Già Thiên

Chương 106: Thanh đồng cự quan lại xuất hiện

Huyết sắc sương mù tung bay, trong rừng cây tràn đầy mùi tanh gay mũi, trong lùm cây, dưới cây cổ thụ, giữa bãi loạn thạch, có rất nhiều bộ thi thể nằm ngổn ngang, thân thể không bị xuyên thủng, thì bị xé rách, tất cả đều chết không nhắm mắt.

Núi rừng to lớn, nhưng lại lặng ngắt như tờ, không một tiếng động, vắng lặng một cách chết chóc, lời tiên đoán lão già điên đã trở thành sự thật, phóng tầm mắt nhìn lại, hài cốt khắp nơi, tất cả mọi người chết hết, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

"Chết rồi... đã chết hết rồi... Nó lại tới nữa rồi..."

Lão già điên hai mắt vô thần, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thì thào tự nói.

"Ngươi sai rồi, ít nhất có 2 chúng ta còn sống."

Trong lòng Diệp Phàm vẫn còn sợ hãi, mới đây thôi, hắn đã chứng kiến cảnh tượng mười mấy con man thú tàn sát tu sĩ, tất cả đều bị giết chết, không có 1 ai kháng cự được.

Vào thời khắc ấy, Diệp Phàm cũng coi mình đã chết, cường đại như trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia, mà ở trước mặt những dị thú này đều không chịu nổi 1 kích.

Nhưng mà, chuyện làm cho hắn không ngờ tới, chính là Lão phong tử đang đứng trong rừng, cười khúc khích không ngớt, nhưng tất cả các man thú này đều tránh xa khỏi hắn.

"Ô ô ô..."

Lão già điên khóc rống lên, trong đôi mắt vẩn đục chảy ra 2 hàng nước mắt, lão đưa tay, cào cào bới bới mái tóc vốn đã bết lại.

"Lão nhân gia, người nghĩ thoáng chút đi, đã hơn 6000 năm qua rồi, có cái gì mà ngài còn chưa từng trải qua chứ "

Lão già điên ngửa mặt lên trời khóc thảm thương, tay đấm mạnh vào ngực, chân dậm xuống đất, sau đó giống như u linh bắt đầu phiêu lãng trong rừng rậm, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt tới Diệp Phàm, lão hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

Diệp Phàm theo sát bên cạnh hắn, hắn sợ những con dị thú cường đại kia lại đến.

Lão già điên thất hồn lạc phách, leo lên 1 ngọn núi đá, nhìn về phương hướng của Thái cổ cấm địa, ngơ ngác sững sờ, rất lâu không nhúc nhích, có cảm giác như hắn đã hóa đá rồi vậy.

Hắn đứng ở đây 1 ngày 1 đêm, đôi mắt già nua chưa từng chớp 1 lần, mãi cho tới bình minh, ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào mắt, hắn mới giật mình tỉnh lại.

""khúc chung nhân tán"(1), đi, rời đi, sau đó trở lại thăm các ngươi..."

Lão già điên khóc lớn ba tiếng, sau đó đau thương phi hành xuống dưới chân núi.

(1)Khúc chung nhân tán: Nhạc hết, người đi. Ý nói tiếng nhạc đưa tiễn đã hết rồi, các ngươi có thể an nghỉ.

Lão phong tử vừa điên vừa khùng đi rất nhanh, Diệp Phàm giật mình phát hiện, một bước chân của hắn xa tới mấy dặm, đúng với tên gọi súc địa thành thốn, nếu như không phải Diệp Phàm bám vào cánh tay hắn, thì đã bị hắn bỏ xa tít tắp rồi.

"Đạo văn!"

Đúng lúc này, Diệp Phàm thất kinh, mỗi vết chân của Lão phong tử đều lưu lại đạo văn.

Nó đan xen rất nhiều hoa văn thần bí, có cảm giác như đạo vận trời sinh.

Trong lòng hắn thực sự chấn động tới cực điểm, thành tựu của Lão phong tử này khiến người khác khó mà tưởng tượng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ngưng tụ đạo vận, nhẹ nhàng bước đi cũng lưu lại đạo văn, đúng là không có cách gì đánh giá cảnh giới của hắn cả.

"Theo truyền thuyết, "Đạo văn" là các vị Đại Năng thời cổ đại cảm ngộ thiên địa tự nhiên, sau khi có thành quả thì Mô khắc lại trên đồ vật, truyền thừa cảm ngộ bản thân".

Mỗi động tác tùy tiện của Lão phong tử, đều hình thành "Đạo văn", điều này thật quá kinh khủng, có thể so với thượng cổ Đại Năng trong truyền thuyết.

"Chẳng trách những con dị thú có khả năng đánh chết trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia lại trốn lão như ôn thần."

Trong lòng Diệp Phàm tự nói, hắn chấn động vô cùng, tập trung toàn bộ tinh thần, ầm thầm ghi nhớ hoa văn trên mặt đất.

Hắn gần như bám vào trên người của Lão phong tử, hết sức chăm chú cúi đầu nhìn những bước chân của lão, những đạo văn này thỉ thoáng hiện lên, rồi biến mất trong giây lát mà thôi.

Nhưng, các hoa văn này giống nhau, đều được lưu lại trong từng bước chân, cho đến khi rời xa khỏi khu rừng đầy hài cốt này, thì Diệp Phàm cũng đã ghi nhớ được đại khái.

Ở bên ngoài núi, có không ít tu sĩ đang trông ngóng vào bên trong, nhưng không có một người nào dám đi vào thăm dò, những người này đều là người khá cẩn thận, họ đương nhiên biết trong rừng đã xảy ra chuyện.

Hôm qua, bọn họ không theo vào, mà lựa chọn dừng lại ở khu vực bên ngoài, tránh được một kiếp, nếu không trong rừng chắc chắn sẽ có thêm 1 ít hài cốt.

Diệp Phàm liếc nhìn về phía sau 1 cái, dường như trong kia là 1 thế giới, chỉ có hắn và Lão phong tử còn sống đi ra.

Lão phong tử vung tay áo rách nát lên, Diệp Phàm lập tức bắn ra xa mấy thước, hiển nhiên lão không muốn cho Diệp Phàm theo nữa.

"Lão nhân gia xin dừng bước, vãn bối nguyện đi theo bên cạnh ngài lắng nghe lời dạy dỗ."

Diệp Phàm vội vàng đuổi theo.

Lão già điên dường như có chút tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn hắn vài lần, nói:

"Ngươi là ai?"

"Vãn bối... "

"Ta vốn không tồn tại trên thế gian này, chẳng lẽ ngươi muốn theo ta hóa thành cát bụi hay sao?"

Dứt lời, lão già điên vung ống tay áo lên, chớp mắt đã biến mất không thấy.

Diệp Phàm đứng tại nguyên tại chỗ một lúc, sau đó đi vòng qua vùng sơn mạch này để ra bên ngoài.

Sau khi trở lại, ở bên ngoài núi, Diệp Phàm thấy được đám người Chu Nghị, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn, Vương Tử Văn bọn họ đứng cùng trưởng bối trong sư môn 1 chỗ, không đi sâu vào trong.

Không lâu sau, khi tin tức truyền ra, thiên hạ đều kinh, chấn động cả Đông Hoang.

"Ở vùng phụ cận, có Đại Năng yêu tộc sắp sửa xuất thế, kinh động vô tận dị thú thủ hộ, bất cứ ai xâm nhập đều không thể sống sót, nơi này còn đáng sợ hơn phần mộ Yêu Đế, đây đúng là 1 cái Tu La Tràng chôn cất sinh mệnh..."

Lời nói này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, làm cho tất cả các tu sĩ của Đông Hoang nhân tộc đều hoang mang, có người trực tiếp nói:

"Đại Đế Chi Tâm 2 năm trước bay ra khỏi Dương phần, được 1 vị yêu tộc đại năng thừa kế, một đời Yêu đế mới sắp xuất hiện ở Đông Hoang.

Nửa tháng sau, tất cả các cường giả của Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia đều kéo tới khu vực sơn mạch này.

Theo đồn đãi thì có 1 vị Thái Thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa và 1 vị tộc đệ của Khương gia gia chủ cùng nhau tới, đây mới chính là đại nhân vật giá lâm, cái tiểu trấn kia lần thứ 2 phong vân tụ hội.

Diệp Phàm không rời đi, vẫn lưu lại bên ngoài sơn mạch, hắn không muốn từ bỏ, chờ sau khi sự việc lắng xuống, hắn sẽ nghĩ cách 1 mình xâm nhập.

Mười mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có cường giả xâm nhập vào trong thâm sơn, nhưng tất cả đều là một đi không trở lại, mãi cho đến khi Thái Thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa và đại nhân vật của Khương gia tự thân xuất phát, mọi người mới cảm thấy sự tình cho chút manh mối.

Một ngày 1 đêm qua đi, 2 vị đại nhân vật mang theo sắc mặt trắng bệch trở về, điều này càng làm chấn động Đông Hoang.

Hai vị đại nhân vật cố mở ra Tiên mục, nhìn xa mấy trăm dặm, thấy được một hình ảnh chấn động, ở vực sâu của Thái cổ cấm địa xuất hiện 1 chiếc quan tài bằng đồng thau.

Những dị thú cường đại này dường như muốn xâm nhập vào cấm địa, cướp chiếc quan tài bằng đồng thau kia, cho nên mới tạm thời phong tỏa khu vực bên ngoài.

Sau khi Diệp Phàm biết được tin này, trong lòng khiếp sợ, những người khác không biết chuyện chiếc quan tài bằng đồng thau, nhưng hắn thì lại biết rõ ràng.

"Không phải nó rơi xuống vực sâu rồi hay sao, tại sao lại xuất hiện lần nữa...

Nửa tháng sau, lại có tin tức truyền đến, những dị thú cường đại này rốt cục cũng động thủ, nhưng kết quả thảm bại, có 7 con dị thú tiến vào, không có 1 con nào sống sót đi ra.

Cuối cùng, những con dị thú này không phong tỏa cấm địa nữa, từng con từng cơn rời đi, Đông Hoang lúc này đang sôi trào, ở bên trong thái cổ cấm địa xuất hiện một cái cỗ quan tài bằng đồng thau, nó đã làm kinh động hết tất cả các đại nhân vật, nhưng không có một Thánh địa hay Thái Cổ thế gia nào vọng động, những yêu tộc Đại Năng còn thất bại thảm hại mà về, điều này đã làm cho bọn họ cảnh giác.

Một tháng sau, Diêu Quang Thánh địa, Khương gia, Cơ gia, ba siêu cấp đại thế lực liên thủ, một lần nữa tiến vào trong Sinh mệnh cấm địa. Nguồn: http://Trà Truyện

Lần này, vẫn có không ít tu sĩ tìm đến, nhưng đa phần là xem náo nhiệt, không có mấy người muốn xâm nhập, tất cả chỉ đứng ngoài quan sát.

"Diệp Phàm là ngươi..."

Bên ngoài sơn mạch, có một nữ tử mỹ lệ đang kinh ngạc, ngọc thể nàng thon dài, đường cong uyển chuyển, yêu kiều thướt tha, có thể gọi là vóc ngọc mặt tiên.

Nàng có một đôi mắt phượng, hơi hơi liếc ngang, đúng là một động tác dụ hoặc mê người.

"Lâm Giai!"

Diệp Phàm cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới mình bị Lâm Giai phát hiện, kỳ thực hắn từ lâu biết, mấy người Lâm Giai, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn đang ở trong tiểu trấn phía trước.

Lần này, tam phương liên thủ, lần thứ 2 lại gọi bọn họ tới, dường như là muốn hỏi cái gì đó.

Cách đó không xa, mấy tên kỵ sĩ cường đại bị kinh động, vội vàng vọt tới.

"Hắn là bằng hữu của ta, các ngươi không nên hiểu lầm."

Lâm Giai vội vàng nói, những kỵ sĩ này nhất thời dừng lại.

"Bọn họ là..." Diệp Phàm hỏi.

"Bọn họ là người của Diêu Quang Thánh Địa, ta với mấy người Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn ý mỗi khi ra ngoài, đều có người đi theo..."

Nói tới đây, Lâm Giai lắc đầu, nói:

"Những chuyện này đều là chuyện của giới tu luyện, có nói ngươi cũng không hiểu, Đông Hoang tu luyện giới hôm nay rất loạn."

Nàng đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này, 3 năm qua sinh sống ra sao?"

Diệp Phàm cười cười, nói:

"Ta rất khỏe, tất cả đều rất tốt."

"Nếu như có khó khăn gì, có thể kể ra, ta sẽ giúp ngươi giải quyết".

"Tạm thời không có gì khó khăn. A, tiện thể ta cũng chúc mừng Lâm bà bà khôi phục thanh xuân, lại một lần nữa trở nên xinh đẹp như hoa."

"Muốn ăn đòn à?"

Lâm Giai lườm hắn một cái, sau đó cười quyến rũ, nói:

"Xem ra 3 năm nay ngươi sống rất tốt, chứ không như tưởng tượng của ta."

Nói tới đây, nàng thở dài một hơi, nói:

"Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 3 năm rồi, thực sự là có chút nhớ về quá khứ."

"Có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở về."

"Hi vọng gần như là con số 0..."

Nói tới đây, Lâm Giai dường như là nhớ ra cái gì đó, thấp giọng nói:

"Sau đó nếu như có phiền phức gì, có thể đến Yên Hà động thiên tìm ta, hiện tại mau chóng rời khỏi nơi này".

"Sao vậy?"

"Ta vạn bất đắc dĩ, mới phải trở lại Thái cổ Thánh Địa, những người này nếu như biết ngươi từng ăn Thánh Quả... Ngươi sẽ có phiền phức, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."

Diệp Phàm không nói thêm gì, gật đầu, nói:

"Ngươi bảo trọng!"

Nhưng mà, phiền phức đúng là vẫn tới, Diệp Phàm chỉ vẻn vẹn mới đi được 1 phút, đã có 13 tên kỵ sĩ phong tỏa ngọn núi.

Dẫn đầu là 1 lão kỵ sĩ làm Diệp Phàm rất kiêng kị, hắn không dại dột là phá vây, bởi hắn cảm giác được trên người lão nhân kia tỏa ra 1 ba động cường đại, nếu như vọng động, đối phương sẽ trong nháy mắt bộc phát ra.

"Ta biết rõ ý đồ của các ngươi, ta đi cùng với các ngươi là được."

Diệp Phàm rất bình tĩnh nói.

Cuối cùng, Diệp Phàm bị mang về tiểu trấn, nhưng không có nhìn thấy đám người Lâm Giai, Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn, Vương Tử Văn, người của Diêu Quang Thánh Địa biết hắn từng ăn Thánh quả, cho nên hóa trang cho hắn thành một tên kỵ sĩ, muốn trong thời khắc mấu chốt, lợi dụng hắn hái Thánh Quả.

"Dựa vào thể chất của ngươi mà nói, nhất định ngươi có thể chống lại được sự nguyền rủa của cấm địa, nếu như có thể hái được Thánh Dược, thì Thánh Địa nhất định sẽ không bạc đãi ngươi... "

Lão kỵ sĩ kia nhắc nhở, giọng nói trở nên sắc bén.

"Ta rõ rồi."

Diệp Phàm gật đầu, nhưng trong lòng lại cười lạnh, đến lúc đó tiến vào Thái Cổ cấm địa, không biết là ai lợi dụng ai đây.

Năm ngày sau, Diêu Quang Thánh địa, Khương gia, Cơ gia lần thứ hai xuất phát về phía thâm sơn, Diệp Phàm từ xa đã thấy đám người Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Trương Tử Lăng, Liễu Y Y tất cả bọn họ đều bị mang tới.

Nhưng mà, lúc này Diệp Phàm đang cưỡi trên man thú, thân mặc thiết giáp y, không một ai nhận ra hắn.

Lần này, trên đường đi không gặp man thú cường đại ngăn trở, tam phương nhân mã thuận lợi tiến vào địa giới của Thái cổ cấm địa.

Trên trời cao có 1 chiếc Liễn xa tỏa ra thần hà đang lấp lánh, dừng lại không tiến thêm nữa, mấy vị đại nhân vật này ở ngoài tiếp viện, bọn họ không dám tự mình mạo hiểm, bởi vì Thái cổ cấm địa có ảnh hưởng rất lớn tới cường giả, có thể biến họ thành phàm nhân.

Lần thứ hai tiến vào thái cổ cấm địa, trong lòng Diệp Phàm có chút kích động, đây có thể là cơ duyên khoáng thế của hắn sắp đến, đồng thời hắn nghĩ tới chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, không biết vì sao lại rời khỏi vực sâu, xuất hiện ở trên Thánh sơn.

"Nhất định phải hái được Thánh Dược!"

Mấy vị đại nhân vật ở trên bầu trời truyền âm, mấy chiếc Liễn Xa đang lấp lánh thần quang.