Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 25

Editor: Trà Đá.

Sau lần đi chơi xuân đó, hầu như cô đều trốn tránh Tô Dịch, cố gắng duy trì khoảng cách, một là sợ bị trả thù, hai là bị cái nụ hôn ở phòng bi-da quấy rối thần kinh cô không yên. Trên đường về nhà cô đều chọn một chỗ ngồi cách xa Tô Dịch nhất, sau khi về đến trường thì mọi người giải tán.

Sau khi quay về phòng thì cô bắt đầu bị các bạn cùng phòng gây sóng gió, lần này là bão tố.

“Cậu biết sao không, lúc đó tớ đã cảm thấy lờ mờ ra cái gì rồi, nếu không phải mang tôm hùm về khoe với cậu, thì sao có thể chứng kiến được cảnh môi lưỡi hai người dính với nhau……………”

Ô Thiến Hàm bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm: “Tiểu Tuệ Nhi, lần sau nhớ trang điểm trước khi hôn, như vậy cho dù ở khoảng cách gần cũng không thể thấy lỗ chân lông của cậu, sau đó nhớ hất tóc ra sau lưng, để thầy ấy nhìn thấy cổ thì càng gợi cảm hơn………”

Mục Tiểu Tuệ che chăn hết người cũng có thể nghe được mấy giọng nói lảm nhảm đó, sau đó nhịn không được ngồi bật dậy, nghiêng đầu tức giận đùng đùng nói: “Các cậu đừng có ghép tớ với thầy ấy nữa, nói chuyện người khác được không? Ví dụ như Trương Ba, hoặc là Kim Luyện cũng được.”

Trong nháy mắt Ô Thiến Hàm hét lên: “Trương Ba là của tớ.”

Đối với người điên vì tình, cô phải thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi! Chuyện này dừng lại được chưa?”

Mọi người trong phòng thấy cô mất bình tĩnh, nên cũng không nói đến nữa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày mồng một tháng năm được nghỉ ngắn ngày nên cô cũng không về quê, cắn hạt dưa tám chuyện cho hết ngày. Tối hôm đó Trương Ba đã để lại một vết sẹo trong lòng Ô Thiến Hàm.

Giường ngủ của Thượng Bình và Ô Thiến Hàm gần nhau, cũng là người đầu tiên phát hiện ra Ô Thiến Hàm có gì đó không đúng, Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo nhận ra Ô Thiến Hàm đã sớm rơi vào trạng thái hôn mê rồi. Sau đó ba người hợp lực đưa cô ta xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Mục Tiểu Tuệ ở một bên canh giữ Ô Thiến Hàm, phát hiện cô ta vẫn còn có một chút ý thức, vui mừng hỏi: “Thiến Hàm, cậu làm sao vậy?”

Đôi môi Ô Thiến Hàm run rẩy, đóng mở rất lâu cũng không nói ra được, Mục Tiểu Tuệ tiến sát lại gần nghe được lời nói rất nhỏ: “Trương Ba đã có vợ con rồi, đứa bé cũng đã được sáu tháng rồi.”

Chuyện này là một cú sốc đối với Mục Tiểu Tuệ, huống chi là với Ô Thiến Hàm đây? Tình trạng của Ô Thiến Hàm càng lúc càng yếu, đầu tiên cô bấm 120 gọi cấp cứu, rồi sau đó tức giận gọi cho Tô Dịch.

“Trương Ba có vợ con rồi sao thầy không nói sớm? Có phải được các cô gái yêu mến thì thích lắm đúng không? Chà đạp lên tình cảm của người khác vui lắm sao? Các người đều là một đám khốn kiếp!”

Cô chưa cho Tô Dịch có một cơ hội phản kháng nào đã cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Ô Thiến Hàm mà đau lòng vô cùng, nói cho cùng thì cô cũng cố gắng giúp đỡ Ô Thiến Hàm theo đuổi Trương Ba, dù sao cô cũng có một phần trách nhiệm.

Xe cấp cứu đưa Ô Thiến Hàm lên xe, cả phòng ngủ đều đi theo, cô sợ không đủ tiền viện phí nên thuận tiện cầm thẻ ngân hàng đi theo, ba người phân công công việc, Liễu Bảo đi đóng tiền viện phí để lấy thuốc, Thượng Bình dìu Ô Thiến Hàm đi làm kiểm tra.

Ô Thiến Hàm mới vừa được truyền dịch thì cũng vừa lúc Tô Dịch chạy tới bệnh viện: “Ô Thiến Hàm sao rồi?”

Có lẽ lúc nãy cô đã quá tức giận nên trút toàn bộ lên người Tô Dịch, bây giờ nghĩ lại, Trương Ba không nói, thì Tô Dịch lấy quyền gì mà nói ra.

Thượng Bình vẫn còn lý trí: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là không chịu nổi sự đả kích nên bị đau dạ dày cấp tính, truyền dịch là tốt rồi.”

“Chuyện lần này tôi xin lỗi, trước đó đúng là nên nói rõ ràng.”

Cô kinh ngạc dõi theo anh, mấp máy môi nhưng không nói ra được câu xin lỗi.

Bệnh viện cách trường học không xa, nhưng đi từ ký túc xá tới bệnh viện thì cũng mất hơn 20 phút, Tô Dịch và cô ngồi ở băng ghế trong bệnh viện chờ Ô Thiến Hàm ra ngoài. Cô nhìn chằm chằm những ngọn đèn ở bên ngoài, trong thoáng chốc muốn hỏi anh có phải cùng một dạng với Trương Ba, cũng có vợ con, nhưng lời vừa đến đầu miệng đã bay theo mây khói.

“Trương Ba cũng không phải là cố ý giấu giếm, chỉ là thân phận của vợ cậu ấy đặc biệt nên mới phải giấu giếm.”

“Những chuyện này nên để Trương Ba tự mình giải thích với Ô Thiến Hàm, cho dù thầy ấy có cả chục bà vợ thì cũng không liên quan gì đến em.”

Dứt lời thì thấy Thượng Bình đang dìu Ô Thiến Hàm ra khỏi phòng cấp cứu. Mục Tiểu Tuệ và Tô Dịch vội vàng chạy tới giúp đỡ, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, giọng nói run rẩy: “Giáo sư Tô, em có thể hỏi thầy mấy vấn đề được không?”

Tô Dịch gật đậu lên tiếng: “Được.”

“Năm nay Trương Ba bao nhiêu tuổi?”

“31.”

“Vợ thầy ấy……. Có phải là Quản Tĩnh Di không?”

“Đúng.”

“Đứa bé mấy tuổi rồi?”

“Được sáu tháng rồi.”

Ô Thiến Hàm đột nhiên cười lên, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn: “Thì ra là………. Thì ra là……. Lúc trước thầy vào dạy thay vì thầy ấy bận chăm sóc Quản Tĩnh Di.”

Cô cầm tay Ô Thiến Hàm như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô ta, có thể cảm thấy Ô Thiến Hàm đang nắm chặt tay cô: “Lúc em đang nghe ngóng thông tin về thầy ấy mới phát hiện ra, thầy ấy một lòng chung thủy, đến cuối cùng cũng chưa từng thuộc về em……….”

Tô Dịch đứng ở một bên không lên tiếng, rồi sau đó an ủi: “Em chỉ chậm một bước thôi.”

Ô Thiến Hàm vừa khóc vừa cười nói: “Đúng, em hận vì em sinh sau mười năm.”

Ký túc xá đóng cửa lúc 11 giờ, đợi lúc các cô đi về đến ký túc xá thì cũng vừa lúc đóng cửa. Thượng Bình đỡ Liễu Bảo trèo vào trong, Mục Tiểu Tuệ đi theo sát phía sau, lúc bước qua rào bị mắc chân té xuống, tay mắt lanh lẹ bắt được miếng song sắt trang trí trên hàng rào mới không bị ngã xuống.

“Tiểu Tuệ Nhi, cậu sao vậy?”

“Không có gì, đi nhanh một chút, không thôi bảo vệ ký túc xá thấy là toi.”

Lúc cô bắt kịp hai người kia thì mới cảm giác lòng bàn tay ướt sũng, dựa vào ánh đèn le lói, cô thấy lòng bàn tay phải của mình đầy máu, vết thương vẫn liên tục ứa máu ra đến nỗi rơi xuống đất.

Cô lặng lẽ đưa tay ra sau lưng: “Liễu Bảo, các cậu về trước đi, tớ làm rớt đồ ở bệnh viện, phải quay lại lấy.”

Liễu Bảo sửng sốt: “Ngày mai quay lại lấy không được sao, cậu gọi điện thoại lên nhờ người bác sĩ hay y tá trực đêm giữ giúp cho, chờ cậu lấy được đồ về rồi sao mà vào ký túc xá.”

“Cái này quan trọng lắm, cùng lắm thì tớ mướn một phòng ở nhà trọ rồi sáng mai về lại trường cũng không sao.”

Liễu Bảo trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Được, cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho bọn tớ.”

“Ừ.” Phòng ngủ có một quy tắc bất thành văn, có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại về cho mọi người trong phòng ngủ.

Từ trường quay lại bệnh viện, máu vẫn không ngừng chảy trong lòng bàn tay, muốn cầm máu cũng không được, lúc cô vừa chạy đến bệnh viện thì bác sĩ trực đêm sửng sốt một chút: “Không phải cô vừa mới đi lúc nãy sao?”

Cô bình tĩnh mở lòng bàn tay ra chìa về phía bác sĩ: “Lúc về trường phải trèo rào vào, chân bị vấp suýt té, tiện tay bắt được song sắt, rồi cứ bị như vậy.”

Bác sĩ nhanh chóng mang cô đi kiểm tra miệng vết thương một chút, khuôn mặt lạnh nhạt hơi nhíu mày: “Vết thương vừa sâu lại vừa dài, đại khái là phải khâu năm mũi, bởi vì đang chảy máu, bây giờ tôi sẽ xử lý vết thương cho cô trước, xong rồi cô đi đóng tiền nhé!”

Cô ngẩng đầu cảm kích bác sĩ, cũng hiểu chữa bệnh trước khi đóng tiền viện phí là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Từ lúc làm sạch vết thương cho đến khi khâu lại, tay phải của cô hoàn toàn không có cảm giác, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ trực đêm, ngọa nguậy đôi môi nhưng chưa mở miệng.

Bác sĩ cúi đầu điền thông tin giúp cô, chữ viết cứng cáp có lực như nước chảy mây trôi trên giấy, rồi cẩn thận dặn dò: “Vết thương của cô rất sâu, bắt đầu từ ngày mai mỗi một ngày phải đổi băng gạc một lần, một tuần sau phải đến kiểm tra vết thương, nếu chăm sóc tốt thì nửa tháng sau có thể cắt chỉ, không được đụng nước.”

Sau đó bác sĩ đóng nắp bút lại rồi đưa đơn nộp lệ phí cho cô, chợt nói: “Đúng rồi, bây giờ cô có thể không cảm thấy đau, bởi vì dây thần kinh đã bị tê liệt, thứ hai là lúc khâu vết thương có gây tê, chờ thuốc tê hết thì có lẽ sẽ rất đau. Đi nộp phí rồi lấy thuốc, lấy thuốc rồi thì đến chỗ y tá, chích thêm một mũi vắc-xin uốn ván phòng ngừa là được.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Lúc Mục Tiểu Tuệ đến chỗ nộp lệ phí thì mới phát hiện ra đúng là cô làm rơi đồ thật, không phải cái gì khác, mà chính là thẻ ngân hàng, nhất thời đứng ở chỗ nộp lệ phí khó xử. Chuyện chích ngừa cũng không lớn lắm, nhưng nếu không đóng tiền thì sẽ phụ lòng tin tưởng của bác sĩ.

Cô lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, đã một giờ sáng, cổng trường đã đóng, lại không có tiền nộp phí, không có tiền thì không thể kiếm được chỗ ở, cô cúi gằm đầu ngồi ở trên băng ghế dài trong bệnh viện, không khí lạnh ở bên ngoài tiến vào đại sảnh khiến cô run lẩy bẩy, không tự chủ được co rúc vào một góc để ấm hơn.

Cô mất hồn nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh, giống như vẫn còn hơi ấm của anh, cô lấy dũng khí lấy điện thoại di động ra bấm nút gọi.

“Xin chào, tôi là Tô Dịch.”

Cô dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn: “Giáo sư Tô, bây giờ thầy có thể đến bệnh viện một chuyến được không?”

Trong giọng nói của anh vô cùng sửng sốt: “Tiểu Tuệ? Ô Thiến Hàm có chuyện gì sao?”

“Không phải.” Cô không nói nữa, chỉ có cảm giác cực kỳ tủi thân.

Anh ngửi ra được có mùi khác thường, đưa tay với lấy áo khoác rồi nói: “Tôi đến ngay.”

“Vâng……..”

Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, Tô Dịch vội vàng hấp tấp chạy tới bệnh viện thì thấy cô đang co ro ở một góc ghế giống như một chú cún con bị bỏ rơi, tay phải quấn đầy băng gạc, trong lòng anh chợt đau xót, kéo kéo khóe môi cứng ngắc rồi tiến lên.

Cô nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên thấy Tô Dịch đang chậm rãi đi tới, cô mở to hai mắt để cho nước mắt trong hốc mắt không rơi xuống, cô cười ha ha rồi vươn tay trái ra đưa giấy nộp lệ phí cho anh.

“Làm phiền giáo sư đóng tiền giúp em…………”

“Tay em sao rồi?”

“Không sao, chỉ là bị quẹt một cái.”

Anh không hỏi nữa, sau khi nộp phí lấy thuốc xong thì dẫn cô đến chỗ y tá để chích ngừa uốn ván.

Cô chỉ chỉ ngoài cửa: “Giáo sư ra bên ngoài đợi em đi.”

“…………”

Hai má cô nóng lên: “Em….. Em phải chích thuốc……”

“Thì sao?”

Cô vừa cắn ngón tay trái vừa xẩu hổ đỏ mặt, y tá trực đêm ở bên cạnh mới nói: “Chích ngừa là chích ở mông chứ không phải cánh tay.”

Anh nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi đi ra ngoài, cô nằm ở trên ghế cũng có thể nghe được tiếng cười nho nhỏ phát ra từ anh, trong trẻo êm tai, đối với cô, đó là âm thanh đẹp nhất thế giới.

Cô che cái mông đi ra ngoài thì thấy Tô Dịch đứng ở bên cạnh cửa, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, cô nhỏ giọng nói: “Giáo sư có thể cho em mượn chút tiền được không?”

“Làm gì?”

“Bây giờ ký túc xá đã đóng cửa rồi, em phải tìm một chỗ để qua đêm, sáng mai trở lại trường học.”

Chìa khóa xe đang móc trên ngón tay trỏ thon dài của anh, nói: “Nhà tôi cũng ở gần đây, qua đó ở lại một đêm cũng được!”

Mục Tiểu Tuệ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cô quả thật muốn qua nhìn một chút, nhìn một chút xem anh có phải sống một mình hay không, có vợ con hay không. Đến lúc cô ý thức được việc này thì cũng là lúc cô tuyệt vọng nhắm mắt lại ---- Cô vậy mà lại biến thành trạng thái giống Ô Thiến Hàm rồi, trong lúc không để ý đã sớm rơi vào tay giặc rồi.

Cho nên cô muốn có cơ hội ở gần; cho nên cô sẽ kiểm tra xem anh có vợ con hay không; cho nên cô muốn tiến một bước với anh…….

“Được…….”

Nhà của Tô Dịch quả thật rất gần trường học, từ chung cư tới trường học khoảng cách chưa tới 100m, chỉ là chỗ dạy học lại nằm bên trong trường, căn hộ của anh ở tầng 11, khoảng cách đi ra đến đường cái cũng tốn thời gian hơn nữa.

Nhà cửa trang hoàng cực kỳ có thẩm mỹ, thiết kế theo kiểu Phương Tây làm cho người ta có cảm giác thoải mái rộng rãi.

Hai mắt cô phát sáng nhìn xung quanh dò xét, nhưng cũng không tìm được nửa điểm khả nghi.

Tô Dịch dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách xong rồi hỏi: “Em tắm chưa?”

“Em tắm trước khi đưa Ô Thiến Hàm đi bệnh viện.”

“Cũng khuya rồi, em đi ngủ đi, sáng mai có lớp cũng đừng đi.”

Cô không thể tưởng tượng nổi chớp chớp mắt: “Ngày mai thầy không có tiết sao?”

Anh nhìn lướt qua tay cô: “Em nghĩ tay em ngày mai hoạt động được sao?”

“…………”

Nệm mềm mại, trời đã khuya, toàn thân cô được bao bọc bởi mùi Tử Đàn Hương thuộc về anh. Thuốc gây tê dần dần hết tác dụng, cảm giác trong lòng bàn tay đang được rõ ràng, một chút xíu đau đớn tràn ra, không ngừng xâm nhập vào dây thần kinh, mỗi lúc một lớn. Mỗi hơi thở đều dính dáng đến miệng vết thương, cô cắn tay trái muốn giảm đau, cũng không có tác dụng gì, đau toàn tâm, đau khắc cốt.

Cô lại nhìn thời gian trên điện thoại di động một lần nữa, đã ba giờ sáng. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh đèn ngoài hành lang rọi vào theo, dáng dấp của Tô Dịch cũng rảo bước đi vào, bước chân nhẹ nhàng đi tới ngồi ở bên giường.

“Khó chịu sao?”

Trong cuộc đời cô, trừ ba và em trai ra thì anh là người đàn ông đầu tiên ân cần hỏi han cô, anh giấu đi sự quan tâm của mình tốt như vậy, tốt đến mức cô không cẩn thận nhớ lại thì chẳng thể nhận ra, chuyến đi đến thành phố F, có lẽ là anh muốn mang cô ra ngoài để giúp cô giải sầu.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống ẩn vào những sợi tóc, cho dù nhắm mắt lại cũng cảm thấy trái tim đang không ngừng bành trướng, một chút xíu ấm áp tiến vào.

Cô yêu Tô Dịch rồi. Yêu một người đàn ông như sao trên trời, còn cô chỉ là một bụi rậm thấp bé.

Tô Dịch vừa đúng ngồi phía bên tay trái cô, cô tham lam thò bàn tay lạnh buốt ra tìm bàn tay ấm áp của anh, nước mắt tùy ý tràn ra, giọng nói run rẩy đè nén.

“Ở lại với em.”

“Tôi vẫn luôn ở đây với em mà.” Bàn tay nhỏ bé của cô bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt, bao nhiêu ấm áp xuyên vào những ngón tay của cô.

Đêm đen nhường chỗ cho những ánh bình minh, đầu cô vẫn còn choáng váng, tay phải đau đớn nhưng trong lòng vẫn ấm áp. Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã ngã về phía tây, Tô Dịch đang ngồi làm việc ở trong phòng khách.

Bàn tay phải sưng to như cái bánh bao, trắng bệch như xác chết, cô nhìn thấy mà sợ hết hồn, chỉ cần nhúc nhích một chút thì vô cùng đau đớn.

Tối hôm qua vì đau đớn khó chịu nên không tỉnh táo mới nói mấy lời xấu hổ như vậy, bây giờ tỉnh táo lại mới ý thức được Tô Dịch cũng rất đặc biệt đối với cô, nhưng tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện như thế, cô đâu còn mặt mũi nào đối mặt với anh nữa, thật muốn cắn lưỡi tự sát mà.

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn Tô Dịch đang ngồi trên ghế salon gõ máy tính, cô rón rén bước nhanh ra phòng khách, vừa mới đi một bước đã nghe được giọng nói vang lên từ phía sau.

“Ngủ ngon chứ?”

Cô dùng tay trái vò đầu: “À ngủ rất ngon!” Gương mặt cô đã sớm đỏ ửng lên rồi.

Anh để tài liệu trong tay xuống rồi đi tới phòng tắm: “Tới đây đánh răng rửa mặt.”

“Dạ.” Cô lề mề đi vào phòng tắm, anh đã rót nước và xịt kem đánh răng lên bàn chải rồi, thấy cô đi vào thì đưa bàn chải đánh răng cho cô, bưng ly nước đến miệng cô.

Trong đầu cô đang hò hét, cô đánh răng một cách máy móc, cúi đầu nhận lấy một hớp nước súc miệng, sau khi đánh răng xong thì anh thấm nước khăn lông giúp cô lau mặt. Khăn lông ấm áp phủ trên gương mặt cô, nước mắt tự dưng tràn đầy hốc mắt.

“Vết thương vẫn còn đau sao?”

Cô gật đầu, rồi cầm lấy khăn lông trên tay Tô Dịch lau nước mắt trên mặt mình: “Còn đau.”

Vết thương quả thật rất đau, nhưng cũng không thể khiến cho một người tròn 21 tuổi khóc lóc nức nở được, cô muốn bắt lấy từng chút ấm áp của Tô Dịch dành cho cô, rồi lại sợ hãi những thứ ấm áp này sẽ lướt qua và biến mất như làn khói.

Bối cảnh gia đình của hai người, trình độ học vấn, thậm chí cả bạn bè xung quanh đều có sự tương phản rất lớn, coi như cô thích anh thì phải làm thế nào đây? Quay đầu lại cũng chỉ là công dã tràng, bụi rậm vĩnh viễn không chạm được tới sao trên trời.

Thì ra càng yêu, lại càng sợ!

“Ăn cơm xong thì đi thay băng gạc, đến lúc đó hỏi bác sĩ có phải miệng vết thương chưa được rửa sạch hay không.”

“Dạ.”

Cô ngồi trong phòng ăn ngưng mắt nhìn bóng dáng Tô Dịch bận rộn ở trong bếp, ánh mắt dõi theo từng động tác của anh, lạnh lùng trên thương trường, có sức hấp dẫn, điểm này Tô Dịch có; cởi bỏ âu phục trên người đổi sang đeo tạp dề cũng có sức hấp dẫn, anh cũng có; quyết đoán sát phạt, làm việc nhanh chóng, điểm này cô tin tưởng anh chắc chắn có…..

Cô thích Tô Dịch, chính là một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, sáng đến nỗi khiến người ta nhìn không dứt ra được nhưng cũng không dám leo đến gần.

Trứng xào cà chua, cá nấu cải chua, rau xà lách kèm với vịt Tứ Hỉ đều là những món cô thích, anh cẩn thận đưa cho cô cái muỗng.

Cô cúi đầu ăn cơm, trong chén thỉnh thoảng sẽ có miếng thịt miếng cá, thịt vịt không có chút xương, rau xà lách được cắt thành miếng nhỏ, những thứ này đều là do anh làm từng chút xíu một cho cô. Cô cúi đầu cố gắng không nhìn anh, chỉ sợ nhìn một cái, thì muôn kiếp không thoát ra được.

Mặc dù cô không nhìn, cô cũng nghĩ cô đã sa vào bùn lầy không thể nào thoát ra được.

Tô Dịch xa xôi như vậy, xa xôi đến nỗi cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không chạm tới được. Cô sợ về sau mình sẽ biến thành một người khác, một người không giống chính cô, lòng dạ độc ác hao tổn tâm cơ chỉ để chiếm được anh.

Sau khi ăn xong thì đi đến bệnh viện thay băng gạc, lúc tháo băng gạc cũ ra cô đau đến nhe răng trợn mắt, Tô Dịch đi lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô ngăn tầm mắt của cô, cô sững sờ, đầu ngón tay trái giật giật, rồi sau đó cô nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, đầu chôn sâu vào trong lồng ngực anh.

“Làm phiền bác sĩ nhẹ tay một chút.”

Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Tô Dịch, sau đó chậm rãi nói: “Vết thương này còn mới, hôm qua mới khâu vết thương, miệng vết thương được may kín, nếu không thì sợ rằng về sau cái tay này không được phẳng rồi.”

Cô tham lam vòng qua eo anh, chỉ hy vọng thời gian kéo dài thêm một chút nữa, tốt nhất là ---- kéo dài mãi mãi đi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện rồi cô mới phát hiện ra bản thân rất kỳ cục, đã say mê Tô Dịch đến mức độ này rồi.

“Giáo sư Tô, chờ em làm lại thẻ ngân hàng rồi sẽ trả tiền lại cho thầy, giờ em về ký túc xá được rồi ạ.”

Hai hàng lông mày anh nhíu lại: “Ở trong ký túc xá rất bất tiện, vết thương vẫn chưa lành nên trước mắt cứ ở chỗ của tôi đi!”

“Ở trường có đám Liễu Bảo giúp em mà.”

“Em bị thương như thế này coi như vì Ô Thiến Hàm, em định để cho em ấy áy náy sao?”

Cô trầm mặc lắc đầu một cái, mấy ngày nay chắc Ô Thiến Hàm đang phải chịu đựng những tổn thương, sao cô có thể khiến cho Ô Thiến Hàm đau lòng hơn nữa đây?

Anh thấy mọi chuyện đang ổn, nên vội vàng thừa thắng xông lên: “Ở lại chỗ của tôi, tôi có thể giúp em chăm sóc vết thương, mấy vết cắt sâu như vậy cần phải chăm sóc cẩn thận mới không để lại sẹo.”

Cuối cùng Mục Tiểu Tuệ vẫn ở lại chỗ Tô Dịch, cũng không phải vì anh có thể giúp cô chăm sóc vết thương, mà là cô muốn cho bản thân cô một thời gian, thời gian xác định với anh.

Sau lần đó, nửa tháng trôi qua rất êm đềm, sáng sớm rời giường đã có bữa ăn sáng, có người đưa đi học, có người đón lúc tan học.

Từ cuối mùa xuân cho đến đầu mùa hạ, vào một ngày đi học đột nhiên bạn học nữ ngồi bàn trên quay lại nhìn cô, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Đúng rồi, tớ vẫn muốn nói chuyện hôm bữa thi môn triết học với cậu.”

Mục Tiểu Tuệ không hiểu: “Triết học? Không phải lúc học năm thứ hai đã thi xong rồi sao?”

“Đúng! Vào hôm thi tớ ngồi trước cậu đó!”

“Ừ tớ có nhớ.”

“Sau khi thi xong tớ vẫn muốn nói cho cậu biết, lúc đó giáo sư Tô đọc đáp áp đúng cho cậu đó.”

Cô hồi tưởng lại sự kiện cách đây một năm về trước, khi đó cô hận Tô Dịch cũng không hoàn toàn bởi vì cuộc thi, mà ít nhiều là bởi vì thái độ và hành động trêu tức cô của anh. Mà bây giờ mới nghe được chân tướng sự thật, trong lòng cô đột nhiên phức tạp.

Cổ họng cô khô khốc, lúng túng mở miệng: “Cậu……….. Tại sao lại đột ngột nói điều này với tớ?”

“Cũng không có mục đích gì, nhưng vì nhớ lại bộ dạng lúc đó của cậu rất tức giận, nên muốn giải thích cho cậu hiểu, tớ cảm thấy lúc đó giáo sư Tô chắc cũng tốt bụng muốn giúp cậu.”

Cả tiết học trong đầu cô đều trống rỗng, sau giờ học cô tạm biệt mọi người rồi rảo bước về cổng phía đông, cây nhãn lồng sáng rực vì mặt trời tháng năm, cô giương mắt lên đã thấy xe của Tô Dịch đậu ở trước cổng trường, cô trầm mặc mở cửa ngồi kế bên người lái.

Anh cảm thấy được sự trầm mặc của cô, vội cẩn thận nói: “Cắt chỉ xong cũng không còn đau nữa đâu.”

Cô giương mắt chống lại ánh mắt sâu hun hút của anh, rồi hỏi: “Tô Dịch, lúc thi môn <> là thầy đọc đáp án đúng cho em sao?”

Anh chợt cười lên, đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của cô rồi nói: “Tôi còn đang không hiểu sao hôm nay em trông buồn bực, còn tưởng là sợ đi cắt chỉ. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện đó?”

“Lúc nãy trong lớp có bạn học nói cho em biết, cho nên em muốn hỏi thầy.”

“Với trí nhớ của em thì em nghĩ em qua môn được không? Không viết ra được cũng không nhìn được đáp án của bạn bàn trên, nếu tôi không giúp em thì em đã là người phải ở lại cuối cùng rồi.”

Cô đã sớm cúi đầu nhìn băng gạc trên tay, không khỏi đau buồn.

Y tá cắt chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của Mục Tiểu Tuệ sau khi mới cắt xong đường chỉ đầu tiên, sững sờ nhìn chằm chằm bốn mũi khâu còn lại, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Mục Tiểu Tuệ gần như sắp khóc rồi, cô giấu bàn tay phải vào trong ngực, giọng nói run rẩy: “Đau quá, tại sao lúc cắt chỉ còn đau hơn lúc khâu vết thương vậy chứ…………….”

“Lúc khâu vết thương có gây tê, đương nhiên là không đau rồi, bây giờ da thịt dính vào trong sợi chỉ nên rút ra sẽ rất đau. Nếu vết thương nông thì không đến mức đau nhiều, nhưng vết thương của em khá sâu nên sẽ cực kỳ đau đó.”

Tô Dịch ngưng mắt nhìn vết thương đang rỉ máu đỏ sẫm, cúi đầu thương lượng với cô: “Ráng một chút là xong thôi, buổi tối tôi làm vịt Tứ Hỉ cho em ăn, ngoan.”

Cô giương đôi mắt đang ngập nước nhìn Tô Dịch, vươn tay ra cho y tá. Coi như có lớn tuổi hơn đi nữa, thành thục hơn đi nữa, hiểu chuyện hơn đi nữa, nhưng cũng muốn được người khác nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, huống chi người ta còn là người trong lòng của cô đây?

Cho dù là như vậy, thì vạn kiếp không dứt có là gì!

Cắt chỉ chính là để miệng vết thương được tự do một lần nữa, cô nhìn vết thương sưng vù mà vừa khóc vừa cười.

Khóc là bởi vì cắt chỉ thật sự rất đau, cười là bởi vì cô có thể ở nhà Tô Dịch thêm nửa tháng nữa.

Nửa tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng, cô có không muốn thế nào cũng phải dọn về lại ký túc xá, đường số mệnh trên ngón tay có một vết sẹo, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra, nhưng sờ lên thì có cảm xúc rất mãnh liệt.

Cô nghĩ, vết sẹo này giống như hình bóng của Tô Dịch ở trong lòng cô, khó có thể tiêu đi.

Thời gian sau đó cô hoàn toàn không rảnh để bận tâm về Tô Dịch, toàn tâm toàn trí phải tập trung cho cuộc thi cuối kỳ; công việc của Tô Dịch cũng rất bận rộn. Đầu tháng bảy nghỉ hè, trừ việc gặp trên lớp, thì cô và Tô Dịch cũng không nói qua câu nào.

Bạn cùng phòng lên kế hoạch đi du lịch, bắt đầu đi từ thành phố W, rồi đến Tây Tạng, tiếp theo là đi các quốc gia lân cận như Nepal, Bhutan, Ấn Độ.

Trên đường về trùng hợp thấy đỉnh núi cao nhất thế giới Everest, nên ở lại đó mấy ngày, ngày hai mươi bốn bắt đầu leo núi Everest, một nhóm bốn người đeo ba lô nói đi là đi, bên trên đỉnh núi Everest vẫn còn đọng tuyết, Mục Tiểu Tuệ quyết định ở lại thành phố dưới chân núi một đêm.

Khí hậu thành phố W té một cái là bị phỏng đến cấp độ ba, trong khi đó người dân ở dưới chân núi Everest phải mặc áo khoác lông, cô giương mắt nhìn đêm tối lộng lẫy, bầu trời phía trên còn điểm chút sao.

“Sao cậu lại ra đây?”

Mục Tiểu Tuệ nghe tiếng nói nên quay đầu lại, thấy Ô Thiến Hàm cũng mặc áo khoác lông ra khỏi nhà trọ, vội nở nụ cười: “Không phải cậu cũng ra đây sao?”

“Tớ ra đây vì muốn ngắm nhìn sao trên đỉnh Everest, xem thử có giống như sao ở thành phố W không.”

“Có lẽ là giống, hoặc cũng có lẽ là không.” Cô sờ vết sẹo trong lòng bàn tay rồi đột ngột nói: “Có vài người cũng giống như sao trên trời, ở đồng bằng đã không thể chạm tới, cho dù là ở đây cách mặt biển 5,200 mét, thì đối với chúng ta mà nói cũng không thể nào với tới được.”

Ô Thiến Hàm vén vén mái tóc bị gió thổi tung bay, hỏi: “Cậu nói giáo sư Tô sao?”

Cô cười cười, không trả lời, chỉ khi giật mình phát hiện thì mới biết bản thân đã để ý đến anh, để ý đến bạn bè xung quanh cũng đã nhận ra rồi.

“Tiểu Tuệ, hạnh phúc phải dựa vào bản thân mình, cho dù là sao trên trời thì sao? Sao cũng có một ngày rơi xuống đúng không?”

“Nếu rơi xuống thật, thì đã không gọi là sao rồi.”

Mượn ánh sáng yếu ớt trong nhà trọ, cô nhìn thấy nước mắt Ô Thiến Hàm đang rơi lã chã trên khuôn mặt cô ta: “Nhưng nếu không thử, cậu sẽ vĩnh viễn không thể biết được thầy ấy có cam tâm tình nguyện làm một vì sao rơi xuống thuộc về cậu hay không. Trương Ba có lẽ không ưu tú được như Tô Dịch, nhưng tớ và thầy ấy cũng giống như sao và bụi rậm, chỉ có yêu mới biết đau, không thương thì mãi mãi không thể hiểu được khắc cốt ghi tâm là gì? Tình cảm của tớ đối với Trương Ba là một sai lầm, nhưng tớ cũng không hối hận. Tiểu Tuệ, nghỉ hè gần hai tháng rồi, chẳng lẽ trong lòng cậu thay đổi như thế nào mà cậu cũng không nhận ra sao?”

Ô Thiến Hàm nói xong thì đi vào trong nhà trọ, Mục Tiểu Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: “Tô Dịch, thầy có nguyện ý làm vì sao của riêng em không?”

Cô đi mua một chai rượu trắng và một tấm bưu thiếp in hình đỉnh Everest, sau đó cô uống một hớp rượu trắng để lấy can đảm, tiếp theo cô lấy cây bút từ trong túi ra, mở đèn pin từ điện thoại di động rồi bắt đầu viết.

“Tô Dịch, em yêu thầy, nếu thầy chấp nhận em, thì thầy làm ơn điện thoại hoặc nhắn tin lại cho em ----- Mục Tiểu Tuệ.”

Cô đứng trước hòm thư sau khi đã uống vài ngụm rượu, sau đó chạy vào bưu điện đổi thành chuyển phát nhanh, điền xong thông tin gởi bưu thiếp đi rồi cô mới lảo đảo trở lại nhà trọ, cô sợ rằng sau khi mọi người trở lại rồi mà bưu thiếp thì chưa tới.

Ngày thứ hai thức dậy đầu đau như búa bổ, trong lòng cô càng thêm thấp thỏm. cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, vẫn không có một chút tin tức nào từ anh.

Cô có cảm giác thất bại, cô bắt đầu kiếm lý do để biện minh, có thể thời gian quá ngắn, chuyển phát quá nhiều, Tô Dịch còn chưa nhận được, nhưng trước khi cô về thì có qua bưu điện kiểm tra thì bưu thiếp đã được ký nhận.

Thôi xong, hi vọng tiêu tan.

Thời gian vội vàng mà ngắn ngủi, trở về thành phố W bằng máy bay, lúc xuống sân bay cô cúi gằm đầu phờ phạc rũ rượi kéo hành lý, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy một gương mặt quen thuộc trước đại sảnh, trong lòng cô chua xót không thôi.

Xung quanh là dòng người đông nghịt, cô và anh yên lặng nhìn nhau, thời gian như dừng lại.

Cô không ngờ sân bay rộng lớn như vậy mà cô có thể gặp được Tô Dịch, nhất thời có chút xấu hổ, anh không nhắn tin cũng chẳng gọi điện thoại lại cho cô, như vậy chẳng phải anh đã cự tuyệt cô quá rõ ràng rồi sao. Cô kéo vành mũ xuống thấp, cố gắng không nhìn vào sự thật trước mắt, nghiêng người đi lướt qua anh, không ngờ lại bị anh giữ cánh tay lại.

Cô nhìn men theo cánh tay thon dài của anh thì thấy ánh mắt anh đang chứa nụ cười yếu ớt, đôi môi mỏng khẽ giật giật: “Chưa gì đã muốn bội tình bạc nghĩa rồi sao?”

“Hả?”

Bây giờ Liễu Bảo không thể nhìn nổi nữa, chạy tới nói nhỏ với cô: “Cậu bị làm sao vậy? Giáo sư Tô chạy đến đây có nghĩa là chấp nhận lời tỏ tình của cậu rồi đó.”

“Gì, nhưng mà thầy ấy đâu có nhắn tin hay gọi điện thoại lại cho tớ đâu?”

Liễu Bảo trợn to hai mắt lên mắng: “Cậu có bị điên không.”

Anh kéo valy hành lý của cô qua rồi cẩn thận xem xét cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Gầy, đen.”

Cô còn đang đắm chìm trong lời nói lúc nãy của Liễu Bảo, ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh: “Vậy bây giờ chúng ta là người yêu của nhau đúng không?”

Anh kéo hành lý của cô đi phía trước, giọng nói mềm mại như sợi tơ bay vào tai cô: “Là em nói đó nhé.”

Cô đứng trong đại sảnh sân bay nhìn bóng lưng ngày càng xa của Tô Dịch, sau đó hoàn hồn lại thì chạy xông tới nhảy lên người Tô Dịch, hai má đỏ ửng.

Cô ở trên người anh uất ức nói: “Anh không nhớ em sao, đã 97 ngày không nói chuyện rồi.”

Anh nhướng mày: “Vậy sao em không gọi điện thoại cho anh.” Anh muốn cho cô thời gian xác định tình cảm, không muốn buộc cô phải quyết định, chỉ là thời gian này hơi dài.

Cô rầm rì nửa ngày cũng không nói ra, chẳng lẽ cô phải nói ra là cô luôn có cảm giác không xứng với anh sao?

Tô Dịch đưa cô về sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ xong thì cũng đã hoàng hôn rồi, hai người một trước một sau đi vào trong rừng phía sau trường học, nhìn nhau chẳng nói gì.

Tầm mắt của cô chỉ tập trung trên bàn tay trắng nõn của Tô Dịch rồi, cô chà xát lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, không tránh được việc nhạo báng bản thân: Không phải là muốn nắm tay sao? Tự dưng hồi hộp quá lại biến ra như vậy sao?

Tô Dịch quay đầu lại ngay lúc cô đang rối rắm, nhất thời không hiểu: “Em làm sao vậy?”

“Không……… Không có gì.”

Cô đi theo phía sau anh, hai người leo từ sườn núi lên tới đỉnh núi, điều khiến cô buồn bực chính là nắm tay không thành công.

“Tiểu Tuệ, anh mang họ mẹ, Tôn Trác là ba dượng anh, Tiểu Khả chính là con gái riêng của vợ cũ ba dượng, cho nên cũng không có quan hệ máu mủ gì với ba dượng. Trước kia mẹ anh và chú Tôn là đồng nghiệp, đều làm tài chính, Tiểu Khả là do mẹ anh an bài vào công ty, đây chính là mối quan hệ trong nhà anh.”

Cô ngẩng đầu không hiểu dõi theo anh, vì không biết là anh sẽ nói ra những lời không thể giải thích được.

Anh cười yếu ớt rồi nhìn thẳng vào cô: “Không phải lần trước em muốn biết về mối quan hệ trong nhà anh sao?”

Lúc này cô mới nhớ ra, Tô Dịch không đề cập đến thì chắc cô cũng đã quên, chỉ là do cái nụ hôn chết tiệt kia vẫn còn khắc trong tâm trí cô, cô nhìn anh xem xét.

Đang lúc cô ngẩn người ra đó thì anh ném vào một quả lựu đạn mang tên Trương Ba: “Trương Ba là anh rể anh.”

Cô trợn to hai mắt: “Cái gì?”

“Anh nói Trương Ba là anh rể anh.”

“Mẹ anh sinh hai người con hả?”

Anh cười khổ lắc đầu: “Không phải, Quản Tĩnh Di là chị gái cùng cha khác mẹ với anh. Trước khi lấy mẹ anh thì ba anh từng có vợ, Quản Tĩnh Di chính là con gái của vợ trước, tính cách của mẹ anh và ba anh rất mạnh mẽ, cuối cùng cũng ly hôn. Sau đó ba anh còn có thêm ba người vợ khác nữa, không tính Tiểu Khả, thì anh cũng có một chị gái và ba người em trai nữa.”

Mục Tiểu Tuệ nghe xong nghẹn họng nhìn anh kinh ngạc, nếu nói như vậy, thì ba anh đã cưới rất nhiều vợ, hơn nữa lại có một đội hình hùng hậu nữa!

“Ba anh thật đúng là biết cách chơi đùa.”

“Không phải là quá trăng hoa sao.”

Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nghiêng đầu thấy Tô Dịch đang bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, nhất thời cả người cô không được tự nhiên, nhiệt độ trên gương mặt cũng dần dần cao lên.

Cô nghe anh nói: “Cho nên về sau chúng ta cứ bình bình đạm đạm là tốt rồi.”

Ngoại truyện nhỏ:

Sau khi Tô Dịch và Mục Tiểu Tuệ kết hôn thì Tô Dịch vẫn là người nấu ăn, Mục Tiểu Tuệ chỉ biết ăn, một ngày Tô Dịch tăng ca về đến nhà thấy Mục Tiểu Tuệ vẫn đang vùi đầu ở trên ghế salon nhàn nhã chơi ipad, bếp núc lạnh tanh, Tô Dịch nổi trận lôi đình, lớn tiếng nói: “Mục Tiểu Tuệ, ngoài việc ăn rồi ngủ ra thì em còn có thể làm gì đây?”

Mục Tiểu Tuệ nháy nháy đôi mắt vô tội, chạy lên ôm cổ Tô Dịch rồi hôn vào má anh một cái, ngọt ngào nói: “Em còn biết yêu chồng em nữa đó.”

Tô Dịch: “……..”