Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha! - Hồng Khẩu Bạch Nha

Chương 16: C16 Ánh sáng xanh lá

Triệu Hành cảm thấy mặt hơi ngứa, cơ thể cũng vô thức rần rần lên.

Thậm chí hắn còn lo lắng cảm giác như mái tóc dài của Lạc Minh Sơn chui vào cổ áo mình, ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ.

Nói chung là cả người không thoải mái.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ. Triệu Hành khựng lại, quay đầu thì thấy Chu Minh mê mang mở to mắt.

Triệu Hành kinh ngạc: “Cậu tỉnh nhanh vậy?”

Theo lý thì trúng thuốc mê phải một tiếng đồng hồ sau mới tỉnh, nhưng giờ mới qua có mười phút thôi.

Hắn trầm ngâm, có lẽ do thuốc tận mười năm trước nên hết hạn sử dụng cũng không biết chừng.

Chu Minh dáo dác dòm xung quanh, mặt lộ vẻ mù mịt: “Sao tôi lại ở đây? Sao bắp chân tôi đau thế? Còn tay nữa, bị trầy xước hết rồi này? Sao anh lại kéo tôi? Cái thảm này là gì á? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tôi té xỉu hả? Là sao ta? Anh Triệu, cớ gì tôi xỉu mà anh kéo lê lết, còn người tỉnh thì anh cõng vậy?”

Không khí chìm vào im lặng.

Lạc Minh Sơn từ từ trượt xuống lưng Triệu Hành: “Anh Triệu, em thấy hình như em ổn hơn rồi.”

Nói xong, cậu quay lại nhìn Chu Minh với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Chu Minh: “…”

Chu Minh tỉnh liền. Cậu ta che miệng, ước gì mình có thể tự vẫn luôn và ngay.

Á á á! Sao mình lại tỉnh ngay lúc này? Sao lại mở miệng nói chuyện? Sao ngu thế hả con? Cứ lặng lẽ làm con chó lăn đùng ra xỉu, bị kéo lê dưới đất có phải hơn không? Tỉnh chi rồi ăn nói xà lơ, quấy rầy khoảnh khắc ngọt ngào của vợ chồng người ta?

Hơn nữa cậu vợ kia còn…

Hình ảnh Lạc Minh Sơn đá chết Tô Đống An hiện lên trong đầu Chu Minh khiến cậu ta thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng, toàn thân lạnh toát.

Cậu ta vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành tháo dây thừng trên eo, vươn vai thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn. Những cảm xúc kỳ lạ không tên vừa xuất hiện một cách khó hiểu đã biến mất không dấu vết.


“Mà anh Triệu, thằng nhỏ bị bắt cóc đâu rồi? Chẳng lẽ…” Chu Minh nhớ tới việc chính thì tái mặt hoảng hốt hỏi.

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Triệu Hành trấn an rồi kể lại mọi chuyện cho cậu ta nghe: “Cậu đi coi thử, xem thằng nhóc đó đã về nhà chưa?”

Chu Minh thở phào nhẹ nhõm.

Ra là vậy sao.

Ra người bọn chúng định bắt là chị dâu, cuối cùng thất bại nhưng lại tưởng mình thành công rồi.

Ra chị dâu cũng không biết bản thân “bị bắt cóc”.

Chu Minh nhớ đến những gì Triệu Hành vừa kể ‘Lạc Minh Sơn đạp cửa rời đi’ thì ánh mắt Lạc Minh Sơn lúc đưa tay vuốt phẳng gấu áo sau khi đá chết Tô Đống An có lởn vởn trong đầu cậu ta.

Chu Minh run bần bật, vội nói: “Để tôi đi coi nhóc kia có đang ở ký túc xá không nhé!”

Nói xong, cậu ta chạy té khói, bỏ lại Triệu Hành và Lạc Minh Sơn.

Hai người sánh bước trở về ký túc xá. Triệu Hành gãi đầu, đột nhiên thấy hơi xấu hổ. Hắn muốn nói gì đó, chẳng hạn như… Nãy cậu cười gì? Sao lại cọ má tôi? Ai cho cậu gọi lộn nữa hả?

Nhưng cuối cùng hắn chẳng thốt được lời nào, ho nhẹ hai tiếng, ngửa đầu ngước nhìn trời cao: “… Đêm nay đèn sáng thật đấy!”

Lạc Minh Sơn: “Đúng vậy.”

Im lặng.

Thật ra, Lạc Minh Sơn không thấy mất tự nhiên gì, trong đầu cậu chỉ có hai câu: ‘Cọ má anh A Hành thích ghê, muốn cọ nữa!’ ‘Hôm nay lại là một ngày muốn giết Chu Minh.’



Chu Minh té rất nhanh. Lạc Minh Sơn và Triệu Hành về ký túc xá chưa lâu là cậu ta cũng về tới, đẩy cửa thở hồng hộc.

“Nhóc kia ổn rồi, đang chơi đồ chơi trong ký túc xá.”

Triệu Hành gật đầu: “Vậy tốt.”


“Có điều…” Chu Minh do dự nói: “Nó về muộn không phải mê chơi mà là vì chuyện khác.”

Triệu Hành nghiêm túc: “Chuyện gì?”

Chu Minh: “Ở khu số 7 có đứa mê một nữ tù. Giờ đang trong thời kỳ simp lỏ nên lúc nào cũng muốn viết thư cho người ta, nhưng điểm hối cải không đủ. Sau đó hắn đi tìm nhóc đưa thư, dọa nó phải gửi thư miễn phí cho mình. Đó là lý do thằng nhóc về muộn.”

Triệu Hành cau mày.

Hắn cứ tưởng nhóc kia vì mình mà bị bắt cóc nên đã rất hối hận, cũng do hắn gây thù chuốc oán quá nhiều, ai dính líu đến hắn đều gặp nguy hiểm, chứ đừng nói chi đám trẻ con trói gà không chặt.

Chu Minh nói vậy, hắn càng hiểu rõ giờ có muốn rút lui không giành điểm hối cải nữa thì đám trẻ kia cũng khó lòng thoát ra được như hắn.

Triệu Hành nhíu mày gõ bàn, bỗng nảy ra một ý: “Hay là giảm giá nhỉ?”

Chu Minh: “Giảm giá hả?”

Triệu Hành: “Giảm xuống 0.2, cậu và tụi nhóc mỗi người một nửa. Khi giá giảm thì chẳng còn ai mạo hiểm bị trí tuệ nhân tạo trừ điểm để đi uy hiếp một đứa trẻ cả. Hủy bỏ tất cả các buổi xem mắt vớ vẩn và hoạt động gặp gỡ người mới, thu hẹp hội bạn bè lại.”

Chu Minh: “Anh Triệu, anh không cần điểm hối cải sao? Còn chưa được hai tháng mà.”

Triệu Hành: “Nhưng cũng đâu thể trơ mắt nhìn bọn trẻ gặp nạn được.”

Chu Minh cảm động, hít thật sâu, vỗ bàn nói hùng hồn: “Muốn giảm thì giảm xuống 0.1 thôi. Tôi cũng không cần nữa, đưa hết cho bọn nhỏ để chúng đi mua kẹo ăn!”

Triệu Hành vỗ vai cậu ta, khen ngợi: “Được đó.”

Chu Minh: “He he! Tôi theo anh lăn lộn, tất nhiên phải có tinh thần giống anh rồi!”

Triệu Hành: “Mà hôm nay thằng chó nào ép thằng nhóc đưa thư miễn phí vậy?”

“Là Tống Diệu ở phòng 1304 khu số 7. Giờ anh Triệu muốn qua đó xử nó hả?”

Triệu Hành rất muốn qua đó cho thằng kia bài học ngay.


Nhưng… Nhưng số dư điểm hối cải trong thẻ hắn chạm đáy rồi.

Triệu Hành ho nhẹ, nhìn bóng người đẩy cửa nói: “Thứ cắc ké này để mai cho Lạc Minh Sơn luyện tay, cũng kiểm tra coi cậu ta học võ thế nào rồi. Cậu thấy sao?”

Lạc Minh Sơn: “Vâng, anh Triệu.”

Nghe thấy giọng của Lạc Minh Sơn, Chu Minh cứng đờ. Nhưng Triệu Hành không hề chú ý đến, quan trọng là…

“Lạc Minh Sơn, sao tóc cậu ướt nhẹp vậy?”

“Muộn quá nên phòng sấy đóng cửa rồi.” Lạc Minh Sơn vừa nói vừa dùng khăn lau khô tóc.

Động tác của cậu rất chậm, tóc lại nhiều nên cổ áo ngủ màu trắng đã ướt sũng, lộ ra xương quai xanh trơn bóng.

Giọng của Triệu Hành bỗng khàn đi: “Lạc Lạc, lại đây, tôi lau cho cậu.”

Lạc Minh Sơn sững người trong giây lát rồi ngoan ngoãn đi tới, hai tay đưa khăn tắm cho Triệu Hành, khóe môi hơi cong lên. Cậu vừa tắm xong, lông mi còn đọng nước, hai gò má ửng đỏ, đôi môi hồng hào, tóc ướt sũng, trông giống đóa phù dung nở trong nước, chỉ đứng đó mỉm cười cũng đủ khiến lòng người rối loạn.

“Lạch cạch!” Không biết Trương Nhạc đã nhìn lén từ lúc nào mà làm rơi cả chiếc cốc trong tay. Anh ta hoảng hốt nhặt lên và quay đi, để lộ hai tai đỏ au.

Triệu Hành nghiến răng, trùm khăn lên đầu Lạc Minh Sơn, che khuất khuôn mặt cậu.

Lạc Minh Sơn không nhìn thấy đường nên ngồi im, cũng không dám kéo khăn tắm xuống, rụt rè gọi: “Anh Triệu…”

Triệu Hành cảm thấy bộ dạng này của cậu rất thú vị, lập tức nảy ra ý xấu, đưa ra mệnh lệnh vô lý: “Đã thế thì đừng cử động nữa. Tôi phạt cậu đứng yên hai mươi phút, chờ tôi tắm xong sẽ lau tóc cho cậu tiếp.”

Dù vô cớ bị phạt nhưng Lạc Minh Sơn vẫn ngoan ngoãn làm theo: “Đã rõ, anh Triệu.”

Triệu Hành hài lòng, xoa đầu cậu: “Ngoan lắm.”

Nói xong hắn cầm bộ đồ ngủ, bước vào phòng tắm. Đây chắc chắn là lần tắm nhanh nhất của Triệu Hành, chưa đầy mười phút đã xong. Triệu Hành huýt sáo, với lấy khăn lông lau mái tóc ướt dầm dề. Khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt hớn hở, tay vặn tay nắm, mở cửa như thể đang mở hộp quà.

Nhưng vừa hé mở cửa phòng tắm, nụ cười trên môi hắn chợt tắt ngấm.

Hắn nhìn thấy Lạc Minh Sơn vẫn trùm khăn tắm trên đầu, quay lưng về phía hắn, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Còn Trương Nhạc lại đứng sau cậu.

Trương Nhạc vươn tay sờ mái tóc ướt của cậu, cúi đầu, nhẹ nhàng hít ngửi.

Ánh mắt gần như là si mê.

“Anh Triệu, là anh sao? Tắm nhanh vậy ạ?” Lạc Minh Sơn còn ngây thơ hỏi.


Tay Trương Nhạc run lên, rất muốn chạy trốn nhưng lại như trúng bùa mê thuốc lú. Anh ta đi tới trước mặt Lạc Minh Sơn, vươn tay vén khăn trùm đầu.

“Mẹ nó!”

Triệu Hành đá tung cửa, bước nhanh về phía Trương Nhạc, đạp anh ta ngã dúi dụi.

Động tác này quá lớn, làm hai bố con nhà họ Lữ ngủ trên giường và Chu Minh đang ngồi xổm ở hành lang giật mình hoảng vía.

Lạc Minh Sơn vội vàng quay lại, đưa tay kéo chiếc khăn tắm trên đầu.

“Không được nhúc nhích!” Triệu Hành quát lớn.

Lạc Minh Sơn lập tức đứng yên.

Triệu Hành sải bước đi tới, vén khăn tắm trên đầu Lạc Minh Sơn, lạnh lùng nói: “Được rồi!”

Trong lúc tắm hắn cứ nghĩ mãi đến việc này, sao có thể để thằng khác nẫng tay trên?

Bỗng thẻ điện tử của Triệu Hành kêu.

[Triệu Hành bị trừ 10 điểm, số dư điểm hối cải là âm 10. Trong vòng 30 phút, xin hãy đến phòng sám hối số 1002 của trung tâm thẩm vấn.]

Triệu Hành sững sờ.

Hắn kiêu ngạo đánh Tào Tông trong lớp không làm sao cả. Một chọi tám với Tô Cách trong nhà ăn cũng không vấn đề gì.

Một tháng nay, hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, tội chồng chất, chuyên đi đấm nhau với người thật mà vẫn không bị sao.

Hắn vướng vào một vụ bắt cóc giả, xử lý gọn ghẽ mười người bao gồm cả Tô Đống An, vô tình kích hoạt thiết bị kiểm soát bạo loạn cũng không có vấn đề. Nhưng bây giờ vì đá bay bạn cùng phòng mà bị phạt.

Tất cả mọi người im lặng chết trân.

Chu Minh vội vàng móc thẻ điện tử ra, muốn chuyển cho hắn 10 điểm nhưng làm cách nào cũng không chuyển được.

“Vô ích thôi.” Lữ Chí Cường bước xuống giường, sắc mặt khó coi: “Một khi số dư bị âm thì thẻ điện tử sẽ không thể thực hiện giao dịch điểm hối cải. Phải sau khi nhận hình phạt sốc điện trong phòng sám hối mới sử dụng lại bình thường.”

Chu Minh mặt đưa đám nói: “Anh Triệu! Sao anh hồ đồ vậy, trong thẻ trống trơn mà cũng không biết sao?”

Triệu Hành đột nhiên ném chiếc khăn trong tay xuống, giọng cáu kỉnh.

“Mẹ nó, đầu sắp nhú cặp sừng đến nơi rồi, còn ai quan tâm ba cái điểm hối cải quèn đó nữa?”