Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 2: 2 Tôi Muốn Cơ Thể Em


Sở Nghinh cầm túi đồ của cả hai người nhét vào cốp xe rồi vội vội vàng vàng đẩy cả Mục Nhiễm ngồi vào vị trí lái phụ, còn cô thì cũng ngay sau đó cũng ngồi lên ghế lái chính.

Nhìn thái độ không mấy thân thiện của Sở Nghinh đối với người đàn ông tên Ân Viêm kia, Mục Nhiễm vừa thấy khó hiểu cũng vừa bức xúc.

- Tiểu Nghinh, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Người ta đã giúp cậu mà cậu không những không cảm ơn tử tế rồi còn tỏ thái độ như vậy nữa?
Sở Nghinh cầm chặt tay lái, thấy Mục Nhiễm hoàn toàn không biêt gì về người đàn ông kia, cô cũng phân vân không biết có nên nói cho rõ ràng không.

Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt vô hại như một lớp vỏ bọc hoàn hảo của Ân Viêm thì cô đã không nhịn được, đập mạnh vào vô lăng, bất mãn nói ra những gì mình đang nghĩ.

- Cậu không biết gì về người đàn ông đó sao? Anh ta không tốt như những gì cậu thấy đâu, trên thương trường ngoại trừ những người muốn đạt được lợi ích riêng thì mới bắt tay với anh ta, ngoài ra thì chẳng ai muốn day vào hay là chọc phải anh ta cả.

Chính tai tớ đã nghe được ba tớ nói về người đàn ông này, ông ấy luôn nhắc nhở tất cả mọi người trong nhà không được có bất kỳ liên quan nào đến Ân Dạ, nhất là người tên Ân Viêm đó.

Sở dĩ Sở gia tránh anh ta như vậy cũng là vì đã có đến ba giám đốc điều hành trước đó của Thương Sở bị anh ta ép đến đường cùng và phải tự sát.

Con người đáng sợ như vậy chúng ta không thể day vào được.

Nghe Sở Nghinh kể về người đàn ông vừa rồi mà Mục Nhiễm cũng phải có một cái nhìn khác ngay, cô nàng gật gù rồi cảm thán.

- Thật không ngờ vẻ ngoài đẹp trai mà lại tàn ác như vậy, đúng là hoa hồng nào cũng có gai mà.

Sở Nghinh bất lực nhìn cô bạn thân đang tiếc nuối mà cũng chỉ biết lắc đầu, chuẩn bị bẻ lái sang một hướng khác.

Đúng lúc này thì Mục Nhiễm lại nhận được điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong, biểu cảm của cô nàng không được tốt cho lắm, vội nói với Sở Nghinh đang lái xe.

- Tiểu Nghinh, cậu dừng ở đây cho tớ xuống.

Mẹ tớ vừa gọi đến nói là cô em gái đáng yêu của tớ vừa về nước nên đã lục tung cả nhà tớ lên rồi.

Tớ phải về ngay.

Hôm khác nhất định sẽ đi ăn với cậu.

Nghe vậy, Sở Nghinh còn định đưa cô ấy về Mục gia, nhưng Mục Nhiễm lại nói tài xế cũng sắp đến rồi nên muốn ở đây đợi.


Cũng không còn cách nào khác, Sở Nghinh chỉ đành để cô ấy xuống xe.

Sau đó hai người tạm biệt nhau, và Sở Nghinh lái xe theo hướng về Sở gia.

Vốn dĩ hai người đã định đi ăn cùng nhau nhưng chăc bây giờ cô chỉ có thể về nhà ăn tối thôi.

Vừa lái xe vừa bật nhạc nghe nên Sở Nghinh cũng không chú ý quan sát xung quanh quá nhiều, không hề chú ý đến chiếc xe đã đi theo mình suốt dọc đường.

Đang đi rất bình thường nhưng đột nhiên xe lại không thể chạy được nữa, Sở Nghinh mới lo lắng kiểm tra từng thông số trên đầu xe, phát hiện xe đã hết dầu rồi.

Cô liền lấy điện thoại gọi cho tài xế trong nhà, nhưng tất cả tài xế đều không thể đến ngay được, cô chỉ có thể ngồi trong xe đợi thôi.

Nhìn đồng hồ đã sắp muộn giờ nộp báo cáo mà cô lại không thể kết nối được mạng, đúng là hôm nay ra đường bước nhầm chân nên mới xui như vậy chứ.

Trong lúc Sở Nghinh đang loay hoay tìm hướng xử lý thì đột nhiên có một chiếc xe từ phía sau chạy lên, dừng lại ngay sát bên xe của cô, tài xế trên xe mới từ từ hạ cửa kính xuống để hỏi đường.

Sở Nghinh cũng không nghi ngờ gì, tốt bụng chỉ đường cho anh ta, vô tình lại nhìn thấy xe của anh ta có thể kết nối mạng.

Vì đang sốt ruột gửi báo cáo nên cô mới mạo muội nhờ giúp đỡ.

- Xin lỗi đã làm phiền, nhưng tôi có thể dùng mạng của anh một chút không? Tôi có chút việc nhưng xe của tôi lại đang cạn dầu, không thể khởi động được các thiết bị khác.

Tài xế trên xe kia nghe qua tình hình thì cũng vui vẻ đồng ý, còn bảo cô vào xe mình ngồi.

- Chỗ này đường vắng lại trễ rồi, cô ở đây đợi người đến đón cũng rất nguy hiểm.

Cũng coi như tiện đường, tôi có thể cho cô đi nhờ một đoạn.

Lúc đầu Sở Nghinh vẫn có chút đề phòng nhưng sau đó nhìn thấy trên xe có một người phụ nữ đang bế con thì cô cũng yên tâm hơn, còn được người phụ nữ kia nhiệt tình mời vào nữa.

Thấy cũng không có vấn đề gì, Sở Nghinh mới yên tâm mở cửa xuống xe, lại không hề nhớ cầm theo điện thoại.

Vừa mới vào trong xe, Sở Nghinh đã vội gửi cho xong báo cáo mà không hề chú ý đến hành động kỳ lạ của người phụ nữ bên cạnh.

Lúc cô hoảng hốt nhìn qua thì ý thức cũng mất dần, trước mắt chỉ còn một màu đen.


…...!
Lúc tỉnh lại, Sở Nghinh lại không nhìn thấy bất kỳ một thứ gì xung quanh cả, trước mắt cô chỉ có một màu đen, hình như cô đã bị bịt kín hai mắt rồi.

Khi cô thử cử động thì mới phát hiện ra là hai tay lại đang bị trói chặt một chỗ, dù cô có cố giật mạnh thế nào thì cũng đều vô ích, thứ đang trói chặt tay mình hình như là một sợi dây da rất chắc chắn.

Suy nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu cô chính là những kẻ tống tiền đang bắt cóc mình, hoặc là đối thủ trên thương trường cho Thương Sở.

Cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh để nghĩ cách thoát khỏi đây.

Nhưng với tình trạng thế này thì sao cô có thể chạy thoát đây? Hay là cứ đợi xem thử bọn họ muốn gì rồi từ từ thương lượng vậy.

Không để cô đợi lâu, cửa phòng đã được mở ra.

Nghe tiếng cửa mở, Sở Nghinh lại sợ hãi lùi vào trong, cũng chẳng định hình được mình đang nằm ở góc nào nữa.

Cô nín cả thở, nghe rõ từng bước chân một đang đến gần.

Ít nhất cô cũng đã xác định được là hiện tại chỉ có một người thôi, bước chân mạnh mẽ như vậy, cả tiếng giày da nữa, chắc chắn là đàn ông, còn có mùi hương trên cơ thế người đó, mùi nước hoa nam hòa lẫn mùi thuốc lá thượng hạng, còn có mùi rượu chưa tan hết.

Sở Nghinh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận phán đoán tình hình và mở lời nói chuyện trước.

- Xin hỏi, tiên sinh là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây? Nếu ngài cần tiền, tôi có thể cho ngài.

Hay ngài có bất kỳ yêu cầu nào khác, chỉ cần ngài thả tôi ra, Sở gia chắc chắn sẽ không quên đáp lễ.

Người đàn ông đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ bị trói chặt trên giường vẫn còn dám ra điều kiện với mình, Ân Viêm nhếch mép cười khẩy một cái, hơi khom người xuống và vươn tay tới chạm vào gương mặt xinh đẹp không chút tì vết kia, chậm rãi cất giọng.

- Sở tiểu thư, rất tiếc phải nói với cô, tôi đây không thiếu tiền, cũng không cần Sở gia của cô báo đáp gì cả.

Tôi đưa cô đến đây chỉ có một thứ duy nhất mà tôi muốn thôi.

Đại não của Sở Nghinh không ngừng nhảy số, rốt cuộc người đàn ông này là ai? Có thù oán gì với cô mà lại bắt cóc cô chứ? Từ những gì mà cô có thể cảm nhận được để mường tưởng ra dáng vẻ của hắn, lại thêm giọng nói cũng mang theo khí chất bá đạo áp chế người khác, cô đoán chắc chắn hắn không phải một nhân vật bình thường.


Cô rùng mình né tránh bàn tay của hắn đang sờ trên mặt mình, hít thở gấp gáp khi nói tiếp với hắn, tim đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực
- Là, là gì? Anh muốn gì ở tôi?
Nghe cô hỏi vậy, Ân Viêm lại cười cười và lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, vừa vặn có thể đối diện với cô.

Hắn đưa tay sờ lên gương mặt của cô, nhìn cô gái xinh đẹp mĩ miều như vậy mà lại bị bịt mắt đúng là rất đáng tiếc, hắn chậc lưỡi lắc đầu.

- Sở tiểu thư là người thông minh, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một chỗ tốt như thế này cho cô.

Chắc là cô cũng đoán được thứ mà tôi muốn là gì rồi nào.

Sở Nghinh càng né tránh thì hắn càng muốn chạm vào cho bằng được.

Vốn dĩ cô cũng không thể tránh được bao nhiêu, ngược lại nếu hắn đã muốn thì rất dễ dàng tóm lấy cô như diều hâu đang bắt một con gà nhỏ.

Một tay hắn kéo cô đến gần, thân thể quyến rũ dán chặt vào ngực của hắn, còn hắn thì đang rất thong thả mà vùi mặt vào hõm vai của cô, hít hà mùi hương vô cùng dễ chịu mà thanh thuần, một mùi hương rất sạch sẽ, hắn rất thích.

- Bé con, đừng căng thẳng vậy chứ.

Nếu đã nghĩ mãi không ra, vậy thì để tôi nói cho cô biết vậy.

Thứ tôi muốn chính là, cơ thể sạch sẽ này, lần đầu tiên của cô.

Lần này thì Sở Nghinh không cần phải đoán nữa, vì tất cả dã quá rõ ràng rồi, người đàn ông này so với những phán đoán từ nãy đến giờ của cô còn đáng sợ hơn gấp bội, chẳng lẽ hai mươi hai năm giữa thân trong trắng của cô thực sự bị hủy hoại dưới tay của một người đàn ông mà đến mặt mũi và danh tính cũng không biết sao.

Cho dù đang rất sợ hãi nhưng Sở Nghinh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói lại, mà cũng chẳng thể che giấu được giọng đang run rẩy.

- Lần đầu tiên? Sao anh có thể chắc chắn tôi vẫn còn lần đầu tiên chứ? Tôi, tôi đã thất thân rồi.

Cho nên không phải đối tượng anh cần tìm đâu.

Trước những lời nói dối ngờ nghệch của cô, Ân Viêm chỉ bật cười mà không hề tức giận gì, cứ như đã rất chắc chắn vậy.

Hắn ồ lên một tiếng, rất thản nhiên mà nói lại.

- Thế thì tôi có thể thử, thử thì biết ngay thôi mà.

Lúc này thì Sở Nghinh đã hoàn toàn thua cuộc, hắn hoàn toàn có đủ cách thức để cưỡng ép cô khi đã muốn.

Cô lấy hết can đảm để thương lượng một lần nữa.

- Tiên sinh, tôi với anh trước giờ không quen biết, cũng không có thù oán gì, việc gì anh phải ép tôi như vậy? Nếu như anh cần người để vui vẻ thì có thể tìm người khác mà.


Đôi mắt phượng hẹp dài sắc lạnh của Ân Viêm vẫn dán chặt vào gương mặt đang tràn ngập sợ hãi của con mồi.

Hắn thích nhất là hình ảnh run sợ, bất lực của những người phụ nữ dùng để làm ấm giường, khiến cho khí huyết đều sôi trào.

Huống chi người phụ nữ này với hắn đã có một mối liên hệ có lẽ cả đời cũng khó mà tách rời.

- Nhưng tôi lại biết rất rõ về cô, hơn nữa còn có một ấn tượng rất khó quên.

Còn cô muốn biết tôi là ai thì....thế nào đây nhỉ? Phụ nữ nằm dưới thân tôi không có quyền biết tên của tôi.

Hắn thủ thỉ mấy câu này bên tai của Sở Nghinh cũng đủ để khiến cho cô rùng mình run rẩy rồi, muốn né tránh nhưng lại bị hắn cưỡng chế giữ chặt, ép cô phải quay đầu sang theo ý mình, phải tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Sở Nghinh cực kỳ khó chịu, ú ớ muốn vung vẫy, tim cũng đập loạn xạ, đây là nụ hôn đầu của cô mà, sao có thể mất một cách tùy tiện và đê hèn như vậy được!
Vừa mới nếm thử tư vị trong miệng của cô thôi mà Ân Viêm đã như hít phải thuốc phiện, mùi vị sạch sẽ lại ngọt ngào như vậy, hắn chưa từng nếm qua.

Càng hôn thì hắn càng không muốn dứt ra, cơ hồ như muốn nhai nuốt đôi môi mềm mại của Sở Nghinh vào trong miệng vậy.

Sở Nghinh bị hắn cưỡng chế tiếp nhận nụ hôn không khác gì là đang tra tấn kia đến mức dưỡng khí cũng sắp bị rút cạn rồi, đợi mãi mới đến lúc hắn dừng nụ hôn lại.

Nhưng đây mới chỉ là bước khai vị, vừa nhả đôi môi đã sưng tấy của cô ra, người đàn ông lại bắt đầu trượt môi lưỡi đi khắp cổ của cô.

Bàn tay to lớn, thô ráp và ấm nóng của hắn không chút do dự mà cởi phăng chiếc áo sơ mi voan trên người cô.

- Không được! Mau dừng lại đi! Anh mau dừng lại cho tôi! Dừng lại ngay!
Bỏ ngoài tai những tiếng kêu la của Sở Nghinh, Ân Viêm lại tiếp tục hôn mút, gặm nhấm từng chút từng chút da thịt mềm mịn của cô, không bỏ sót một chi tiết nào cả, những nơi môi lưỡi hắn đi qua đều lưu lại ấn ký.

- Dừng lại! Dừng lại cho tôi! Mau dừng lại! Đừng đụng vào tôi! Anh tránh ra! Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Cho dù bị trói trong tư thế vô cùng bất tiện nhưng cũng không thể ngăn cản được ý chí phản kháng đến cùng Sở Nghinh, cô vùng vẫy để né tránh những hành động từ bàn tay của người đàn ông.

Hắn không chỉ dừng lại ở việc xé bỏ quần áo trên người cô hay là sờ soạng khắp người cô mà còn cố tình trêu chọc vào những vị trí nhạy cảm nhất.

Thân thể sạch sẽ chưa từng bị nam nhân nào khai phá, lần đầu tiên phải tiếp nhận loại kích thích quá mức như vậy khiến toàn thân Sở Nghinh đều run lên và có gì đó như rất ghê tởm.

Cô quằn quại né tránh nhưng vô tình lại trở thành một hành động câu dẫn người đàn ông.

Hắn cúi đầu bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào làn da nhạy cảm, ngậm lấy vành tai non mịn rồi cắn nhẹ.

- Bé con, bên dưới ướt như vậy rồi còn giả vờ gì hửm?.