Già Thiên

Chương 101: Răng rơi đầy đất

Trương Văn Xương đang nằm trên bàn ngẩng đầu lên, vội vàng dùng tay áo lau đi những vệt nước mắt trên mặt, giấu đi sự u uất và đau thương, cố gắng mở miệng cười, nói:

"Xin lỗi mấy vị, ta uống quá nhiều, nghĩ tới một ít chuyện cũ, tâm tình hơi không kiềm chế được."

Trong lòng Diệp Phàm thở dài, đúng là bạn cũ này sống không được như ý, thẹn với thê tử, nhớ thương con nhỏ chưa gặp mặt, khó lòng kìm nổi, thất thanh khóc rống lên.

Giờ đây, sau khi bị mấy người này cười nhạo, lại cố gắng che giấu đau thương, nhận lỗi với người khác, không biết tâm tình hắn lúc này phải chịu đựng những gì?

Hiện tại, Trương Văn Xương tóc đã hoa râm, hai mắt sưng đỏ, vệt nước mắt vẫn còn chưa khô, những đau thương và u uất trong đáy lòng hắn hiện ra, mọi người chỉ cần nhìn là có thể biết, điều này làm cho Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, một người bạn học cũ giản dị chất phác, mà lại phải chịu những cảnh ngộ như thế này.

"Lão đầu tàn phế, chúng ta không chấp nhặt với ngươi làm gì, cho dù ngươi khóc đến chết đi cũng không có liên quan tới ta. Nhưng mà, vị bằng hữu kia của ngươi nói chuyện rất hay, chúng ta muốn cùng hắn nói chuyện."

Vẻ mặt của mấy người kia rất trào phùng, đi tới gần bàn rượu, đứng từ trên cao nhìn xuống Diệp Phàm và Trương Văn Xương, Hàn Phi Vũ thì cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

"Thực sự là quả đất tròn, ta vẫn cho rằng ngươi đã chết ở khu phế tích kia rồi, nhưng hiện tại lại gặp ở nơi đây, hơn hai năm đã qua, ta không lúc nào không muốn tìm ngươi nói chuyện."

Diệp Phàm bình tĩnh ngồi ở đó, rót cho mình một chén rượu, ung dung bình tĩnh nâng chén lên, uống một hớp, nói:

"Quả đất tròn... Ta lại có thể nghe thấy câu nói này, lần trước hại người không thành lại hóa ra hại mình, không biết lần này thì như thế nào."

Hắn nghĩ Hàn trưởng lão, bây giờ lại nghe Hàn Phi Vũ nói ra những câu như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác rất quái dị.

"Ngươi rất trầm ổn, nhưng không nên giả vờ bình tĩnh, ngày hôm nay không ai có thể cứu được ngươi, ta sẽ lột da ngươi!"

Nói tới đây, hai hàng lông mày của Hàn Phi Vũ dựng ngược lên, anh mắt thâm độc, khuôn mặt giận dữ vô cùng dọa người, hắn không bao giờ quên được tình cảnh mình bị hành hung, nó giống như 1 cái gai lúc nào cũng đâm vào mông hắn.

"Hàn sư đệ, ngươi với hắn có oán thù? Giao cho chúng ta là được rồi, trực tiếp đánh hắn tàn phế, ở nơi này không cần phải kiêng kị gì cả."

"Lúc nãy tên phế vật này nói chuyện rất ngạo mạn, cho dù là không có chọc tới Hàn sư đệ, chúng ta cũng muốn ra tay."

Mấy người đều nở nụ cười lạnh, chuẩn bị động thủ.

Trương Văn Xương vội vàng đứng dậy, nói:

"Mấy vị sư huynh sư đệ, các ngươi đừng thế, hắn chỉ là một người bình thường, các ngươi không nên làm chuyện xằng bậy."

"Lão đầu tàn phế, ngươi mau đứng qua một bên, nơi này không có chuyện của ngươi."

Một người trong đó tỏ vẻ khinh thường, vô cùng thiếu kiên nhẫn, một tay đẩy Trương Văn Xương một cái, làm cho hắn lão đảo suýt ngã.

"Lúc ngươi mới nhập môn, Mã Vân trưởng lão coi ngươi như khối ngọc bảo, kết quả thì thế nào? Ngươi chỉ may mắn là mở được Khổ Hải mà thôi, có lợi ích gì đâu, sau này mới hiện nguyên hình..."

"Lão đầu tàn phế, ngươi ở đây chỉ là một của nợ mà thôi, nếu như không có Liễu Y Y bảo hộ cho người thi... Hắc, hắc!"

Người đang nói chuyện cười lạnh liên tục, mặc dù không nói ra câu kế tiếp, thế nhưng ai cũng biết ý tứ của hắn.

"Mấy vị, ta xin nhận lỗi với các ngươi, nếu như các ngươi muốn, thì đến đánh ta đi, không nên làm khó người bạn này của ta."

Trương Văn Xương đưa tay ra ngăn cản mấy người, che chở cho Diệp Phàm ở sau lưng.

"Lão đầu tàn phế, ngươi thực sự đã coi mình là một nhân vật rồi đó, nghĩ lại đi, ngươi là cái thứ gì chứ?"

Một người ở giữa tỏ vẻ không hài lòng, khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, đưa tay đẩy hắn ra, quát:

"Tránh ra!"

Diệp Phàm đỡ lấy Trương Văn Xương, nhìn quét qua mấy người, nói:

"Các ngươi cũng là cái thứ gì chứ?"

"Diệp Phàm đừng như vậy..."

Trương Văn Xương vội vàng ngăn cản Diệp Phàm, không cho hắn tiếp tục nói, sau đó tiến lên, nói:

"Thực xin lỗi mấy vị, người bạn này của ta chỉ là một người bình thường, các ngươi không nên để ý, có gì thì cứ tìm ta, không nên làm khó hắn."

Thanh niên dẫn đầu không còn kiên nhẫn nữa, tóm chặt lấy cổ áo của Trương Văn Xương, nói:

"Ngươi cho rằng Liễu Y Y có thể bảo hộ ngươi mãi được sao, không muốn chết thì tránh ra xa một chút!"

"Buông hắn ra!"

Diệp Phàm vẫn ngồi im một chỗ, không thèm đứng dậy, nâng chén rượu lên, hất thẳng vào mặt tên đang nói.

"Ngươi muốn chết!"

Thanh niên dẫn đầu sắc mặt âm trầm tới cực điểm, một tay đẩy Trương Văn Xương ra, rồi vung tay tát về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm ngồi im, không thèm nhúc nhích, chỉ giơ tay ra một cái, đón lấy tay của người kia, dùng sức uốn một cái, " rắc" một tiếng vang giòn, xương cổ tay của người kia đã bị bẻ gãy, uốn thành hình lưỡi câu. Sau đó hắn giơ tay lên, tát thật mạnh vào mặt người này.

"Ba "

Một cái bạt tai vô cùng vang dội, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt này đang bị biến hình, sau đó hàm răng hắn rơi ra, máu tươi phun xối xả, bay xa tới 7, 8m như một con rối, ngã xuống mặt đất.

Không ai nghĩ tới kết quả lại như thế này, người kia đang giãy giụa trên mặt đất, không bò dậy nổi, hai tai 2 hắn ong ong, suy nghĩ thì hỗn loạn, đầu thiếu chút vừa thì vỡ nát, hắn hét lớn:

"Giết hắn cho ta!"

Hàn Phi Vũ rất hiểu rõ Diệp Phàm, trước tiên hắn lùi lại, đồng thời nhắc nhở người khác, nói:

"Cẩn thận, thể chất của tên phế vật này vô cùng đặc thủ, thể lực vô cùng lớn, tuyệt đối không để hắn tóm được, tốt nhất là công kích tử xa, lấy vũ khí ra băm hắn thành thịt vụn!"

Khi hắn nói những lời này thì đã muộn rồi, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, lại bắt lấy 1 người khác, tát cho hắn 2 cái bạt tai, đánh cho hắn đầu óc lùng bùng, máu tươi chảy ròng ròng, xốc như đang xách 1 tên người rơm, giơ hắn lên cao.

"Bốp, Bốp"

Tốc độ và lực lượng của Diệp Phàm vô cùng đáng sợ, vung tay ném tên nam tử đang cầm, đập thẳng vào 3 tên tu sĩ, làm cho bọn hắn bay ra ngoài, kêu thét thảm thiết, người ở ngoài cũng nghe thấy tiếng xương vợ vụn.

"Mau lui lại, đừng có tới gần hắn!" Hàn Phi Vũ kêu to.

Bây giờ nhắc nhở thì cũng đã vô ích rồi, thanh niên kia quả thực là mãnh thú hình người, quả thực quá dã man, một người đang sống sờ sờ, mà hắn lại cầm như 1 cái tăm, dùng người này đập vào người kia, ngã lăn lộn trên mặt đất.

"Hàn sư đệ, ngươi không phải nói hắn là một phế vật sao?"

"Là phế vật tại sao lại có thần lực như vậy?"

Mấy người còn lại trong lòng vô cùng sợ hãi, mà người có sắc mặt khó coi nhất chính là Hàn Phi Vũ.

"Đúng, hắn là một tên phế vật, không thể tu luyện, chỉ có thể lựa lớn mà thôi, không để hắn tới gần, thì có thể giết được hắn."

Khuôn mặt của Hàn Phi Vũ trở nên dữ tợn, nở nụ cười lạnh.

Tất cả mọi người đều lấy binh khí ra, nhất thời hào quang lấp lánh, Thanh Mộc ấn, Hàn Thiết xích, Xích Huyết mâu… đang bay lượn trên không trung, rồi nhắm thẳng vào Diệp Phàm.

"Muốn cho hắn chết, thì các ngươi cứ việc lấy vũ khí ra, ta cũng không ngại biến hắn thành một cái khiên thịt."

Diệp Phàm lắc lư binh khí hình ngươi trong tay, lạnh nhạt nói, đối phó với tu sĩ cảnh giới Khổ Hải, hắn không cần phải bộc lộ thực lực của mình.

"Đừng có làm vậy, mọi người tỉnh táo lại một chút."

Trương Văn Xương tiến lên, vẻ mặt đầy lo lắng, che chắn trước người Diệp Phàm, nói với mấy người kia:

"Hắn không chỉ là bằng hữu của ta, mà còn là bằng hữu của Liễu Y Y..."

"Lão đầu tàn phế, cút ngay cho ta, bây giờ ai tới cũng vô dụng thôi, không giết hắn thì khó có thể vơi nỗi giận trong lòng ta!"

Tên nam tử bị Diệp Phàm tát một cái bay ra xa, ôm lấy 2 bên má, bò dậy, nói:

"Liễu Y Y thì tốt lắm hay sao? Nếu như nàng dám hưng binh vấn tội, thì sẽ có người đối phó với nàng mà thôi!"

Nhìn người bạn học cũ sống không như ý, Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói nhỏ:

"Ngươi lui về phía sau đi, bọn họ không làm gì được ta đâu."

Nói xong những lời này, Diệp Phàm nắm lấy cánh tay Trương Văn Xương, đưa hắn ra ngoài.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đánh chết hắn cho ta!"

Tên nam tử dẫn đầu tức giận nói.

"Xoạt xoạt xoạt "

Những tiếng phá không vang lên không ngừng, Thanh Mộc ấn, Hàn Thiết xích, Xích Huyết mâu… nhanh chóng bay tới.

Diệp Phàm ung dung bình tĩnh, huy động binh khí hình người, đưa ra chắn đằng trước.

"A... Các ngươi... chém trúng ta rồi!"

Tên nam tử bị Diệp Phàm giữ trong tay, lúc này đã tỉnh lại, kêu thảm thiết liên tục, tức giận đến mức chửi bới không ngừng. Nguồn truyện: Trà Truyện

Nếu như không phải những người kia thu tay nhanh, thì hắn đã bị chém thành mấy khúc.

"Cũng lên một lượt cho ta, để xem hắn có chống được tất cả hay không, ta nhất định phải giết hắn."

Tên nam tử dẫn đầu, sắc mặt âm trầm như nước, ra lệnh cho những người xung quanh xuất thủ.

"Trần Phong người đừng làm như vậy, ta sẽ bị ngươi hại chết đấy!"

Tu sĩ bị Diệp Phàm nắm trong tay, kinh hoảng kêu lên, vừa mới dứt lời thì đã bị Thanh Mộc Ấn đập cho ngất luôn.

Những người xung quanh hiển nhiên là nghe lời tên nam tử gọi là Trần Phong, tất cả đều lấy vũ khí ra, chém mạnh về phía trước, cho dù đã rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng cũng lưu lại trên vũ khí hình người vài vết thương.

Diệp Phàm không muốn lãng phí thời gian với bọn này nữa, tu vi hắn đã tới cảnh giới Mệnh Tuyền, nếu muốn giết tu sĩ Khổ Hải, thì như giết 1 con kiến mà thôi.

Hắn đem tên tu sĩ kia, chặn trước người, thân thể hóa thành một đạo quang ảnh, trực tiếp vọt tới bên người tên nam tử tên là Trần Phong, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Phàm tóm vào trong tay.

"A..."

Tên nam tử tên Trần Phong liên tục kêu thảm thiết, hắn cũng bị biến thành tấm khiên thịt, trên người đã xuất hiện mấy vết thương

Những người xung quanh đang ngần ngừ vì ném chuột sợ vỡ đồ, thì Diệp Phàm đã như là một tia chớp, nhanh chóng bay tới, "Bốp, Bốp. Bốp", mấy tiếng vang lên, tất cả mọi người đều đã bị ngã trên mặt đất.

Chỉ có Hàn Phi Vũ là cố gắng chống cự, hắn tế xuất Thanh Mộc ấn, đập xuống đầu Diệp Phàm, ý muốn giết hắn, nhưng lúc này, hắn đã có 1 phát hiện kinh khủng, vốn Thanh mộc bảo ấn đã to bằng cái thớt, nhưng lại bị Diệp Phàm nắm trong tay, không di chuyển được.

"Bang "

Hàn Phi Vũ sợ đến vãi cả linh hồn, Thanh mộc bảo ấn của hắn đã bị Diệp Phàm tóm gọn, sau đó trở tay đánh xuống, trông giống như 1 cái vợt đập ruồi, đúng vậy, vào đúng lúc này, hắn có cảm giác mình giống như một con ruồi.

"Răng rắc "

Xương ngực của Hàn Phi Vũ đã gãy không biết bao nhiêu cái, miệng phun máu, ngã lăn trên mặt đất, nằm im không nhúc nhích.

Trước tửu quán, người nằm là liệt trên mặt đất, tất cả đang rên rỉ thống khổ, không một ai bò dậy được, Trương Văn Xương đang đứng đó không xa, dường như không dám tin vào mắt mình nữa, nói:

"Chuyện này..."

Diệp Phàm nhấc tất cả mấy người này lên, chất thành một đống, sau đó vả cho mỗi người mấy cái, nói:

"Chỉ bằng các ngươi đã muốn bắt nạt người? Một phế vật không thể tu hành như ta, cũng có thể đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất."

"Ba ba ba..."

Diệp Phàm hai tay tát liên tục, thưởng cho mỗi người mấy cái tát, máu miệng văng tứ tung, hàm răng rụng luôn xuống đất.

Tất cả mọi người đều kêu lên thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ.

Diệp Phàm đương nhiên là trọng điểm chiếu cố Hàn Phi Vũ và Trần Phong, xách như xách chó, đặt 2 người nằm song song một chỗ, bạt tai liên tục, mỗi khi bàn tay vung lên, thì âm thanh ba ba vang lên không dứt.

"Ngươi..."

Hàn Phi Vũ miệng mũi chảy máu, trong đôi mắt tràn ngập sự oán độc.

"Ba "

Sau khi Diệp Phàm tát hắn một bạt tai, rồi nhấc bổng hắn lên, nói:

"Thực sự là quả đất tròn..."

Sau khi Hàn Phi Vũ nghe được câu đó, tức đến hộc máu mồm, cả người run rẩy, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma.