Việc Lục Nhẫn Đông đi công tác thực ra không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của Tô Đàm. Vài năm trở lại đây, cô đều sống như vậy, huống chi trong nhà còn có Khoai Tây vừa bám người vừa nghe lời.
Khoai Tây khá kén ăn, nó thích ăn thịt bò và xương to nên trước khi đi Lục Nhẫn Đông đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho nó, Tô Đàm chỉ cần lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng là có thể cho Khoai Tây ăn được rồi. Bằng không thì cô sẽ lo lắng không biết trình độ nấu nướng của mình có bị nó chê không nữa.
Đầu bếp trong nhà đi rồi, tiêu chuẩn ẩm thực của Tô Đàm cũng bắt đầu hạ xuống. Dù sao trong nhà chỉ có một mình cô, chẳng muốn bày vẽ nấu nướng cho phức tạp, cô quyết định đi siêu thị bên cạnh mua Lão Kiền Mụ (1) để ăn cơm trộn hoặc ăn mì.
(1) Lão Kiền Mụ: Tên một loại tương ớt của Trung Quốc.
Tô Đàm ăn mì của mình, nhìn Khoai Tây ăn thịt bò với cà rốt, trứng gà, cô với tay dí lên đầu nó một cái: “Sao chị thấy đồ ăn của em còn ngon hơn của chị nhỉ?”
Khóe miệng Khoai Tây còn dính một ít thịt bò, vui vẻ gâu gâu vài tiếng, cọ đầu vào lòng bàn tay Tô Đàm.
Ăn được một nửa thì tiếng chuông cửa reo lên, lúc đầu Tô Đàm còn tưởng đó là tiếng chuông của nhà hàng xóm. Nhưng khi cô nhìn từ mắt mèo ra ngoài thì thấy một gương mặt cực kỳ xa lạ.
Đứng ngoài cửa là một cô gái trẻ có khuôn mặt xinh đẹp, cô ta mặc bộ váy lụa màu trắng, trên mặt thấp thoáng nụ cười, khí chất tao nhã, thuộc loại người đi trên đường sẽ có nhiều người quay đầu lại nhìn cô ta.
Tô Đàm không mở cửa ngay, cô đứng bên trong hỏi dò ra ngoài: “Xin lỗi, cô tìm ai?”
Cô gái nghe tiếng Tô Đàm, vẻ mặt cứng lại một lát rồi lên tiếng: “Tôi tìm Lục Nhẫn Đông.”
Tô Đàm trả lời: “Thật không may, anh ấy đi công tác rồi.”
Nụ cười trên gương mặt cô gái dường như không thể tiếp tục được nữa, cô ta nhíu mày, giọng nói hùng hổ như muốn đe dọa: “Cô là ai, sao lại xuất hiện trong nhà anh ấy?”
Tô Đàm: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”
Nghe xong hai chữ bạn gái, cô gái hoàn toàn không cười nổi nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt mèo trên cửa, chậm rãi hỏi: “Bạn gái? Lục Nhẫn Đông có bạn gái lúc nào?”
Tô Đàm: “Vừa mới thôi.”
Cô gái thở dài nhẹ nhõm: “Tên tôi là Tào Khê, là một người bạn của Lục Nhẫn Đông, tôi sống gần đây.”
Tô Đàm nghe vậy thì trong lòng thấy hơi buồn cười, từ những lời nói và hành động của cô gái, cô có thể đoán được quan hệ giữa cô ta và Lục Nhẫn Đông. Có lẽ cô gái này có cảm tình với Lục Nhẫn Đông, nếu không vì sao nghe chữ “bạn gái” lại có phản ứng mạnh đến vậy.
Tô Đàm nghĩ đến đây thì chậm rãi mở cửa.
Tào Khê nhìn thấy Tô Đàm phía sau cửa, ánh mắt đầy thù địch.
Tô Đàm cúi đầu nhìn bản thân mình, lập tức hiểu được vì sao Tào Khê lại có biểu cảm như vậy. Để thuận tiện, cô hay dùng áo T-shirt của Lục Nhẫn Đông mặc ở nhà, người Lục Nhẫn Đông lại cao nên áo cô mặc hầu như che khuất quần đùi cô mặc bên trong. Nhìn cách mặc đồ có vẻ rất mờ ám, lại để người thầm mến Lục Nhẫn Đông nhìn thấy, sắc mặt tốt mới là lạ.
Tào Khê cố cười hỏi: “Một mình cô ở đây à, không sợ sao?”
Tô Đàm: “Không sợ, có Khoai Tây ở cùng tôi mà.”
Khoai Tây ở trong phòng nghe Tô Đàm gọi tên nó thì liền chạy ra ngoài.
Dường như Tào Khê hơi sợ chó, thấy Khoai Tây thì lùi về sau vài bước, cô ta hỏi: “Khi nào Lục Nhẫn Đông về?”
Tô Đàm: “Tôi không biết, anh ấy không nói thời gian cụ thể, có lẽ chờ đến khi vụ án kết thúc mới về được.”
Tào Khê: “À, tôi biết rồi.” Cô ta gật đầu chào Tô Đàm một cái rồi nói: “Vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Tô Đàm cũng vẫy tay chào lại cô gái.
Đến tối, Tô Đàm kể chuyện này cho Lục Nhẫn Đông nghe, bên kia điện thoại Lục Nhẫn Đông im lặng một lát mới cất tiếng: “Cô ta là em gái của Tào Tử Húc, tính cách khá cố chấp, nếu sau này cô ta có liên lạc với em thì em cũng đừng để ý đến.”
Tô Đàm nói: “Vâng.” Cô không hỏi anh giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.
Lục Nhẫn Đông lại tỏ ra uất ức: “Em không tò mò chuyện gì xảy ra sao? Em không thèm để ý đến anh chút nào…”
Tô Đàm dở khóc dở cười, nhanh chóng hỏi: “Được, được, được. Anh nói mau, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Lục Nhẫn Đông: “Cô ấy thích anh! Anh không thích cô ấy! Nhưng cô ấy cứ bám lấy anh!”
Tô Đàm hỏi: "Hết rồi?”
Lục Nhẫn Đông: “Hết rồi.”
Tô Đàm vốn muốn nói rằng chuyện này có gì to tát đâu, nhưng xét thấy Điều Hóa kiêu ngạo nhà cô sẽ buồn bực cho nên vẫn an ủi hồi lâu.
Lục Nhẫn Đông cảm thấy hài lòng, dặn dò Tô Đàm đừng để ý đến Tào Khê rồi mới yên lòng cúp điện thoại.
Tô Đàm thật sự không để chuyện này trong lòng, kết quả là cô gặp lại Tào Khê vào ngày hôm sau, WeChat của cô nhận được lời mời kết bạn của cô ta.
Việc này, nếu là người bình thường sẽ không vượt qua được tò mò mà nhanh chóng nhấn đồng ý. Nhưng Tô Đàm thờ ơ lãnh đạm với sự hiếu kỳ, lại đặc biệt ngại phiền toái nên cô thấy lời mời kết bạn cũng không từ chối mà yên lặng không thèm chú ý đến.
Nào ngờ Tào Khê không chịu bỏ cuộc, liên tiếp gửi mấy lời mời kết bạn, cuối cùng còn kèm thêm một câu: Cô không muốn biết quá khứ của anh ấy sao?
Tô Đàm nghĩ thầm, cô gái này quả nhiên vô cùng cố chấp, lần này cô cương quyết lựa chọn từ chối, còn xấu xa bỏ lại một câu: Không biết có lẽ thích hợp hơn, cô biết rõ quá khứ của anh ấy còn thích anh ấy đến như vậy, tôi sợ nếu biết rõ rồi sau này không rời xa anh ấy được nữa.
Cô nhắn xong, Tào Khê ở đầu bên kia im lặng một thời gian dài, có lẽ bị đánh bại bởi logic của Tô Đàm. Nhưng đúng như Lục Nhẫn Đông nói, cô ta là một người cố chấp. Vì vậy trước khi tan làm, Tô Đàm nhận được một email có vài bức ảnh chụp của Lục Nhẫn Đông.
Ban đầu, Tô Đàm nghĩ rằng quá khứ bí ẩn của Lục Nhẫn Đông trong miệng Tào Khê chính là lịch sử đen tối của anh như cắn thuốc các thứ… Không ngờ chỉ là hình Lục Nhẫn Đông nắm tay các cô gái khác nhau mà thôi. Một tấm trong số đó cô còn nhận ra là bạn gái trước của Lục Nhẫn Đông.
Tô Đàm xem ảnh một lúc, cảm thấy Lục Nhẫn Đông cũng có thời thanh xuân tươi đẹp như vậy.
Bên dưới email Tào Khê có viết dòng chữ: Anh ấy đã chia tay tất cả bọn họ, cô nghĩ rằng mình có thể kéo dài được bao lâu?
Sau khi xem xong, Tô Đàm xóa thư rồi trả lời Tào Khê một câu: Không sao, đến lúc đó tôi đã ngán thân thể của anh ấy rồi.
Tào Khê gửi tới vài dấu chấm hỏi thật lớn.
Tô Đàm thu dọn đồ đạc, vui vẻ tan tầm. Trước khi về nhà, cô còn ghé siêu thị mua xương lớn mà Khoai Tây thích nhất để làm món canh xương hầm.
Tào Khê không ngờ Tô Đàm có lối suy nghĩ kỳ lạ như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Sau khi tan tầm, Tô Đàm tự mình làm bữa tối, cô nằm co người trên ghế sofa, vừa hát khe khẽ vừa vuốt ve mặt Khoai Tây, cuộc sống mỹ mãn, không bị Tào Khê làm ảnh hưởng một chút nào.
Kết quả buổi tối Tô Đàm định đi ngủ thì Lục Nhẫn Đông gọi điện thoại tới, giọng điệu dở khóc dở cười, anh hỏi: “Đàm Đàm, em lại có thể nói đến mức khiến Tào Khê khóc luôn ư?”
Tô Đàm nằm trên giường ngáp: “Anh trách em à?”
Lục Nhẫn Đông: “Anh trách em? Bây giờ anh chỉ ước có thể quay về để hôn em thôi.”
Tô Đàm dụi mắt: “Cô ấy có chuyện gì vậy anh?”
Lục Nhẫn Đông: “Không sao cả, chỉ là cô ta kể lể khóc lóc với anh rằng em vô tình vô nghĩa thế nào, chủ yếu là em không yêu anh.”
Tô Đàm ngẩn người, cô sững sờ: “Còn có thể tố cáo như vậy sao?”
Lục Nhẫn Đông: “Anh chưa kịp nghe xong thì có việc phải tắt máy, mau nói cho anh biết câu chuyện thế nào vậy?” Cô nàng Tào Khê này vô cùng khó đối phó, bởi vì cô ta mà Lục Nhẫn Đông phải chuyển nhà mấy lần, kết quả cô ta đều có thể tìm ra. Anh cũng đã tìm cô ta nói chuyện, thậm chí còn nói chuyện này với Tào Tử Húc, mặc dù có hiệu quả nhưng vẫn không ngăn được cô ta lén chuồn mất dưới mắt Tào Tử Húc.
Tô Đàm không để ý chút nào, kể lại toàn bộ lại chuyện xảy ra hồi chiều cho anh.
Sau khi Lục Nhẫn Đông nghe xong thì cảm thán: “Thật tốt khi anh không phải ngồi làm việc như nhân viên văn phòng nặng 90kg.”
Tô Đàm trừng mắt: “Nặng 90kg? Vậy anh sẽ không có eo!”
Lục Nhẫn Đông mỉm cười: “Em yêu à, eo quan trọng đến vậy sao?”
Tô Đàm do dự nói: “Em không phải là người nông cạn như thế, eo là cái gì…”
Lục Nhẫn Đông: “Hả?”
Tô Đàm chỉ có thể nói: “Eo gì gì đó chắc chắn không quan trọng bằng anh rồi!”
Lục Nhẫn Đông cười to: “Được rồi, không đùa với em nữa, ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, ngủ ngon nhé.”
Tô Đàm ngoan ngoãn: “Anh ngủ ngon.” Cô cúp điện thoại, không đến năm phút liền ngủ thiếp đi.
Lục Nhẫn Đông còn phải thức cả đêm, anh xoa xoa khóe mắt, cúi đầu thở dài. Đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Thế nào? Bạn gái nhớ cậu sao?”
Lục Nhẫn Đông cười khổ đáp: “Cô ấy đâu thèm nhớ tôi, là tôi nhớ cô ấy mới đúng.”
Đồng nghiệp hỏi: “Ơ, mặt trời mọc ở đằng Tây à, cũng có ngày cậu quấn quít bạn gái sao?”
Lục Nhẫn Đông nhắm mắt lại, thực sự thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lục Nhẫn Đông mở mắt, ánh mắt khôi phục lại sự bình thản ban đầu, anh nói: “Tôi thật sự hơi sợ.”
Đồng nghiệp hỏi Lục Nhẫn Đông sợ cái gì, nhưng Lục Nhẫn Đông không trả lời câu hỏi của anh ta. Một Tô Đàm độc lập như vậy rất hấp dẫn, nhưng khi ở bên cạnh cô, trong lòng Lục Nhẫn Đông lại nảy sinh cảm giác lo được lo mất. Anh bắt đầu không phân biệt được, rốt cuộc Tô Đàm có yêu anh không hay chỉ chìm đắm trong cảm giác ấm áp mà anh mang đến.
Lục Nhẫn Đông muốn trở thành người yêu của Tô Đàm chứ không phải người thân.
Tô Đàm cũng không biết được suy nghĩ trong lòng Lục Nhẫn Đông, cô vẫn sống theo quy luật thường ngày của bản thân. Thực tập, đọc sách, dẫn Khoai Tây đi tản bộ, cuộc sống yên tĩnh và bình thản là điều mà Tô Đàm yêu thích.
Vào tháng tám, thời tiết nóng đến đáng sợ. Vì sợ Khoai Tây bị cảm nắng, Tô Đàm đưa Khoai Tây đến cửa hàng thú cưng mà Lục Nhẫn Đông thường tới để tỉa lại bộ lông dài.
Khoai Tây đổi sang quần áo mùa hè, Tô Đàm thì ngồi lì trong nhà. Ngoại trừ có việc quan trọng cần đi ra ngoài, nếu không cô cũng không muốn bước ra khỏi phòng một bước. Thời tiết năm nay nóng bất thường, trong thành phố thậm chí có vài người chết vì bị cảm nắng.
Ban đầu Lục Nhẫn Đông muốn Tô Đàm tạm dừng công việc thực tập nhưng Tô Đàm không đồng ý. Từ nhà đến công ty không xa, giờ làm việc của cô cũng không phải khoảng thời gian nóng nhất, tuy cô sợ nóng nhưng cũng không yếu ớt như Lục Nhẫn Đông nghĩ. Anh đã khuyên nhiều lần nhưng cô đều tỏ thái độ kiên quyết nên Lục Nhẫn Đông cũng chỉ có thể từ bỏ.
Hiện vụ án giết người anh đang theo có bước đột phá, đã khoanh vùng được kẻ tình nghi. Chỉ cần một ít thời gian thu thập chứng cứ, xác định mục tiêu cuối cùng thôi.
Sau đó anh có thể về nhà và ôm cô gái mà anh luôn nhớ nhung.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lục Nhẫn Đông tốt lên rất nhiều, thậm chí cả sự khó chịu do thời tiết nóng nực cũng biến mất.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Em yêu cơ thể của anh hay tâm hồn của anh?
Tô Đàm: Nếu là cơ thể thì được chạm vào eo không ạ?
Lục Nhẫn Đông: Không thể!
Tô Đàm: Em là người nông cạn như vậy sao? Chắc chắn là em yêu tâm hồn anh rồi!
Lục Nhẫn Đông tức giận ôm hôn Tô Đàm đến nỗi cô ngất luôn.