Bệnh viện, vách tường quạnh quẽ, hành lang dài rộng rợn người.
Lục Thù Đồng ngồi ghế bên ngoài, trên người mặc quần áo bệnh nhân. Hứa Ước sau khi trúng đạn lập tức được bác sĩ cấp cứu. Lục Thù Đồng tuy cũng là bác sĩ, nhưng ở tình huống kinh khủng như thế căn bản không bình tĩnh nổi, chỉ mờ mịt quỳ trên mặt đất lôi kéo góc áo người kia, từng ngón tay run lẩy bẩy khiến người ta đau lòng.
Hứa Ước bị thương vô cùng nghiêm trọng, nói trắng ra, thương tật do phát đạn của Đàm Hồng Diệu gây nên so với hết thảy ngoại thương Lục Thù Đồng chịu đựng ở Lâm gia hung hiểm hơn mười phần. Lúc đó Hứa Ước cần lập tức đưa đi, nhưng cơ sở chữa bệnh tại khu dân nghèo phi thường lạc hậu. Lần này Hứa lão bản may sao mang theo bác sĩ tư nhân của mình, người này hiểu rõ tình trạng thân thể hắn, quyết định trước mắt sơ cứu thật nhanh cho Hứa Ước – dù chính y cũng chẳng nghĩ tới phải đích thân lôi kéo Hứa Ước khỏi bàn tay tử thần.
Hứa Ước ở bệnh viện khu dân nghèo đợi năm tiếng. Sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, trợ lý hỏi mượn viện trưởng xe cứu thương, suốt đêm đưa vào bệnh viện tốt nhất thành phố.
Mà Lục Thù Đồng giữa đường bởi quá độ mệt nhọc cùng tâm tình kịch liệt, hôn mê bất tỉnh; bác sĩ nhân cơ hội tiêm thuốc gây mê, thuận tiện chữa khỏi vết thương trên người.
***
Chuyện phát sinh đã qua sáu ngày.
Hứa lão bản còn đang nằm trong phòng săn sóc đặc biệt.
Phòng bệnh VIP to lớn cực kì yên tĩnh, chỉ tồn tại đường cong lên xuống nơi máy đo nhịp tim biểu hiện bây giờ hắn còn sống sót.
Triệu Di cầm tách cà phê tới trước mặt Lục Thù Đồng. Mấy ngày nay cô ăn uống điều trị đầy đủ, so với sắc mặt tái nhợt cộng thêm hành động chậm chạp của Lục Thù Đồng, xem như tinh thần sáng láng hơn nhiều.
"Tôi dự định ngày mai đi Long An cục một chuyến, giết Đàm Hồng Diệu."
Cô không có ý định an ủi Lục Thù Đồng, cũng chẳng cần nói với y chuyện liên quan tới bệnh tình của Hứa Ước, Lục Thù Đồng càng hiểu rõ hơn cô. Đã vậy, Triệu Di liền giúp y làm thứ việc mà y hiện tại chẳng thể thực hiện.
"Thương thế trên người tôi tốt hơn bảy tám phần rồi. Tuy rằng vụ án Lục thị đã có một kết thúc, đám người Long An cục phái sang khu nhà giàu cũng trở về, bất quá mang theo mấy khẩu súng cùng bom, lấy thân thủ của tôi sẽ không thành vấn đề."
Cô gái nói xong, liếc sang người đối diện, gặp đối phương trước sau chẳng phản ứng thì thở dài, ngồi cạnh y: "Đói không? Muốn tôi giúp anh mua cơm chứ?"
"..."
Vẫn là khoảng thinh lặng. Triệu Di chán nản, lấy điện thoại ra tính toán chơi một hồi, đột nhiên thấy bài post của bằng hữu mới đi xem bói về, thổi phồng đến mức thiên hoa loạn truỵ, bao nhiêu thần kỳ cũng có.
*thiên hoa loạn truỵ: khoa trương, nổ banh nóc.
Hửm? Triệu Di nghĩ nghĩ, nhắn tin riêng cho người bạn kia, hỏi cô ấy phương thức liên lạc với thầy bói toán.
Sau khi kết bạn, cô cấp tóc hỏi thầy bói toán lúc nào xem được, có chút gấp gáp.
Đối phương nói các ngày đã được đặt hết, lịch trống sớm nhất là bốn ngày sau.
Triệu Di vội vã: "Thêm tiền nhé, thêm bao nhiêu cũng được."
Thầy bói do dự: "Cô muốn xem cái gì?"
"Tôi có người bạn yêu thích một người rất nhiều năm, tôi muốn biết y và đối phương rốt cục có thể đến với nhau hay chăng."
"Là bản thân cô à?"
"Không phải! Là bạn tôi, người y thích mấy ngày trước bị trọng thương, bây giờ còn nằm ở phòng ICU, tôi muốn biết người kia lúc nào tỉnh lại, nối tình duyên với anh ấy."
".... Vậy cũng tốt, tối mai tôi xem giúp cô."
"Không được" Triệu Di dự định ngày mai tiêu diệt Long An cục, tới tối sợ chẳng kịp nữa, "Ngày hôm nay đi, nhé? Tôi cho cô gấp 10 lần giá cả."
"..... Không phải vấn đề tiền bạc" Thầy bói toán tựa hồ hơi bất đắc dĩ, "Thật sự gấp đến thế ư?"
"Thật sự!"
"... Được rồi, 4 giờ 30 chiều nay tôi tới tìm cô, ok chứ?"
"Được."
Đối phương rốt cục đồng ý, Triệu Di không tự chủ nở nụ cười, quay đầu liếc nhìn Hứa Ước trong phòng, nói với Lục Thù Đồng: "Tôi hẹn với thầy bói toán, nghe bảo rất chính xác, có thể dự đoán mọi chuyện tình trong ba đến sáu tháng sau. Tôi hỏi chính là tương lai của anh cùng Hứa Ước, chờ nghe cô ấy nói xong sẽ kể với anh."
Lúc cô nói đến hai từ "tương lai", Lục Thù Đồng thoáng rung động, nhưng đến cùng một câu cũng chẳng nói.
Triệu Di nói xong chuyện thì đi. Bác sĩ bây giờ còn chưa cho phép cô xuất viện, nhưng cô dự định lén lút chuồn ra, chuẩn bị vũ khí giết người cần thiết cho ngày mai.
Sau một lát, vài bác sĩ và y tá đi tới đẩy cửa phòng bệnh, theo thông lệ kiểm tra tình trạng cơ thể Hứa Ước.
Lục Thù Đồng nối gót bước vào.
Theo lý mà nói phòng săn sóc đặc biệt không thể tuỳ tiện ghé thăm, nhưng xét thấy quan hệ kỳ lạ giữa y và Hứa Ước... phía cấp trên bệnh viện vẫn là chấp thuận.
Lục Thù Đồng đứng tại giường bệnh, dựa sát vách tường lạnh toát, nhìn thân người cắm đầy ống truyền dịch trên giường. Y tá kề cạnh "lách tách" tiếng ghi chép.
Y cực kì hiếm khi đi bệnh viện. Từ nhỏ tới lớn bị thương đều tự mình chữa trị.
Vì thế còn rất xa lạ.
Dù là dáng dấp suy yếu của Hứa Ước, hay màu trắng đục thuộc về căn phòng, cũng làm cho y..... dị thường khủng hoảng.
Tìm chiếc ghế, Lục Thù Đồng ngồi bên giường, cẩn thận tỉ mỉ đưa tay tạo thành tư thế "nắm tay" cùng Hứa Ước.
Y chẳng dám nắm chặt, sợ sẽ làm đau người ấy.
Nhưng như thế đã rất tốt.
Cả căn phòng câm như hến, tĩnh lặng tới mức làm người hoảng hốt. Lục Thù Đồng ngắm kĩ nam nhân sắc mặt trắng bệch, quyết định phải nói gì đó. Y hắng giọng, giúp thanh quản phát sinh âm giọng khàn khàn trầm thấp -- mới phát hiện mình thực lâu chưa mở miệng nói chuyện.
"Khi còn bé em bị ngài giam cầm trong phòng trống, cũng an tĩnh như hiện tại vậy."
Lục Thù Đồng rất nhẹ câu khoé môi.
"Em thật chán ghét loại bầu khí đó, giống như.... bị tất cả nhân loại quên lãng, chẳng thuộc về bất luận nơi nào. Em tựa một kẻ lẻ loi chờ đợi, không ai thương không ai yêu, giống như sống và chết.... đều chẳng mang ý nghĩa.
"Tiếp theo 17 tuổi năm ấy bị đưa ra nước ngoài. Nhận thức nhiều người hơn, nhưng em hình như quen độc lai độc vãng, mặc dù gặp phải bạn bè nhiệt tình cũng chẳng cảm giác nhiều lắm, thậm chí hơi chút căm ghét. Hứa Ước... hay là ngài nói đúng, bị ngài giam cầm dằn vặt nhiều năm, tâm lý em với người khác quá tách biệt. Em lĩnh hội không tới các ý nghĩ của bọn họ, nên có ai tìm em ra ngoài chơi, hoặc cùng em nói cười nhiều một chút, em chỉ cảm thấy tẻ nhạt. Duy chỉ lúc giết người, em mới chính thức cảm giác mình sống lại."
"Sau đó về nước, đang tận hưởng khoái cảm làm sát nhân, em bất chợt thấy ngài..... Ngài biết kẻ rời nhà đã lâu trở về cố hương.... sẽ sản sinh một loại lòng trung thành khó hiểu chứ? Em cho rằng em chính là như vậy đấy, ngài không chỉ là dưỡng phụ của em, mà còn là tình nhân, mọi chuyện mà hai mươi mấy năm em trải qua đều liên hệ với ngài. Vì thế, em nguyện đem tất cả tình cảm đời này ném đến trên ngài. Thời khắc bắt gặp ngài, em liền cảm thấy..... thoả mãn thở phào, rốt cục có người để em dựa vào rồi. Kỳ thực vốn muốn hận ngài thật nhiều thật sâu đậm, bất quá ngài quá tươi đẹp, khiến em chẳng kìm lòng nổi, chẳng thể làm gì khác hơn là chuyển thành yêu thương tha thiết."
"Hứa Ước..... Em thật sự rất muốn đem ngài giấu đi....."
"Muốn tìm một chỗ không bóng người, giam ngài bên trong, mặc sức dằn vặt, đem những thứ ngài làm với em, từng cái từng cái trả lại, nếu vậy.... ngài nói xem ngài có như em yêu thích ngài, thích em?"
Nói tới đây, Lục Thù Đồng lần thứ hai cười lớn, nhưng đáy mắt lại đỏ au. Y đem đôi tay lạnh giá tiến vào chăn, cố chấp mà thấp kém nắm chặt ngón tay Hứa Ước: "Thật sự không thể làm thế đâu..... Ngài nhất định sẽ tức giận, vì vậy em vẫn luôn liều mạng khắc chế chính mình."
"Hứa Ước, ngài đến cùng tại sao phải cứu em? Trước đây chẳng phải bảo muốn em chết đi ư. Ngài đột nhiên thay đổi chủ ý, phương thức dằn vặt mới này em vô cùng không thích. Cầu xin ngài, van ngài..... tỉnh lại được không?"
"Em không thể không có ngài..."
Trong phòng bệnh, chàng thanh niên trẻ tuổi bá đạo cố chấp nằm gục xuống giường, dứt bỏ nhân diện mạnh mẽ tàn nhẫn xưa nay. Giờ khắc này, y như đứa trẻ cùng cực, ở tận đáy cơ khổ chẳng nơi nương tựa.
Vì cây cọc gỗ cứu vớt linh hồn y, "bảo vật trân quý nhất thế gian" – đã bỏ y rồi.
Liên quan tới nguyên nhân Hứa Ước chặn súng, hổ thẹn quá, có lẽ hắn cũng rõ ràng không nên dằn vặt Lục Thù Đồng nhiều năm như thế. Ân oán giữa Hứa Ước và Lục Tân thuộc về cá nhân, không nên liên luỵ những người khác. Huống chi Lục Thù Đồng năm đó chỉ là đứa nhỏ.
Quan trọng nhất, Hứa Ước hắn.... có một chút tâm lý chán đời, mê muội công tác chẳng thèm ra khỏi cửa xã giao. Hắn thật ra nghĩ giải quyết xong Lục thị thì chẳng còn mục đích sống nữa, quên đi... Vì vậy, xem như vô cùng bi quan.