“Chị hai anh rể, hai người đến sớm, đại ca đại tẩu còn chưa có đến a! Đứng làm gì? Ngồi đi!”
“Được được. Tiểu Như, chị giới thiệu với em, đây là con gái của anh trai của anh rể em. Đang học trường cao đẳng nữ sinh Hoa Sen, sang năm tốt nghiệp. Kỉ Tích năm nay mười tám đi? Cũng nên giới thiệu bạn gái cho nó, em xem Văn Văn của chúng ta thế nào?”
OoO
“Dì Như, đây là bánh trung thu con đặc biệt đặt khách sạn Cảnh Thức làm, ít đường tốt cho thân thể. Còn có túi xách da hiệu Channel, là kiểu dáng lưu hành năm nay, dì ra ngoài mang theo nhất định càng thêm sang quý. Thỉnh dì vui lòng nhận cho.”
—_—////
Trước sảnh Kỉ gia.
“Kỉ Vinh lão đệ, một năm không gặp, thân thể như thế nào?”
“Thân thể tốt lắm. Đến, ngồi uống trà. Đại chất (cháu lớn, ở đây chỉ con trai của anh trai) mở siêu thị không tồi a!”
“Ai yo, không đề cập tới tiểu tử không không chịu thua kém kia. Lão đệ, làm quen một chút, đây là cháu gái bà con xa của chị dâu cậu, Giả Nhân. Thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện, mới vừa vào đại học Văn học Nghệ thuật. Tuy nói so với Kỉ Tích lớn hơn một tuổi, nhưng là người rất biết chiếu cố. Kỉ Thi không phải cũng hai mươi thành gia sao, nên cho Kỉ Tích chuẩn bị đi là vừa”
—0—
“Kỉ bá bá, có thể đến nhà ngài thật cao hứng. Đây là một ít điểm tâm nhỏ, xem như chút lòng thành”
“Làm sao là điểm tâm nhỏ! Lão đệ, em cũng đừng nghe nó nói. Bánh trung thu này chính là thật kĩ lưỡng chọn lựa, chỉ sợ không hợp khẩu vị các em. Nhân Nhân biết em thích uống rượu, đem rượu ba nó trân quý cũng mang đến.”
—____—////////
Hoa viên đằng sau Kỉ gia.
“Anh rể, Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng đáng yêu.”
“Nó so với em thiếu nữ mười tám tuổi sao bằng được!”
“Ai nha! Anh rể thực biết nói giỡn. Đây là bánh trung thu kiểu châu Âu, bên trong có bơ nha! Duyên Duyên cùng chị Nhạc Nùng nhất định thích ăn. Đúng rồi, sao chỉ có anh rể ở đây, anh Hưởng Vân cùng Kỉ Tích đâu?”
“Bọn họ còn chưa đến.”
“Kỉ Tích không ở trong nhà? Em không phải cùng chị Nhạc Nùng nói trước rồi sao, muốn chị ấy giúp em trông chừng Kỉ Tích mà?”
=0=
“Anh rể, anh sẽ giúp em đúng không? Lúc chị cùng anh kết hôn, em liền thích Kỉ Tích. Em ước chừng đã đợi sáu năm, anh sẽ không làm cho em chờ không công đi?”
>o
……
Vợ chồng Kỉ Vinh cùng đứa con cả suýt bị nước miếng bao phủ, không thể nhịn được nữa nheo lại hai mắt, tận lực làm bộ dáng hòa ái mỉm cười nói: “Các người xác định tới tham gia tụ họp gia đình, mà không phải tụ họp coi mắt chứ?”
Giữa trưa 11h30, Kỉ Tích Tiêu Trần khoan thai đi đến, vừa vặn gặp Kỉ Hưởng Vân chịu không nổi trưởng bối lải nhải, chạy ra phòng khách tránh né.
“Hi! Tiêu Trần, đã lâu không thấy”, Kỉ Hưởng Vân tươi cười đầy mặt đón tiếp hai người Tiêu Kỉ, cung cấp tin tức trực tiếp. “Hai người đừng vào nhà, bên trong ngồi một đám hổ sói, đặc biệt vì chia cắt Kỉ Tích mà tới.”
“Em đáng giá vậy sao?”, Kỉ Tích cười nói.
Kỉ Hưởng Vân kéo đệ đệ nói: “Tuần trước em tròn mười tám tuổi, đại ca cho em 20% cổ phần công ty Kỉ thị. Ba mẹ tặng hai cái biệt thự, còn có tiền hoa hồng hằng năm được chia từ khi sinh ra. Về phần tiếng tăm của ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, anh còn không biết. Huống chi, em từ lúc mười lăm tuổi mở công ty, đúng là thời điểm lợi đẻ ra lợi. Thử hỏi, thân thích của chúng ta sẽ bỏ qua cho con người giá trị như em sao?”
Tiêu Trần trào phúng nói: “Trên Kỉ Tích còn có anh, bọn họ không khỏi quá bên trọng bên khinh đi.”
Kỉ Hưởng Vân chống lại con ngươi cười cười của Tiêu Trần, kéo qua bạn gái bị bỏ quên một bên, đắc ý nói: “Đây là chỗ tốt của phong lưu a! Đàn cáo già này dám đem dê con đến miệng anh, không sợ tiền mất tật mang? Đến, đây là Thi Vận” Hưởng Vân giới thiệu cho Tiêu Trần trước, sau đó xoay người nói với nữ nhân xinh đẹp: “Đây là em trai anh, vị này là vợ của em trai!”
Không đợi Thi Vận hoàn hồn, Kỉ Tích sớm không kiên nhẫn lôi kéo Tiêu Trần vào phòng khách.
“Bọn họ là….”
Kỉ Hưởng Vân nhìn Thi Vận muốn nói lại thôi, ngạc nhiên nói: “Trong giới diễn viên, việc này không phải thực thông thường sao?”
Có thì có a, nhưng là không minh mục trương đảm như vậy. Thi Vận oán thầm, theo bản năng đuổi kịp cước bộ Kỉ Hưởng Vân. Đi ba bốn bước, mới cảm thấy phương hướng không đúng, vội hỏi: “Không phải nói đi hoa viên hít thở không khí sao? Như thế nào lại trở vào?”
Đối với câu hỏi của Thi Vận, Kỉ Hưởng Vân không biết trả lời như thế nào. Chân của hắn, đầu của hắn, tế bào cả người hắn, đều sai sử hắn đi phòng khách. Biết rõ sẽ lại xông vào bầy sói, vẫn dừng không được cước bộ.
Vợ chồng Kỉ Vinh ngày thường sủng ái con trai út, ai có mắt cũng sẽ thấy. Nếu không, nhìn đến Kỉ Tích nắm tay Tiêu Trần vào cửa, không những không tức giận, ngược lại kêu người bên cạnh chừa ra chỗ ngồi. “Kỉ Tích, sao lại đến trễ như vậy?”
“Sáng nay, Tiêu Trần 5h rời giường nhào bột mì, đánh trứng, làm mứt táo, con bằm thịt heo, tách lòng đỏ trứng. 7h30 cùng nhau làm bánh trung thu, 9h bánh nướng xong ra lò. 11h30 chạy tới nơi. Ba mẹ nói muộn hay không? Kỉ Tích vừa nói, vừa buông túi nilon, cũng giúp Tiêu Trần dỡ ba lô xuống, cùng nhau ngồi xuống.
Khương Như nghe xong vừa cao hứng lại đau lòng, đối với Tiêu Trần càng có thêm vài phần coi trọng. Mọi người đều nói đứa nhỏ kết hôn sẽ quê nhà mẹ đẻ, mà đứa con chính mình lại càng hiếu thuận hơn!
Không tồi, đứa con có người quản có người thương. Lúc trước, bọn họ muốn ngăn cản Kỉ Tích cùng Tiêu Trần qua lại, may mắn không thành công. Xem đi, đứa con càng hiểu chuyện a. Kỉ Vinh vui mừng uống ngụm trà, cười tủm tỉm hỏi: “Ba đã đói bụng, bánh trung thu lấy ra đi. Nếm thử tay nghề của hai đứa như thế nào”
“Có cái gì ăn, như thế nào thiếu được con”, Kỉ Hưởng Vân bước vào phòng khách, rõ ràng ngồi đối diện, thân thủ nhanh nhẹn.
Tiêu Trần mở ra túi nilon, lấy ra ba gói giấy dầu.
Lai khách đến Kỉ gia đều lộ ra tươi cười miệt thị. Hiện giờ là niên đại gì rồi, loại bánh trung thu này còn lấy ra? Đáng tiếc, bọn họ không biết lai lịch Tiêu Trần, lại thấy người nhà họ Kỉ đối người này vẻ mặt ôn hòa, chỉ có thể đem chê cười giấu ở đáy lòng.
Khương Như cổ vũ tiếp nhận gói giấy dầu Tiêu Trần đưa cho bà, thuận miệng hỏi: “Có hương vị gì a?”
“Thịt tươi, mứt táo, lòng đỏ trứng, ba loại khẩu vị.”
Kỉ Tích lấy bánh trung thu bổ sung. “Bánh thịt tươi có dấu đỏ, mứt táo màu đậm nhất, còn lại là bánh lòng đỏ trứng”
“Ba ăn một cái”, Kỉ Vinh cầm lấy bánh trung thu thịt tươi cắn một ngụm, nháy mắt sắc mặt khẽ biến.
Xem, phải xấu mặt! Khách nhân chung quanh âm hiểm nhìn chăm chú vào Tiêu Trần, âm thầm cười lạnh. Bánh trung thu đơn sơ như vậy, sao có thể sánh loại cao cấp bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị. Muốn thừa dịp Rằm tháng tám đến xum xoe, quả nhiên ăn trộm gà còn mất nắm gạo —- xứng đáng! Nhưng, chuyển biến ngay sau đó, khiến cho bọn họ thất vọng đến cực điểm ——
“Lão Côn, lấy cho tôi hộp giữ tươi đến!”, Kỉ Vinh cầm bánh trung thu như cầm bảo bối, hô to về phía cửa.
“Lấy hai cái, cháu cũng muốn”, Kỉ Hưởng Vân ba ngụm giải quyết bánh trung thu, đầy cõi lòng hy vọng xem xét Tiêu Trần hỏi: “Tổng cộng mấy cái bánh trung thu a?”
“Lòng đỏ trứng với thịt tươi mỗi loại ba mươi, mứt táo hai mươi cái.”
Khương Như vung tay lên, đem bao giấy dầu mứt táo nắm trong tay, nuốt bánh trung thu trong miệng, vội vàng nói: “Mứt táo mẹ lấy hết.”
“Mẹ. Mẹ giỡn sao! Như thế nào cũng phải cho con hai cái đi?”
“Vợ à, ăn nhiều mứt táo như vậy cẩn thận béo phì.”
Khương Như trừng mắt nhìn hai cha con Kỉ Vinh, tiếp nhận hộp giữ tươi lão Côn quản gia đưa tới, liên tiếp để vào mười bánh mứt táo, cười nói: “Nể mặt mũi Tiêu Trần Kỉ Tích, cho các người mấy cái”, dứt lời, tiếp tục hướng thịt tươi, lòng đỏ trứng tiến công.
“Đại ca, anh không ăn?”, Kỉ Tích nhìn Kỉ Thi một bên thờ ơ.
Tiểu tử, anh còn không phải phiền chuyện của em. Cô em vợ cho hắn một cái nan đề, chỉ có thể giao cho vợ ứng phó. Kỉ Thi lắc đầu than khổ.
Kỉ Tích hiểu nguyên nhân Kỉ Thi than thở, một phen ôm qua đứa cháu Duyên Duyên nhỏ nhỏ mềm mềm, để vào trong lòng Tiêu Trần. Lấy ra một cái bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng, cùng Tiêu Trần đùa tiểu béo cầu.
“A nha ——“, Duyên Duyên giơ cánh tay ngắn nhỏ, ý đồ bắt lấy bánh Kỉ Tích giơ giơ.
Kỉ Tích nhìn nhìn Tiêu Trần, chuyển hướng Duyên Duyên dụ dỗ: “Đến, kêu thúc thúc mới cho con ăn.”
Duyên duyên ba tuổi, trời sinh tính tình ngại ngùng không thích gọi người. Lúc này, đôi mắt chó con đen tuyền nhìn về phía Kỉ Thi, cắn đầu ngón tay mập mạp, gọi cứu binh.
Chính ba còn đang phiền, con à, tự cầu phúc đi! Kỉ Thi không để ý tới Duyên Duyên cầu cứu, bản thân duỗi bàn tay to ra, cầm bánh nhân thịt tươi bắt đầu ăn. Vỏ giòn mịm, thịt thơm lừng mọng nước, khó trách ba mẹ ngươi tranh ta đoạt. Kỉ Hưởng Vân một người cô đơn đều đoạt mười cái, bọn họ một nhà ba người, hẳn là anh phải gấp đôi đi? Kỉ Thi không hổ là người làm ăn, có phúc lợi liền bật người hành động, giảo hoạt cười tung ra ma trảo.
“Ô ô…..”, tiểu Duyên Duyên thấy ba ba không để ý tới bé, lại xem tiểu thúc cố ý đùa giỡn, bánh thơm thơm một chốc nhảy sang tráii, một chốc hướng sang phải, nó không thể bắt đến. Ô oa —- thúc thúc xấu, ba ba xấu, bụng bé thật đói.
Tiêu Trần sợ nhất đứa nhỏ nháo, xem xem cái miệng nhỏ nhắn của Duyên Duyên mếu mếu, lúc này đoạt lấy bánh lòng đỏ trứng trong tay Kỉ Tích, đưa đến bên miệng Duyên Duyên.
A ô. Ăn ngon ngon a! Duyên Duyên chóp chép mặt mày hớn hở, mông nhỏ chuyển chuyển hướng mặt đến Tiêu Trần, bé nhớ kĩ thúc thúc tốt bụng này. “Ca ca”, Duyên Duyên cảm thấy Tiêu Trần không già, lại không xấu giống Nhị thúc, tiểu thúc, hảo cảm thăng nhiều, mềm mại kêu lên.
Tiếng gọi ướt át nhu nhu làm Tiêu Trần một trận sảng khoái, nhéo nhéo mông nhỏ Duyên Duyên, ở trên mặt bé hôn một cái.
Duyên Duyên cũng cổ vũ, không có không chừa mặt mũi lau hai má, như trước cười hì hì ở trong lòng Tiêu Trần ăn bánh trung thu.
Một đám khách quý bị bỏ lơ nhìn tiểu Duyên Duyên ngồi ăn, nghiến răng nghiến lợi, tâm can vô cùng đau đớn. Thật là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu trưởng thành a!
Bên này Duyên Duyên đắc ý, bên kia Kỉ Tích lại ghen tị. Đối với Kỉ Tích, hôn Tiêu Trần đều phải là mình hôn, a miêu a cẩu có đáng yêu cũng phải tránh sang một bên! Sao có thể cho phép thằng nhóc này thoải mái được hôn trần trần. Kỉ Tích nắm chặt lòng bàn tay, nói chính mình phải nhẫn nại. Trần Trần cùng hắn không có khả năng có đứa nhỏ, khó có dịp Trần Trần cùng Duyên Duyên chơi hợp ý như vậy, thật sự không nên phá hư tâm tình tốt của bọn họ.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn Kỉ Tích rầu rĩ không vui, kéo qua tiểu tử đang dỗi, đem Duyên Duyên đặt ở giữa bọn họ, lấy máy ảnh kĩ thuật số ném cho Kỉ Hưởng Vân. “Chụp một tấm dùm tụi em.”
Tiêu Trần đưa ra yêu cầu, Kỉ Hưởng Vân phi thường phối hợp bày ra tư thế chuyên nghiệp.
“A——!”, Nhạc Vi mới vừa bị Nhạc Nùng kéo đi khai đạo nửa ngày, vừa bước vào phòng khách lại nhìn thấy người mình thích, cùng nam nhân hôn môi. Đả kích thật lớn khiến nàng thất thanh hét chói tai, xông lên trước một phen đoạt lấy Duyên Duyên, mắng: “Các người có biết xấu hổ không! Đừng dạy hư tiểu hài tử!”
Người nhà họ Kỉ lập tức đanh mặt, Khương Như nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nhạc Nùng, đem em gái con đưa vào phòng nghỉ ngơi.”
Nhạc Nùng biết mẹ chồng là chừa cho mình mặt mũi, mới không đem Nhạc Vi đuổi ra khỏi nhà. Ngày đầu tiên cô vào Kỉ gia, liền hiểu được Kỉ Tích chính là bảo bối của Kỉ gia, cho dù cô có sinh con trai, cũng không thể dao động được địa vị của Kỉ Tích. Nhạc Vi nếu ôn tồn đối Kỉ Tích tỏ tình, nói không chừng Kỉ Tích thấy cô si tình nhiều năm, bố thí một chút ôn nhu. Hiện tại nháo như vậy, đừng nói cha chồng mẹ chồng hận chết Nhạc Vi, chỉ sợ chính mình cũng bị liên lụy.
“Em không đi!”, Nhạc Vi né tránh tay chị bức ép, quật cường nhìn chằm chằm Tiêu Trần, móng tay vô thức bấu vào cánh tay trắng nõn của Duyên Duyên.
“Oa……”, Duyên Duyên mếu miệng nhỏ khóc lớn.
Kỉ Tích thừa lúc Nhạc Vi không chú ý, cánh tay phải vươn ra đoạt lấy cháu. Duyên Duyên dùng ánh mắt ướt át nhìn Tiêu Trần, tự nhiên nhớ đến anh từng cho bé bánh, tay béo không khỏi giơ giơ tới Tiêu Trần.
“Không khóc, không khóc”, Tiêu Trần vỗ lưng Duyên Duyên, tiếp nhận giấy ăn Kỉ Tích đưa tới, thay đứa nhỏ lau mặt. Lại cầm bánh trung thu thịt tươi hống cho Duyên Duyên nín khóc mỉm cười.
Nhạc nùng nghĩ muốn tiếp nhận Duyên Duyên.
Tiểu Duyên Duyên hung hăng liếc Nhạc Nùng, ngoảnh mặt đi. Bé nhớ rõ mẹ cùng dì là cùng một phe, dì làm đau mình, cũng không thấy mẹ mắng dì. Mẹ là người xấu!
Nhạc Nùng không phải không muốn mắng a, cô không muốn mất mặt trước mặt nhiều thân thích như vậy. Đứa con không thông cảm cho cô, chồng lại không đến an ủi, cô mới muốn khóc nè!
Bên này giằng co không giảm, thân thích một bên xem kịch kiềm chế không được, một đám tiến lại hỏi.
“Tiểu Như a, cậu này là ai vậy a? Như thế nào cùng Kỉ Tích hôn môi?”
“Ai yo! Tôi nói tuổi trẻ cũng không thể ngoạn như vậy a!”
“Lão đệ, em cũng không quản nó!”
Kỉ Tích nhăn mày kiếm, lạnh lùng vỗ tay hai cái, hấp dẫn chú ý của mọi người xong, nâng Tiêu Trần dậy tuyên bố. “Tiêu Trần, ái thê yêu quý của tôi. Đầu năm nay đã đi Hà Lan đăng kí kết hôn.”
Trầm tĩnh một lát, tiếng chấp vấn nổi lên mãnh liệt.
“Tiểu Như, em như thế nào có thể nhìn đứa con chính mình đi trên con đường không có lối về này a?”
“Lão đệ, mau khuyên nhủ Kỉ Tích a!”
“Kỉ Tích, con không cần bị người khác lừa!”
“Đồng tính luyến ái là sa đọa, Kỉ Tích anh mau tỉnh lại đi!”
…….
Kỉ Tích một chưởng vỗ bàn gỗ lim, quát: “Tôi kết hôn, liên quan gì tới mấy người?”
“Kỉ Tích, con như thế nào không hiểu chuyện như vậy! Chúng ta là muốn tốt cho con.”
Thân thích liên can đều gật đầu.
“Tốt cái gì?”, Kỉ Tích cười lạnh tự hỏi tự đáp. “Cưới nữ nhân các người giới thiệu tốt, hay giúp các người tiến vào công ty Kỉ gia tốt?”
Mọi người chột dạ, lại giả bộ tức giận nói: “Kỉ Tích, con hiểu lầm quá sâu! Chúng ta không có ý tứ này.”
Kỉ Vinh, Khương Như sớm biết chính mình không có cách nào khuyên, rõ ràng phủi tay mặc kệ.
“Nếu không có ý tứ này, sẽ không nói nhiều. Các vị mời đi cho”, Kỉ Tích tiêu sái khoát tay, ý bảo mọi người quay về chỗ ngồi.
Này sao được a!
Cô hai của Kỉ Tích thấm thía nói: “Kỉ Tích, con bây giờ còn nhỏ. Chờ thêm vài năm nữa xem, liền hiểu đồng tính luyến ái chung quy là hại người.”
“Cháu thật muốn nghe xem, đồng tính luyến ái hại người nào?”, Tiêu Trần lúc có lúc không vỗ vỗ Duyên Duyên buồn ngủ, ngóng nhìn nữ nhân vừa nhìn đã biết chanh chua cười hỏi.
Đồng tính luyến ái chết tiệt! Cô hai hèn mọn liếc mắt Tiêu Trần nói: “Thứ nhất chính là hại đến chính mình. Bất hiếu có ba, không con lớn nhất, ba mẹ cậu còn muốn ôm cháu nội.”
Tầm mắt Kỉ Tích dừng trên mặt mấy nữ nhân trẻ tuổi, một đám đảo qua, mỉm cười nói: “Nói thực ra, con không thích con nít. Nếu cùng nữ nhân kết hôn, con lập tức mời cô ta thắt buồng trứng, miễn cho tiểu hài tử khóc sướt mướt, không được an bình. Lại nói, ba mẹ sớm có cháu nội, Duyên Duyên không phải sao?”
Trời ạ! Kết hôn phải thắt buồng trứng? Nữ nhân nào chịu làm a? Trong lòng mọi người nói thầm. Tình huống hiện tại, theo như bọn họ thấy, giống như một tòa lâu đài bằng vàng bên kia sông, trong lòng sông có cả bầy cá mập, chính mình chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Ngạn ngữ nói, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Cô hai ngã xuống, lập tức có đại bá (bác trai trưởng) động thân ra trận. “Kỉ Tích, con không cần cái nhìn của người khác. Như cũng phải băn khoăn cảm thụ của ba mẹ con đúng không?”
“Không cần lo lắng cho tụi em, con dâu Tiêu Trần này tụi em công nhận a. Giống như có thêm một đứa con hiếu thuận.” Không đợi Kỉ Tích phản kích, vợ chồng Kỉ Vinh lập tức tỏ rõ lập trường.
>__
“Kỉ Tích, ba em nói phải đợi lên đại học mới có thể nói chuyện yêu đương, năm nay em rốt cục mười tám tuổi. Anh có biết không? Em thích anh sáu năm. Anh vì cái gì không thể cho em một cơ hội?”, Nhạc Vị ai oán nhìn Kỉ Tích khẩn cầu.
Cảm tình đâu quan trọng thứ tự trước sau. Mọi người đều hiểu được đạo lý này, cũng không có người phản bác, bọn họ hy vọng Nhạc Vi tham dự vào, xuất hiện một đường sinh cơ.
Tiêu Trần đem Duyên Duyên ngủ say để vào trong lòng ngực Kỉ Thi, thuận tay vỗ vỗ mu bàn tay Kỉ Tích, mở ra ba lô bên người, lấy ra một cái váy len màu xanh đưa cho Khương Như.
Khương Như tràn đầy vui mừng tiếp nhận áo len, vừa mở ra, là một chiếc váy dài chui đầu. Áo cao cổ, bên hông có đường thêu ngang hai tấc làm đai lưng. Bên trái phía dưới váy, đan một cây tường vi tiên diễm, giống như một vòng cung, bên ngực phải đính kim tuyến. Cả bộ váy kiểu dáng hào phóng, màu sắc cao quý, tay nghề tinh tế, Khương Như cao hứng đến mức cười toe toét.
Kỉ Tích không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi xách bằng len cùng mũ nhung, nhét vào trong lòng Khương Như. “Đây là lễ vật Rằm tháng tám, Tiêu Trần vì phối hợp với túi và mũ con mua, làm cái áo len này. Mẹ, mẹ đi thử một chút đi.”
Tiêu Trần lại đưa tay vào ba lô, giống như ảo thuật biến ra một cái áo cộc tay bằng len nhỏ nhắn. Trên phần vai màu lam nhạt, có hai cái nút lông xù, trước bụng là túi tiền nhỏ, còn đan một con chó hoạt hình vô cùng dễ thương. “Cho Duyên Duyên.”
Nhạc Nùng muốn nhận lấy, Nhạc Vi lại một phen giữ chặt cánh tay chị mình.
Kỉ Thi thấy vợ không làm gì được, nhận lấy cảm ơn nói: “Tiêu Trần, đan thật đẹp. Duyên Duyên khẳng định rất thích.”
“Trần Trần biết ba mẹ thích uống trà, nên mua lá trà đây.”, Kỉ Tích giống như hiến vật quý lấy ra hai túi nilon, bày ra năm gói trà.
“Thiệt nhiều a!”, Kỉ Vinh kinh ngạc nói.
“Là trà nông gia, có trà xuân, trà thu, trà Ô Long, trà lài, trà trần*. Ba mẹ mười hai cân, vợ chồng đại ca năm cân, anh hai năm cân.”
Kỉ Tích đối với ánh mắt trào phúng trắng trợn của mọi người, ngoắc gọi lão Côn. Đem trà thu giao cho ông, phân phó nói: “Phao năm chén trà.”
Một lát sau, nữ giúp việc bưng nước trà đi vào phòng khách, một cỗ hương trà thoang thoảng lan tràn.
“Thơm quá a!”, Kỉ Vinh thật cẩn thận nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Lập tức hí mắt thở dài nói: “Trà ngon! Thật sự là trà ngon! Mùi hương thuần khiết, vào miệng hơi chát, khi nuốt xuống lại chuyển ngọt, dư vị tràn đầy nga. Hiếm có, hiếm có!”
Kỉ Thi gật đầu nói: “Quả thật rất ngon, so với hồng trà cực phẩm uống ngon hơn. Tiêu Trần, cám ơn a! Mua ở đâu vậy?”
Mọi người bị lãng quên vãnh tai nghe.
Tiêu Trần nắm tay Kỉ Tích cười nói: “Cuối tuần trước, khi cùng Kỉ Tích du lịch mua về.”
Kỉ Hưởng Vân vui vẻ lấy phần của chính mình, hướng Tiêu Trần cười nói: “Anh đi du lịch chưa bao giờ mua đồ này nọ về, mẹ nói ở S thị cái gì không có? Hiện tại xem ra, thật đúng là bỏ lỡ thứ tốt. Tiêu Trần, về sau đi ra ngoài nhớ mang anh theo cùng.”
“Bất quá chỉ là một chút lá trà”, Nhạc Vi không phục nói.
Em gái, em sao còn không hiểu a! Nhạc Nùng thật sự là giận không có chỗ phát. “Cái gì gọi là bất quá là một chút lá trà? Đây là tâm ý! Lúc em đi du lịch, có nghĩ tới mua đồ về hiếu kính ba mẹ? Em sẽ nấu đồ ăn sao? Em sẽ đan áo len sao? Em mọi thứ đều không hơn người khác, lấy cái gì cùng người ta tranh?”
“Em có tiền, em có thể mua!”, Nhạc Vi phản bác.
Nhạc Nùng cười khổ. “Kỉ gia không thiếu tiền. Mà tối trọng yếu là, Kỉ Tích đã kết hôn.”
Nhạc Vi chưa từ bỏ ý định nói: “Hôn nhân đồng thính luyến ái, xã hội không công nhận!”
“Cô còn không hiểu sao? Xã hội không công nhận, chỉ cần Kỉ gia thừa nhận là được rồi”, Khương Như mặc váy đan khéo léo, đầu đội mũ nhung, tay cầm túi xách. Quả thật giống thiếu phụ trẻ tuổi, trong cử chỉ toát ra nét thành thục, đem một đám trung niên bốn năm mươi tuổi sợ ngây người.
Khương Như mở lời, đem tia hi vọng cuối cùng của Nhạc Vi đánh nát, cô ngã vào sofa không cam lòng nói: “Vì cái gì? Các người vì cái gì thừa nhận quan hệ của bọn họ? Chẳng lẽ các người không sợ người đời nhạo báng sao?”
Ngày xưa, đứa nhỏ này đối chính mình cung kính, không nghĩ tới một khi phạm vào tâm ý của nó, lại càn quấy như vậy. Cô gái như vậy đừng nói không thích hợp Kỉ Tích, mà là nam nhân ôn nhu đều không chịu nổi. Khương Như liếc mắt Nhạc Nùng, ý bảo cô đem em gái đi.
Vợ chồng Nhạc Nùng dùng sức chín trâu hai hổ đem Nhạc Vi lôi đi. Kỉ Vinh lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng dậy khỏi sofa đem Khương Như ôm vào trong lòng, hôn một cái nói: “Vợ à, em hôm nay thật sự là trẻ ra mười tuổi a! Rất đẹp!”
“Còn không phải nhờ Tiêu Trần, Kỉ Tích tặng đồ tốt”, Khương Như vừa lòng vuốt hai má cười nói.
Kỉ Tích đúng dậy đề nghị. “Mẹ, mặc đẹp như vậy không bằng ra ngoài dạo một chút đi?”
“Được!”, Khương Như đáp. Thích chưng diện là thiên tính của phụ nữ, tự nhiên muốn cho càng nhiều người nhìn đến bộ dáng đẹp đẽ của mình.
Kỉ Hưởng Vân chủ động ra gara lấy xe.
Chờ Kỉ Vinh, Khương Như ra khỏi phòng khách, Kỉ Tích nhìn quanh khách nhân nói: “Mời chư vị tùy ý, có việc tìm đại ca tôi. Tôi hy vọng lúc trở về, có thể nghe được các vị chúc phúc”, dứt lời kéo Tiêu Trần ra khỏi đại sảnh.
Phòng khách yên lặng một lát, lập tức vang lên tiếng líu ríu nói chuyện.
Đơn giản là —–
“Nhân Nhân, con vừa rồi vì cái gì không nói lời nào? Như vậy Kỉ Tích làm sao chú ý tới con?”
“Văn Văn, con mới vừa rồi ngốc a? Ngày thường không phải nói rất hay sao? Sao không nói vài câu bắt chẹt Tiêu Trần kia a!”
Nhóm cô gái nhìn trưởng bối trước mặt ngoan cố, còn chưa thấy rõ sự thật, cười khổ giải thích. “Khi y lấy ra bánh trung thu, con biết con kém y dụng tâm. Y ôm tiểu hài tử dỗ dành, con sáng tỏ con kém y ôn nhu. Y lấy ra váy đan, con biết con kém y ngoan hiền. Y đem lá trà ra, con hiểu con kém y tri kỉ. Huống chi, người nhà họ Kỉ ai không hướng về y? Y không nói gì thị uy, người thông minh sẽ không đi tranh. Tiêu Trần này không đơn giản a, cần gì để một người không thích mình, cùng y đối địch?”
Chẳng lẽ chính mình già rồi nhìn không thấy thế cục? Bọn họ không cam lòng a! Con rùa vàng tốt như vậy…. Đúng rồi, phía trên không phải còn có bốn lão nhân sao? Chỉ cần bọn họ không đồng ý, chính mình nói không chừng có thể tranh một chút!
Đáng thương, mấy người chìm đắm trong quyền lợi không hiểu được, Kỉ lão Khương lão xa tận chân trời sớm bị Tiêu Trần dùng bánh trung thu, lá trà, con cua thu phục. Để họ biết được, không chừng thương tâm lắm a!