Editor: Trà Đá.
Bạn học nam kia mắt to mày rậm, trong giây lát có thể cảm thấy được không phải dạng dễ dãi, bạn học nam khôi phục lại ánh mắt đờ đẫn nhìn Mục Tiểu Tuệ nói: “Ý tốt của cô tôi xin nhận, nhưng đây là bài thi cuối cùng của đời sinh viên, tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để trải qua việc này, sau khi tốt nghiệp rồi sợ là rất khó mới có cơ hội như thế này."
Cô “Ồ” một tiếng cứng đờ, hai tay cầm bài thi, không khí lạnh lẽo trong phòng thi không ngừng đánh lên làn da mịn màng đang run rẩy, không phải vì cô lạnh, mà là vì tức giận. Bởi vì khi cô quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của Tô Dịch đang nhìn chăm chú vào cô kèm theo cái nụ cười nửa có nửa không.
Cô thật lòng hối hận bản thân vì đã tin vào lời nói của Tô Dịch nhiều lần như vậy, quả thật muốn đập đầu vào cây cột điện chết thôi. Mục Tiểu Tuệ ơi Mục Tiểu Tuệ, chẳng lẽ mày không biết Tô Dịch là hạng người gì sao? Sao lại dễ dàng đi tin lời lão giáo sư đó, đúng là gặp phải quỷ sống mà.
Tô Dịch thoải mái dựa vào khung cửa thưởng thức từng biến hóa trên khuôn mặt cô, khi thấy cô trầm mặc trả bài thi vào lại trong xấp bài thi trên bục giảng, anh nhất thời không còn vui vì trò đùa đó nữa.
Bài thi của bạn học nam kia rõ ràng rất chỉnh tề, ngay cả luận điểm phân tích đề thi cũng vừa đúng vừa đầy đủ, nhìn một cái đã biết ngay đó là học sinh ngoan rồi. Cô đương nhiên là hoàn toàn không biết, lại còn linh hoạt lợi dụng phòng thi không còn ai thì giúp sinh viên kia, đương nhiên cũng rất lanh lẹ.
Anh dự đoán được toàn bộ mọi chuyện, lại không ngờ Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn không suy nghĩ gì đã làm theo ý của anh, nên nói cô ngốc, hay là thật thà đây?
Suy cho cùng thì vẫn là ngốc!
Anh chủ động đến gần Mục Tiểu Tuệ, giả bộ dọn dẹp bài thi vào trong túi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Tiểu Tuệ đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ sương mù dày đặc bị mặt trời lên cao xua tan, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào phòng học, tầm mắt của cô rơi vào những tán lá của cây ngô đồng, nhánh cây khô màu nâu nhạt đang phơi mình trong trời đông giá rét, cũng còn vài cái lá ngoan cường giắt đầu cành, gió thổi tới lảo đảo như muốn rơi rụng.
Nửa bên mặt cô đón ánh dương chói lọi, lông mi dài kết hợp với khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, bóng dáng này giống hệt bóng dáng hôm trước lúc cô chất vấn thị trường chứng khoán với anh, có thể nói là không một chút nguy hiểm.
“Bạn học Mục, tôi để cho phòng ngủ các em thầu những chỗ trống trong buổi thi hôm nay, em định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Mục Tiểu Tuệ quay đầu lại, hoang mang nhìn Tô Dịch: “Mối quan hệ của em và thầy chỉ là người thuê và người được thuê, nói chính xác trong tài chính là ‘Trao đổi’, thầy thuê em làm việc thì phải trả lương cho em, mắc gì em phải cảm ơn thầy.” Huống chi chuyện lúc nãy khiến cho lòng tự ái của cô bị tổn thương.
Anh đặt xấp bài thi trong tay xuống, vẫn cười hời hợt như trước: “Đúng vậy, em nói hoàn toàn chính xác.”
“…………” Cô cẩn thận quan sát từng động tác của anh, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dựa vào kinh nghiệm đau thương của cô, Tô Dịch càng đồng tình thì sự việc càng theo chiều hướng xấu, tuyệt đối sẽ có đoạn sau.
“Em là người quản lý dưới quyền tôi, tôi giao việc cho em, em giúp tôi tìm người, nhưng mà tôi phải trả tiền lương cho em thì em mới đưa tiền được cho các bạn kia đúng không? Nếu tôi khất nợ tiền lương, nè………. đến lúc đó chẳng phải em cũng khó nhìn mặt các bạn cùng phòng sao!”
Mục Tiểu Tuệ khóc không ra nước mắt, còn tưởng trời sập - chuyện tốt, bây giờ mới biết rõ ràng Tô Dịch đào hố đợi cô tự nguyện nhảy vào, hơn nữa cô cũng tương đối vui vẻ tình nguyện nhảy vào hố.
Cô bất đắc dĩ nói: “Em phải làm sao thì thầy mới trả tiền công cho em?”
Khóe môi của anh cong lên lần nữa, giả bộ ngây thơ nói: “Rất đơn giản, đi dạo phố rồi mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.”
“………..”
Mục Tiểu Tuệ cúi đầu tính toán, một hồi sau mới chần chờ hỏi: “Em nói trước, chi phí không được vượt quá 300.” Nếu nhiều hơn 300, thì không bằng cô trực tiếp móc tiền túi ra đưa cho đám Liễu Bảo.
“Không thành vấn đề, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi!”
Vui vẻ sao? Vui vẻ sao? Thật sự vui vẻ sao? Cô không cảm thấy!
Đang lúc bọn họ quyết định ‘vui vẻ’, thì sinh viên cuối cùng cũng lên nộp bài thi, lúc đi đến gần thì tràn ngập áy náy gật đầu với Mục Tiểu Tuệ, điều này khiến khuôn mặt lạnh lùng của cô giãn ra đôi chút.
Tô Dịch che bài thi đưa đến phòng giám thị, cô ngồi ở dưới lầu chờ anh. Trong chốc lát đã thấy thần thái anh sáng láng đi từ hành lang ra, nhìn Mục Tiểu Tuệ đang ngước nhìn anh với một loại sùng kính ưu thương đứng ở một góc bốn mươi lăm độ nói: “Người hầu nhỏ, mau đi theo chủ nhân!”
Cô bất đắc dĩ đứng lên, nhìn bóng lưng của Tô Dịch một hồi lâu rồi làm động tác như tát vào mặt anh, có gan tưởng tượng nhưng không có gan làm, chỉ có thể đứng sau lưng đánh không khí cho hả giận.
Người hầu nhỏ? Ai là người hầu nhỏ chứ! Hừ ~ Ảo tưởng…………
Vừa dứt lời cô giận đùng đùng bước nhanh vượt qua mặt Tô Dịch đi về phía ga tàu điện ngầm, hoàn toàn không để ý tới anh ở sau lưng. Có hai chuyến tàu điện ngầm phía trái và phải, tàu phía bên trái chạy đến khu bán đồ sỉ lẻ giá vừa phải, tàu phía bên phải chạy đến quảng trường là nơi tụ tập nhiều cửa hàng xa xỉ, cô không cần nghĩ cũng biết Tô Dịch sẽ đi hướng nào.
Sau khi cô phì phò quẹt thẻ nhảy lên tàu điện ngầm rồi mới giật mình phát hiện ra cô không chỉ nhầm hướng, mà cũng không thấy Tô Dịch đi phía sau luôn.
Tàu điện ngầm lung la lung lay chạy đến trạm tiếp theo, trong đầu cô ong ong, thôi xong rồi! Để Tô Dịch đi ở phía sau, lát nữa không biết anh sẽ dùng ngôn từ sỉ nhục cô tới mức nào nữa, ngu ngốc, chắc chắn không phải từ này, bởi vì từ này là từ ngữ nhẹ nhất anh dùng trên người cô rồi.
Trong buồng tàu lớn thì chuông điện thoại di động reo lên cũng yếu ớt, cô sợ hãi nhìn chằm chằm số điện thoại xa lạ trên màn hình, cô lập tức nghĩ đến Tô Dịch, do dự không biết nên nhận hay không.
Chỉ sợ vừa nhận cú điện thoại này, thì lòng tự ái của cô sẽ bị Tô Dịch mài đến tan xương nát thịt.
Nhưng nếu như không nhận, cô cảm thấy khả năng này cũng sẽ xảy ra thôi.
“Nè, ai vậy?” Giọng nói yếu ớt thiếu tự tin.
Giọng điệu của Tô Dịch gần như có thể tiêu diệt tất cả buồng tàu: “Mục Tiểu Tuệ, bây giờ em đang ở đâu?”
Xem kìa xem kìa! Tô Dịch tức giận rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô vội vàng nịnh nọt nói: “Em không cố ý mà, thật sự không cố ý đâu.”
“Em đang ở đâu?” Anh không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Cô cắn cắn móng tay trái, có thể không nói được không? Đương nhiên là không thể nào: “Em….. Đi chuyến tàu bên trái, à không phải…… Đi về quảng trường phía Đông.”
Để bão táp tới mãnh liệt hơn chút nữa!
“Xuống ở trạm tiếp theo cho tôi, đứng ở cửa ga đợi tôi…. Tôi lập tức tới ngay.”
Cái gì? Mắng trong điện thoại còn chưa đủ hay sao mà muốn gặp mặt mắng nữa đây? Hung ác, thật là quá độc ác! Cô bị Tô Dịch hành hạ đến nỗi muốn quỳ lạy hát <
> và <> để cầu xin anh buông tha cô.
Tàu điện ngầm vừa đến trạm, cô đứng ở trong buồng tàu mất thăng bằng suýt ngã xuống: “A……” Cô cũng không quên nghe lời anh xuống tàu.
“Em làm sao vậy? Sao hét thê thảm vậy.”
Đối với sự quan tâm của Tô Dịch, cô cảm giác không được tự nhiên: “Không sao… Không sao hết, do em đứng không vững.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi lâu: “Đáng đời…………….”
Sau khi nói xong cũng cúp luôn điện thoại, cô cầm điện thoại di động ngồi chờ Tô Dịch, làm gì có chuyện Tô Dịch quan tâm cô, thật đúng là đầu óc bị nước vào mới nghĩ đến chuyện như vậy. Nếu anh thật sự quan tâm cô, cũng sợ là thiếu đi một người để anh hành hạ.
Chưa tới ba phút đã thấy Tô Dịch như một vị thần huy hoàng đứng ở trước cửa, sau đó sẽ dùng loại ngôn ngữ của ác ma để công kích cuộc sống cô: “Mục Tiểu Tuệ, có phải em nghĩ tôi dễ dãi với em thì em nổi dậy tạo phản đúng không? Nè ít nhất cũng phải kéo theo được một đồng minh chứ, nếu không thì quá coi thường tôi rồi, tôi còn chưa lấy xe mà em đã đi đâu hả?”
Cô vặn vẹo hai bàn tay lại với nhau, chuyện này cũng không thể trách Tô Dịch được: “Cái đó….. Em không biết là thầy có xe……” Giọng nói cô yếu ớt đến nỗi chính cô cũng không nghe rõ.
Chân mày anh chau lại: “Em đang xem thường tôi đúng không?”
Cô vội vàng khua tay: “Không đúng không đúng……” Cô lập tức vuốt mông ngựa nói: “Nhìn giáo sư còn trẻ như vậy, cho nên em nghĩ thầy vẫn còn đang trong giai đoạn phấn đấu.”
Tô Dịch giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, cười ấm áp chói lọi: “Cảm ơn, tôi rất thích nghe người khác khen tôi, nhưng rất xin lỗi, học đại học năm đầu tiên là tôi đã đủ tiền mua được xe rồi.”
Sau đó anh nói tiếp: “Tôi thích em khen tôi, về sau nhớ khen nhiều nhiều chút.”
Mục Tiểu Tuệ: “………….”
Đầu tiên nếu không phải trong lớp bàn tán xôn xao Tô Dịch mới hai mươi tám tuổi, thì cô đúng là không thể tin được, trong trường đại học sinh viên cũng cùng một dạng, lúc anh không mở miệng cũng mang theo phong độ trí thức hơn người, so với những bạn học chưa già đã yếu thì anh cường tráng hơn nhiều.
Anh đi được hai bước thì quay đầu lại, bất mãn nhíu mày: “Ngoan, đi theo mau…………”
“A à……….” Cô hoàn hồn chạy theo sau anh lên tàu điện ngầm, cũng hay trạm này vừa lúc có thể đổi tuyến, lại gặp ngày chủ nhật, từ trên xuống dưới người người chen nhau, cô bị chen chật cứng, thiếu chút nữa là biến dạng, vất vả lắm cô mới đứng vững để nghĩ về một vấn đề nghiêm túc.
“Lát nữa thầy ra ngoài như thế nào?” Cô không nghĩ là anh có vé tàu điện ngầm.
Anh liếc cô một cái: “Ban đầu tôi đã mua vé một chiều đến quảng trường phía đông, lát nữa trực tiếp đi ra ngoài là được rồi.” Rồi sau đó trong mắt anh lóe sáng, quan sát cô: “Chẳng lẽ em cho là tôi không mua vé chạy đến đây sao?”
Gương mặt cô đỏ lên: “Không có……….. Không có, em chỉ là muốn hỏi một chút…. Hỏi một chút thôi mà.”
Anh không ép hỏi cô nữa, đột nhiên mỉm cười, đáp án kia không phải đã viết rõ ràng trên mặt cô rồi sao, cho dù ăn ở hai lòng đi nữa, thì anh đều có thể nhìn thấy được đáp án chính xác.
Anh đã tiếp xúc với rất nhiều loại người, hiểu được chung đụng như thế nào là đúng mực, nếu hợp nhau lại càng dễ sinh sống. Mục Tiểu Tuệ không phải là người đầu tiên anh tiếp xúc, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng anh tin tất cả mọi người ở Trung Quốc, đều dễ dàng bị nhìn thấu.
Ngay cả sự bất mãn đối với anh cũng đều được viết rõ ràng ở trên mặt.