Lục Nhẫn Đông nhìn về phía sau một cái, muốn cảnh cáo Lục Nghiên Kiều. Cổ Lục Nghiên Kiều như muốn rụt hết ra sau bả vai, nhưng miệng vẫn không chịu ngừng: “Để em phổ cập kiến thức cho chị, khi còn nhỏ, chú của em rất béo lại lùn, đặc biệt còn cực thích ăn uống…” Cô ấy vừa nói xong, còn thực sự rút điện thoại di động đưa cho Tô Đàm xem ảnh.
Tô Đàm cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trong điện thoại là một album ảnh. Mặc dù những bức ảnh này hơi cũ nhưng chúng vẫn khá nét, trên ảnh là một cậu bé béo mũm mĩm đang rất vui vẻ gặm khoai lang.
Lục Nghiên Kiều tiếp tục: “Chú ấy thích ăn nhất là khoai lang.”
Tô Đàm: “Khoai lang?”
Lục Nghiên Kiều gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì làm sao lại có tên là Điều Hóa chứ, đây là biệt danh của chú ấy đấy…” Cô ấy vừa nói chuyện vừa quan sát Lục Nhẫn Đông lái xe phía trước, xác định chú út sẽ không dừng xe lại ném cô ấy ra ngoài mới thấp giọng tiếp tục: “Vì có một lần bà nội cho chú ấy ăn sáng bằng mấy củ khoai lang, chú ấy ăn một củ, còn mấy củ còn lại…”
Tô Đàm thấy hứng thú nên hỏi: “Mấy củ còn lại thì sao?”
Lục Nghiên Kiều nghẹn cười: “Nhét vào trong đũng quần.”
Tô Đàm: “…” Cô cảm thấy nếu cười lúc này sẽ làm Lục Nhẫn Đông bối rối, nhưng cô thật sự không nhịn được, thế là cô bật cười ngắt quãng.
Lục Nhẫn Đông bất đắc dĩ: “Muốn cười thì cười đi, đừng kìm nén đến nổ phổi.”
Lục Nghiên Kiều cười ha ha.
Anh điềm nhiên nói: “Lục Nghiên Kiều, chú không cho cháu cười.”
Lục Nghiên Kiều: “…” Cô ấy không cam lòng đành phải ngừng cười, tiếp tục: “Sau đó chú út đi ngủ với mấy củ khoai lang trong đũng quần, thức dậy với một mớ khoai lang bị đè vụn dưới mông, sau lần đó, bà nội đã đặt biệt danh cho chú út như vậy.”
Tô Đàm không nhịn được: “Ha ha ha.”
Lục Nghiên Kiều cúi đầu: “Hồi nhỏ đáng yêu như vậy, ai ngờ bây giờ quá hung dữ.”
Lục Nhẫn Đông bấm còi, ra hiệu cho Lục Nghiên Kiều biết chừng mực.
Mặc dù Lục Nghiên Kiều còn muốn tiếp tục đào bới chuyện xưa của Lục Nhẫn Đông, nhưng thấy chú út đang trừng mắt nhìn mình thì chỉ có thể vì lợi ích sau này mà nói về những chuyện linh tinh khác.
Trong lúc nói chuyện với Lục Nghiên Kiều, Tô Đàm mới biết được nhà họ Lục thật sự là một đại gia đình vô cùng lớn, Tô Đàm là người ít bà con thân thích nên sau khi nghe Lục Nghiên Kiều phổ cập kiến thức thì cảm thấy vô cùng bối rối về những mối quan hệ này.
Chiếc xe lao ra khỏi trường học, đi một mạch chạy về hướng Nam, đến khu biệt thự vùng ngoại thành.
Tô Đàm nhìn thấy cảnh vật xunh quanh ngày càng hoang vắng, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn vậy?”
Lục Nghiên Kiều đáp: “Hôm nay chú út muốn tự nấu ăn ạ.”
Tô Đàm nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Đích thân anh Lục làm à?”
Lục Nghiên Kiều: “Đúng vậy, chị không nhìn ra sao?”
Thật sự rất khó nhận ra Lục Nhẫn Đông biết nấu nướng, thực tế, nếu nhìn vào điều kiện bản thân Lục Nhẫn Đông hoặc gia cảnh nhà anh, ngay cả khi anh không biết làm việc nhà, Tô Đàm cũng cảm thấy không có gì khó hiểu.
“Này nhé, chú út nhà em thật sự nấu nướng rất giỏi, chú ấy chỉ không thích nấu cho em thôi.” Lục Nghiên Kiều nói, “Hôm nay là nhờ vào phúc của chị đấy…”
Tô Đàm hơi xấu hổ: “Cảm ơn anh nhé.”
“Khách sáo rồi.” Lục Nhẫn Đông thản nhiên.
Sau khoảng nửa tiếng, Lục Nhẫn Đông đỗ xe vào trong gara.
Tô Đàm theo Lục Nhẫn Đông xuống xe, đi vào trong nhà.
Lục Nhẫn Đông mở cửa, động tác dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Tô Đàm, cô có sợ chó không?”
Tô Đàm không hiểu nói: “Không sợ.”
“Chó lớn cũng không sợ sao?” Lục Nhẫn Đông tiếp tục xác nhận.
Tô Đàm: “Không sợ, tôi rất thích động vật.” Cho dù là mèo hay chó, cô đều rất thích, nhưng tiếc là bản thân không có điều kiện để nuôi, chỉ có thể nhìn người khác nuôi mà thèm thuồng.
Lục Nhẫn Đông: “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, anh liền đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, Tô Đàm biết vì sao Lục Nhẫn Đông lại hỏi vấn đề này. Bởi vì cửa vừa mở, một con chó to lông vàng bổ nhào lên người Lục Nhẫn Đông.
Con chó lớn này được chăm sóc vô cùng tốt, bộ lông dày, ánh mắt trong suốt, dáng vẻ há mồm lè lưỡi quả thật giống như thiên sứ mỉm cười.
Lục Nhẫn Đông để con chó to liếm láp rồi giải thích với Tô Đàm: “Nó tên là Khoai Tây, được ba tuổi rồi.”
Lục Nghiên Kiều dường như không quá quan tâm đến chú chó, cô ấy thay giày rồi bước vào phòng khác, đứng từ xa nhìn.
Tô Đàm do dự: “Tôi có thể sờ nó không?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Đương nhiên rồi.”
Tô Đàm chậm rãi đưa tay ra chạm vào đầu chú chó rồi cảm thán: “Thật thoải mái.”
Khoai Tây dường như hiểu được lời của Tô Đàm, nó nhảy khỏi người Lục Nhẫn Đông, bắt đầu cọ đầu vào chân Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông: “Nó có thể hiểu được người khác đang khen ngợi nó, đặc biệt rất tự luyến.”
Lúc đầu Tô Đàm cũng hơi nghi ngờ, ai ngờ sau đó cô khen ngợi nó vài câu, Khoai Tây thật sự rất vui vẻ, khóe mắt híp cả lại, còn kêu ẳng ẳng hai tiếng.
"Tô Đàm, chị phải cẩn thận một chút.” Tiếng Lục Nghiên Kiều từ xa truyền tới, cô ấy la lên, “Con chó này rất gian xảo.”
Tô Đàm hỏi: “Gian xảo?”
Lục Nghiên Kiều khẳng định: “Đúng vậy đúng vậy.”
Cô ấy vừa nói xong lời này, Khoai Tây lập tức sủa gâu gâu về phía Lục Nghiên Kiều.
Lục Nhẫn Đông lườm Lục Nghiên Kiều: “Cháu nói xấu nó như vậy không sợ nó ghét à?”
Lục Nghiên Kiều lập tức im lặng, sau đó thay đổi sắc mặt, giả vờ cười: “Ái chà, Khoai Tây nhà chúng ta là đáng yêu nhất, Khoai Tây là con chó dễ thương nhất thế giới.”
Sau đó Tô Đàm nhìn thấy Khoai Tây trợn mắt nhìn Lục Nghiên Kiều. Cô tưởng mình nhìn nhầm, mặt Lục Nghiên Kiều như đưa đám: “Con chó xấu xa, chị mày khen mày mà mày trợn mắt nhìn kiểu gì thế hả?”
Lục Nhẫn Đông đi vào nhà, cởi áo khoác rồi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay thon dài, anh nói: “Hoặc là nói chuyện phiếm với Tô Đàm, hoặc là qua đây phụ chú làm việc vặt, tự mình chọn một cái.”
Lục Nhẫn Đông không để ý đến Lục Nghiên Kiều mà quay sang Tô Đàm: “Đồ chơi của Khoai Tây nằm trong góc, có đồ ăn vặt trong tủ, không biết chỗ nào thì để Lục Nghiên Kiều tìm cho, nó sợ chó, đừng quan tâm đến nó.”
Tô Đàm gật đầu, nhìn Lục Nhẫn Đông tự nhiên đeo tạp dề rồi đi vào phòng bếp.
Phải công nhận rằng Lục Nhẫn Đông mặc áo len màu nâu nhạt rồi đeo tạp dề rất khác biệt so với bình thường. Chiếc áo len bó sát khoe bờ vai rộng và vòng eo thon, hai chân dài, lưng lúc nào cũng thẳng đứng. Chiếc tạp dề trước mặt làm dịu đi khí chất sắc bén của anh, chỉ còn lại hương vị riêng rất độc đáo, sự tương phản như vậy quả thật làm cho trái tim các cô gái phải rung rinh. Ai mà không muốn một người bình thường lạnh lùng lại vì mình vào bếp nhúng tay nấu nướng chứ.
Lục Nghiên Kiều đang mê mẩn nhan sắc chú út của mình một lúc, quay đầu lại thì thấy Tô Đàm đang đắm chìm trong nhan sắc của con chó.
Khoai Tây thật sự rất thích Tô Đàm, ngồi xổm bên cạnh cô lè lưỡi, vẫy đuôi và nhe răng cười.
Khuôn mặt Tô Đàm đầy vui vẻ, cô vuốt vuốt đầu Khoai Tây, nụ cười trên mặt có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Lục Nghiên Kiều thấy vậy thì mãnh liệt thở dài một hơi trong lòng, muốn vào bếp vỗ vai chú út của mình, nói cho chú ấy biết con đường dẫn tới thành công vẫn còn xa xôi lắm, sự quyến rũ của chú còn không bằng một con chó bị thiến.
Dĩ nhiên, Lục Nghiên Kiều chỉ dám nghĩ điều này trong đầu, nếu cô ấy thật sự nói ra, chắc chắn Lục Nhẫn Đông sẽ ném cô ấy qua cửa sổ mất.
Lục Nghiên Kiều lên tiếng: “Chị Đàm Đàm, trong tủ bên cạnh có bát thịt khô, chị có thể cho nó ăn.”
Tô Đàm mở tủ, cầm miếng thịt khô vui vẻ đút cho Khoai Tây ăn hết.
Khoai Tây ăn hết thịt khô, hoàn toàn yêu thích chị gái xinh đẹp trước mặt, lật mình một cái lộ bụng, sau đó lại gần liếm ngón tay cô.
Tô Đàm sờ lên cái bụng mềm mại, ấm áp núc ních của Khoai Tây, cô cảm thán: “Đáng yêu quá đi mất…”
Lục Nghiên Kiều ngồi đằng xa nói với lại: “Nó như vậy chị mà cũng thấy dễ thương sao ạ?”
Tô Đàm gật đầu.
Lục Nghiên Kiều hỏi: “Có dễ thương hơn em không?”
Tô Đàm nheo mắt: “Em đáng yêu hơn.”
Lục Nghiên Kiều lại hỏi: “Vậy có dễ thương hơn chú út của em không?”
Tô Đàm nghe xong thì im lặng.
Từ sự im lặng này, Lục Nghiên Kiều biết được đáp án, thở dài một tiếng: “Ôi chao, thực ra em cũng rất thích Khoai Tây.”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Lục Nhẫn Đông từ phía sau vang lên: “Có phải vậy không? Hay là hai người bảo Khoai Tây làm cơm tối đi?”
Lục Nghiên Kiều: “…”
Tô Đàm: “…”
Bị bắt tại trận, hai người nhanh chóng sửa chữa sai lầm, Lục Nghiên Kiều: “Chú à, chú mới là người đáng yêu nhất thế giới, nếu cháu nói điêu thì cháu làm chó.”
Vẻ mặt Tô Đàm rất vô tội, giống như người vừa khen chú chó đáng yêu hơn Lục Nhẫn Đông không phải là mình: “Tôi cũng thấy anh Lục rất đáng yêu.”
Trong tay Lục Nhẫn Đông còn cầm cái thìa, cười khẩy: “Tốt nhất là như vậy.”
Lục Nghiên Kiều và Tô Đàm đều thể hiện vẻ ngoan ngoãn, nhìn Lục Nhẫn Đông đi vào bếp lần nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Đàm: Lầu sau, tôi sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng Lục Nhẫn Đông nữa.