Y Na trả tiền taxi bước xuống xe, cô đeo cặp kính đen che đi đôi mắt thâm quầng. Y Na ngó đông ngó tây nhìn những hàng người qua qua lại lại tìm thử xem. Rồi một lúc sau, một người đàn ông đeo mắt kính đen, tay xách hành lý đi tới đứng trước mặt cô.
Anh ta tháo mắt kính xuống, để lộ khuôn mắt khôi ngô, điển trai, tóc để hai mái rủ xuống trước trán, anh ta nhìn cô nói: "Chào cô!"
"Anh là..."
"Tôi tên Chu Tử Hạ."
"À thì ra là anh."
"Tôi biết cô. Hôm qua tôi có xem ca mổ DBS của cô và cũng có nghe cha tôi nhắc nhiều về cô, hôm nay được diện kiến đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt."
Y Na mỉm cười lắc đầu: "Anh quá khen, tài năng của tôi cũng không vượt trội như anh nghĩ."
"Rất vui được làm quen với cô, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Chu Tử Hạ cười cười, đưa tay ra trước cô.
Y Na biết mình đã sắp làm bạn với kẻ thù, gật đầu bắt tay với anh: "Vâng, tôi cũng vậy."
"Bây giờ chúng ta nên về bệnh viện thôi!" Y Na đưa tay làm động tác mời.
"Được." Chu Tử Hạ gật đầu, mỉm cười với cô.
"Tôi đã nói với ba tôi từ trước rồi, không cần phải tới đón tôi như này.đâu, nhưng mà ông ấy lại kiên quyết vậy. Làm phiền cô rồi!"
"Không có gì!" Y Na bước đi, lắc đầu nói tiếp: "Anh sống ở Ý từ nhỏ, chắc là giám đốc sợ anh không biết đường nên mới cho người tới đón. À mà vừa nãy, nếu như anh không biết tôi thì tôi chắc cũng không biết phải tìm anh thế nào nữa!"
Như mọi khi, Y Na đi đến phòng bệnh để kiểm tra, xem xét và động viên tinh thần của các bệnh nhân, xong rồi lại trở về phòng làm việc của mình để phân tích bệnh án mới.
Một lúc sau, xe cấp cứu tới, bệnh nhân trên chiếc băng ca bị tai nạn xe hơi, não bị tổn thương nặng nên phải chuyển gấp vào phòng cấp cứu. Sau khi đã chụp CT, Uyển Nhi trình bày tình hình của bệnh nhân cho Y Na.
Uyển Nhi nhìn bệnh nhân trên chiếc băng ca rồi quay sang nhìn Y Na, nói: "Giáo sư Y, bệnh nhân này đầu bị va chạm mạnh khiến cho đồng tử phải giãn khoảng bốn milimet, cũng may là sinh hiệu ổn định."
Y Na nhìn người bệnh nhân nằm trên chiếc băng ca, suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng: "Gọi khoa gây mê, chuẩn bị mổ ngay!"
"Vâng."
Uyển Nhi rời đi, cô lập tức đi chuẩn bị, bệnh nhân được chuyển đến phòng phẫu thuật.
--------
Ca phẫu thuật kết thúc với thời gian không quá dài, Y Na đi ra trước sảnh của khoa thì nghe những nhân viên bàn tán, nói chuyện xôn xao nhưng khi nhìn thấy cô đi ra thì họ liền im lặng, trở lại tư thế làm việc như ban đầu.
"Mọi người có chuyện gì sao?" Y Na cau mày, lướt mắt nhìn đám người y tá khàn khàn giọng hỏi.
Một nữ nhân viên y tá cất tiếng nói: "Trưởng khoa, có người tìm chị!"
"Ai vậy?"
"Người đó đang đợi trong phòng làm việc của chị."
Nghe vậy, cô không hỏi thêm gì nữa, gật đầu nhắc nhở mọi người làm việc và sau đó cô đi thẳng đến phòng làm việc của mình.
Điện thoại cô reo lên trên tay, Y Na nhìn số hiển thị trên điện thoại suy nghĩ một hồi bắt máy.
"Có chuyện gì?"
Người bên kia thấy cô trả lời liền nhẹ nhõm: "Cô hai, ông bà chủ dặn tôi là nhắn cô cuối tuần này có tiệc gia đình. Nên kêu cô về vì mấy tháng nay cô không liên lạc gì với ông bà chủ rồi."
"Được rồi hôm kia anh tôi gọi cũng nói việc này. Tôi sẽ sắp xếp có gì gọi lại sau."