Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 77: Nhốt

"Tên biến thái này, anh buông ra..." Hai tay Kiều Tâm Du bị giữ lại thật chặt, cô chỉ có thể đá loạn hai chân, làm động tới vết thương, một trận đau đớn từ trên đùi truyền tới, đôi mắt trong nhiễm một tầng ẩm ướt.

Nhâm Mục Diệu cảm giác được thân thể trong lòng run rẩy, buông lỏng cô ra, môi của cô bị hắn hôn đến vừa đỏ vừa sưng, sáng bóng, dụ dỗ người thưởng thức.

Đôi mắt trong suốt bị nước mắt làm ướt, hiện lên vẻ mờ ảo mà đau buồn, "Xin anh... Đừng như vậy... Có thể buông tha cho tôi không, tất cả những chuyện này cũng không phải là lỗi của tôi mà..."

Lời nói vô lực yếu ớt, một tiếng lại một tiếng đánh vào trái tim Nhâm Mục Diệu, hắn có chút dao động. Nhưng vừa nghĩ tới cô thấy Phương Đình là vui vẻ nói chuyện, ngọn lửa giận lại bùng lên.

"Nói cho cô biết! Cô muốn tự do, tuyệt đối không có khả năng đâu! Cô vĩnh viễn đều thuộc về một mình tôi thôi!" Nhâm Mục Diệu ném lại một câu tàn nhẫn, xoay người đi ra ngoài.

Giọt nước trong suốt từ từ chảy xuống, phản chiếu như ánh sáng yếu ớt ngày thu, phát ra một mảng trong trẻo nhưng lạnh lùng ưu thương...

————

Ngày hôm sau, thương giới bị giáng xuống một quả bom lớn, các tờ báo lớn, truyền thông đều đăng tin, xí nghiệp được tín nhiệm tập đoàn Vạn Hồng lại bị nghi ngờ là trộm bí mật thương nghiệp, Vạn tổng giám đốc đã bị cảnh sát bắt đi. Sau đó, có một đoạn video biến thái được lan truyền nhanh chóng trên mạng, khiến cho ai ai cũng biết. Thân là nhân vật chính của hai sự kiện, Vạn Khải Phong lập tức trở thành nhân vật nổi bật, trở thành tiêu điểm mà giới truyền thông điên cuồng tìm kiếm.

Hình tượng bên ngoài của tập đoàn Vạn Hồng không còn sót lại chút gì, kết quả tự nhiên chính là cổ phiếu giống như nhảy lầu, tụt thẳng xuống. Đương nhiên, đây là mục đích của Nhâm Mục Diệu, lập tức bỏ vốn không ngần ngại thu mua cổ phiếu tập đoàn Vạn Hồng

Vốn là Nhâm Mục Diệu chỉ muốn miếng đất Ngân Nguyệt Hồ kia, ai bảo Vạn Khải Phong chọc vào Satan lãnh huyết trên thương trường này, chỉ cần hắn vừa ra tay, với thủ đoạn tàn độc của hắn có thể lưu lại "toàn thây" đã là khá rồi.

Nhâm Mục Diệu từ trước đến nay nói được là làm được, hắn ra lệnh một tiếng, từ chỗ Ám Dạ Tuyệt phái tới mười tên vệ sĩ áo đen dũng cảm, canh giữ nghiêm ngặt Kiều Tâm Du, ngoài ra còn có hai nữ giúp việc, cùng hai cô y tá. Mười mấy người vây quanh Kiều Tâm Du, quả thật chính là coi cô như tội phạm mà nhốt lại, mọi hành động đều được giám sát, không hề tự do. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Kiều Tâm Du biết mình vô lực phản kháng, cho nên cô giống như cái xác không hồn, không để ý tới cũng không hỏi, đi tới đâu thì phía sau cũng có hai vệ sĩ, cũng không để ý vết thương trên đùi đã khép miệng lại. Dần dần, cô bắt đầu trầm mặc ít nói. Trừ bỏ "Ừ", "Được", "Cám ơn" lễ phép đơn giản ra, cô không nói gì nữa.

Kể từ ngày đó Nhâm Mục Diệu cũng không thấy xuất hiện lại, Kiều Tâm Du hẳn là phải thấy may mắn, cứ như vậy, hắn cũng sẽ không đến hành hạ cô. Nhưng...... cô cao hứng không nổi, dần dần bắt đầu có chút nhớ hắn, nhớ ấm áp của hắn, còn nhớ nụ hôn mềm mại nóng cháy của hắn. Cô cảm thấy mình sắp hết thuốc chữa rồi, yêu hắn chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa tự chịu chết,vì sao cô không thể khống chế trái tim mình?

Hắn vẫn không xuất hiện, có phải chứng tỏ là hắn đã chán ghét cô không, hắn vẫn luôn cùng một chỗ với Trầm Trạm Vân? Nghĩ đến đây, Kiều Tâm Du đau đớn, một đêm không thể ngủ.

Vừa tỉnh lại, cô vội chui vào phòng sách, cả ngày chôn trong đống sách. Có lẽ, vùi mình trong sách mới có thể tạm thời quên hắn.

Tương tư là một loại chua xót, đáy lòng Kiều Tâm Du hóa thành yêu thương nồng đậm.

————

Ban đêm.

Ngày đông giá rét, không khí lạnh lẽo, tràn đầy khí lạnh hiu quạnh.

Hệ thống sưởi trong phòng làm việc mở vừa đủ, nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch, khiến cho hai cửa sổ sát đất dày đặc hơi nước, giống như thủy tinh bị che kín một tầng lụa mỏng, mang đến mấy phần cảm giác mông lung.

Nửa tháng nay, Nhâm Mục Diệu tập trung toàn bộ vào dự án thu mua tập đoàn Vạn Hồng, buổi tối cũng qua đêm ở công ty. Mặc dù rất không yên lòng về Kiều Tâm Du, nhưng mỗi ngày đều nghe vệ sĩ báo cáo, biết cô không có cớ bước một bước ra khỏi Nhà họ Nhâm, cũng không có đến một lần gặp được Phương Đình, không có một cuộc điện thoại. Điều này làm cho chủ nghĩa đại nam tử của hắn không kìm chế được cảm giác vô cùng thỏa mãn.

"Trầm tiểu thư, Nhâm tổng giám đốc nói bất luận người nào cũng không thể quấy rầy ngài ấy......" Từng tiếng nói khéo léo của cô thư kí truyền đến, lộ ra ý khó xử.

"Cô có truyền lời đến cho tôi không, Trầm Trạm Vân tôi là người bình thường sao? Bây giờ, lập tức tôi muốn gặp Diệu."

"Nhưng ......" Nữ thư kí trẻ tuổi vẫn không ngăn cản được cô ta.

Trầm Trạm Vân kiều mỵ khẽ gọi: "Diệu......" Một mùi nước hoa nồng nặc nhanh chóng lan ra.

Chân mày Nhâm Mục Diệu nhanh chóng cau chặt, nghe tới giọng nói như gai, khơi dậy trong lòng dày đặc phiền hà.

"Tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi không ngăn cản được Trầm tiểu thư......" Nữ thư kí thấy tối tăm trên mặt ông chủ, lập tức nói xin lỗi.

Nhâm Mục Diệu phất tay một cái, "Cô ra ngoài đi."

"Hừ!" Lúc nữ thư kí đi qua Trầm Trạm Vân, cô cười nhạt liếc mắt một cái.

"Cô tới đây làm gì?" Tiếng nói lạnh lùng hậm hực không vui, Nhâm Mục Diệu tiếp tục xem tài liệu, không ngẩng đầu nhìn cô ta lấy một lần.

Phải biết rằng, Trầm Trạm Vân hôm nay chăm chút ăn mặc một phen, lúc trước bởi vì trên người có thương tích, nên mới không tới tìm Nhâm Mục Diệu, biết những vết thương này sẽ làm hắn thiếu hứng thú, cho nên nhẫn nhịn tới bây giờ mới tới tìm hắn, phụ nữ có "dục vọng" như cô có thể chịu lâu như vậy, đã là cực hạn rồi.

Không để ý ngày đông rét lạnh, Trầm Trạm Vân vẫn mặc áo da hở ngực, cô cởi áo khoác ngoài bên người, áo da bó sát như áo lót, quấn quanh đường cong trên người cô, nửa bộ ngực lộ ra đã sinh động rồi, cô uốn éo thân hình mảnh mai, nâng cao cái mông, chạy về phía Nhâm Mục Diệu.

Theo di chuyển của cô, mùi nước hoa nồng nặc bay trong không khí.

"Diệu, người ta rất nhớ anh." Cố ý nghiêng người, vén lên mái tóc dài, phần lớn da thịt trắng hiện ra.

Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lạnh băng, hắn nhìn cô giống như đồ bỏ đi, "Tôi còn bận nhiều việc, cô có thể đi rồi."

Đôi mắt Trầm Trạm Vân nhanh chóng lấp lánh lệ quang, "Diệu, người ta không có gặp anh, Anh đối với người ta lạnh nhạt quá! Anh nhìn xem, thương tích của em lành hết cả rồi, một vết sẹo cũng không có lưu lại!" Cô lớn mật cầm bàn tay Nhâm Mục Diệu lên, đặt ở ngực mình.

Lạnh quá! Bàn tay Nhâm Mục Diệu giống như một khối băng, độ lạnh khiến cho cả người Trầm Trạm Vân rùng mình một cái.