Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 42: Tình tỷ muội

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 42. Tình tỷ muội

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ngay khi ánh mắt Bành Dân Tắc thay đổi, Ngụy Tử Hư cũng đã nhận ra.

Tình cảm càng thuần khiết càng dễ nhìn thấu, người mới chập chững bước vào lại càng khó che đậy hơn. Những cảm xúc tiêu cực, ví như khinh bỉ hay căm thù, bởi lo rằng sẽ gây kích động nên người ta mới cố gắng kiềm chế. Chỉ có yêu thích, sẽ từ ánh mắt, động tác, ngữ khí khi trò chuyện lộ ra hết thảy.

Ngụy Tử Hư thường xuyên nhận được những ánh mắt như vậy, hắn đã quen rồi.

Mà Bành Dân Tắc so với những người đó còn thẳng thắn hơn. Cũng dễ hiểu, trước đây lúc ở bên ngoài, quỹ tích sinh hoạt của Ngụy Tử Hư đều sẽ để lại dấu vết. Hắn giao du với ai, làm những gì, để tâm hỏi thăm một chút là sẽ biết. Thế nên ngoài hình tượng mà Ngụy Tử Hư thể hiện ra, nghe ngóng đó đây cũng sẽ biết thêm một số đặc thù về hắn, tổng kết lại thì sẽ hiểu rõ được con người hắn thôi.

Mà sau khi đã rõ rồi, yêu thích gì đó cũng trôi mất hút.

Hoặc là dừng lại với suy nghĩ "Biết được hắn là tốt rồi", hoặc là rạch ròi giữa yêu đương với lên giường. Bởi lúc đó vẫn còn trong phạm vi an toàn.

Thế nhưng tiến vào Death Show, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Những gì Bành Dân Tắc nhìn thấy ở Ngụy Tử Hư, toàn bộ đều là những gì Ngụy Tử Hư muốn cho anh thấy. Thông tin thiếu thốn sẽ khiến người ta mù quáng, mà mù quáng là lúc thích hợp nhất để nảy sinh ái tình.

Thứ tình yêu mù quáng này, nếu rơi vào tay ai đó thiện lương chân thật, nói không chừng còn có thể đơm hoa kết trái kết thúc tốt đẹp. Đáng tiếc, nó lại rơi vào tay Ngụy Tử Hư.

Sự ái mộ trong mắt anh khiến Ngụy Tử Hư nhớ tới những động vật nhỏ thường lẽo đẽo đi theo phía sau mình. Chúng nó rất bướng bỉnh, không sợ người, cúi xuống nhấm nháp đồ ăn trong lòng bàn tay hắn, để lộ cần cổ yếu ớt nhất. Đứa trước rời đi, đứa sau lại tiến tới đòi hắn âu yếm. Sự dễ dãi cả tin đó xuất hiện trên người đàn ông trước mắt, khiến Ngụy Tử Hư cảm thấy thú vị vô cùng.

Bành Dân Tắc có lẽ là một niềm vui bất ngờ xuất hiện trong Death Show.

"Dân Tắc?"

Mỗi người đều có một nhịp điệu riêng. Ngụy Tử Hư thăm dò lâu như thế, đến nay cơ bản đã xác định được nhịp điệu của Bành Dân Tắc, đại khái cũng không khác lắm so với thuần hóa Collie[1]. Collie to lớn, có chút hung dữ, nhưng vừa nhìn thấy bầy cừu chạy ra ngoài đã dịu lại, đàng hoàng đi theo chúng nó trông coi săn sóc. Muốn thân thiết với Collie, Ngụy Tử Hư chỉ cần làm một con cừu non là được. Dùng lông tơ trắng muốt bao phủ răng nanh và vuốt nhọn, lơ là không chút phòng bị, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tổn thương. Collie sẽ luôn để mắt đến hắn.

[1] Collie, chó chăn cừu

Thực ra thứ Ngụy Tử Hư muốn không phải tình yêu của anh. Nhưng nếu anh thích thì hắn cũng sẵn sàng phối hợp.

Dù sao cũng chỉ mất thêm năm ngày nữa thôi.

Hắn gọi Bành Dân Tắc một tiếng, người kia không đáp lại. Ngụy Tử Hư biết trong đầu anh hơn phân nửa đang suy nghĩ linh tinh về mình. Lúc người ta ngẩn ngơ tâm hồn treo ngược cành cây, thường sẽ vô thức hỏi gì đáp nấy. Hắn ngồi xổm xuống, dùng tư thế như con vịt lạch bà lạch bạch đi tới, gác cằm lên vai Bành Dân Tắc. "Đang nghĩ gì vậy?"

Vừa có tiếp xúc thân thể, anh lập tức giật bắn mình, nhảy dựng lên như Jack in the box[2], ném lại một câu "7 giờ ăn tối!", sau đó xách theo cái thùng trống không sải bước về phía biệt thự.

[2] Jack in the box

Ngụy Tử Hư ngồi phía sau cười vang, còn săn sóc nhắc nhở một câu: "Dân Tắc, anh vung tay sai nhịp rồi[3]."

[3] Nguyên văn 顺拐 – Bình thường lúc người ta bước đi thì chân trái vung cùng lúc với tay phải, hoặc tay phải vung cùng lúc với chân trái. 顺拐 chỉ việc hồi hộp căng thẳng quá nên vung tay cùng bên với chân bước. (thường thấy ở sinh viên ngày đầu tập huấn quân sự)

Bành Dân Tắc rời đi không lâu, Ngụy Tử Hư cũng đứng dậy.

Kỳ thực ngoài việc ra đây giải sầu, hắn còn không muốn đờ người trong căn phòng kia. Thần kinh hắn càng lúc càng có dấu hiệu suy nhược trầm trọng, hết thảy những gì hắn sợ hãi đều chen chúc túm tụm kéo đến. Trước đây hắn uống thuốc là để ám thị tâm lý, bây giờ ám thị không đủ mạnh nữa, mỗi giây mỗi phút trôi qua Ngụy Tử Hư lại cảm thấy như mình đang chìm dần. Nơi đó có nước biển lạnh ngắt bao vây đỉnh đầu hắn, tước đoạt hơi thở và đè ép hắn như vậy.

Hắn xoay người, bỗng dưng nhìn thấy một kẻ không ngờ tới đứng trong rừng.

"Xin lỗi, tôi đúng lúc đi qua, không phải cố ý quấy rầy các cậu." Lục Dư nói, bình thản bước ra từ trong bóng tối.

"Không sao. Trùng hợp thôi." Ngụy Tử Hư mỉm cười với anh.

Lục Dư: "Thực ra cũng không hẳn. Tôi đang muốn tìm cậu."

Ngụy Tử Hư hơi giật mình: "Tìm tôi? Người muốn gặp riêng tôi cũng không nhiều."

Lục Dư cười: "Vậy tôi không phải xếp hàng rồi." Anh khiêm nhường đã quen, đến cả nói đùa cũng thuận theo ý đối phương.

Khách sáo xong xuôi, Lục Dư vào thẳng vấn đề: "Thẩm phán hôm nay cậu nói đêm qua có đến nhà bếp, cậu nhìn thấy gì ở đó sao?"

"Ừm..." Ngụy Tử Hư suy nghĩ một chút. "Thấy bánh mì, bơ, pizza hải sản. Tủ bát bị khóa rồi, chỉ có thể dùng tay xé pizza, ăn uống cũng hơi bất tiện."

"Ha ha..." Lục Dư cười gượng vài tiếng. "Tôi nói bên ngoài nhà bếp kìa. Thật ra tối qua Triệu Luân muốn đi tìm con Sói đánh lén cậu ta, lôi tôi vào rừng lục soát. Nếu cậu có nhìn thấy thì mong cậu đừng hiểu lầm."

Ngụy Tử Hư: "Ồ, vậy à. Laser là vũ khí tầm xa, không nhất thiết phải tiếp cận mục tiêu. Người đánh lén hiển nhiên không phải Tiêu Hàn Khinh. Con Sói kia còn chưa chết, khó trách anh ta lo lắng." Hắn nói tiếp. "Nhưng mà sao hai người lại đi cùng nhau? Tôi còn tưởng quan hệ giữa hai người không tốt lắm."

"Không đâu, ngược lại đấy."

Lục Dư nói, lững thững đi về phía trước, mãi đến khi tới sát mép hồ mới dừng lại. Anh đứng đối diện với Ngụy Tử Hư, cách hắn khoảng năm mét. Chiếc xích đu mới tinh đung đưa phía sau, tạo thành khung cảnh rất thích hợp để hồi ức chuyện cũ.

"Tôi và Triệu Luân quen nhau từ nhỏ. Hồi học tiểu học tôi chuyển tới Trung Quốc, không biết chữ Hán, tiếng Trung cũng không nói được. Gia cảnh nhà Triệu Luân khó khăn, mà cậu ấy lại ham ăn, thế là sinh ra một ít thói xấu ăn cắp vặt. Không ai muốn chơi cùng cậu ấy cả. Tôi có đồ ăn mẹ làm sẵn mang đi, nên chia cho cậu ấy một ít. Cậu ấy ăn no rồi thì cũng không đến siêu thị trộm đồ nữa, còn rất nhiệt tình dạy tôi tiếng Trung."

Tướng mạo anh bình thường, lúc cười lại có một loại khí chất ôn hòa khiến người ta thoải mái. Đôi mắt trong suốt rõ ràng ít ai có được, lòng trắng trắng đến mức gần như phát sáng. Khi nhắc đến chuyện xưa, khuôn mặt toát ra sự ấm áp và bình yên như đang nói về người nhà. "Cậu ấy không xấu, chỉ là có hơi ngốc nghếch, lúc thẩm phán rất dễ bị lợi dụng. Nhưng chỉ cần phân tích rõ đạo lý trái phải, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu được. Cậu ấy vốn thẳng tính như vậy, có thể đôi lúc sẽ đụng chạm đến cậu, tôi thay mặt cậu ấy mong cậu bỏ qua."

Ngụy Tử Hư có chút mơ hồ: "Tôi không để ý đâu. Nhưng các anh thân nhau như thế, sao trước mặt người khác lại hành xử như người xa lạ? Mà anh ta lúc nào cũng có vẻ như đang bắt nạt anh nữa."

"Haha, cậu thấy vậy sao?" Lục Dư hơi cười rộ lên. "Cũng do cậu ấy nghĩ quá nhiều. Hồi trước tôi có một luận văn khảo sát gợn nước được khen thưởng, muốn nộp lên phòng hành chính, lại bị ban lãnh đạo trả về. Bên ngoài thì nói là do 'Tư lịch còn nông', nhưng có người đồn rằng là vì tôi có một đứa bạn đầu trộm đuôi cướp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Đến tai Triệu Luân, cậu ấy cảm thấy nếu còn làm bạn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, vì vậy trước mặt người khác đều giả bộ như không quen biết."

"Bất ngờ thật." Ngụy Tử Hư nói. "Anh tìm tôi là để giải thích chuyện này sao? Tôi hiểu rồi."

Lục Dư nói: "Ừm. Cảm ơn cậu."

Ngụy Tử Hư gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Hắn vừa quay người, Lục Dư chợt lên tiếng:

"Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc có quan trọng với cậu không?"

Thế nên Ngụy Tử Hư liền nhận ra ban nãy Lục Dư đã nói dối. Anh vẫn luôn quan sát Ngụy Tử Hư, cũng đã chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi. Ngụy Tử Hư cảm thấy kỳ lạ, anh vốn không cần giải thích với hắn nhiều như vậy, Lục Dư không phải kiểu người cởi mở như thế. Lúc này anh đột nhiên nhắc tới Bành Dân Tắc, có lẽ đây mới là trọng điểm. Chỉ là đang thăm dò hay uy hiếp, vẫn cần phải quan sát thêm.

Ngụy Tử Hư quay đầu lại. Bầu trời âm u, ánh nắng mỏng tang, tựa như màu trang giấy nhợt nhạt. Lục Dư ẩn mình trong đó, bề ngoài ôn hòa nhu thuận chẳng chút nổi bật, tựa như lúc nào cũng có thể bị tan biến theo cảnh vật. Huyết thống của anh đến từ hai dân tộc có quan hệ căng thẳng, một bên am hiểu ẩn nhẫn, một bên hiền lành mà nguy hiểm. Anh nhìn Ngụy Tử Hư, bình tĩnh mà nói: "Cậu có thể vì anh ta, từ bỏ Death Show không?"

Ngụy Tử Hư tựa như không hiểu ý anh, lễ phép hỏi: "Anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?"

Phản ứng của hắn thể hiện rất nhiều điều, Lục Dư mỉm cười, tầm mắt rũ xuống đất, bên trong có sự đồng tình như ẩn như hiện.

"Không, không có gì cả."

"Ô, cậu về rồi!"

Ngụy Tử Hư vừa bước qua cửa đã có người gọi. Hắn quay đầu, thấy Hàn Hiểu Na đang ngồi ở khu thư giãn vẫy tay với mình. Cô ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, trên bàn bày đầy dụng cụ làm đẹp, gọi hắn xong rồi lại có chút lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo. Ngụy Tử Hư đành chữa cháy cho cô.

Hắn gật đầu, tự nhiên đáp: "Mới về đây. Cô đang làm móng à?"

"Ừm!" Hàn Hiểu Na trả lời, nhìn những lọ sơn móng tay để ngang dọc tứ phía, ánh mắt bỗng lóe lên. Thấy Ngụy Tử Hư có vẻ rảnh rỗi, liền cẩn thận hỏi một câu: "Bây giờ cậu có rảnh không? Giúp tôi chọn màu sơn được chứ?"

Hơn năm mươi chiếc lọ màu sắc na ná nhau bị đẩy đến trước mặt Ngụy Tử Hư, hắn mới phát hiện đây là một công trình vĩ đại nhường nào.

Sẽ không bắt hắn phải thử từng cái một chứ? Ngụy Tử Hư ngoài mặt trấn định, trong lòng đã phát hoảng. May mà ở đây hắn chỉ tiếp cận đàn ông, nếu đổi thành phụ nữ, cả mười ngày chắc cũng không đủ để khen hết váy vóc và trang điểm của các cô. Nhưng quan trọng hơn là, tại sao Hàn Hiểu Na lại chủ động gọi hắn? Tuy cơ hội thế này hắn cầu còn không được, nhưng mấy đồ cho phái nữ kiểu này hắn có biết gì đâu. Trước đây mua đồ cho bạn gái hắn đều sẽ lựa cái đắt nhất mà mua, chẳng bao giờ thừa thời gian mà tìm hiểu cả.

Chẳng lẽ hắn thật sự là "tiểu vương tử người người mến mộ" như Lưu Tỉnh nói? Bị người khác chú ý không phải chuyện tốt, về sau hắn phải thay đổi mới được.

Ngụy Tử Hư cẩn thận quan sát một vòng, lại nhìn về phía Hàn Hiểu Na, lựa ra một câu nói tiêu chuẩn: "Màu bây giờ cũng rất đẹp mà, sao không dùng tiếp?"

Hàn Hiểu Na: "Móng tay sơn đậm được nửa ngày rồi, đã đến lúc phải thay màu khác."

Ngụy Tử Hư: "Có dự định gì cụ thể không?"

Hàn Hiểu Na: "Không phải màu đậm thì chọn màu nhạt đi."

Ngụy Tử Hư: "Vàng kim phối với sơn trong suốt được không, hoặc là màu trắng, có thể vẽ móng bằng các chi tiết trắng thuần."

Hàn Hiểu Na: "Vàng kim nhìn giống bị bệnh lắm, trong suốt thì tôi còn sơn làm gì. Màu trắng... Cậu nghiêm túc chút được không."

Ngụy Tử Hư: "Hồng phấn, lam nhạt? Bây giờ không phải đang rất thịnh hành kiểu thiếu nữ trong sáng ngọt ngào sao?"

Hàn Hiểu Na: "Chỉ có mấy đứa học sinh mới phối màu kiểu đó thôi, quá ngây thơ."

Ngụy Tử Hư: "Thế thì màu đỏ đi, thành thục, nổi trội."

Hàn Hiểu Na trầm tư mất một phút. "Nhưng màu đỏ già lắm."

Ngụy Tử Hư không hổ là đã chinh phục bao nhiêu phụ nữ, lúc này hoàn toàn không để lộ chút mất kiên nhẫn nào. Hắn rút ra mười hai lọ sơn đỏ. "Chỉ cần tránh đỏ thuần là được. Chọn một màu cơ sở và một số màu phái sinh, sơn kiểu gradient, có thể điểm thêm một số màu sắc tương phản để tạo điểm nhấn. Màu cơ sở thì, tôi đề cử cái này, đỏ cam ánh tà dương." Hắn đưa cái lọ nhỏ cho Hàn Hiểu Na, cười nói: "Rất hợp với kiểu makeup của cô hôm nay đó."

Hàn Hiểu Na phảng phất như nhìn thấy bóng dáng khuê mật của cô trên người người đàn ông xa lạ này.

"Để tôi thử xem." Cô lập tức bắt đầu thao tác. Ngụy Tử Hư nằm nhoài bên cạnh, nhịp nhịp chân quan sát. Mới làm được một nửa, hắn đã không nhịn được mà nói: "Thì ra sơn móng tay phải tốn nhiều công sức đến vậy. Cô cũng siêu thật đấy."

Hàn Hiểu Na nhướn mày, ưỡn ngực đắc ý như một vị phu nhân. Lúc trước cô tự chọn màu bao giờ cũng phải thử đi thử lại rất nhiều lần, bây giờ mới quyết định một lần mà đã xong. Màu bạn thân chọn cho bao giờ cũng chuẩn. Cô thấy Ngụy Tử Hư quan sát mình làm móng đầy hứng thú, nghĩ nghĩ, muốn dùng chút tài nghệ của bản thân để cảm ơn hắn.

"Đưa tay cậu đây, tôi làm móng cho. Màu xanh lam rất hợp với cậu. Tôi học chuyên nghiệp đấy, người muốn được tôi làm móng cho còn phải xếp hàng dài!"

"Cái gì!?" Ngụy Tử Hư trố mắt. "Không... Không cần đâu."

"Đừng khách sao." Hàn Hiểu Na kéo tay trái Ngụy Tử Hư. Bàn tay này so với đàn ông bình thường thật sự rất tinh tế, khớp xương không quá rõ ràng, nhưng vẫn lớn hơn tay phụ nữ. Nếu được bàn tay này bao bọc, nhịp tim chắc hẳn rất khó kiểm soát. Tay đẹp thế này, sao có thể bỏ sót móng tay được. Hàn Hiểu Na phấn khởi bừng bừng đi lấy dụng cụ. Ngụy Tử Hư không phản kháng kịch liệt, quá nửa là do đã sợ đến ngây người. Hắn không còn bao nhiêu cái 'lần đầu tiên' nữa, móng tay là một trong những chỗ duy nhất còn trinh nguyên trên người hắn.

Hàn Hiểu Na bắt đầu chăm chút cho cái nơi rộng chưa đến hai centimet vuông kia.

Thoa một lớp lót, dán một chút kim tuyến lấp lánh lên ngón út, Hàn Hiểu Na muốn vẽ hình lên ngón đeo nhẫn của hắn, liền hỏi Ngụy Tử Hư thích gì.

"Nếu phải chọn thì, con nhện được không?"

Hàn Hiểu Na sờ sờ mũi, nghiêm túc nói: "Hình nhện phức tạp lắm, tôi không vẽ được." Nói xong nhấc ngón áp út của Ngụy Tử Hư lên, xem xét cẩn thận rồi đề nghị: "Nếu không thì, vẽ cá voi cho cậu nhé. Cậu xem này, nền móng màu xanh thẳm, rất giống đại dương."

Cô thuận miệng hỏi: "Cậu thích biển không?"

Ngụy Tử Hư mỉm cười nói: "Thích lắm."

Nước biển, lạnh lẽo thấu xương, mặn chát, từ móng tay nơi ngón áp út của hắn rót vào trong máu thịt, mang theo đau đớn không ngừng sôi trào. Hắn trôi nổi giữa đại dương bao lao van nài cầu xin, không cách nào chạm đất, vô pháp nổi lên bề mặt. Tứ phía đều là tuyệt lộ, các giác quan cũng dần thoái hóa. Hàn Hiểu Na vừa làm vừa nói gì đó, hắn đã không còn nghe thấy. Khuôn mặt cô khuất sao tầng nước biển dày đặc, hắn chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một cái bóng phản chiếu. Rất nhiều lần hắn đã thử tự cứu chính mình, sau cùng vẫn cứ là thất bại. Khi đã quen với sự tuyệt vọng, hắn không còn nghĩ tới chuyện cầu cứu ai nữa, bởi trong lòng hắn đã hiểu được.

Không ai có thể cứu hắn. Cũng không ai nguyện ý muốn cứu hắn.

"Xong rồi!" Hàn Hiểu Na đóng nắp lọ, say mê thưởng thức thành quả của chính mình. "Đẹp tuyệt vời. Đây chính minh chứng cho tình tỷ muội của chúng