Đại khái là chăm sóc thân thể tốt, sinh bệnh là chuyện xa vời, vì vậy cho dù là trong khoảng thời gian khó khăn nhất cũng không bị cảm. Bây giờ lên đại học, tinh thần hơi buông lỏng lại trở nên yếu ớt hơn nhiều.
Mặt Tô Đàm đỏ bừng, trên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi, sắc môi vốn dĩ nhợt nhạt lại hơi đỏ hồng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhìn qua vô cùng dễ thương.
Đường Tiếu thấy dáng vẻ lúc này của Tô Đàm thì đau lòng thực sự, cô ấy ra hiệu thuốc mua thuốc về, sau lại lấy rượu bôi lên trán và lòng bàn tay cô để giảm nhiệt, miệng vẫn cẩn thận nói: "Nếu buổi chiều còn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện với tớ."
"Biết rồi mà." Tô Đàm không có sức, giọng nói cũng mềm mại.
Đường Tiếu chọc chọc hai má Tô Đàm: "Ôi chao, nhìn cậu như sắp bị nướng chín luôn rồi."
Nằm trên giường suốt nửa ngày mà cơn sốt vẫn không giảm. Vì sốt cao mà Tô Đàm trở nên mơ mơ màng màng, Đường Tiếu sờ độ nóng trên trán cô, nghĩ không thể lại để vậy nữa. Nếu tiếp tục như thế, cho dù đầu óc không cháy hỏng thì cũng viêm phổi mất.
Đường Tiếu thấy Tô Đàm đã mơ màng, cô ấy đang thương lượng với mấy cô bạn cùng phòng gọi một chiếc xe đến dưới tầng trực tiếp đưa Tô Đàm đi bệnh viện thì bỗng nghe được tiếng chuông điện thoại của Tô Đàm vang lên.
Đường Tiếu liếc nhìn điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình hiển thị cái tên Lục Nhẫn Đông, cô chỉ cảm thấy tên này nghe hơi quen nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nghe máy: "Alo."
"Alo?" Tiếng của Lục Nhẫn Đông từ bên kia truyền đến, trong giọng nói của anh khá nghi ngờ, dường như không rõ tại sao điện thoại của Tô Đàm nhưng lại có giọng nữ sinh khác, anh hỏi: "Xin hỏi Tô Đàm có ở đấy không?"
"Đàm Đàm đang bị sốt." Đường Tiếu trả lời: "Cậu ấy sốt đến nỗi mơ hồ rồi, tôi đang định đưa cậu ấy đi bệnh viện, có chuyện gì tối anh gọi lại sau nhé."
Lục Nhẫn Đông ngẩn người: "Bị sốt?!"
Anh khẩn trương: "Các cô còn ở phòng ngủ? Sốt đã bao lâu? Uống thuốc chưa? Bây giờ tôi lái xe đến."
Đường Tiếu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại không phải còn muốn gọi xe đưa Tô Đàm đi viện sao, đúng lúc có sẵn một người. Vì vậy đồng ý với Lục Nhẫn Đông rồi nói qua về tình trạng của Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông trả lời vài tiếng, sau đó cúp máy.
Đường Tiếu nghe tiếng '"tút tút", quay đầu nhìn khuôn mặt Tô Đàm ửng đỏ trên giường: "Cậu đó cậu đó, lén lút gặp gỡ người đàn ông khác sau lưng tớ từ bao giờ không biết nữa, hừ." Cô nàng lại nhân cơ hội véo má Tô Đàm vài cái. Da Tô Đàm vừa trắng vừa mềm, chỉ dùng mỹ phẩm đơn giản, trước giờ luôn trở thành đối tượng mơ ước của các nữ sinh, nhưng mà tính tình Tô Đàm lạnh nhạt, không có nhiều người thân thiết. Toàn bộ trường học có khi cũng chỉ có Đường Tiếu mới dám xoa bóp mặt Tô Đàm.
Mười mấy phút sau, Lục Nhẫn Đông lái xe tới dưới tầng. Mấy cô gái từ từ đỡ Tô Đàm xuống.
Mọi người thấy Lục Nhẫn Đông chờ trước cửa, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên họ nhận ra người này là chuyên gia pháp chế hôm trước vừa giảng bài trong trường.
"Là anh." Đường Tiếu kêu lên: "Bảo sao tôi thấy tên anh quen quen..."
Lục Nhẫn Đông mỉm cười: "Chào cô."
Anh tự nhiên đón lấy Tô Đàm từ tay các cô gái, sau đó trực tiếp bế ngang cô gái sắp mất đi ý thức này. Tuy rằng Tô Đàm không cao cũng không lùn, Lục Nhẫn Đông lại thấy cô quá nhẹ, có vẻ chỉ hơn 45kg, còn không bằng trọng lượng một túi cát.
Đường Tiếu: "Tôi không thể để một mình anh đưa Tô Đàm đi được, tôi cũng đi cùng."
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Cô ngồi sau đỡ cô ấy đi."
Đường Tiếu ngồi ghế sau, dìu Tô Đàm tựa vào đùi mình.
Lục Nhẫn Đông không muốn lãng phí thời gian nữa, sau khi ba người ổn định chỗ ngồi, anh lập tức lái xe ra khỏi trường, đến bệnh viện gần nhất.
Trên xe, Đường Tiếu tò mò thực sự, không nhịn được hỏi: "Anh Lục, anh và Đàm Đàm quen nhau ở buổi tọa đàm lần trước sao?"
Lục Nhẫn Đông lắc đầu: "Không phải, tôi và cô ấy quen nhau từ rất lâu rồi."
Đường Tiếu không nghĩ tới chuyện này, cô ấy kinh ngạc: "Ồ? Rất lâu rồi? Vậy tại sao ở buổi tọa đàm đó Đàm Đàm lại tỏ vẻ mới gặp anh lần đầu nhỉ?"
Lục Nhẫn Đông cười khổ: "Tôi cũng muốn biết đây."
Đường Tiếu không giống Tô Đàm, từ nhỏ đến lớn cô nàng đều đắm chìm trong tình yêu, chỉ riêng ở đại học cũng đã ba, bốn lần yêu đương, tính cách cũng rất hướng ngoại. Thái độ của Lục Nhẫn Đông dành cho Tô Đàm, chỉ nhìn là cô ấy đã hiểu rõ. Hiển nhiên là Lục Nhẫn Đông có ý, còn Tô Đàm lại vô tình.
Đường Tiếu càng hứng thú với hai người, còn muốn hỏi vài chuyện, đáng tiếc đã đến bệnh viện, Lục Nhẫn Đông trực tiếp bế Tô Đàm đi khám, Đường Tiếu chạy theo sau.
Sốt cao gần 39 độ, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể xong liền truyền dịch hạ sốt rồi trách: "Cậu là người nhà à? Còn biết đến bệnh viện hả? Không tới kịp thì người cũng bị nướng chín luôn rồi."
Lục Nhẫn Đông cười khổ đáp: "Xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."
Bác sĩ thấy Lục Nhẫn Đông có thái độ tốt nên cũng dịu giọng lại: "Đợi hạ sốt rồi đi kiểm tra toàn diện xem các chỗ khác có vấn đề gì không."
Lục Nhẫn Đông gật đầu đồng ý.
Truyền xong một bình dịch, nhiệt độ trên mặt Tô Đàm cuối cùng cũng giảm xuống. Vì chuyện này mà Đường Tiếu còn chưa ăn sáng, cô ấy nói sẽ đi mua bánh mì sữa, hỏi Lục Nhẫn Đông có muốn ăn không.
Lục Nhẫn Đông từ chối nhưng vẫn nhờ Đường Tiếu mua cho Tô Đàm chút đồ lót dạ.
Trước khi đi Đường Tiếu liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh đừng thừa dịp tôi đi mà làm gì đó với Đàm Đàm nhé."
Vẻ mặt Lục Nhẫn Đông rất ngay thẳng: "Tôi là loại người như vậy sao?"
Đường Tiếu suy nghĩ rồi đáp: "Cũng đúng, biết pháp luật mà còn cố tình phạm vào, xử tội tương đối nặng."
Lục Nhẫn Đông nhìn Đường Tiếu, bỗng nhiên cảm thấy mình nên để cô gái này và Lục Nghiên Kiều gặp nhau một lần, nói không chừng hai người có rất nhiều đề tài chung mà tám chuyện.
Đường Tiếu đi mua đồ ăn sáng, Tô Đàm mơ mơ màng màng nằm trên giường.
Lục Nhẫn Đông rất ít khi nhìn thấy biểu cảm này của cô, cô gái này tuy tính cách dịu dàng nhưng trong nội tâm luôn khá lạnh lẽo. Giống như nước đông thành tuyết, mềm mại nhưng lại lạnh như băng.
Lục Nhẫn Đông nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai nhìn sang bên này, anh hít một hơi thật sâu, cảm giác mình như thí sinh trong phòng thi đang muốn gian lận. Sau đó, Lục Nhẫn Đông từ từ vươn tay ra, khẽ véo nhẹ lên khuôn mặt hồng hào của Tô Đàm. Véo một chút, lại bóp một chút, động tác của anh rất nhẹ, như thể đang sờ một con vật nhỏ mềm mại. Anh bóp xong lập tức thu tay về, ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp. Nhưng sự hưng phấn trong ánh mắt lại khiến tâm trạng của anh bại lộ. Chao ôi! Mềm quá đi mất, mềm y như trong tưởng tượng của anh vậy, đáng yêu chết mất.
Từ khi thấy Tô Đàm anh đã muốn làm như vậy, nhưng ngại vì Đường Tiếu ở đây nên đành nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Đường Tiếu cầm bánh mì về thì thấy Lục Nhẫn Đông mỉm cười, cô nàng nghi ngờ hỏi: "Này, anh không làm gì với Đàm Đàm đấy chứ?"
Lục Nhẫn Đông lạnh lùng: "Xin đừng nghi ngờ lung tung được chứ? Tôi vẫn luôn ngồi ở đây, ngoài cửa còn có bác sĩ và bệnh nhân đi qua, có thể làm gì được đây?"
Cũng đúng, do cô quá nhạy cảm, Đường Tiếu hơi xấu hổ: "Xin lỗi, cũng vì Đàm Đàm hơi mềm yếu, tôi sợ cô ấy bị bắt nạt."
Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt gật đầu.
Đường Tiếu thả bánh mì xuống, đi vào nhà vệ sinh. Chân trước cô ấy ra ngoài, chân sau Lục Nhẫn Đông đã lại véo mặt Tô Đàm, lẩm bẩm: "Một lần cuối cùng, lần sau không biết đến tận khi nào nữa..."
Nếu như Tô Đàm tỉnh, có khi sẽ chỉ vào mặt anh mà mắng anh ấu trĩ.
Đường Tiếu trở về ăn sáng, Tô Đàm cũng tỉnh, cô mở mắt, câu đầu tiên cô nói là: "Ừm... Mặt tớ đau quá...."
Đường Tiếu: "..."
Lục Nhẫn Đông: "...."
Ha người đều chột dạ, lúc ở phòng ngủ Đường Tiếu véo Tô Đàm rất nhiều lần, còn hôn một cái, tới bệnh viện, người bóp véo lại trở thành Lục Nhẫn Đông.
Cuối cùng vẫn là Đường Tiếu kiên trì mượn cớ trả lời: "À, có thể là lúc ở trên xe cậu không cẩn thận cọ lung tung, không đau đâu, thổi cho cậu một chút nhé, phù phù."
Lục Nhẫn Đông nghiêng đầu nhịn cười.
Có lẽ do sốt cao quá, giọng Tô Đàm còn khàn, người cũng không có sức lực, điềm đạm đáng yêu hơn lúc bình thường nhiều, cô hỏi: "Tớ, tớ đang ở đâu vậy?"
Lục Nhẫn Đông đáp: "Ở bệnh viện, đừng lộn xộn, đang truyền dịch đấy."
Tô Đàm à một tiếng, biểu cảm hơi ngơ ngác như một con thỏ ngốc nghếch vậy, một lúc lâu sau cô mới nói: "Sao anh cũng ở đây?"
Lục Nhẫn Đông trả lời: "Vừa lúc tôi gọi điện cho cô, nghe bạn cùng phòng nói cô bị sốt nên lái xe đưa cô tới bệnh viện."
Tô Đàm: "Ồ... Cảm ơn anh."
"Khách sáo rồi." Tô Đàm như thế này thật sự khiến người ta thương yêu, Lục Nhẫn Đông thực sự hận không thể ôm cô vào lòng mà mạnh mẽ nhào nặn. Mà hiển nhiên Đường Tiếu cũng muốn như vậy, bởi vì cô nàng đã không chút do dự làm như thế rồi, cô ấy ôm Tô Đàm và nói: "Ôi Đàm Đàm, sao cậu có thể đáng yêu như vậy..."
Lục Nhẫn Đông nhìn Đường Tiếu, bỗng nhiên phát hiện mình khá đố kị.
Sau khi Tô Đàm tỉnh, hai người hỏi cô có muốn ăn gì không, cô không muốn ăn uống, vô tình nói: "Không muốn ăn..."
"Ăn chút bánh kem được không? Nếu không muốn uống sữa thì tôi mua cháo cho cô nhé?" Lục Nhẫn Đông hỏi: "Hay có muốn ăn thứ gì khác không?"
Tô Đàm suy nghĩ một hồi mới nói: "Muốn ăn cá hầm ớt."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Đường Tiếu bất đắc dĩ: "Đàm Đàm, cậu không thể động đến hải sản, bọn tớ sẽ bị bác sĩ mắng."
Tô Đàm rúc nửa khuôn mặt vào trong chăn, để lộ đôi mắt đen ướt nhẹp, "Tớ không ăn cá."
Lục Nhẫn Đông không nhịn được, dịu dàng khen Tô Đàm một tiếng: "Ngoan lắm."
Tô Đàm lại lên tiếng: "Muốn ăn gà nấu ớt cơ."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Đường Tiếu dở khóc dở cười, dây dưa chuyện ăn uống của Tô Đàm một lúc lâu, mãi mới có thể khiến Tô Đàm đồng ý ăn cháo. Tô Đàm nói xong rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tâm trạng Đường Tiếu đầy phức tạp nhìn Tô Đàm: "Cảm giác cô ấy bị bệnh như biến thành một người khác..."
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Nhưng mà thế này cũng rất đáng yêu."
Đường Tiếu cực kỳ thấu hiểu, không thể không nói, cô ấy cũng muốn nhìn Tô Đàm nũng nịu, quả thật khiến trái tim người ta mềm nhũn.