Nếu một câu hỏi quá đơn giản đối với một người, thì các bước được viết đi viết lại sẽ rất lãng phí thời gian và thậm chí cảm thấy nhàm chán.
Giọng của Tề Thành không cao cũng không thấp, bất quá là cả lớp đều có thể nghe thấy.
Viết chữ vô cùng mệt mỏi, ba phương thức sắp xếp thành một hàng, bảng đen vừa mới lau lại đầy.
Tề Thành viết một bước, Kỳ Chung cũng cúi đầu viết theo một bước.
Sau khi nghe xong, Kỳ Chung hỏi cô gái bên cạnh, “Cậu ta đang rút gọn các bước sao?”
“Không,” cô gái “Rất chi tiết!”
Được rồi, lần này là cậu không hiểu.
Vẻ mặt của Kỳ Chung thay đổi liên tục, nhưng cậu vẫn ngây ngốc sao chép tất cả những gì Tề Thành đã viết.
Sau khi kết thúc các câu hỏi cơ bản, hai câu hỏi còn lại là câu hỏi biến dạng. Tề Thành sử dụng tốc độ lúc trước của Trì Nghiên, anh trả lời ba câu hỏi này chỉ trong 45 phút.
Từ trêи bục nhìn xuống, có ít nhất một nửa số người đang nghe, họ đang trêи đà hiểu nhưng không hiểu và không biết làm thế nào để làm điều đó một mình.
Sau khi tan học, Kỳ Chung cầm ghế đẩu cùng tờ giấy về chỗ ngồi, Ngô Du nhìn vào thì thấy tờ giấy Kỳ Chung lấy đã có đầy những thứ trêи cả hai mặt, còn chưa đủ thì phải mượn giấy của người khác.
Người trong phòng học thu dọn đồ đạc rời đi, trong nháy mắt chỉ còn lại Tề Thành đang lau bảng đen.
Kỳ Chung đặt đồ xuống đi phía sau anh, cầm một cục tẩy bảng đen khác lên và cùng anh lau.
Vết thương trêи mặt đã được dán băng keo, khả năng hồi phục của thanh niên rất mạnh, ngoại hình vẫn rất tươi tỉnh.
Tề Thành nói: “Tôi tưởng cậu sẽ ghét tôi.”
Đôi khi trước khi đi ngủ, Tề Thành bất giác nghĩ đến ánh mắt của cậu trước phòng chăm sóc y tế, cùng mây đen trêи hành lang khiến vẻ mặt càng thêm u ám.
Nghe anh nói như vậy, miệng Kỳ Chung giật giật, "Cậu thật nhẫn tâm."
Nhưng giọng nói quá thấp Tề Thành không thể nghe rõ, quay đầu nhìn về phía Kỳ Chung, “Cái gì?”
Kỳ Chung không lên tiếng, tiếp tục cùng anh lau bảng đen.
Hai người cùng nhau lau từ trái qua phải đến giữa, dần dần thân thiết, vừa định chạm tay vào nhau, Kỳ Chung đột nhiên ném cục tẩy bảng đen ra, nắm lấy tay Tề Thành.
Các ngón tay của Tề Thành vừa dài vừa mảnh, màu da cũng vừa phải vì anh đã từng làm mẫu tay.
Bàn tay của Kỳ Chung thô hơn, màu sắc sẫm hơn, lòng bàn tay nóng bỏng, có vết chai.
Cục tẩy bảng đen rơi xuống đất phát ra tiếng động, bột phấn bay tứ tung.
Ngô Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, kinh ngạc há to miệng.
“Tề Thành,” Kỳ Chung nói, “Cậu đã có người mình thích chưa?”
Sức lực của Tề Thành lớn hơn cậu, định rút tay ra, nhưng Kỳ Chung tăng cường cảnh giác và quay mặt lại. Đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm Tề Thành.
“Không,” Tề Thành nhìn vào mắt cậu và dừng động tác. “Tôi chưa có người mình thích.”
“Ừ.” Kỳ Chung đáp lại, nhưng vẫn nhìn anh.
Anh chàng này không biết đã thay đổi từ lúc nào, bề ngoài kiêu ngạo vẫn hoài kiêu ngạo, nhưng đã trở nên nhạy cảm hơn và mạnh mẽ hơn trong một số việc.
Có một cảm giác trưởng thành chỉ sau một đêm, không có gì thay đổi.
Ngô Du không kìm lòng được mà nói: “ Hai cậu đang làm gì vậy?”
Tề Thành rút tay ra, sau đó cúi xuống nhặt tẩy bảng đen lên, sau khi xoay trêи tay vài lần thì đặt xuống, “Cậu biết cậu là đang chiếm tiện nghị của tôi không? ”
Kỳ Chung hai tay chậm rãi bỏ xuống, như vậy nhìn Tề Thành.
Đây một lần nữa, cảm giác đó lại tới.
Trì Nghiên bước vào qua cửa sau, sắp xếp thông tin và nhìn lên, “Tề Thành, cậu đi chưa?”
Tề Thành vỗ vỗ tay, bỏ qua Kỳ Chung bước xuống bục giảng, đi về phía Trì Nghiên “Đi.”
Kỳ Chung vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi Tề Thành ra khỏi cửa và mỉm cười chào tạm biệt họ.
Ngô Du kéo ghế chạy về phía Kỳ Chung, " Cậu bị bệnh.”
“Cậu vừa rồi làm sao vậy!”
Kỳ Chung rốt cục động, sờ sờ vết thương trêи mặt.
“Ngô Du,” cậu nói như một tên lưu manh, “Sao mà tay của Tề Thành lại đẹp như vậy.”
Đồ của Trì Nghiên và Tề Thành vẫn ở trong phòng làm việc, sau khi hai người lấy đồ xong, phòng học còn sáng trong tòa nhà dạy học cũng chỉ có hai ba cái tồn tại.
Khi Tề Thành ra khỏi phòng làm việc, anh liếc nhìn lên lầu, các phòng học trêи lầu bốn đều là bóng tối. Trì Nghiên đi đến bên cạnh anh, “Đi thôi?”
Trì Nghiên dáng người cao gầy. Ánh trăng chiếu vào làm cho khí chất sạch sẽ của hắn càng thêm rực rỡ.
Hai người đi bộ dưới ánh trăng về ký túc xá, Tề Thành hỏi: “Buổi sáng lễ kỷ niệm của trường có cần phát biểu không?”
Trì Nghiên gật đầu và cau mày, “Cô giáo kêu tớ đi thử đeo kính áp tròng. ”
Tề Thành nhướng mày.
Trì Nghiên chú ý đến biểu cảm trêи gương mặt anh, "Thường Nghiêu lớp cậu, cậu ta..."
Tuy nhiên, học bá là người không bao giờ nói xấu người khác sau lưng, ngừng nói đổi lời: "Máy ảnh của cậu ta thế nào rồi?
" Chắc không sao đâu, “Tề Thành,” phải đợi cậu ta mở máy rồi mới biết. ”
Trì Nghiên thở dài một hơi.
Hắn tháo kính ra, dụi lông mày, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tề Thành,"Cậu thấy tớ đeo kính cận hay kính áp tròng thích hợp?”
Nghe nói mắt của người đeo kính quanh năm đều bị dị dạng, nhưng mắt của Trì Nghiên vẫn rất bình thường. Dung mạo tuấn tú, khóe mắt có chút ửng hồng, trêи khóe mắt có nốt ruồi lệ, đột nhiên mang đến cho hắn vài phần tình ý lưu luyến.
Tề Thành quan sát sắc mặt của hắn, "Cả 2."
Anh cười, “Tất cả đều rất đẹp.”
Cổ họng Trì Nghiên khẽ cuộn lại, bên tai nóng rực: “Ừ.”
Vài ngày trước lễ khai giảng, toàn trường náo nhiệt.
Họp lớp bên trong được tổ chức hết lớp này đến lần khác, việc dọn dẹp lặp đi lặp lại, Tề Thành đã mấy lần nhìn thấy Ngô Nguyên dẫn một người đàn ông hút thuốc bên bồn hoa ở quảng trường nhỏ, mày nhíu lại, vẻ mặt ủ rũ khiến nhiều người kinh ngạc. Không dám đến gần bồn hoa.
Tại sao sắc mặt của hắn ta lại xấu xí như vậy, bởi vì Ngô Nguyên không ra ngoài được.
Lễ kỷ niệm thành lập trường càng gần, sự quản lý của nhà trường càng chặt chẽ.
Lão Bao càng nhìn chằm chằm Ngô Nguyên.
Tề Thành từ xa gật đầu với Ngô Nguyên, cầm trêи tay bài tập Ngữ Văn vừa được giao, Từ Ninh đau bụng nên nhờ anh gửi bài tập cho thầy Dương.
Ngô Nguyên cũng nhìn thấy anh, dụi tàn thuốc, đứng dậy đi về phía anh.
Tề Thành thấy hắn đến, liền đứng ở nơi đó chờ hắn.
Câu đầu tiên sau khi Ngô Nguyên đi qua là, “Ngôi sao lớn kia, có lại tìm đến cậu không.”
“Không,” Tề Thành cười, “Một người bận rộn như Lăng Bạch làm sao có thể thường xuyên xuất hiện.”
“Cậu cũng đã từng là người mẫu, "Ngô Nguyên không nhìn thấy cảm xúc gì, hai mắt phẳng lặng," Tương lai cậu định đi con đường này à? "
" Đương nhiên là không, "Tề Thành trông rất vui vẻ," Ngô Nguyên, người mẫu tay kiêm người mẫu, Chênh lệch vẫn là rất lớn. ”
Ngô Nguyên sửng sốt, hóa ra là người mẫu tay.
“Vậy sau này cậu muốn làm gì,” Ngô Nguyên tiếp tục hỏi câu trước, “Cậu muốn ứng tuyển vào trường đại học nào.”
Các câu hỏi lần lượt đến, Tề Thành trầm ngâm nhìn hắn, nhưng Ngô Nguyên lại cười dưới ánh nhìn. “Không trả lời được à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi câu này?” Tề Thành ho khan, cổ họng cảm thấy khó chịu, “Cậu định bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai sao?”
Ngô Nguyên thản nhiên ừ một tiếng.
Hắn dừng lại ở cửa văn phòng, Tề Thành đi vào trong nộp bài tập.
Tề Thành nộp xong bài tập trở về lớp, Từ Ninh mặt mày tái nhợt cảm ơn, Hạ Lập thầm thở dài, “Con gái thật là vất vả.”
Tề Thành xoa bóp cổ họng, cau mày gật đầu.
Bởi vì giọng nói khó chịu, anh ngủ trêи bàn cả buổi chiều, buổi tối Hạ Lập đến gọi, mới phát hiện Tề Thành có gì đó không ổn.
Bị sốt.
Hạ Lập kiểm tra nhiệt độ xong rút tay ra, vỗ nhẹ lên mặt Tề Thành, sau khi kéo người ra khỏi vị trí, một lúc sau Tề Thành mới tỉnh táo.
“Tớ bị sao vậy.” Anh khàn giọng hỏi.
“Cậu bị sốt rồi,” Hạ Lập nói với Chu Phàm, “Cậu đưa cậu ấy vào phòng y tế trước, tớ đi xin nghỉ phép.”
Hai người chia thành hai nhóm, Chu Phàm đưa Tề Thành đến phòng y tế, một đường nói không dừng lại, "Cậu đêm qua ngủ mà không có đắp chăn? Gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm. Cậu phải đắp chăn vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
"Cậu buổi trưa còn tốt. Ước tính rằng phát sốt khi buổi chiều cậu đang ngủ."
Tề Thành nghe cậu ta nói mà ngây người ra.
Nhưng nhìn kỹ vào mắt anh, liền biết rằng anh không nghe thấy gì cả, vừa mê man vừa không tỉnh táo.
Trong phòng điều dưỡng, Cổ Hoài đang chuẩn bị đổi ca với bác sĩ tiếp theo.
Anh ta mấy ngày nay rất bận, lượng bệnh nhân ở bệnh viện số 1 thành phố A gần đây tăng đột biến nên anh ta không có thời gian đến trường trung học số 2.
Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian thay đổi ca làm việc. Khi Cổ Hoài đang chuẩn bị đi, cửa phòng y tế mở ra, Chu Phàm gọi: “Bác sĩ, bạn tôi bị sốt!”
Tề Thành bị kéo vào.
Ngay khi bác sĩ trực ca đến gần, anh ta nhìn thấy bác sĩ Cổ Hoài bước tới với vẻ mặt lạnh lùng, đỡ bệnh nhân bị sốt rồi đặt lên ghế.
Cổ Hoài nhíu mày, còn chưa kịp mặc lại áo khoác trắng, anh ta đã lấy nhiệt kế ra đưa cho Tề Thành, bắt đầu kiểm tra nhiệt độ, anh ta lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì vậy.”
Chu Phàm không rõ, “Buổi chiều ngủ đã bị cảm, hoặc là không đắp chăn ngủ đêm qua. ”
Tề Thành nhìn Cổ Hoài,“ Bác sĩ, cổ họng của tôi đau quá. ”
Anh nói sắc lạnh, giọng nói trầm khàn khiến vẻ mặt của Cổ Hoài càng lạnh hơn.
Bác sĩ mím môi, xoay người lấy ra một chiếc cốc giấy mới tinh, rót cho Tề Thành một cốc nước ấm.
Bác sĩ trực ca vội vàng nói: “Bác sĩ Cổ Hoài, giao việc này cho tôi, cậu nghỉ trước đi.”
“Không được,” Cổ Hoài cau mày, “Tôi làm cho.”
Bác sĩ trực ca vẻ mặt kỳ lạ nhìn Cổ Hoài. Nhìn mắt Cổ Hoài vẫn là đồng ý.
Người trẻ tuổi thật vất vả, mấy ngày nay bệnh viện thành phố rốt cục cũng có thể thoải mái, vốn dĩ Cổ Hoài không đến trường trung học để khám, nhưng kết quả hiện tại phải thay ca cho hắn.
Mặc dù người ta lạnh lùng một chút, nhưng là người tận tâm hơn bất cứ ai khác. ( Chú sai rồi =))