Thiên Thiên vô tri vô giác, tiếp tục oán hận nói: “Cấp trên của em không có nhân tính a.”
Trường Kiếm Tận Thiên trầm mặc một hồi: “Anh ta làm gì em?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh ta muốn em ngày mai phải thuyết trình
trước mặt ông chủ người Mĩ, em còn một đống tư liệu cần phiên dịch thành tiếng Anh, chắc phải thức suốt đêm nay.”
Trường Kiếm Tận Thiên không biết là đang bận chuyện khác hay là làm gì đó, tốc độ đánh máy chậm rì, “Có gì cần anh giúp không?”
Thiên Thiên nghĩ ngợi: “Giúp em phiên dich tư liệu, được chứ?” (ách
người không quen mà nhờ vả kiểu này… lỡ công ty đối thủ thì thế nào đây
*liếc Thiên tỷ đầy khinh bỉ*)
Trường Kiếm Tận Thiên chẳng hề để ý nói: “Vậy đổi lại một bữa sáng, thế nào?”
Thiên Thiên gửi vài đoạn trong bản kế hoạch qua cho anh, rất nhanh
liền nhận được trả lời của Trường Kiếm Tận Thiên. Câu từ đơn giản, thuật ngữ chuyên nghiệp dùng hết sức chính xác, không hề sai chính tả, làm
người ta phải lau mắt mà nhìn.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh văn của anh rất tốt a.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Miễn cưỡng cũng qua được cấp 6.”
Thiên Thiên cảm thấy lời nói này nghe sao lại khó chịu như vậy a. cô
gửi toàn bộ tư liệu còn lại cho trường kiếm tận thiên: “Vất vả rồi, xin
nhờ anh.”
Trường Kiếm Tận Thiên bất đắc dĩ nói: “Em thực là biến anh thành người làm công giá rẻ.” (ca tự nguyện à :-” )
Thiên thiên giảo hoạt cười một cái, sức lao động miễn phí không xài cũng uổng.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đột nhiên nhận được tin nhắn của hệ thống: người chơi Tiểu Hoàn Tử muốn “thêm bạn”.
Thiên thiên không thêm nhiều bàn trong trò chơi, cô ngại phiền toái,
tổng cộng cũng chỉ có Tiêu Dao, Hi Hi Ha Ha, Doanh Doanh Nhất Tiếu,
Trường Kiếm Tận Thiên và mấy huynh đệ đồng môn cùng một số chiến hữu lập đội giết quái. Nhưng cô lại yêu thích Chibi Maruko, thế nên đối với tên này không có sức chống cự, liền nhanh chóng đồng ý.
Tiểu Hoàn Tử: “Chào chị.”
Thiên thiên lau mớ mồ hôi, đầu năm nay mới gặp đã tỏ vẻ thân mật kêu chị dường như đang rất thịnh hành.
Tiểu Hoàn Tử: “Chị có đây chứ?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Có.”
Tiểu Hoàn Tử: “Chị có thể dạy em luyện cấp chứ?”
Tâm hữu thiên thiên kết: “Em lên diễn đàn xem một chút, có ‘tiến công-chiếm đóng’.”
Tiểu Hoàn Tử: “Làm sao vào diễn đàn?”
Thiên Thiên thầm nghĩ mình thật là quá vội, lại vác thêm một kẻ rắc rối, cô nhẫn nại chỉ dẫn Tiểu Hoàn Tử.
Tiểu Hoàn Tử: “Cám ơn chị.”
Tâm hữu thiên thiên kết: “Không có chi.”
Tiểu Hoàn Tử vừa mới biến thì hệ thống lại kêu lên: người chơi Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân muốn “thêm bạn”.
Thiên Thiên nghĩ thầm, dù sao còn chờ văn kiện từ Trường Kiếm Tận Thiên, cũng nhàn rỗi nên cô lại thêm một người bạn.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Chào chị, em có chuyện muốn hỏi.”
Trong game có một số đồ không thể ăn, ví dụ như nấm độc, ăn xong kĩ
năng học được sẽ bị yếu đi, lại ví dụ như người nào ăn hoa anh túc sau
đó sẽ bị hôn mê, bị người qua đường soát người hoăc có thể nhặt về làm
osin. Loại độc này không có thuốc giải, chỉ phải đợi qua thời gian qui
định mới thoát. Thiên thiên cho rằng Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân bị trúng
loại độc này, nói: “Không có cách nào, cố gắng vượt qua đi.”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Nhưng em sợ bị trộm acc.”
Thiên Thiên không hiểu nổi chuyện đó và chuyện trộm acc có liên quan
gì, sau khi được giải thích mới hiểu rõ. Thì ra cậu này tải chương trình lạ, lại bị dính vius.
Tâm hữu thiên thiên kết: “Vậy hãy log out liền, sau đó xóa chương
trình đó đi.” Kì thật Thiên Thiên lại nghĩ, cấp bậc như vậy, kẻ trộm
cũng không xuống tay. Nhưng vẫn không muốn đả kích hào khí của người ta.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân rút lui, Tiểu Hoàn Tử lại lên sân khấu: “Chị có thể mang em đi luyện cấp chứ?”
Thiên Thiên không chút khách khí liền từ chối, tận tình khuyên bảo
giáo dục: “Không nên muốn “không làm mà hưởng”, mỗi người phải tự mình
tiến bộ, em đi Tân Thủ Thôn tự luyện cấp, có chỗ nào không rõ thì hỏi
chị.”
Tiểu Hoàn Tử rất lâu chưa trả lời, Thiên Thiên đang cân nhắc xem có phải mình nói nặng lời quá không, dọa ng
ười ta như vậy, đang hối hận nha, bỗng nhiên nhận tin trả lời: “Xì, tưởng rằng mình là nữ hiệp à, còn bày đặt giáo huấn.”
Ngữ khí này nghe ra rất nhiều oán giận, Thiên Thiên lại không thích so đo, mỉm cười lấy lệ.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân nhảy ra: “Chào chị, em đã trở lại.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Nhanh vậy mà hết độc rồi?”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Đúng vậy, em làm theo chỉ dẫn của chị, xóa chương trình kia rồi.”
Thiên Thiên nhịn cười không nổi, “Xóa rồi cũng phải diệt virus, nếu không virus vẫn còn trong máy tính.”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Xóa chương trình rồi mà cũng chưa được nữa sao?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Em nói em chỉ xóa thôi à?” cô xác định lại lần nữa.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Phải.”
Quả thật không thể tin, Thiên Thiên chơi game đến nay lần đầu tiên
tình cờ gặp người như vậy, “Đừng nói em nghĩ rằng xóa chương trình là
diệt được virus nha.”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thiên Thiên câm nín, đồng thời cảm thấy bi ai giùm ba mẹ và giáo viên của cậu bé này. Thật sự là không cách nào khai thông a, Thiên Thiên gửi chỉ dẫn về cách giữ gìn máy tính và cách diệt virus cơ bản qua, lấy cớ
muốn log out để phải không trả lời nữa bất kì câu hỏi nhảm nhí nào nữa.
Lúc Trường Kiếm Tận Thiên kêu cô, Thiên Thiên kể việc này để mua vui cho anh.
Trường Kiếm Tận Thiên cười nửa ngày, sau đó mới nói: “Chuyện này thì
tính cái gì, lần trước anh gặp một người mới goi là cực phẩm.”
Thiên Thiên hứng thú dào dạt: “Kể nghe đi.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hắn nói hắn không cẩn thận xóa một văn kiện,
hỏi anh có thể tìm về ở đâu, anh kêu hắn vào thùng rác tìm xem thử, em
đoán xem thế nào?”
“Hắn không biết thùng rác ở đâu.” Thiên Thiên giật mình.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hắn tìm trong thùng rác nhà hắn, sau đó trở
lại còn chỉ trích anh lừa hắn, chỗ đó vốn dĩ không có văn kiện hắn cần
tìm.” (VTST: bọn ta đoán đúng mà =’= Thiên tỷ ngốc quá…, Hạo ca: *ánh
mắt hình viên đạn*, VTST: hứ… cái đồ trọng sắc khinh … bọn này )
Thiên Thiên thấy hên là lúc này không phải đang uống nước, nếu không
màn hình và bàn phím sẽ gặp tai ương rồi. cô từng vì làm đổ nước mà phải đổi ba bàn phím, mua bàn phím đắt, chỉ sợ má Diêu lải nhải không để
yên.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Việc này là thật hay giả a?”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Đương nhiên là…giả.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “…”
Trường Kiếm Tận Thiên đáp: “Làm sao có người ngốc như vậy a, người tin chuyện này tự nhiên cũng là kẻ ngốc.”(hắc hắc )
Vòng qua quẩn lại nửa ngày, thì ra anh chửi cô ngốc, Thiên Thiên nổi
giận, nhưng không đợi cô nghĩ cách phản kích, Trường Kiếm Tận Thiên đã
đúng lúc đem bản tư liệu đã phiên dịch gửi cho cô, ăn cây nào rào cây
nấy, Thiên Thiên là nhận ơn, muốn phát tác cũng không thể.
Thiên Thiên xem sơ lại một lần, không đến một giờ, Trường Kiếm Tận
Thiên đã dịch được 15 trang tư liệu, đây là số lượng mà cô phải làm
trong cả buổi trưa. (thật là kinh dị à … =’= )
Cô khen tặng nói: “Anh đúng là thiên tài.”
Trường Kiếm Tận Thiên nói khoác không ngượng, “Bình thường, bình thường, đệ tam thế giới.”
Thiên Thiên triệt để không lời nào, cái tính cách rắm thúi tự đại này tuyệt đối giống Thẩm Hạo.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Cô nương ngốc, sau này không nên dễ dàng tin
ngưởi khác như vậy, bản kế hoạch này hao phí nhiều tâm huyết của em, nếu lọt vào tay người lòng dạ lọc lừa, em muốn khóc cũng không kịp.” (hoàn
toàn đồng ý… vừa nãy bọn này cũng đã nói như thế >”
Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi nhắn lại: “Những người khác không thể
so sánh với anh.” Sau khi gửi đi mới cảm thấy hình như quá trực tiếp,
cũng quá lỗ mãng rồi.
Trường Kiếm Tận Thiên lần thứ hai im lặng, sau đó buông hai từ vô nghĩa: “Ha ha.”
Giờ phút này trong lòng Trường Kiếm Tận Thiên cảm xúc phức tạp, khó
nói nên lời. Thiên Thiên không tim không phổi đi ngủ, anh tắt máy tính,
rơi vào trầm tư.