Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 40: Sống mãi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 40. Sống mãi

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Mộ của Lạc Hợp nằm sát bên cạnh Tiêu Hàn Khinh, phía sau là đất còn tơi xốp.

Lạc Hợp trong hình nhìn trẻ hơn hiện tại. Y nâng giấy chứng nhận, đứng trước bàn làm việc, âu phục thẳng thớm, áo sơmi chỉnh tề không một nếp nhăn. Nét mặt y nghiêm túc, bên môi lại khẽ mỉm cười, kén tằm nổi lên, đuôi mắt cong cong như đuôi cá vẩy nước. Trên bệ cửa sổ, có vài chậu lan quân tử nở rộ, nghiêng mình tắm nắng.

Ngụy Tử Hư ngồi trước mộ.

"Xin Thiên Chúa toàn năng ban phước lành cho anh, xin Người che chở anh ta khỏi sự dữ và dẫn đưa tới miền đất vĩnh hằng."

"Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ. Amen."

Cầu nguyện xong, hắn nghiêng chai rượu trong tay, chất lỏng trong suốt rót xuống trước mộ. Whiskey Jack Daniel's, không phải dòng rượu cao cấp gì, nằm ngay trang đầu tiên trong danh mục đồ uống hắn tìm thấy trong pad, Ngụy Tử Hư tiện tay mang tới.

Nếu quen nhau ở ngoài, liệu kết quả có khác không?

Rót rượu xong, hắn cũng tự có được đáp án. Nếu ở bên ngoài, hắn và Lạc Hợp căn bản không có khả năng quen biết.

Có tiếng bước chân vang lên phía sau lưng. Nhẹ nhàng mà chậm rãi, gót giầy nhấc lên cách mặt đất vài centimet, giống hệt tính cách tản mạn tùy tiện của người đó.

"Hây da, tiểu vương tử người người mến mộ của chúng ta sao lại ngồi ở đây một mình vậy?" Lưu Tỉnh dừng lại bên cạnh hắn, cười hỏi.

Ngụy Tử Hư không nhìn gã, tầm mắt vẫn hướng về phía mộ Lạc Hợp. "Cầu nguyện. Tôi muốn nói chuyện một mình với Giáo sư, nên bảo Dân Tắc về trước."

"Bận bịu như vậy?" Lưu Tỉnh cười đê tiện, cúi người đến ngang tầm mắt Ngụy Tử Hư. "Trước nay tôi vẫn luôn thấy mấy người các cậu thật thần kỳ." Gã nhướn mày, chóp mũi chỉ cách Ngụy Tử Hư có một centimet, dùng thanh âm như thì thầm hỏi: "Ngụy Tử Hư, dương vật đàn ông ngon không?"

Ngụy Tử Hư lộ vẻ chán ghét, nghiêng người tránh đi. "Xin đừng sỉ nhục người chết."

"Chẳng lẽ tôi nói không đúng à." Lưu Tỉnh đánh giá hắn vài lần. "Cậu hiển nhiên là nằm dưới rồi. Bành Dân Tắc với Lạc Hợp, ai mạnh hơn vậy?"

"Anh có thể đi chỗ khác không?" Ngụy Tử Hư tức giận.

"Ây, không phải thì thôi. Tôi là người hiểu chuyện mà, cáu gắt cái gì?" Lưu Tỉnh đứng thẳng người, liếc nhìn chai rượu trong tay hắn. "Whisky? Cho Lạc Hợp uống có phải hơi nặng không, còn chẳng bằng cho tôi đây này. Nắp chai đâu rồi?"

Ngụy Tử Hư đưa nắp chai cho gã, gã tự nhiên như ruồi đưa qua đòi Ngụy Tử Hư rót rượu. Ngụy Tử Hư rót đầy nắp, gã lại không vội uống, cười ngoác miệng nhìn Ngụy Tử Hư. "Làm gì có đạo lý khách uống trước chủ nhỉ?"

Ngụy Tử Hư khẽ cười một tiếng, khịt mũi coi thường. Hắn nắm chai rượu, ngửa đầu uống một hớp lớn. Lưu Tỉnh nheo mắt nhìn hắn uống xong, sau đó cũng nâng nắp uống cạn, chép miệng. "Khụ, Champagne vẫn ngon hơn, có mấy em gái uống cùng nữa thì càng tuyệt."

"Hết chuyện rồi chứ?" Ngụy Tử Hư nói, đặt rượu sang một bên.

"Vốn cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu một chút thôi." Lưu Tỉnh trêu đùa. Gã thẳng tưng như thước gỗ, chỉ là quen nói mấy lời ngả ngớn đê tiện, không thay đổi được. Gã vứt nắp chai, từ trên cao nhìn xuống Ngụy Tử Hư.

"Ngụy Tử Hư, tối nay tôi sẽ kiểm tra cậu."

"Tối nay anh không nên kiểm tra tôi."

"Hử? Tại sao?" Lưu Tỉnh nhìn hắn chằm chằm.

Ngụy Tử Hư không nhìn lại gã, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ Lạc Hợp. "Đáng nhẽ anh nên kiểm tra tôi từ tối qua. Nếu vậy Giáo sư Lạc cũng sẽ không phải chết."

Lưu Tỉnh nghẹn họng, mặt mũi tối sầm lại, cuối cùng khinh bỉ nghiến ra một chữ "Hừ" giữa kẽ răng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng vang lên, gạch lát từ trần đến sàn đều là một màu trắng thuần. Ánh đèn trắng bệch, nhìn lâu sẽ thấy lóa mắt. Các chai lọ sắp xếp chỉnh tề, giảm dần từ cao xuống thấp, ngay ngắn dựa sát vào tường, cứng ngắc tê dại, không một chút hơi người.

"Ọe..."

Âm thanh nôn mửa đứt quãng khiến người ta ê ẩm.

Người đàn ông vịn lấy bồn rửa mặt, dùng que đè lưỡi móc họng, oằn người nôn khan. Một lúc lâu sau mới thấy đỡ. Cuống lưỡi hắn vừa bị đè ép, thực quản đã bắt đầu co giật theo thói quen. Nôn xong hết đống rượu Whisky, khạc ra một ít dịch dạ dày chua loét, hắn mới dừng lại, hít sâu mấy lần, mò lên một chai nước khoáng ngửa cổ dốc vào miệng.

Súc miệng xong xuôi, hắn soi gương chỉnh trang lại vẻ bề ngoài. Vỗ chút nước lạnh lên mặt, xử lý sạch sẽ tuyến lệ và biểu cảm chán ghét mới bày ra.

"Lạc Hợp, anh cũng giỏi thật, chết rồi mà còn có thể khiến tôi buồn nôn."

Ra khỏi buồng tắm, híp mắt nhìn chai thủy tinh màu nâu vàng. Nhãn đen in dòng chữ "Old No.7"[1] bao quanh thân chai. Hắn nở nụ cười, tựa như đang cố gắng xua đi hiềm khích lúc trước.

Ngụy Tử Hư nắm chặt chai rượu, nhét thật sâu vào trong tủ quần áo.

[1] Jack Daniel's Old No.7

"Ồ, khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lúc Ngụy Tử Hư đến phòng ăn, trên bàn đã xếp sẵn hơn mười chiếc khay bạc, chân nến cũng được thắp lên, trong không khí có mùi mật ong thoang thoảng. Lưu Tỉnh ngồi một chỗ, một tay chống cằm, một tay lắc nhẹ chiếc ly đế cao. Chất lỏng màu vàng cam bên trong sóng sánh tạo thành một vòng xoáy nhỏ.

Trước đây loại Champagne đắt tiền như vậy gã chỉ dám nhấp môi, bây giờ lại thừa sức rót đầy, học người có tiền chuyển sang dùng ly chơi chơi, chơi chán thì đổ.

Gã nhìn thấy Ngụy Tử Hư, cười rộ lên. "Trước đây cậu sống ở nước ngoài đúng không? Qua đây, có sườn bò cốt lết thượng hạng với bánh phô mai việt quất khai vị. Cậu nếm thử xem nguyên liệu có phải chính tông không." Nụ cười của gã được bày vẻ tỉ mỉ, tận dụng triệt để lợi thế ngoại hình, phát huy mị lực tới mức tối đa.

Cười là biểu cảm đẹp nhất ngũ quan có thể tạo thành. Chỉ là mỗi người có một kiểu cười khác nhau, cố ý cải thiện nụ cười của chính mình cũng không có mấy người. Độ cong của khóe miệng, vết hằn nơi đuôi mắt, những tiểu tiết nhỏ nhoi đó kết hợp mới quyết định được thành bại, rất khó có thể kiểm soát hoàn hảo. Dù có thật sự tạo ra được một nụ cười hoàn mỹ, cũng sẽ để lộ dấu vết không tự nhiên. Ngụy Tử Hư nhìn mấy lần, tầm mắt chuyển đến trên bàn ăn.

Sườn bò phối cùng salad ô-liu và khoai chiên, nước sốt đặt một bên tạo thành những đường gợn sóng.

Ngụy Tử Hư khẽ cau mày, món khai vị nên dùng bánh mì bơ tỏi hoặc canh cá thì tốt hơn. Điểm tâm ngọt đưa lên trước thực sự không phù hợp. Nhưng hắn cảm thấy không cần đề xuất ý kiến. Cái gọi là chính tông, không nhất thiết phải phù hợp với tất cả mọi người, trình tự ăn cơm Tây hắn cũng chẳng để ý lắm. Huống hồ, ra vẻ hiểu biết trước mặt những kẻ ngoại đạo, ngoài việc có chút thỏa mãn hư vinh thì thật sự vô nghĩa.

Bành Dân Tắc bưng một khay cá rô phi nướng qua, thấy hắn cau mày, tưởng hắn không hài lòng với bữa trưa.

"Cậu không thích sao? Thật ra tôi đã nấu nước định hầm canh thịt bò rồi, mà bọn Lưu Tỉnh cứ nhất định đòi ăn cơm Tây. Cậu chờ chút, tôi đi làm món khác cho cậu."

"Không đâu." Ngụy Tử Hư nhanh chóng mở miệng. "Tôi ăn gì cũng được hết."

"Đừng nhường nhịn người khác quá." Bành Dân Tắc ngồi xuống đối diện hắn, dùng dao nĩa xẻ cá, vừa tách vừa nói: "Sau này sẽ làm đồ riêng cho cậu, tôi cũng không thích cơm Tây."

Anh nói không thích, những dao nĩa lại sử dụng rất thành thạo.

"Ừm, anh ăn gì thì tôi ăn nấy." Ngụy Tử Hư khéo léo trả lời.

Bành Dân Tắc nuốt thịt cá xuống, làm bộ trầm mê trong thực sắc chứ không phải mỹ sắc. "Ăn theo tôi? Tôi chỉ ăn đồ thanh đạm thôi, có thể cậu sẽ thấy khó ăn đó."

Ngụy Tử Hư cười: "Dân Tắc, tôi không kén ăn đâu. Thay vì quan tâm ăn cái gì, tôi càng quan tâm đến chuyện ăn cùng ai hơn."

Bành Dân Tắc nghe hắn nói mà tâm can mềm nhũn, tựa như có con mèo nhỏ nhẹ nhàng ịn nệm thịt lên tim anh vậy. Vừa nãy thấy Ngụy Tử Hư cau mày trong lòng anh đã không dễ chịu, lúc này hắn cười lên rồi anh mới thấy đôi chút thoải mái.

Ngụy Tử Hư nhìn tâm tình anh biến đổi, cười càng vui vẻ hơn. Trong lòng lại yên lặng đếm thầm: Một.

Hai. Ba. Bốn. Năm. Sáu.

Nơi ánh mắt chạm đến, tất thảy đều là kẻ địch.

Dưới chân hắn là thảm trải sàn, giữa các kẽ vải chầm chậm trào ra vết nước, từ từ tích lũy, nước muối cay nồng tràn qua mắt cá chân, lên đầu gối, đến ngang ngực.

Hắn bị đại dương bao la nhấn chìm, không có ánh sáng, không cách nào hít thở, chỉ có thể xa xa nhìn bọn họ ngồi quanh mặt bàn thưởng thức cơm trưa, xôn xao cười nói, ầm ĩ vui đùa. Hắn cật lực muốn bơi qua, nhưng gân tay và gân chân đã đứt sạch, da dẻ phù thũng trắng bệch. Nước biển lạnh băng cuộn trào, hắn bị ánh dương chặn đứng. Trong lòng hắn từng tin rằng, Thần linh có phán quyết công bằng, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, những kẻ làm tổn thương người khác rồi cuối cùng sẽ phải nhận lấy báo ứng. Người mạnh mẽ có nhiều như vậy, bản thân hắn có lẽ cũng không cần trở nên mạnh mẽ.

Nhưng lúc này đây, lại chẳng ai có thể đến cứu hắn.

Hắn từ từ nghẹt thở, hô hấp tắt dần. Mà hắn chỉ có thể học cách tiếp tục sinh sống cùng với cảm giác ngạt thở đó.

"Xin lỗi, chưa hỏi khẩu vị của các cậu mà lỡ làm tám phần rồi." Lục Dư ngồi đối diện Ngụy Tử Hư nói.

"Cảm ơn, tôi thích lắm." Hắn trả lời chân thành tự nhiên.

Lục Dư trở lại vào bếp, có người theo anh đi vào.

"Này, lấy khoai tây nghiền cho tôi đi." Lưu Tỉnh hai tay đút túi, dựa vào quầy bar.

Lục Dư không nói một lời, dùng muôi múc khoai nghiền ra, sau đó phết một lớp bơ mỏng.

"Ngang mồm." Lưu Tỉnh lắc lắc ngón trỏ, phát ra hai âm tiết. "Thêm muối với tiêu đi."

Lục Dư liếc gã, tìm muối và tiêu rắc lên. Lúc đưa đến trước mặt Lưu Tỉnh, gã lại không thèm nhìn, tà tà cười: "Thêm bơ nữa đi chứ, đây không phải thường thức sao?"

Lục Dư thu tay về, lễ phép mỉm cười. Anh chậm rãi cho thêm bơ nhạt và đường cát, quấy đều, điểm thêm vài cọng cần tây. Sau đó, ngay trước mặt Lưu Tỉnh, đổ tất cả vào thùng rác.

"Hử?" Lưu Tỉnh ngoài miệng vẫn cười, ánh mắt đã lạnh xuống. "Không muốn thắng nữa à?"

Lục Dư bình tĩnh đáp lại: "Tất cả những chuyện tôi làm, anh nghĩ là vì anh sao?"

Lưu Tỉnh cười cười tựa như thấu hiểu, nhưng vẫn không định thoái lui. Gã tăng thêm ngữ khí: "Tôi là Tiên Tri."

"Bởi vì có thể dùng lời nói để giết người, nên muốn tôi phải nói gì nghe nấy sao?" Lục Dư nhìn gã, trong mắt giấu đi gió bão đen kịt.

"Lưu Tỉnh, thứ gì đoạt được quá dễ dàng, có thể vĩnh viễn thuộc về anh không?"

Hai giờ chiều, Ngụy Tử Hư tỉnh giấc.

Hai mắt còn nhập nhèm, hắn sờ sờ lên tủ đầu giường tìm đồng hồ. Mò được rồi, vừa quay đầu lại, tầm mắt đã chạm đến một cặp kính không gọng.

Toàn thân Ngụy Tử Hư cứng đờ.

Bên hông truyền đến cảm giác trói buộc, hai bên mạn sườn đều bị quấn lấy, có dị vật lạnh lẽo cuốn quanh Ngụy Tử Hư, giống như da rắn, mang đến sợ hãi và đau thấu như kim châm.

Ngụy Tử Hư cảm thấy nửa bên gối bị sụp xuống.

Hắn không dám quay đầu nhìn. Nhưng hắn biết người kia, hay nên nói là thứ kia, đang chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, dùng ánh mắt sắc lẻm như chim ưng mà y vô cùng quen thuộc.

Ngụy Tử Hư hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu.

Y quanh năm ngồi trong văn phòng, da dẻ có chút trắng bệch, lúc này càng thêm tái nhợt đến gần như trong suốt. Không có kính mắt che chắn, cặp mắt hoa đào cứ thế hoàn toàn để lộ trước mặt Ngụy Tử Hư, trầm tĩnh lạnh lùng, đuôi mắt ửng đỏ đầy yêu dị, đến mức dường như hoàn toàn không phù hợp với y.

Ngụy Tử Hư vén chăn lên, tránh khỏi hai tay y, vươn mình xuống giường.

"Sao thế, không phải cậu thích ngủ với đàn ông sao?" Lạc Hợp ngồi dậy, mặt không đổi sắc hỏi. Áo sơ mi trắng của y đã bị ép ra rất nhiều nếp nhăn.

Ngụy Tử Hư không trả lời, vội vàng lôi ví da trong ngăn kéo ra, bóc mở lật từng ngăn tìm thuốc.

"Cậu còn muốn giết tôi thêm lần nữa cơ mà, sao phải chạy trốn như vậy." Lạc Hợp cũng xuống giường, đi đến bên cạnh Ngụy Tử Hư. Những vết máu li ti thấm qua áo sơ mi trắng, nở rộ thành một cây anh đào đỏ rực. "Nó vô dụng với tôi thôi, cậu biết mà."

Lật qua lật lại, vẫn không thể tìm thấy ngăn để thuốc. Trên trán Ngụy Tử Hư đổ đầy mồ hôi lạnh, gầm nhẹ mắng một câu. Túi zip đựng thuốc vốn rất nhỏ, không thể mang theo nhiều viên thuốc con nhộng. Trước khi trò chơi bắt đầu hắn đã uống một viên, cho Lâm Sơn Chi dùng một viên, sau đó lúc nhìn thấy ảo giác của cô lại uống một viên nữa, bây giờ tìm không thấy, có lẽ đã dùng hết rồi.

Cơ bắp Ngụy Tử Hư cứng ngắc. Hắn thấy hai cánh tay ôm vòng qua eo hắn, dưới da nổi lên các mạch điện dây dẫn, lóe lên ánh sáng xanh nhạt.

Không đúng... Không đúng.

Ngụy Tử Hư ép bản thân tỉnh táo lại.

Thuốc đó không dùng để điều trị bệnh tâm thần, chỉ là một loại thuộc an thần phổ thông thôi. Chỉ cần cố gắng chịu đựng, hắn nhất định có thể chống chọi qua được. Ngụy Tử Hư nhắm chặt hai mắt, hít thở thật sâu.

Nhiều năm như vậy, thuốc người kia cho đã sớm uống hết rồi.

Lạc Hợp cao hơn Ngụy Tử Hư nửa cái đầu, đứng phía sau nhẹ nhàng cúi xuống, viền môi cọ sát qua vành tai Ngụy Tử Hư. Cảm giác được Ngụy Tử Hư chống cự, y khẽ cười ra tiếng, nơi sâu nhất trong cuống họng phát ra tiếng lục cục như những khối băng va đập vào nhau, đuôi mắt kéo dài, tơ máu dày đặc tràn vào trong đồng tử.

"Không phải Lạc Hợp... Không thể nào là Lạc Hợp..."

Lạc Hợp chết rồi, thân thể bị xuyên thủng, lúc này đang chật vật nằm dưới nghĩa địa kia mà.

Y không phải Lạc Hợp. Lạc Hợp sẽ không tiếp xúc ám muội như vậy với Ngụy Tử Hư. Lạc Hợp không có nụ cười bệnh hoạn như thế. Lạc Hợp sẽ không làm hắn sợ hãi đến vậy.

"Đúng. Tôi không phải Lạc Hợp." Y dán vào bên tai Ngụy Tử Hư nói. "Tôi là Lạc Hợp do cậu tự tạo ra. Từng điệu bộ cử chỉ của tôi, đều là dáng vẻ cậu sợ hãi nhất."

"Cút xuống Địa Ngục đi!"

"Ngụy Tử Hư, có lẽ tôi phải cảm ơn cậu." Lạc Hợp theo sát Ngụy Tử Hư, da thịt lạnh băng của y từ từ trở nên dính nị, không ngừng xuất huyết. Ngụy Tử Hư nhìn thấy dây dẫn bén nhọn xuyên qua cơ thể y vươn dài, từng cái từng cái đâm thủng da thịt của hắn. Bụng lưng bị xuyên thấu, đau đớn khiến hơi thở hắn như tắc nghẹn.

Lạc Hợp không chút thương tình nói tiếp:

"Director tử hình tôi."

"Nhưng cậu, cho tôi được sống mãi."

================

#Tác giả:

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau