Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất

Chương 6: 6 Tiết Phụ Đạo Cầu Tiến Bộ Sau Giờ Học


Nói xong, Giang Tử Phong ngồi xuống cạnh Lâm Nhiên rồi cầm lấy tờ giấy trắng và bút mực nước trên bàn bắt đầu ra đề.
Lâm Nhiên nhân cơ hội nhìn chữ viết của cậu, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, vừa gọn gàng ngay ngắn lại phóng khoáng, rất có phong thái, không giống chữ viết của cô, xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò, nhìn kiểu gì cũng thấy không rộng rãi, quả thực là rất xấu.
Lâm Nhiên nhìn ngón tay rắn rỏi của Giang Tử Phong đang viết đề bài trên giấy trắng, sườn mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc đẹp trai, nghĩ đến chuyện cậu nói về nhà chỉ xem bóng rổ, cô càng cảm thấy đúng là mạch não của số ít người có cấu tạo không giống nhau.
Lâm Nhiên không làm mấy bài tập kia vì cô không biết làm, nên mới lười biếng buông thả bản thân.

Mà Giang Tử Phong luôn tỏ ra rảnh rỗi lại vẫn có thể dễ dàng xử lý chuyện học tập, đúng thật là khiến cô hơi ghen ty.
"Xong rồi, bắt đầu làm đi."
Giang Tử Phong đưa tờ giấy cho Lâm Nhiên, nhân tiện lấy luôn quyển Đại số mà cô đang cầm, rút đống bút màu trên bàn ra đánh dấu vào những phần quan trọng trong sách, gặp công thức trọng điểm còn viết cả các bước giải ra bên cạnh.
Ống đựng bút của Lâm Nhiên có rất nhiều bút màu khác nhau, Giang Tử Phong cũng căn cứ vào mức độ quan trọng của kiến thức mà phân chia thành ký hiệu phù hợp.
Lâm Nhiên vừa nhận lấy tờ giấy thì lập tức sửng sốt, mãi đến khi nhận ra ánh mắt thúc giục của Giang Tử Phong, cô mới chậm rãi cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Nhìn đống bài tập này, vốn dĩ Lâm Nhiên còn tưởng sẽ khó lắm, vì cô hoàn toàn đọc không hiểu đề bài kiểm tra Đại số.
Ấy thế mà cô lại tự làm được một nửa chỗ câu hỏi này, nửa còn lại thì chịu chết không sao biết làm, có mấy câu hỏi nhìn khá quen mắt nhưng lại không biết giải làm sao, chỉ có thể viết chỏng chơ hai chữ "Bài giải" rồi bỏ trống.
Giang Tử Phong đánh dấu xong thì nhìn mấy câu hỏi mà Lâm Nhiên đã làm, cậu tiện tay dùng luôn cây bút mực đỏ để chữa bài, mấy câu cô làm được đều làm đúng cả, xác suất 50%, nên cậu cho 50 điểm.
"Cũng được, không đến mức dốt quá, vẫn còn chút căn bản, tuy là tương đối yếu kém." Giang Tử Phong đưa cho Lâm Nhiên quyển sách Đại số, chỉ vào trang đánh dấu đầu tiên, nói: "Cậu xem đi, tôi viết rồi đó, mực đỏ là phần đại cương học thuộc lòng, mực xanh là mấy cái lý thuyết dẫn chứng, mực đen là công thức để áp dụng.


Cậu học kỹ những chỗ này rồi chép riêng vào ba tờ giấy."
"Ừm." Lâm Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, lật sách Đại số ra nhìn, đúng là phần ghi chú đều xen kẽ ba màu này, ngay ngắn có thứ tự.
Giang Tử Phong rút một tờ giấy ra khỏi tủ, Lâm Nhiên vừa thoắng nhìn đã biết là phiếu điểm của mình, không ngờ mẹ lại đưa cho cậu ta.

Nghĩ đến điểm số thảm hại không nỡ nhìn của mình, cô thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng Giang Tử Phong vẫn bình thản mở ra như không, nhẹ giọng nói: "Tôi đã xem bảng điểm của cậu, bỏ qua 140 điểm môn Sinh Học đi, bởi chính tôi cũng không đạt được ngần này điểm..."
"Ha ha, không thể nào, mẹ tôi nói cậu học giỏi lắm mà." Lâm Nhiên cười ngắt lời.

Chỉ là cô dần dần im bặt truớc ánh mắt âm u của Giang Tử Phong, cô ho khan một tiếng, chìa tay tỏ ý bảo cậu tiếp tục.
Lúc này Giang Tử Phong mới nói tiếp: "Đại số 30 điểm, Tiếng Anh 50 điểm, tổ hợp tự nhiên 30 điểm, trong đó Lý Hoá Sinh mỗi môn 10 điểm, phân phối đều quá nhỉ.

Sau này tôi sẽ dạy kèm cho cậu vào mỗi tiết tự học buổi tối, đồng thời ra đề cho cậu làm.

Tôi sẽ cố gắng giúp cậu cải thiện lên được khoảng trên dưới 500 điểm.

Môn Đại số và tổ hợp tự nhiên của cậu có triển vọng khá lớn, trước tiên cứ bắt đầu từ hai môn này đi."
Lâm Nhiên gần như không tin nổi, cô tin điểm số của mình sẽ được cải thiện nếu được dạy kèm, nhưng mà một phát cao lên gấp đôi thì ai mà tưởng tượng cho nổi, vì vậy cô hơi nghi ngờ.
"Ở thì...!có thể cải thiện nhiều thế sao? Đến mấy bài tập trong sách giáo khoa tôi còn không biết làm nữa là.

500 điểm là điểm số chỉ học sinh giỏi mới đạt được, đần như tôi thì sao có thể chứ."
Giang Tử Phong mỉm cười, tự tin đáp: "Đúng là cậu rất đần, nhưng dưới sự hướng dẫn của tôi mà cậu không đạt được 500 điểm ư? Cậu đánh giá tôi thấp quá rồi đấy."
Dứt lời, Giang Tử Phong ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt nghiêm nghị, "Tốt nhất là cậu dẹp bỏ ngay thái độ học tập cẩu thả của mình đi, tôi không quan tâm trong giờ học cậu có nghe giảng hay không, nhưng cậu nhất định phải hoàn thành hết nhiệm vụ học tập mà tôi đưa ra, nếu không hoàn thành thì..."
Giang Tử Phong nói đến đây thì đột ngột dừng lại, chìa tay ra, chầm chậm nắm các đầu ngón tay lại rồi siết chặt thành nắm đấm.

Vẻ mặt Lâm Nhiên thoáng thay đổi, vì cô nghe rõ mồn một tiếng khớp xương răng rắc, hình như cậu biết võ.
Thấy cô đã hiểu ý tứ của mình, Giang Tử Phong nhẹ nhàng giải thích: "Quên không nói với cậu, tôi là đai đen bát đẳng Taekwondo.


Nhưng tôi không đánh cậu đâu, tôi sẽ nói với phụ huynh của cậu về thái độ bất hợp tác của cậu.

Chắc công lực của dì Húa cũng không tồi chút nào."
"Cậu, cậu, cậu..."
Lâm Nhiên chỉ tay vào đổi phương mà không thốt nên lời.

Tuy hành động tình nguyện dạy kèm của Giang Tử Phong khiến cô rất cảm động, nhưng nào có ai bắt học kiểu đó, quả thực là ép một đứa học dốt thành siêu cao thủ mà.
Có trời mới biết cô sợ mấy lời lải nhải của mẹ đến mức nào, thời xưa làm học giả đã khó, nay mình muốn thành siêu cao thủ càng khó hơn, sao có thể sao có thế.
Đến giờ ăn trưa, Hứa Tình cười híp mắt nhìn Giang Tử Phong, còn liên tục gắp thức ăn vào bát của cậu.

Họp phụ huynh xong bà cực kỳ tức giận, điểm của Lâm Nhiên thấp thì cũng thôi đi, đằng này còn nhất định phải là 250 điểm, con số khó nghe và làm người ta chán ghét biết bao.
Lúc giáo viên chủ nhiệm thông báo điểm số này, mấy phụ huynh khác còn che miệng cười làm bà không biết rúc mặt vào đâu.
Dù Lâm Nhiên có thêm điểm cộng ở môn nghệ thuật, nhưng giáo viên nói điểm số này nguy hiểm đến mức khó vào khoa chính quy.

Hứa Tình không còn cách nào khác ngoài nhờ vả giáo viên một hồi, lòng chán nản vì Lâm Nhiên không chịu cố gắng.
Khi về nhà, Hứa Tình tình cờ gặp được Trình Khê, mẹ Giang Tử Phong.


Bà liền nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, Trình Khê nghe mà không khỏi bật cười, đồng thời cũng thấy hơi thương cảm cho bà.
Trước đây mỗi lần gặp Hứa Tình, Trình Khê đều nghe bà than phiền về con gái, nghe nhiều nên không khỏi để ở trong lòng.
Trình Khê nghĩ bụng, điểm số của con trai mình cũng khá tốt, về nhà không chơi game thì chỉ xem đấu bóng, không chịu học hành bao giờ.

Chi bằng sang giúp cô bé nhà hàng xóm, chưa biết chừng có thể cải thiện phần nào điểm số của người ta.
Trình Khê đưa ra đề nghị, đương nhiên là Hứa Tình vui vẻ đồng ý.

Nghe nói điểm số của Giang Tử Phong rất xuất sắc, được gần 700 điểm.

Lại nghĩ đến bảng điểm của con gái mình, đúng là vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trình Khê nói việc này với con trai, Giang Tử Phong cũng sảng khoái đồng ý.
Hứa Tình cảm kích không thôi, bà biết Trình Khê là bác sĩ chuyên khoa, luôn rất bận rộn trong công việc, phần lớn thời gian đều là Giang Tử Phong ở nhà ăn cơm một mình.
Vì để cảm ơn Trình Khế, Hứa Tình liền chủ động nhận thầu luôn bữa trưa của Giang Tử Phong, để cậu đến nhà mình ăn cơm.
Hôm nay bà vội vội vàng vàng đi chọ, mua đồ về nấu một bàn đầy ắp thức ăn ngon rồi chạy đi gọi Giang Tử Phong đến dùng cơm.