Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 16: Về

Tôi đá chống xe, tay kéo chiếc kính râm, mắt nhìn tòa nhà cao vút mang biển tên Golden Star. Hôm nay là ngày ký hợp đồng giữa Đại Hà và Golden Star.

Để bảo vệ dắt xe đi, tôi sải bước vào tòa nhà, nhanh chóng, tiếp tân tiến đến hỏi :

-Chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ ?

-Tôi đại diện công ty Đại Hà đến đây ký hợp đồng. Có hẹn trước .

Một tích tắc, chị tiếp tân đơ người, một cô gái vẻ ngoài trẻ măng này lại là đại diện tập đoàn Đại Hà to lớn kia sao? Tỉnh táo, cô nàng hướng tay dẫn tôi đến thang máy lên phòng giám đốc. Phòng ốc cũng tương tự phòng của công ty tôi, chỉ điều to hơn. Ngồi ở ghế giám đốc là một người đàn ông trung niên, tầm tuổi ba tôi. Chị tiếp tân gõ cửa, liền được phép vào trong.

Ngồi ở sofa, tôi trên tay cầm bản hợp đồng được biên soạn sẵn, mắt dò kỹ, não phân tích từng chi tiết. Dù bên đề nghị ký hợp đồng là tôi, song, cũng cần xem xét kỹ lưỡng, một chữ ký cũng có thể lấy đi cả gia tài, đó là điều ba tôi dạy.

Đọc xong hợp đồng, tôi quyết định ký, cũng từ lúc này, tôi sẽ thường xuyên đến đây, một mặt để phát triển lợi nhuận đôi bên, mặt còn lại là vào làm thử để học tập phong cách làm việc của họ.

Tôi chào vị giám đốc, quay lưng tiến ra ngoài. Điện thoại reo, là Ngọc gọi. Vừa mở máy đã nghe thấy cô nàng quát :

-Sao mày không đi học hả con kia ????

Nhắc mới nhớ, từ lúc xuất viện đến nay tôi đã không tới trường. À có lẽ tôi không tới trường nữa đâu, lúc này phải tập trung kinh doanh thôi.

-À, thôi kệ đi.

-Nè nè con kia ...

-Ngắt đây ! – tôi tắt điện thoại, nhét vào túi.

Tôi nhận xe, thong thả nổ máy, chạy qua đường, không chú ý đến chiếc ô tô màu trắng hiệu Camry phía xa đang dần tiến tới .....

*******************************************************************

Chiếc Camry dần dà tăng tốc, một mực hướng thẳng vào cô gái tóc ngắn phía trước. Thời gian quay chậm, chiếc xe từng chút, từng chút gần hơn, còn cô gái vẫn không hay biết hiểm họa đang đến gần.

10 mét, 8 mét, 8 mét. Chỉ còn một chút nữa là chiếc xe đụng vào cô. Rồi uỳnh một tiếng, một chiếc Mercedes màu đen tông trực tiếp vào đầu xe Camry, làm đầu xe chệch hướng va chạm với phần sau chiếc môtô của cô gái. Cuộc va chạm khiến cô gái ngã ra đường, hai chiếc ôtô bốc khói.

*******************************************************************

Tôi nằm trên đường, hai tay đau rát. Từ trong chiếc Mercedes, Phong lao ra đỡ tôi dậy.

-Em không sao. – tôi nói, sợ anh lo

-Có chắc là không sao chứ ? ... – anh lo lắng, ánh mắt kèm sự tức giận.

-Thôi không sao . – tôi tự đứng dậy, bước tới chiếc xe cố tình gây thương tích kia, người lái xe đã chạy đi mất. Cũng phải ! Tôi rút điện thoại, chụp lại biển số và kiểu dáng xe. Từ đây, tôi có thể tìm được người lái xe. Còn người có chủ dích này, có lẽ tôi đã quá rõ là ai rồi.

Bà ta đã hành động, quá sớm so với những gì tôi suy đoán. Khẽ nâng nụ cười, vì lần này là bà ta giở trò trước, thì tôi không ngại ăn miếng trả miếng.

*******************************************************************

Nhờ Phong đưa về nha, hai tay đã băng lại, tôi bước vào trong dứt khoát, lướt qua bà ta đang ngồi phè phỡn trên ghế. Thấy tôi, bà ta lập tức hoảng loạn, hai mắt mở to như sắp rơi xuống đất. Đúng rồi, một đứa mình cố tình ám sát mà còn sống như vầy, không sợ cũng lạ. Tôi nhìn biểu cảm của bà ta, lập tức chắn chắc rằng suy nghĩ lúc trước là vô cùng chính xác.

Tôi lên phòng, khởi động máy tính, dùng những hình ảnh đã chụp tại hiện trường để điều tra người lái chiếc xe, không ai xa lạ, chính là Thông – bồ nhí của bà ta. Đúng là con người dễ bị tiền mờ mắt, tuy nhiên, chuyện này tôi sẽ không trả thù tên Thông, vì hắn cũng chỉ là món đồ mà bà Nguyệt dùng để hại tôi thôi.

Tôi dùng chiếc xe khác đến ngân hàng, yêu cầu khóa hết tài khoản ngân hàng của bà Nguyệt, nhân viên ngân hàng đương nhiên thực hiện, vì cãi lại nhất định sẽ bị đuổi việc. Có lẽ việc làm này sẽ ảnh hưởng đến bà ta không ít, đến khi ba tôi trở về, lúc đó bà ta ổn.

*******************************************************************

| Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất |

Chuyến bay từ New York về Việt Nam vừa hạ cánh. Một người phụ nữ dáng vẻ sang trọng, tay dắt một cô bé đáng yêu vừa tiến ra từ chuyến bay. Tay tháo kính, lộ đôi mắt nâu long lanh và hàng mi cong, cô nhẹ ngắm thành phố, nơi cô được sinh ra, miệng thì thầm vài tiếng thật khẽ : “Ta về rồi ...”

Cũng kể từ lúc này, phía sau cô gái tên Dy luôn có một người theo dõi, bám sát theo cô mọi lúc.