Nhưng vừa lái tới liền gặp phiền phức -- mặt sau có bốn chiếc xe một mực theo đuôi bọn họ.
Hứa Ước nhìn bảng số xe, cấp tốc nhận định: "Chủ xe đều công tác trong sở Minh Thanh."
"Minh Thanh" Lục Thù Đồng bên cạnh lục tục trang bị hộp đạn, mở cửa sổ, "Chúng đang bán mạng vì Lâm Thu Nghi?"
"Hẳn vậy, chỉ cần có tiền chúng sẽ làm bất cứ chuyện gì mà. Lúc trước ta cũng tìm bọn họ, yêu cầu khoảng thời gian này đừng can thiệp chuyện của ta; bất quá sau đó Lâm Thu Nghi nâng giá cả cao hơn, bảo chúng làm trái ước định với ta" Hứa Ước nói xong, ngó sắc mặt Lục Thù Đồng đột nhiên trở nên âm u, chẳng nhịn được bổ sung, "Tận lực đừng ngộ sát kẻ khác."
"Tôi không ngộ sát" Lục Thù Đồng đem hơn nửa người dò ra cửa sổ. Gió mùa đông lạnh lùng nghiêm nghị thổi đến, y nói: "Tôi chỉ giận chó đánh mèo."
Vừa dứt lời, một chiếc xe trên đường cái lật nghiêng đổ nhào.
Tay Lục Thù Đồng vô cùng ổn định, mở liên tiếp mấy phát súng. Gặp đòn phản công trí mạng, bốn chiếc xe chớp mắt chỉ còn một. Chiếc sống sót kia tựa hồ bị làm cho khiếp sợ, trốn ở khoảng cách 50 mét chẳng dám manh động.
"Tôi quá mức tuỳ ý làm bậy ư?" Ra tay xong, xác định an toàn, Lục Thù Đồng trở lại ghế, hậu tri hậu giác ngắm người bên cạnh.
"Cậu nói xem" Hứa Ước bất đắc dĩ lườm y.
"Ngài chẳng phải có thoả thuận trước với chúng sao, bây giờ bội ước, chúng phải trả giá thật đắt" Lục Thù Đồng rất nhanh tìm ra cái cớ cho hành vi của mình.
Vừa nói, y vừa quay đầu nhìn chiếc xe trốn phía sau, chắc chắn đối phương trong thời gian ngắn không phiền phức bọn họ, mới đem súng trên tay thu hồi -- hiện tại Hứa Ước cùng y đang ở vùng ngoại ô, tin tưởng khi đến địa phương đông đúc hơn, Minh Thanh cục sẽ thu người lại.
"Bao lâu nữa đến khách sạn Gia Hoà?" Lục Thù Đồng hỏi.
"Ba mươi phút" Trợ lý trả lời.
"Trước tiên đưa cậu đi tìm Triệu Di?" Hứa Ước nêu ý kiến, "Trở ngại lớn nhất là Lâm Thu Nghi."
"Không cần, tôi phải bảo vệ ngài vào đó an toàn."
"Được" Hứa Ước đồng ý, ánh mắt rơi xuống chiếc túi nhỏ y ném xuống đất, mở lòng bàn tay, "Còn bom không, cho ta mấy quả."
"Còn một" Lục Thù Đồng móc ra khối tròn thảy tới hắn. Hứa Ước cầm lên, dưới tia nắng mặt trời ngắm nhìn: mặt trên vẽ khuôn mặt nhe răng trợn mắt, không thể coi là khả ái, đúng nghĩa mang theo ý tứ hung hăng.
Hứa Ước theo quán tính ngước nhìn y. Con trai nuôi chính mình..... không ngờ cũng còn nét ngây thơ chất phác đúng độ tuổi.
"Muốn cái này chứ?" Lục Thù Đồng chẳng chú ý tầm mắt hắn, lại phóng tới khẩu súng, "Bên trong là thuốc gây mê liều cao, năm giây liền ngất."
Hứa Ước thu lấy: "Tốt."
Xong hắn lại hỏi: "Xế chiều nay Lâm Dịch Hằng gặp ai? Hiện tại đang ở thời đỉnh điểm tranh đấu, Lâm Thu Nghi nhất định biết chúng ta ra tay từ Lâm Dịch Hằng, không chắc sẽ thả anh ta."
Lục Thù Đồng rõ ràng hắn có ý gì. Lần trước Sở Thanh chính là hàng giả, bị Lục Ninh xếp đặt, bây giờ không chừng cũng xuất hiện tình huống tương đồng. Lâm Thu Nghi liên tiếp hai lần thiết lập mai phục muốn bọn họ chết, khách sạn Gia Hoà hẳn là một cạm bẫy.
Nhưng y vẫn lắc đầu: "Bữa cơm hôm nay Lâm Dịch Hằng nhất định tham gia, bởi vì khách mời là cha mẹ anh ta. Lâm Dịch Hằng từ sau khi gặp phải Lâm Thu Nghi luôn sống tại Lâm gia, bình thường làm chuyện gì đều phải hỏi Lâm Thu Nghi, được chấp thuận mới có thể thực hiện. Ngoại trừ công ty, nơi nào anh ta cũng không thể đi, chẳng sở hữu bất kỳ tự do nào. Ngay cả cha mẹ ruột, một năm chỉ được phép gặp mặt một lần."
Hứa Ước nhíu mày: "Lúc trước thượng vị, là hy vọng của anh ta sao?"
"Không phải" Lục Thù Đồng câu môi cười khẽ, "Giúp thượng vị, để Lâm Dịch Hằng trở thành một trong năm đại cổ đông Lục thị đều là dụng ý của Lâm Thu Nghi. Bà ta chẳng những coi trọng Lâm Dịch Hằng, muốn sở hữu tất cả mọi thứ của anh ta, còn muốn thông qua người này khống chế Lâm gia, vơ vét của cải."
"..... Ta hiểu rồi" Hứa Ước đáp một tiếng, sờ bàn phím kết nối dữ liệu, bắt đầu gõ gõ.
"Ngài muốn thế nào?"
"Lâm Dịch Hằng ra ngoài, nhưng không nhất định đến khách sạn Gia Hoà. Lâm Thu Nghi nghi ngờ hành động của chúng ta, ắt đã huỷ bỏ địa điểm. Ta muốn hack hệ thống điện thoại Lâm Dịch Hằng, tìm ra vị trí anh ta lúc này."
Lục Thù Đồng nhìn ngón tay linh hoạt của hắn: "Nào ngờ ngài cũng thông thạo... loại tiểu xảo này."
Hứa Ước liếc y: "Cậu cũng vậy chẳng phải sao."
"Ừm" Lục Thù Đồng sâu xa nhếch miệng cười. Y nghiêng thân người qua nghĩ hôn Hứa lão bản một cái, lại bị né tránh. Lục Thù Đồng đã quen bị cự tuyệt, ngồi bên cạnh như có điều suy nghĩ nói: "Ngài như vậy..... chẳng tuyệt tình dằn vặt bằng Lâm Thu Nghi" Y nhớ tới khác biệt của Lâm Dịch Hằng hiện tại cùng ngày xưa; thủ đoạn lão thái bà nọ quá ác liệt, bằng chứng là y và Hứa Ước đã chân chính trải nghiệm qua.
Thành thật mà nói Lâm Thu Nghi dù thế nào đi chăng nữa đối với Lâm Dịch Hằng, cũng xuất phát từ một chữ "yêu", chí ít trong lòng nữ nhân cảm thấy như thế. Nhưng Hứa Ước với y thì khác, xuất phát từ "hận". Ở phương diện nào đó y và Lâm Dịch Hằng đều là người bị hại, bất quá..... bản thân Lục Thù Đồng chẳng gánh chịu ảnh hưởng quá to lớn. Có lẽ bởi vì tâm trí y có phần khác biệt người thường, nên tự mình cảm thấy tốt vô cùng.
Không giống với Lâm Dịch Hằng -- đối phương trông như dị thường thống khổ.
"Cậu có ý gì" Hứa Ước liếc xéo y, "Oán ta đối xử với cậu chưa đủ tàn nhẫn?"
Lục Thù Đồng nhẹ nhàng cười tươi: "Là cảm thấy dưỡng phụ của tôi, bề ngoài trông khó tiếp cận, kì thực ngoài lạnh trong nóng, dễ tính nhẹ dạ khôn cùng."
"Cậu cho rằng trình độ cũi nhốt thú hoang quá kém?"
"Không phải, nơi đó với tôi khi còn bé xác thực khủng bố, lần nào đối diện đều bị thương rất nặng" Lục Thù Đồng đáp, thoáng kéo mở quần áo, lộ ra vô số vết tích to to nhỏ nhỏ.
Hứa Ước hiếm khi thuận theo liếc nhìn.
"Nhưng mỗi lần tôi sắp chết đi, ngài đều phái thủ hạ tới cứu tôi" Lục Thù Đồng giương khoé miệng chưa từng hạ xuống. Y xích lại gần "ái nhân" bên cạnh, tựa hồ muốn bắt được hắn: "Hứa Ước, ngài sợ tôi chết đi ư?"
"Không phải" Hứa Ước mau chóng phủ nhận, "Chỉ là muốn kéo dài hơn nỗi thống khổ của cậu."
"Thật ra ngài cũng biết mà. Nhiều năm trôi qua, cũi nhốt thú hoang sớm chẳng còn bất kỳ tác dụng gì tới tôi. Bây giờ nó đối với tôi mà nói, là vui đùa nhiều hơn" Lục Thù Đồng đưa tay ra, chuẩn xác nắm ống tay áo ông chủ Hứa lôi đến gần, rướn người chuẩn bị hôn lên mặt hắn.
"..... Lăn" Hứa Ước đẩy y, "Đó là do cậu quá biến thái."
"Bị biến thái yêu thích, ngài hài lòng chăng?" Lục Thù Đồng duỗi hai tay vồ sang, tựa như làm nũng ôm lấy hắn, chôn cằm trên hõm vai Hứa Ước.
"..." Hứa Ước nâng cây súng vừa nãy Lục Thù Đồng cho hắn, ngăn chặn nơi gáy, "Làm càn ta sẽ nổ súng."
Dược hiệu loại vũ khí này có thể duy trì ba tiếng, mà đường đi khách sạn Gia Hoà nhiều nhất chỉ còn 15 phút. Lục Thù Đồng buông tay, ngoan ngoãn bò xuống người Hứa Ước.
Hứa Ước di chuyển cánh tay ra xa, cố gắng duy trì khoảng cách với Lục Thù Đồng, ngó đồng hồ: "Gần 12 giờ trưa, Lâm Dịch Hằng cùng cha mẹ hẹn khoảng mấy giờ?"
"Trước đây.... đều là đúng 12 giờ" Lục Thù Đồng đáp, "Anh ta đang ở khách sạn Gia Hoà?"
"Không" Hứa Ước phóng to bản đồ, nhìn đốm đỏ đang di động, "Con đường này... hẳn là..... một quán cơm kết hợp tiệm rượu, cách đây 800 mét."
"Xem chiếc xe phía sau còn theo không, giải quyết trước khi đến quán rượu, tránh nguy hiểm cho việc nắm bắt Lâm Dịch Hằng."
"Được" Lục Thù Đồng thông qua kính chiếu hậu quan sát mặt sau, chiếc xe chưa hết hy vọng kia vẫn không ngừng đuổi theo.
Đây là phố đi bộ, cửa hàng hai bên rất nhiều nhưng con đường vẫn rộng rãi, chứa được tận ba chiếc xe chạy song song.
Y nhặt súng dưới sàn lên.
Hứa Ước nhìn ra ý đồ của y: "50 mét tiếp theo có một cột đèn xanh đèn đỏ. Giải quyết ở đây quá lộ liễu, hãy để trợ lý quẹo vào con hẻm nhỏ, bảo đảm chút."
"Không muốn" Lục Thù Đồng liếm môi, "Minh Thanh năm lần bảy lượt làm phiền chúng ta. Tôi muốn ngay tại đây, dưới sự chứng kiến của nhiều máy thu hình giết chết chúng, thông báo kết cục khi đắc tội tôi."