Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha! - Hồng Khẩu Bạch Nha

Chương 6: C6 Sau đó còn thơm nhẹ lên má một cái

“Mặt đất của Lam Tinh không thích hợp cho con người” chỉ là trò bịp bợm.

Sự thật chính là “loài người thấp kém không đủ tư cách sống trên mặt đất của Lam Tinh”. Đúng vậy, hàng trăm triệu người Trái Đất sống dưới lòng đất thuộc về đáy xã hội. Bao gồm cả “nhà họ Triệu khét tiếng” thống trị một phần thành phố C.

Triệu Hành đã biết chuyện này từ 13 năm trước.

13 năm trước, Triệu Hành vẫn thường đưa Lạc Minh Sơn đi “thám hiểm”, tình cờ lạc đến nơi này. Triệu Hành và Lạc Minh Sơn leo lên lỗ thông hơi, leo được mười phút thì hắn thấy phía trước có ánh sáng.

Nhiều truyền thuyết về rồng và chiến binh vang vọng trong tâm trí của cậu nhóc Triệu Hành khiến nhóc ta rất kích động, hai mắt sáng rỡ như phát hiện kho báu vậy.

Hắn ra hiệu cho Lạc Minh Sơn, tắt cây đèn pin trong miệng đi, hưng phấn tiếp tục bò về phía ánh sáng.

Ánh sáng chiếu ra từ ống thông gió bên dưới, xuyên qua tấm lưới thép tinh xảo, Triệu Hành thấy một văn phòng sang trọng và sáng sủa.

Trong phòng làm việc là một tên quản giáo và một đôi nam nữ mặc đồng phục khá đặc biệt.

Bọn họ mặc quần tất bằng chất liệu lạ, trên cổ và cổ tay đeo một cái vòng có màn hình đèn điện tử. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt họ không giấu nổi vẻ khinh bỉ với nơi này.

Người phụ nữ nói: “Môi trường ở đấy rất giống với Trái Đất thời nguyên thủy mà chúng ta hay thấy trong phim, lạc hậu làm sao! Ừm, không khí ở đây tệ quá, tệ đến mức tôi muốn bệnh luôn. Mấy người này sống lâu dưới đất như vậy bộ không bị bệnh gì hay sao? Anh nói xem tuổi thọ trung bình của mấy người này là bao nhiêu?”

Quản giáo trả lời: “Tuổi thọ trung bình của người Trái Đất sống ở đây là 61 tuổi.”

“Khủng vậy sao?” Người phụ nữ không thể tin được.

Người đàn ông nói: “Được rồi, đừng phàn nàn nữa, chúng ta ở đây là để làm ăn.”

Người đàn ông nhìn quản giáo: “Người chúng ta muốn năm nay đã chuẩn bị xong chưa?”

Quản giáo cười, giọng điệu nịnh nọt: “Đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, 101 tên tội phạm độc ác không biết hối cải, chết không đáng tiếc, muốn làm gì thì làm…”

Người đàn ông nói: “Tốt lắm, tôi đi kiểm tra hàng hóa.”

“Mời đi lối này.” Quản giáo đẩy cửa làm động tác mời, nói khẽ kèm theo chờ mong: “Mà anh… anh nói sẽ chuyển tôi lên mặt đất M…”

*Cạch.*

Đèn trong văn phòng tắt, không gian bỗng chốc tối om, giọng quản giáo theo bước chân xa dần cũng dần nhỏ đi.

Thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Trước khi Triệu Hành hoàn hồn khỏi cú sốc, Tiểu Lạc Lạc bên cạnh hắn hết chịu nổi đã phát ra tiếng rên rỉ.

Triệu Hành vội vàng bật đèn pin lên, thành thạo ôm lấy Lạc Minh Sơn, vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Đừng sợ Lạc Lạc, đèn pin bật rồi này, xung quanh không còn tối nữa.”

Lạc Minh Sơn vẫn run rẩy, Tiểu Triệu Hành bất đắc dĩ phải thổi khí cho cậu, nhỏ giọng an ủi: “Phù phù, Lạc Lạc không còn đau nữa, cơn đau biến mất rồi.”

Sau đó hôn lên má cậu một cái.

Nhiều người ở đây mắc chứng ám ảnh bóng tối. Nhưng Lạc Minh Sơn là người bị nặng nhất.

Theo lời cậu thì khi phòng bị tắt điện, thế giới chìm vào bóng tối, cậu sẽ thấy vô cùng đau đớn, như thể có một con bọ chui ra khỏi xương và cắn vào da thịt cậu vậy.

Triệu Hành ôm cậu khoảng ba phút, Lạc Minh Sơn mới dần hồi phục.

Triệu Hành: “Lạc Lạc còn đau không?”

Lạc Minh Sơn: “Hết rồi ạ.”


Lúc này Triệu Hành mới buông cậu ra, dưới ánh đèn pin ánh mắt hắn ngày càng sáng: “Lạc Lạc, em có nghe thấy gì không? Bọn họ đang nói tới mặt đất đấy! Không giống trong sách, mặt đất cũng là nơi sinh sống của con người.”

Lạc Minh Sơn không hiểu lắm, chậm rãi hỏi: “Mặt đất thì thế nào ạ?”

Triệu Hành: “Chắc chắn là rất tốt, nếu không sao chú quản giáo lại muốn chuyển lên mặt đất chứ?”

Bọn họ vừa bò trở lại vừa tán dóc với nhau.

Triệu Hành: “Mặt đất nhất định rất đẹp, nhiều hoa nhiều cỏ, còn có bươm bướm nữa!”

Lạc Minh Sơn: “Bươm bướm là gì ạ?”

Triệu Hành: “Đó là một thứ rất đẹp có thể bay. Lát về anh cho em coi cuốn sách của mẹ anh, chắc có mặt trời trên mặt đất. Đó không phải là mặt trời giả ở quảng trường Mặt Trời, mà là mặt trời thật! “

Lạc Minh Sơn: “Nó rất sáng ạ?”

Triệu Hành: “Đúng vậy, còn không bao giờ hết điện! Lạc Lạc chẳng cần sợ bóng tối nữa!”

Lạc Minh Sơn: “Quaooo!”

Triệu Hành: “Đợi khi nào anh hai lớn lên, anh sẽ dẫn em đi thám hiểm phía trên, được không?”

Lạc Minh Sơn: “Được ạ! Anh A Hành, chúng ta ngoéo tay nhau đi!”

“Đã ngoéo tay thì trăm năm không được thất hứa.”

Triệu Hành bị phân tâm khỏi ký ức của mình.

Hắn ấn điếu thuốc lên mảnh sắt vụn, quay người bỏ đi.



Ánh sáng của đèn pin và bóng của Triệu Hành dần dần xa cách.

Trước khi ánh sáng mờ đi, một thứ ánh sáng yếu ớt khác chợt hiện ra trong góc tối.

Lạc Minh Sơn bước ra từ nơi tối tăm, nhìn chằm chằm vào tàn thuốc vẫn chưa được dập tắt hoàn toàn trong hai giây, sau đó cậu vươn ngón trỏ và ngón giữa mảnh khảnh trắng nõn. Lạc Minh Sơn bỏ điếu thuốc vào miệng, hút một hơi theo dáng của Triệu Hành.

“Khụ khụ.”

Lạc Minh Sơn cau mày, lau mấy giọt nước mắt vừa ứa ra, cảm thấy thứ này đã cay còn đắng.

Triệu Hành thích nó lắm?

Cái mùi kỳ cục quá!

Hút thêm lần nữa.

Mặc dù không quen nhưng Lạc Minh Sơn bỗng thấy hút thuốc trở nên thú vị hơn khi nghĩ đến Triệu Hành rất thích nó.

Rít xong ba bốn hơi, Lạc Minh Sơn đã học được cách hút thuốc.

Cậu cụp mắt, kẹp nửa điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, nom khá lười biếng và thư thái. Động tác rũ tàn thuốc cũng điêu luyện tao nhã, cậu đã học được 90% tư thế của Triệu Hành.

Thậm chí cậu còn nheo mắt, không cần người dạy cũng có thể học được dáng vẻ ngầu lòi của Triệu Hành. Cuối cùng, cậu bắt chước điệu bộ của Triệu Hành ấn điếu thuốc lên tấm sắt.

Hoàn hảo.


Hút thuốc xong, Lạc Minh Sơn quay đầu liếc lỗ thông hơi cũ, xoay người cầm đèn pin trở lại.



Triệu Hành lang thang quanh Phòng giáo dưỡng số 7, nghĩ mình rảnh vãi, cân nhắc xem có nên về lớp học không!

Đi muộn trừ 0,5 điểm hối cải, trốn học trừ 1 điểm, vẫn còn tiết kiệm được 0,5 điểm. Khi Triệu Hành bước vào lớp 109, tiết học thứ hai vừa bắt đầu, các học sinh đang tuyên thệ dưới sự dẫn dắt của giáo viên, bọn họ mới đọc xong câu cuối cùng của lời tuyên thệ.

“… Tôi đã vi phạm pháp luật của người Trái Đất, tôi hối hận vì tội lỗi của mình.”

Có khoảng 20 người trong lớp, giọng nói to rõ, đồng thanh mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng nếu Triệu Hành đoán đúng, cả lớp “cải cách cấp A” toàn những thành phần không biết hối cải.

Triệu Hành nhìn quanh lớp, thấy có hai người quen.

Lạc Minh Sơn và bạn cùng phòng Trương Nhạc.

Triệu Hành nhướng mày.

Lạc Lạc cũng ở đây hả!

À, phải rồi, cậu là kiểu người tự vệ quá mức, cảm thấy bản thân không sai cũng có thể được tha thứ.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Triệu Hành gõ vào khung cửa: “Báo cáo.”

Giáo viên người máy mắt loé đỏ, quét người hắn: “Vào đi.”

Triệu Hành khó hiểu dòm nó. Hóa ra tin đồn là thật, tất cả giáo viên lớp A đều thay bằng người máy hết.

Vì đám người cải tạo cấp A không biết ăn năn hối cải, hung dữ tàn độc, nên khó lòng đảm bảo an toàn cho các giáo viên. Do vậy, toàn bộ giáo viên đều được thay bằng người máy có người điều khiển phía sau.

Trong phòng trống khá nhiều chỗ, thấy bên trái Lạc Minh Sơn có ghế trống, Triệu Hành lập tức đi thẳng tới đó. Nhưng khi đến vị trí của mình, bước chân của hắn đột nhiên dừng rồi đột ngột đổi hướng, đi về phía bên phải Lạc Minh Sơn.

Ngồi bên phải Lạc Minh Sơn là một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét, khuôn mặt bặm trợn, trên cổ có hình xăm. Hình như từ lúc đọc bản tuyên thệ tới giờ, gã luôn nhìn chằm chằm Lạc Minh Sơn. Gã liếm môi, lặng lẽ đưa tay sang trái định chạm vào những ngón tay trắng nõn của Lạc Minh Sơn đang để trên bàn.

“Cốc cốc.”

Triệu Hành gõ bàn hai cái, lười biếng nói: “Đứng dậy, nhường chỗ cho tao.”

Đám học sinh trong lớp đều quay lại nhìn hắn, ngay cả giáo viên người máy cũng ngừng lật giáo án. Người đàn ông bặm trợn kia không ngờ có đứa dám gây sự, gã ngớ người lúc lâu mới hoàn hồn.

Gã gằn giọng cố áp chế cơn nóng: “Kế bên có chỗ trống đấy.”

Triệu Hành: “Không thích, tao muốn ngồi ở đây.”

Gã bặm trợn siết tay, gân xanh nổi trên mặt nhưng kiêng dè người máy mắt đỏ, gã đành cắn răng nghiến lợi đứng dậy. Gã không muốn nhịn cục tức này nhưng giờ không phải lúc thích hợp. Sau khi tan học, gã nhất định sẽ lôi thằng điên này vào nhà vệ sinh đấm một trận ra trò.

Gã bặm trợn vừa tưởng tượng cảnh đánh nhau với Triệu Hành vừa đi về phía chỗ ngồi trống bên trái Lạc Minh Sơn. Nhưng trước khi mông gã chạm vào ghế, một chiếc áo khoác lại ném ngay chỗ đó.

Triệu Hành lười biếng nói: “Ai cho mày ngồi ở đây, cút xa tí đi.”

Gã bặm trợn điên máu trợn trừng mắt: “Giờ ý mày sao?”

Triệu Hành nhún vai: “Không có ý gì hết. Mình mẩy mày thúi quá, chắc mấy ngày rồi chưa tắm nhể? Thế nên mày cút xa dùm tao cái.”

“ĐKM!” Gã bặm trợn điên tiết chửi thề, sau đó giơ nắm đấm về phía Triệu Hành. Truyện Sủng


Tiếc thay gã đánh hụt, rồi chẳng thể giơ được cú đấm nào nữa vì cục diện đổi thành Triệu Hành làm chủ, hắn nhào lên đánh cho người kia một trận te tua.

Năm phút sau, gã bặm trợn ngã xuống đất co giật, bầm dập hết dậy nổi.

Triệu Hành thổi bàn tay phải đỏ ửng của mình, lắc nhẹ rồi thoải mái ngồi xuống bên trái Lạc Minh Sơn.

Cả lớp im ru.

*Ting*

[Triệu Hành, trừ 20 điểm, còn dư là 74,5 điểm hối cải.]

[Tào Tông, trừ 10 điểm, còn dư lại là 8,7 điểm hối cải.]

Nghe âm thanh thông báo điện tử, Tào Tông đang co quắp trên mặt đất càng thêm co giật, suýt tăng xông chết queo.

“Sao mà bất công dữ vậy trời!” Triệu Hành bĩu môi oán trách: “Rõ ràng nó đấm trước, tôi là người bị hại mà sao bị trừ nhiều điểm hơn nó chứ?”

Không biết xấu hổ!

Ngang ngược vcl!

Mặt dày như cái mo!

Mọi người dòm Tào Tông bị đánh sưng phù, còn mặt Triệu Hành thì còn nguyên xi, trong lòng cà khịa hắn đúng là cái thằng mắc bệnh thần kinh!

Cánh tay kim loại của giáo viên người máy quét qua Tào Tông, xác nhận tính mạng của gã không gặp nguy hiểm, sau đó quay người đi lên bục giảng, giọng nói điện tử hết sức lạnh lùng: “Yên lặng, tiếp tục học.”

Lúc này Tào Tông mới xấu hổ bò dậy, ngồi xa Triệu Hành nhất có thể.

Hai mắt Lạc Minh Sơn tỏa sáng, cậu mở miệng muốn nói chuyện với Triệu Hành, nhưng nhớ tới lời Triệu Hành cảnh cáo, thế là ngoan ngoãn ngậm miệng.

Một lúc sau, có tờ giấy bay tới trước mặt Triệu Hành.

“Thằng kia quấy rối em, anh Triệu, cám ơn anh nhiều nha.”

Triệu Hành cười khẩy.

Mèn đét ơi! Thằng nhóc ngu ngốc này tự kỷ vừa thôi chứ! Hắn đâu có khùng đi giúp Lạc Minh Sơn đánh người, hắn chỉ kiếm cớ gây sự thôi. Nói đúng hơn là, hắn muốn nhanh chóng trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá của “101 người tàn bạo độc ác”.

Có điều…

Triệu Hành nhìn chằm chằm vào tờ giấy, thấy hơi kỳ lạ.

Chữ trên giấy rất ngay ngắn gọn gàng, mỗi nét đều rất nghiêm túc giống hệt chữ viết tay của Lạc Minh Sơn lúc năm tuổi.

Hơn mười năm trôi qua, cậu chưa từng luyện chữ sao? Sao chữ viết vẫn ngây ngô quá vậy? Chẳng qua Triệu Hành lười tìm hiểu, hắn vo tờ giấy thành cục vứt xuống đất, nằm ì ra bàn bắt đầu ngủ gật.

Trên thực tế, việc quản lý lớp học ở đây khá lỏng lẻo, thường chỉ trừ điểm đi muộn về sớm, hoặc cúp học thôi. Trong lớp bất kể bạn ngủ, nói chuyện hay làm việc riêng đều không bị trừ điểm, nhưng tất cả những hành vi này sẽ bị ghi lại và đưa vào hệ thống tính điểm thông thường, sau đó sẽ được đưa vào kiểm tra đánh giá học kỳ.

Tất nhiên, mục tiêu chính của Triệu Hành là đạt được điểm thấp nhất trong bài đánh giá tư tưởng và được chọn vào “Nhóm 101 người tàn bạo độc ác”.

Triệu Hành vừa nằm xuống bỗng cảm giác có một hơi ấm tiến đến gần mình.

Hắn cau mày mở mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành như rơi vào trạng thái thôi miên.

Nói một cách trắng trợn, Lạc Minh Sơn có khuôn mặt ưa nhìn như thế hèn chi thằng nào chẳng thèm.

Loài người sống dưới lòng đất đã lâu, cho dù thỉnh thoảng đến quảng trường Mặt Trời để đắm mình trong “mặt trời giả”, nhưng hầu hết da dẻ mọi người đều xanh xao nhợt nhạt.

Lạc Minh Sơn có làn da đẹp nhất, nét mặt tinh xảo không chê vào đâu được, lông mi vừa dày vừa dài, tạo cho cậu một vẻ đẹp không chân thực, giống như một con búp bê xinh đẹp đắt tiền trưng diện trong cửa hàng vậy.

Triệu Hành giật mình, tát vào mặt Lạc Minh Sơn và đẩy cậu ra: “Cậu làm gì vậy?”


Lạc Minh Sơn như được giải phóng chế độ tắt tiếng, cậu nhìn chằm chằm đôi môi của Triệu Hành, hỏi: “Anh Triệu, sao môi của anh bị rách vậy?”

Không phải do mới đánh nhau, Lạc Minh Sơn khẳng định chắc nịch.

Hơn nữa còn bị rách môi dưới, như thể… bị cắn vậy.

Lạc Minh Sơn cụp mi, lặng lẽ suy nghĩ.

Lạc Minh Sơn không cho rằng là do người khác cắn trúng, cậu dám chắc là do chính Triệu Hành tự cắn.

Vậy trong trường hợp nào thì người ta mới cắn ngay phần môi này nhỉ?

Là lúc nhịn đau.

Lúc sáng mới đến đâu có thấy nó đâu, chắc chắn là lúc phân lớp rồi.

Lạc Minh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Anh bị điện giật à?”

Giọng và biểu cảm của cậu quá khác với Lạc Lạc, thậm chí còn không gọi anh Triệu nữa.

Triệu Hành ngạc nhiên nhìn Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn vội vàng điều chỉnh cảm xúc, giọng nhu hòa: “Anh Triệu, có đau không? Em có thuốc này, có muốn bôi không?”

Triệu Hành sợ đau dã man nhưng hắn vừa mới bị điện giật, bắp thịt vẫn còn hơi tê nên không cảm thấy đau ở môi. Nếu Lạc Minh Sơn không nhắc, có lẽ hắn cũng chẳng nhận ra môi mình bị rách.

Lạc Minh Sơn đã lấy thuốc ra, Triệu Hành tội gì không lấy.

Mùi thuốc khá thơm, hơi ngọt, không có mùi thuốc mỡ khó ngửi.

“Anh Triệu, anh bôi không đúng chỗ rồi.” Lạc Minh Sơn nhắc nhở: “Sang bên trái một chút.”

Triệu Hành đưa tay sang trái.

Lạc Minh Sơn: “Không phải, sang bên phải một chút…”

Phiền vãi! Thôi dẹp, khỏi sứt!

Triệu Hành vứt thuốc mỡ lên bàn.

Lạc Minh Sơn cầm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng nói: “Anh Triệu, em giúp anh bôi nhé?”

Khi còn nhỏ Triệu Hành thường xuyên bị thương, và lần nào cũng là Lạc Minh Sơn bôi thuốc giúp hắn.

Triệu Hành không chút do dự gật đầu.

Thuốc mỡ màu hồng vắt lên đầu ngón tay tái nhợt của Lạc Minh Sơn, dịu dàng bôi lên bờ môi của Triệu Hành.

‘Anh A Hành cứng miệng nhưng bờ môi lại rất mềm.’

‘Mẹ kiếp, thằng nhóc đần độn này là con trai mà sao ngón tay mềm mại không vết chai nào nhỉ? Quá đáng thế!’

Hai người cùng suy nghĩ lung tung.

Bôi xong thuốc mỡ, Lạc Minh Sơn nghiêng người như khi còn nhỏ, thổi vào miệng Triệu Hành, thì thầm: “Phù phù, cơn đau biến mau đi.”

Sau đó thơm nhẹ lên má hắn một cái.

Triệu Hành ngỡ ngàng.

“Rầm!”

Giây kế tiếp, Triệu Hành đột nhiên đẩy cậu ra, đứng dậy với lấy cái ghế đẩu gần đó ném mạnh xuống đất.

Lỗ tai Triệu Hành đỏ bừng vì xấu hổ, quát: “Cậu điên rồi hả?”

Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, gương mặt ngây thơ sững sờ như thể không biết mình đã làm sai điều gì.