Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 13

An Ninh cười không thành tiếng. Văn Nhất Minh nghiêng người để cho An Ninh tiến vào. “Hà… An Liễu không tới?”

An Ninh lắc đầu.

“Anh họ! Ai vậy?” Văn Nhất Văn từ trong phòng đi ra, thấy An Ninh một thân thuần trắng thì đứng ngây người tại chỗ. “Anh…”

[Cơ tỷ, em là Diệp Tử.] An Ninh đưa điện thoại cho Nhất Văn nhìn.

Đến lúc này Nhất Văn mới phục hồi một chút, “Ha.. a..a.. Tiểu Diệp Tử ra kia ngồi đi.” Nói xong rồi kéo tay anh họ đi vào phòng bếp.

“Anh, người ấy!”

Văn Nhất Minh im lặng liếc nhìn em gái mình “Không phải cậu ấy nói không thể nói rồi sao? Trước giờ chưa nói với em sao?”

“Không, ý em là! Là người ấy!”

“Em ấy là trai, anh biết tạm thời em chưa chấp nhận được, thôi đừng đứng ở đấy, mau đi rửa rau thơm đi.” Nối rồi quay đầu về phòng khách cùng An Ninh xem TV.

“Là người ấy a.. Không, không nên suy nghĩ nhiều quá, không thể nào là người ấy được.. Tại sao có thể được chứ..” Văn Nhất Văn cảm giác như muốn khóc, cả người run rẩy, nếu đầu của mình không có vấn đề gì, vậy.. Diệp Tử và người ấy, quá giống nhau.

“Reeng Reeng Reeng” Văn Nhất Minh đứng dậy đi mở cửa, kết quả bị một người nhào tới ôm cổ, làm anh lui về phía sau hai bước.

“Được lời rồi! Em được ôm Quy Ẩm đại thần kyahhh!”

“Cá Chua Ngọt?” Văn Nhất Minh cúi đầu nhìn cô bé nhỏ như trẻ con, nhất thời không phản ứng kịp.

“Đúng vậy, là em nè Quy Ẩm đại thần!” Phía sau còn có tiếng giày cộp cộp thúc giục hai người mau kết thúc màn tình thương thương mến thương này.

“Chủ nhà đâu rồi? Đầu anh giấu ở đâu rồi?” Sau đó là một cậu trai không cao lắm, khuôn mặt vô cùng dễ thương bước vào, lại nhớ đây là giọng của Dã Cúc.

Quy Ẩm không kìm được khẽ che miệng cười, đứa nhóc này, là Dã Cúc sao?

“Cười cái đầu anh! Đừng nghĩ anh là đại thần thì tui sẽ nể mặt, bắt nạt tui tui ở nhà anh làm loạn!”

“Nhanh lên mau nhường đường cho chị, ở đây có người bị bệnh.!” Một người nào đó nhịn không được buông tha hình tượng thục nữ nhéo tai hai người nhỏ con kia. “Chân mỏi muốn chết!”

“Đau đau đau! huhu!”

“Bỏ ra! Bà tám chết tiệt này!”

“Được rồi, Tiểu Bì đừng rộn..” Cuối cùng là một người đàn ông chân chính xuống hiện, nhưng người đàn ông này, Quy Ẩm không hề muốn gặp.

“Tình địch gặp nhau, đặc biệt đau mắt a…”

Mấy người vào nhà, trong phòng lúc này đã có chút náo nhiệt. Mọi người đều nhìn thấy trên ghế salon có bóng lưng yên lặng của một cậu bé.

An Ninh nghe thấy âm thanh huyên náo định xoay người lại: “Ê ê ê cậu đừng xoay người, ở yên đó!” Dã Cúc che mắt kêu lên. “Để tui đoán xem là ai!”

Dã Cúc đoán đi đoán lại cũng không ra “Diệp Tử”, chỉ đành buông tay che mắt.

An Ninh dùng ánh mắt hỏi cậu bé kia. [Đoán ra là ai chưa?]

“Thu…..Phong…..”

Nghe xong hai chữ này, cằm mọi người đồng loạt rớt xuống..

Lúc này có vài tiếng rầm rì “Thu Phong… a.. người kia… hoa tuyết kia bay bay ”, cũng không ai lên tiếng hỏi, chờ An Ninh tự mình trả lời. Thế nhưng An Ninh chỉ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Dã Cúc.

“A ha ha.. mặc một cây trắng như vậy đúng là giống… Cậu chắc không phải là Phong tiểu thụ đâu nhỉ haha.”

Vài người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

“Thu Phong?” Lời này, do một người khác nói lên.

“Thu Phong, sao anh lại ở đây?” Thanh Minh đi tới..”Dạo này.. anh có khỏe không?”

An Ninh nhìn thấy gương mặt này, ngực khẽ nhói đau một chút, như sắp chạm vào chiếc chốt mở.

“A, đúng rồi.. anh cũng đã rời khỏi võng phối.. Em sẽ không gọi anh như vậy.” Thanh Minh ngượng ngùng cười..”Anh An Ninh.”

Đầu An Ninh như muốn nổ tung.

Người này biết tên cậu, cậu ấy quen thuộc gọi mình là anh An Ninh. Người này khuôn mặt…… rất giống người kia. Nhưng người kia là ai? An Ninh bất an ôm đầu mình [đau quá]

“Tiểu Phong!” Văn Nhất Minh nhanh tay đỡ lấy người An Ninh, lo lắng kêu lên.

“Anh sớm biết Diệp Tử là Thu Phong?” Văn Nhất Văn có chút không tin nhìn anh họ mình.

Văn Nhất Minh cũng hơi hỗn loạn..”Không phải, em ấy.. là Hà Liễu Triêu Phong.”

Mọi người đều mơ hồ.

Hà Liễu Triêu Phong = Thu Phong = Diệp Tử = An Ninh? Đây là sao?

“Quy Ẩm anh đùa gì vậy? Không phải anh cũng gặp Hà Liễu Triêu Phong rồi sao? Anh ấy là An Ninh, anh họ của An Liễu a.” Thanh Minh lại nói tiếp.

Hà Liễu Triêu Phong = An Liễu = An Ninh = Diệp Tử = Thu Phong?

Cái tổ hợp kỳ quái gì đây?

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Quân Duyệt đưa theo hai nam một nữ đi tới. Bầu không khí quỷ dị vô cùng. Thấy một màn này, một thanh niên nhìn giống Quế Hoa đột nhiên xông tới kéo tay An Ninh định lôi cậu đi.

“Trì Hoắc cậu làm gì vậy?” Quân Duyệt ngăn cản Quế Hoa, An Ninh đang chóng mặt bị kéo đi, rốt cuộc thanh tỉnh một chút.

[Trước tiên buông ra được không?] An Ninh giơ điện thoại quơ trước mặt mọi người.

Mọi người nhận ra điểm thất thố của mình, vì vậy liền buông lỏng tay.

An Ninh cúi đầu dùng điện thoại di động, vài người hiếu kỳ không biết cậu đang làm gì. Ngay sau đó một chuỗi câu nói xuất hiện trước mắt mọi người [Tôi sẽ không nói, tư duy còn hơi hỗn loạn, nên mọi người đừng gấp như vậy, tôi viết hơi chậm một chút, mọi người ráng chờ nha =v=]