong lòng Thánh Vương không? Dù sao nếu đều giết, vạn tộc khả năng có đại loạn, dù sao liên quan đến hai đại hoàng tộc.

Hồn Thác Đại Thánh nhíu mày nói.

Đấu Chiến Thánh Vương chân mày dựng ngược. Một đại hoàng tộc tự nhiên là Hoàng Kim tộc, một đại hoàng tộc khác cũng không phải tầm thường, đem Cổ Hoàng binh cho Côn Trụ Đại Thánh mượn.

- Năm đó, Đế Khuyết cùng cha ta giao tình tâm đầu ý hợp, hai lần cứu tính mạng cha ta, lần này ra tay là trả nhân tình, cũng không phải bất mẵn bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên.

Hoàng Kim vừa run rẩy vừa lên tiếng.

Đúng lúc này, chiến trường Vực ngoại lại xuất hiện một bóng người, phi thường mơ hồ khó thể thấy rõ, lời nói cổ xưa tang thương.

- Tộc của ta đem Cổ Hoàng binh cho Côn Trụ mượn cũng là trả nhân tình của Đế Khuyết, xin Thánh Vương thứ tội, tộc ta nguyện trả giá.

Bóng người mới xuất hiện nói.

Lại một vị Đại Thánh.

Đại Thánh của Cổ tộc gần như sắp đến đủ, sừng sững chiến trường Vực ngoại, hướng về Đấu Chiến Thánh Vương cầu tình.

Đế Khuyết năm đó ngạo thế, tuyệt diễm cổ kim, có thể sánh vai cùng Đấu Chiến Thánh Hoàng, tạo nên uy danh hiển hách, đối với một số hoàng tộc đều có đại ân.

- Xin Thánh Vương lưu tình để tránh vạn tộc đại loạn.

Cùng lúc, lại có vài bóng người già nua xuất hiện, mọi người trên mặt đất đều rung động. Mấy người này tuy không phải Đại Thánh nhưng cũng là lão tộc trưởng của mấy đại hoàng tộc, thân phận cao dọa người.

Những người này ra mặt điều đình, sợ Đấu Chiến Thánh Vương giận dữ tấn công Hoàng Kim tộc. Xưa nay hoàng tộc rất ít khai chiến, nhưng một khi đánh thiên địa sẽ lật úp.

Hầu tử cũng đủ cường đại, nhưng là có hai đại hoàng tộc tham dự vào trong trận chiến này cung cấp Cổ Hoàng binh, nếu thật sự làm lớn chuyện hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Đại chiến ngừng lại, nhiều người như vậy chạy tới. Có người của Hỏa Lân Động, Nguyên Thủy Hồ, Huyết Hoàng Sơn, cũng có người mang đến Cổ Hoàng binh, không thể không tạm thời ngừng lại.

Đấu Chiến Thánh Vương thần sắc lạnh lùng, cầm ba kiện Cổ Hoàng binh bễ nghễ mọi người, rồi sau đó nhìn về phía Hoàng Kim Vương nói:

- Ngươi trả giá bao nhiêu để bảo mệnh?

- Ta...

Hoàng Kim Vương khó xử. Sát khí của hầu tử ập tới, đây là muốn đem hắn chém giết.

- Tới cảnh giới chúng ta đây, thiếu nhất chẳng qua là một cái mạng. Nếu ta có thể giữ mạng, tự nhiên phải trả giá cái mạng. Nguyện đưa lên một lọ thần tủy tổ tiên ta tích lũy.

Hoàng Kim nói ra, mọi người đều chấn động.

Đấu Chiến Thánh Vương cũng không nói gì, nhìn thẳng Côn Trụ, ánh mắt khiếp người, ba kiện Đế binh giơ lên.

- Thánh Vương hạ thủ lưu tinh...

Có người khuyên.

- Hầu tử...

Côn Trụ cũng kêu to.

Ầm!

Đấu Chiến Thánh Vương chân mày dựng ngược, đánh mạnh về phía trước, hoàng uy đánh bay mọi người ra ngoài.

- A...

Côn Trụ Đại Thánh phát ra một tiếng hét thảm, đầu bị Thần Thiết màu đen đánh cho ngàn vạn hoa đào nở, trong cơ thể hắn có Cổ Hoàng binh cũng không thể bảo vệ.