Sau n phút phân tích, Bạch Huyền đưa ra nhận xét vàng ngọc: Cần lập đội gấp để bổ sung khuyết điểm của nghề nghiệp và chủng tộc.
Thế là con tắc kè của chúng ta tiếp tục rón rén bước từng bước theo dòng "người". Bạch Huyền rất thông minh, cô không mò mẫm tìm kiếm mà không hề có manh mối.
(Tác giả tài ba: Thực ra thì, Bạch Huyền à, trong kho chứa đồ của cô có sổ tay hướng dẫn người chơi, trong đó có bản đồ đấy -_-...)
Theo dòng người, cô bước vào một thị trấn nhỏ nhưng khá sầm uất. Đập vào mắt cô là một toà nhà nhìn như trung tâm thương mại (đúng rồi đấy) và những sạp hàng rong xung quanh. Tiếng... mặc cả,cò kè vang vọng cả thị trấn. Cô bước vào toà nhà nọ, định kiếm một số vật phẩm cần thiết để săn boss.
Oaaaaaaaaa.......... Cô có nhìn lầm không vậy!?
Một dãy... trang sức!
Để phát huy tinh thần của một cô gái đẹp thuời thượng, mặc dù đống đồ lấp lánh đấy trông có vẻ khá bắt mắt nhưng cô vẫn cố nhịn xuống... nhịn, nhịn...
Thế là Bạch Huyền cố gắng tránh thật xa đống đồ ấy, thế quái nào lại lùi vào trong một cửa hàng khác...
-Này, người chơi kia, bỏ ngay cái skill cấp thấp mà cô đang sử dụng xuống, nếu không mời ra khỏi tiệm của tôi! - Âm thanh chua ngoa phát ra sau lưng cô.
Cô vội gỡ Ẩn nhẫn xuống, cười hì hì tỏ-vẻ-vô-tội rồi bắt đầu chạy loanh quanh xem từng gian hàng. Hoá ra cô đến trúng tiệm dược phẩm. Bạch Huyền nhảy choi choi từ chỗ này sang chỗ nọ chọn chọn lựa lựa(mặc dù đó không phải quần áo, giày dép hay son phấn).
Trong lúc Bạch Huyền còn đang mải mê với đống chai lọ và đan dược nhỏ xinh nhiều màu sắc thì lại có thêm một vị khách tiến vào:
-Quý cô, cho hỏi dược phẩm hồi máu bán thế nào vậy? - Giọng nói rất hay, nghe có từ tính nhưng không quá trầm.
-A, thưa ngài, ngài muốn mua dạng đan dược hay dạng dược thuỷ ạ? Đan dược khó uống, nhưng sẽ nhanh có hiệu quả hơn, còn dược thuỷ thì ngược lại.-Giọng nói ngọt như mía lùi của bà cô chanh chua lúc nãy vang lên. Cô thật không hiểu nổi tại sao hai tính cách trái ngược lại có thể tồn tại trong một cơ thể như vậy.
-Đan dược bán thế nào, dược thuỷ bán thế nào?
-Giá cả như nhau thưa ngài, 10 bạc một bình hoặc viên cỡ nhỏ, 20 bạc một bình hoặc viên cỡ lớn. Vì ngài là khách hàng đầu tiên của tiệm chúng tôi hôm nay nên tôi giảm giá cho ngài 10%.- Bạch Huyền rõ ràng nhìn thấy cô ta cố tình ưỡn cao bộ ngực lép xẹp lên, ánh mắt như chảy nước nhìn tên giống đực đứng quay lưng về phía trước cô.
-Quý cô xinh đẹp, với một tân thủ như tôi thì cái giá đó có phải quá đắt không? - Chả biết tên giống đực đó làm gì mà ả NPC nhìn như kiểu sắp nhũn ra đến nơi. Hứ, đồ hám trai, bà đây khinh!
-Nhưng mà...- NPC hám trai như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mặc dù thân hình thì vẫn ưỡn a ưỡn ẹo và ánh mắt vẫn như chảy ra nước nhưng giọng nói đã bới ngấy hơn.
Đến đây thì Bạch Huyền không chịu nổi sự giằng co của hai kẻ khùng này nữa, bước ra thanh toán đống đồ lỉnh kỉnh trên tay cô.
Tiếng nói khó chịu của ả NPC trở mặt còn nhanh hơn chớp mắt vang lên:
- Của cô hết tròn 200 bạc, gồm 3 đan dược hồi máu cỡ lớn, 2 đan dược hồi ma pháp cỡ lớn, 1 lọ độc Xạ tán.
Bạch Huyền không thèm chớp mắt, móc túi lấy ra 180 bạc thảy lên bàn trước con mắt trợn trừng bực bội của ả NPC nọ rồi quay sang nhìn tên giống đực lúc nãy quyến rũ ả NPC.
Tóc đen dài cột hững hờ vào chiếc trâm bạc lấp lánh trên đầu, sống mũi vừa nhỏ lại vừa cao, môi dài mỏng khẽ nhếch lên,gã còn mặc y phục màu trắng...
Tổng thể trông rất yêu nghiệt, ngoại trừ...
Đôi mắt! Đúng, là đôi mắt. Cô đã từng nghiên cứu rất nhiều về cách đọc suy nghĩ của người đối diện qua đôi mắt.Cô tin đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn của bất kì loài động vật sống có mắt nào. Cô cũng rất tự tin về trình độ của mình. Vậy mà tên giống đực trước mặt cô lại làm cô nghi ngờ về trình độ của mình. Đôi mắt ấy, rõ ràng mang vẻ cười cợt của một tên phong hoa tuyết nguyệt chính hiệu, nhưng nhìn tổng thể cả khuôn mặt thì đôi mắt đó lại tách biệt hoàn toàn... Ôi, đầu cô nổ tung mất!
-Này, cô kia thiếu 20 bạc - Giọng nói vô duyên của ả NPC cắt đứt mạch suy nghĩ trong não Bạch Huyền.
- Cô chẳng bảo khách hàng đầu tiên được giảm 10% còn gì! - Cô quay lại nhìn cô ta, đầy vẻ trêu tức.
NPC nọ trừng mắt nhìn cô, trừng đến trắng dã ra, trừng đến nỗi quên luôn cả việc mình quá thất thố trước tên giống đực đẹp mã mà ả vừa ra sức lấy lòng nọ.
Bạch Huyền nhìn ả một lát, thấy chẳng còn gì thú vị, liền quay gót, đi thẳng...
Nhưng cô lại quên mất một điều quan trọng... Trung tâm thương mại tuyệt đối là nơi tụ tập đông nhất, cũng là nơi tụ tập đầy rẫy những tên giống-đực-thừa-hoocmon!!!
Đúng lúc cô đang định dùng Ẩn nhẫn chuồn gấp thì một bàn tay mát lạnh chợt kéo cô vào một chỗ gì đó vừa cứng vừa ấm...(Tác giả thông minh tuyệt đỉnh: Đề nghị quý vị không hiểu lầm... khụ khụ...)
Cô quay mặt lại. Đập vào mắt cô là khuôn mặt hoàn mĩ của tên giống đực lúc nãy được phóng đại hết mức. Trong lúc cô còn đang phân tích tỉ lệ gương mặt hoàn hảo đang áp sát vào cô kia thì một giọng nói du dương vang khắp cả trung tâm thương mại:
-Vợ yêu dấu, em quả là không thể xa anh mà, mới một lát thôi mà đã thu hút bao nhiêu ruồi bọ rồi! - Vừa nói, tên giống đực đẹp mã vừa liếc mắt nhìn tất cả những tên giống-đực-thừa-hoocmon xung quanh cô.
Đó là lần đầu tiên cô bị người ta mạo phạm đến mức độ này, nhưng chẳng hiểu sao, cô không hề phản đối...