Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 40: 40 Chương 9-3


Ra khỏi quán đứng ngoài đường, Quý Hiểu Âu có thể trông thấy từng chiếc xe sang xịn nối đuôi nhau đi về cuối hàng cây, điểm cuối cùng của con đường này chính là “Một quán café” – không có đèn quảng cáo, cũng không có biển hiệu bắt mắt, chỉ thấy dải đèn kéo dài cả con phố.

Gió đêm thổi bên tai, mang theo tiếng nhạc du dương khe khẽ, âm thanh này vang lên từ buổi biểu diễn tại quán của một dàn nhạc đến từ Nga.
Quý Hiểu Âu ngồi trên xe, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, chiếc điện thoại bị cô nắm trong tay đã thấm ướt mồ hôi.

Trên đó báo có một cuộc gọi nhớ, là của Trạm Vũ.

Trạm Vũ có điện thoại mới, sau này Quý Hiểu Âu muốn tìm cậu cũng không cần thông qua điện thoại ở phòng ký túc nữa.

Khi cậu rút điện thoại ra bấm số, tuy chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ để Quý Hiểu Âu nhận biết nhãn hiệu điện thoại đó, là chiếc Samsung Note 2, là chiếc flagship mới nhất của quý ba, giá bán hiện tại rơi vào khoảng 5000 đồng.
Chiếc Mini Cooper của Phương Ny Á đi ra từ màn không gian xanh biếc quý giá chốn đô thị rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc, cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng nghĩ thật kỹ, điều gì đã thay đổi ở Trạm Vũ? Da cậu vẫn trắng trẻo nhưng không còn vẻ tươi tắn như trước, cặp mắt vẫn to tròn nhưng dường như vẩn đục thứ gì đó, không còn trong trẻo nữa.
Đã vài ngày trôi qua nhưng cứ hễ khi nào nghĩ đến sự thay đổi của Trạm Vũ, Quý Hiểu Âu lại thấy không yên.

Để chứng minh liệu có phải bản thân bị ảnh hưởng quá nhiều bởi Phương Ny Á mới sinh ra gánh nặng trong lòng hay không, cô quyết định gọi cho Nghiêm Cẩn, muốn hỏi anh rốt cuộc mở cửa hàng buôn bán cái gì mà một người vốn hiền lành như cậu vừa bước chân vào đó, mới được đôi ngày đã thay đổi nhiều như thế.
Giọng nghe điện thoại của Nghiêm Cẩn vẫn còn rất ngái ngủ, rõ ràng đang mơ đẹp thì bị cô đánh thức, vì thế anh trả lời có vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “Quản lý có nói về cậu ấy với anh, bảo cậu ấy vừa không sợ khổ lại rất liều mạng, không ít khách quen của cửa hàng đều quý mến cậu ấy, thế chẳng tốt sao? Cũng đâu phải con ruột của em, sao phải lo lắng nhiều thế?”
Câu anh vừa nói đã chọc giận Quý Hiểu Âu, làm cô tức lắm, vội mắng ngay mà chưa kịp suy nghĩ kỹ: “Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Nghiêm Cẩn cười: “Đúng là miệng anh chẳng mọc được, thế em mọc một cái ngà đi cho anh mở rộng tầm mắt?”
“Viu” một tiếng, Quý Hiểu Âu quẳng điện thoại xuống dưới.

Bên Nghiêm Cẩn tất nhiên không nghe thấy âm thanh này, xưa nay mỗi khi lời qua tiếng lại với Quý Hiểu Âu, số lần anh chiếm được thế thượng phong chỉ đếm trên đầu ngón tay, bởi vậy Nghiêm Cẩn hết sức trân trọng trạng thái hân hoan giây phút này.

Anh mỉm cười gác máy, vui vẻ tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Quý Hiểu Âu giận dỗi một lúc, cuối cùng chán quá đành tự nhặt điện thoại lên.

Bấy giờ cô mới nhận ra ngoài mấy tin nhắn rác của đám cò nhà đất, còn có một tin nhắn của Trạm Vũ.
Trạm Vũ nói: Chị ơi, mấy hôm nữa tới sinh nhật chị rồi, hôm đó em mời chị ăn tối được không?
Quý Hiểu Âu sực nhớ ra hơn hai mươi ngày nữa là tới sinh nhật mình.


Nếu Trạm Vũ không nhắc, chính cô cũng quên khuấy đi.

Phân vân hồi lâu, cô nhắn lại là: Ok, chị cho cậu cơ hội mời chị bữa tối đấy.
Lúc này đây, cô rất muốn nói chuyện tử tế với Trạm Vũ một lần.

Có lẽ hôm đấy sẽ là một cơ hội tốt, có thể nói ra những lời bình thường khó nói.
Ngày 26/9 là sinh nhật 28 tuổi của Quý Hiểu Âu.

Nhưng không chỉ một mình Trạm Vũ nhắc cô về ngày này.

Sinh nhật cô rơi vào thứ bảy, vẫn như bao ngày khác, Quý Hiểu Âu mặc quần jean đi giày thể thao tới thị sát tình hình tu sửa thẩm mỹ viện một lần trong ngày, nói chuyện rõ ràng với bên thi công về vấn đề ưu tiên tu sửa điện nước.

Lần này đủ tiền mời công ty xây dựng, diện tích cửa hàng cũng mở rộng gấp đôi, Quý Hiểu Âu liền chọn phong cách nhà vườn ấm cúng, dự định xây dựng không gian xanh mát, khác hẳn những spa khác – nơi luôn tràn ngập hương thơm của hóa chất.

Kiến trúc sư của công ty xây dựng này là một cô gái trẻ mới ra trường được vài năm, chưa đủ kinh nghiệm nên rất nhiều chi tiết đều mời Quý Hiểu Âu tới hiện trường xem xét ra quyết định.
Bốn giờ chiều nhà cô gọi tới, bà Triệu Á Mẫn vừa thấy cô bắt máy đã trút giận: “Sao trí nhớ của con ngắn hạn như thế, lại dây dưa với thằng Lâm Hải Bằng? Con thấy trước kia chịu khổ còn chưa đủ hay sao? Cũng chẳng thèm nói với nhà một câu, làm ba mẹ chẳng chuẩn bị gì cả, cũng không biết nên nói chuyện gì với cậu ta nữa.

Con mau về tự tiếp đãi người ta đi, mẹ chẳng muốn lãng phí thời gian vô ích đâu.

Hay thật, trước đây đối xử với người ta như con rể trong nhà, nịnh bợ chiều chuộng, kết quả con gái lại bị người ta đá bay…”
Quý Hiểu Âu khó khăn lắm mới tìm được điểm mấu chốt từ sự bực tức vô lý của mẹ: “Mẹ nói sao? Lâm Hải Bằng đang ở nhà mình??”
“Ừ, mang cả hoa và trái cây tới nữa, mẹ không biết ý con thế nào nên không dám đuổi nó ra khỏi nhà.”
“Anh ta, anh ta...!tới làm gì chứ?”
“Đang vui vẻ trò chuyện với ba con kìa, nói muốn đưa con đi ăn sinh nhật.

Mẹ bảo này Quý Hiểu Âu, con là con gái, đừng bảo là không đủ quyết tâm lại quay về với nó nhé?”

Quý Hiểu Âu giận quá bèn nói: “Mẹ bảo gã kia chờ đó, con về ngay!”
Quý Hiểu Âu điên tiết về nhà, vừa vào phòng khách đã thấy ngay Lâm Hải Bằng ngồi trên sofa, anh ta đang bày tỏ thái độ “sẵn sàng trò chuyện lâu lâu” với ông Quý Triệu Lâm.

Nước trà trước mặt hai người đã nhạt đến mức không còn nhận ra đó là nước trà sau nhiều lần châm nước.
Thấy con gái đã về, ông Quý Triệu Lâm thể hiện rõ thái độ như trút được gánh nặng.

Bà Triệu Á Mẫn chẳng muốn nói chuyện với Lâm Hải Bằng, đành trốn xuống bếp với lý do bận việc nấu nướng, nhưng bà đá thúng đụng nia trong đó đến ầm ĩ.

Ông Quý Triệu Lâm vừa trọng thể diện lại dễ mềm lòng, không nhẫn tâm để người ta ái ngại trong nhà mình, đành ngồi nói chuyện với họ Lâm.

Hai người nói từ chuyện lạm phát đến chuyện chống tham nhũng, rồi nói cả đến giá nhà đất, nếu Quý Hiểu Âu chưa về, hai người còn định bắt đầu tranh luận vụ việc đảo Hải Nam.

Ông Quý Triệu Lâm vội vã đứng dậy, nói với cô: “Ba phải đi gọi điện thoại, con tiếp tiểu Lâm nhé” rồi nhanh chân lẻn vào phòng làm việc, không thấy ló mặt ra nữa.
Lâm Hải Bằng không ngốc, thái độ của ông bà Quý khiến anh ta biết rằng mình không phải nhân vật được chào đón ở đây, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ thái độ ung dung, không làm gì quá đáng.

Người anh ta muốn gặp là Quý Hiểu Âu.

Nhiều năm làm việc trong cơ quan nhà nước khiến anh ta hiểu rất rõ cách nào tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn, chỉ cần thuyết phục được người đứng đầu, các thành phần râu ria bên cạnh có thể bỏ qua.

Bởi lẽ đó, trước ánh mắt khó chịu của Quý Hiểu Âu, anh ta thong dong đứng dậy, “Chúc mừng sinh nhật em!”
Quý Hiểu Âu đầy bụng giận dữ chỉ muốn trút ra ngoài song Lâm Hải Bằng lại không cho cô cơ hội trút giận.

Cô thở dài thườn thượt, tống khứ cơn giận đã nghẹn ở cổ ra bằng hơi thở đó rồi cất giọng hết sức bình thản: “Lâm Hải Bằng, cảm ơn anh vẫn nhớ sinh nhật tôi.

Nhưng anh có thể cho tôi biết rốt cuộc anh muốn gì được không?”
Lâm Hải Bằng mỉm cười: “Anh vẫn luôn nhớ sinh nhật em, muốn được chính miệng chúc mừng em.


Nếu em nhận lời đi ăn với anh tối nay thì càng tuyệt vời hơn.

Chỉ vậy thôi, anh không có ý gì khác.”
“Cảm ơn.” Quý Hiểu Âu bịt miệng ngáp một cái: “Nhưng xin lỗi, tối nay tôi có hẹn, phải đi ngay bây giờ.

Anh bận rộn như thế tôi cũng ngại làm mất thời gian của anh, tạm biệt, không tiễn!”
Không ngờ Lâm Hải Bằng vẫn rất nhã nhặn, không hề tức giận khi nghe cô nói vậy, anh ta giữ nguyên thái độ bình thản của mình: “Không sao, anh đi xe tới, vừa hay có thể đưa em tới chỗ hẹn.”
Ngoài Nghiêm Cẩn, Quý Hiểu Âu chưa gặp ai mặt dày như vậy bao giờ, rõ ràng anh ta muốn xem cô đi gặp ai đây mà.

Cô tự cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, thôi thì cho anh ta toại nguyện.

Về phần anh ta sẽ nghĩ gì khi trông thấy Trạm Vũ, cô chẳng hề bận tâm.

Thế là Quý Hiểu Âu uyển chuyển đứng dậy nói: “Ok, anh ngồi đây đợi tôi thay đồ trang điểm cái đã.”
Quý Hiểu Âu đóng cửa thay đồ trong phòng của mình, cô đang tự soi gương kéo khóa váy thì bà Triệu Á Mẫn tự động mở cửa đi vào, đứng đằng sau nhìn cô một lúc rồi không kiềm chế được bèn nói: “Con đi ăn cơm với nó thật à? Thằng này tinh quái thật, lừa một cái là con mắc câu ngay, bây giờ nhà đất đắt đỏ, ai mà biết có phải nó đang chầu chực nhà của con hay không?”
Quý Hiểu Âu dừng lại, vẻ mặt bất lực vô cùng: “Mẹ à, người ta là dân công chức được mua nhà giá rẻ đó, đâu việc gì phải thèm thuồng căn nhà bé tẹo của con?”
Bà Triệu Á Mẫn hừ một tiếng: “Khó nói lắm.

Nó còn cha mẹ già thì mỗi tháng tiết kiệm được bao nhiêu mà mua nhà chứ?” Thấy Quý Hiểu Âu đứng dậy, bà ngạc nhiên nói: “Con mặc như thế đi với nó hả?”
Quý Hiểu Âu mặc một chiếc sườn xám cách tân màu xanh ngọc, không tay không cổ, váy ngắn trên đầu gối khoảng 10cm, mái tóc dài được búi lên và cố định lại bằng trâm cài.

Ngoài váy dài, có lẽ đây là bộ đồ tôn lên vẻ hiền dịu đoan trang nhất nhưng Quý Hiểu Âu ngực lớn eo thon, các nét trên mặt đều sắc sảo nên khi mặc bộ đồ này lên người, cô không những không có vẻ hiền dịu mà còn đặc biệt gợi cảm, không hề giống con gái nhà lành chút nào, khó trách bà Triệu Á Mẫn phải chau mày.
Nhưng đây là bộ đồ Quý Hiểu Âu cố tình mặc cho Lâm Hải Bằng xem.

Mặc dù đã chẳng còn quan tâm tới gã bạn trai cũ nữa, cô vẫn mong bản thân có thể phô ra những gì tốt đẹp nhất trước mắt anh ta, cho anh ta biết rằng mấy năm nay không có anh, tôi còn sống tốt hơn anh.

Nhưng Quý Hiểu Âu không dám bộc bạch lòng mình với mẹ, cũng không thể nói với bà rằng lát nữa con sẽ đi gặp một cậu bé nhỏ hơn mình bảy tuổi.

Cô nghĩ ngợi rồi chọn một lý do có thể nhanh chóng dẹp đi những lời dạy bảo của mẹ: “Mẹ yên tâm, con sẽ không gương vỡ lại lành với anh ta đâu! Hôm nay con đi gặp một người, chính là người lần trước dì Trần giới thiệu.”
“Hả?” Bà Triệu Á Mẫn thay đổi thái độ ngay tắp lự: “Hai đứa có thiện cảm với nhau rồi hả? Sao không thấy con nói gì? Mẹ bảo này, bình thường con không tiếp xúc với nhiều người ngoài xã hội, nếu muốn tìm một đối tượng khá khẩm để kết hôn chỉ có thể qua đường giới thiệu thôi, xem mắt cũng đâu phải chuyện gì đáng sợ, người ta giới thiệu đối tượng cũng là muốn tốt cho con, đừng có lần nào cũng xị cái mặt ra như người khác nợ con cả núi tiền như thế!”
Quý Hiểu Âu tuy không lên tiếng nhưng trong lòng không chịu được mà cãi lời bà: Con thấy đáng sợ, con thấy sống như thế thì thật thất bại.


Con đâu có xấu đến ma chê quỷ hờn, cũng có nhiều người theo đuổi mà, tại sao mẹ lại nghĩ rằng phải nhờ người ta giới thiệu con mới tìm được đối tượng tốt, dựa vào đâu con phải ăn mặc đẹp, ngồi im một chỗ để người ta kén cá chọn canh?
Cũng may bà Triệu Á Mẫn không biết đọc suy nghĩ của người khác, Quý Hiểu Âu không cãi lại khiến bà rất hài lòng.

Bà nhìn chằm chằm con gái rồi chau mày: “Váy ngắn quá, khoe đùi làm gì? Mau thay cái váy dài đi.”
Quý Hiểu Âu đặt chiếc mascara đã dùng được một nửa xuống, nén giận nói: “Không kịp rồi, con đi đây!”
Ngồi trên xe Lâm Hải Bằng, Quý Hiểu Âu đọc địa chỉ rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ, chẳng muốn trò chuyện gì với anh ta.

Tranh thủ lúc dừng xe, Lâm Hải Bằng liếc xuống đánh giá cô: “Hôm nay em đẹp quá!”
Quý Hiểu Âu hậm hực đáp: “Cảm ơn.”
Lâm Hải Bằng nói: “Chuyện lần trước anh bảo, em đã suy nghĩ chưa?”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta có thể bắt đầu lại không? Anh biết em giận anh, chuyện ngày trước đúng là do anh sai, em có thể cho anh cơ hội sửa sai không?”
Quý Hiểu Âu thở dài: “Lâm Hải Bằng, anh muốn tôi phải nói thế nào anh mới chịu hiểu? Tôi không giận anh, thật đó, tôi sắp không còn nhớ anh là ai nữa rồi.

Anh đừng làm mấy việc bức ép người ta như thế này nữa được không? Chúng ta không phải đang đóng phim, trước đây anh đòi chia tay cũng không phải do kịch bản yêu cầu thế.

Đừng lãng phí thời gian của tôi, cũng đừng tự lãng phí thời gian của bản thân nữa.

Xin anh buông tha tôi!”
Dường như câu cuối cùng có lực sát thương rất lớn, Lâm Hải Bằng giận tái mặt, hai người cả quãng đường chẳng còn nói năng gì nữa, xe vẫn chạy tới địa điểm Quý Hiểu Âu yêu cầu – một nhà hàng Thái gần tòa nhà thương mại.

Trạm Vũ là người chọn địa điểm, Quý Hiểu Âu chưa tới đây bao giờ.
Trạm Vũ đã đứng trước cửa nhà hàng đợi cô.

Tóc ngắn, áo sơ mi xanh nhạt, bên ngoài khoác áo jean thẫm màu, trông rất đơn giản mà đẹp mắt.

Quý Hiểu Âu nghe thấy Lâm Hải Bằng đằng sau “hứ” một tiếng không rõ hàm ý, dường như anh ta muốn nói “Hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Cô chẳng bận tâm, cảm ơn rồi xuống xe, đi thẳng về phía Trạm Vũ không một lần ngoảnh lại..