Gai Hồng Mềm

Chương 43: 43 Nếu Như Anh Đến Tìm Tôi Tôi Nhất Định Sẽ Chạy Ra Nghênh Đón Anh



Lâm Tố xử lý xong miệng vết thương cho mẹ.
Lâm Mộ Hoa nhìn váy cô nhiễm đỏ, giục cô mau về phòng thay quần áo.

Lâm Tố đặt miếng bông xuống, quay về phòng ngủ.
Xử lý một loạt những chuyện vừa rồi thật ra cũng mới chỉ qua vài phút, một rưỡi chiều là lúc ánh nắng chói chang nhất.

Lâm Tố quay về phòng, bị ánh sáng gay gắt này chiếu lên người, cô có cảm giác bản thân chính là con cá đang bị phơi khô.
Lâm Tố cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, chất lỏng nhiễm đỏ từng mảng, khiến cô có cảm giác bản thân mình cũng đã nhiễm bẩn.

Cô nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó thu lại tầm mắt, đưa tay cởi váy.
Điện thoại từ trong túi theo động tác đó rơi ra ngoài.

Điện thoại đập lên mặt đất phát ra một tiếng "cộp", Lâm Tố hồi thần, cúi đầu nhìn.
Cuộc gọi của cô và Đào Mục Chi vẫn còn tiếp tục.
Lâm Tố không cầm điện thoại lên, mà ngồi xổm xuống.

Khoảng cách kéo gần hơn, Lâm Tố cũng có thể nhìn rõ hơn tên hiển thị của Đào Mục Chi trên đó.
"Đào Mục Chi.

Anh còn có đó không?" Lâm Tố hỏi.
Cô hỏi Đào Mục Chi xong, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của hắn.
"Còn."
Không ngờ cô rời đi lâu như thế mà hắn vẫn không cúp máy.

Vậy thì hẳn là vừa rồi hắn cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ.
Nhưng Lâm Tố nghĩ lại, cảm thấy cuộc trò chuyện đó cũng không có gì đặc biệt, nghe thì nghe thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Không có việc gì thì cúp trước nhé, tôi phải đi thay đồ, lúc nãy xử lý vết thương cho mẹ không cẩn thận làm đổ thuốc sát trùng lên.
Chuyện này hẳn là Đào Mục Chi cũng đã nghe được, đầu bên kia thoáng im lặng, sau đó cô nghe thấy hắn hỏi.
"Xảy ra chuyện gì? Sao dì lại bị thương?"
"À?" Lâm Tố khó hiểu đáp một tiếng, không phải vừa nãy hắn nghe được hết rồi hả? Lâm Tố nhăn mũi, nói: "Cũng không có chuyện gì, mẹ tôi bị cứa rách tay."
Lâm Tố bình thản trần thuật lại chuyện vừa diễn ra, mà chờ cô trần thuật xong, Đào Mục Chi đã mím chặt môi.
-
Lâm Tố cho rằng chuyện mẹ bị thương là tại mình.
Vừa rồi đúng là Đào Mục Chi đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của mẹ con Lâm Tố.

Mà trong cuộc đối thoại của hai người, Đào Mục Chi cũng đã phân biệt được mẹ của Lâm Tố là thuộc tình huống nào thuộc mặt nào.
Nhưng dù hắn biết, thì hắn muốn kéo Lâm Tố khỏi loại quan hệ mẹ con này của hai người cũng không hề dễ dàng gì.
Mẹ Lâm Tố đã tạo ra một mối ràng buộc không chừa một khe hở giữa hai người.

Trước là đưa vào tư tưởng của cô những điều mình muốn trong một thời gian dài, để Lâm Tố sâu sắc ghi nhớ mẹ yêu cô, đồng thời khiến Lâm Tố biết ơn với tình yêu của mẹ, cũng sẽ đáp lại càng nhiều tình yêu hơn dành cho mẹ, bao gồm cả sự tín nhiệm không gì có thể lay chuyển.


Ngoài ra, mẹ Lâm Tố cũng không cho phép Lâm Tố tin tưởng những người nghi ngờ hành vi của bà, mà tình yêu với mẹ của Lâm Tố đã tự động khiến cô nghe theo dạy bảo của mẹ, một Lâm Tố như thế cứ rơi vào vòng tuần hoàn chết mà mẹ cô đã tạo ra, khiến cô không thể thoát khỏi quan hệ mẹ con này.
Trong khi hai mẹ con họ trò chuyện, Đào Mục Chi phát hiện ra mẹ của Lâm Tố không phải vì yêu Lâm Tố mới có những hành động này.

Trái lại, bà đang thông qua sự hiểu rõ của mình về những nỗi đau trong lòng Lâm Tố để thu về cho mình vui vẻ và thỏa mãn.
Cứ thế, Lâm Tố sẽ bị bào mòn từng chút từng chút một, cho đến khi hoàn toàn bị vắt kiệt rồi chết đi.
Thời điểm tiếp nhận hồ sơ của Lâm Tố, người quản lý đã nói vấn đề tâm lý của cô bắt đầu từ hai năm trước.

Nhưng trên thực tế, có lẽ vấn đề tâm lý của Lâm Tố đã sớm bắt đầu, chuyện hai năm trước chẳng qua chỉ là một cái kíp nổ kích hoạt chứng bệnh tâm lý của cô phát tác mà thôi.
Đào Mục Chi cúp máy, cầm điện thoại đứng ngoài cửa phòng đánh bài trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn suy nghĩ một lát, sau đó mở danh bạ, tìm số điện thoại của Uông Giai Hoa.
Ngón tay hắn dừng lại trên dãy số của Uông Giai Hoa, qua mấy giây, Đào Mục Chi thu tay về, cất điện thoại.

Hắn xoay người, đẩy cửa phòng đánh bài.
-
Đào Mục Chi vừa nhận được tin nhắn đầu tiên đã rời khỏi bàn ra ngoài.

Lúc hắn đi ra ngoài, mọi người mới chia bài được một nửa, trong lúc chờ hắn gọi điện xong, bài trên tay bốn vị phụ huynh vẫn chưa đặt xuống.
Đào Mục Chi vừa quay lại, ánh mắt lão phu nhân lập tức sáng lên, nhanh chóng nói: "Con đừng có vào bàn nữa, bốn người chúng ta chơi quán đản cũng rất vui."
Nhưng Đào Mục Chi vào đây cũng không để đánh bài, nghe bà nội nói xong chỉ nói: "Vâng.

Vậy con ra ngoài một chuyến."
Lão phu nhân làm mình làm mẩy: "..."
Hắn không nghe ra bà đang giận dỗi à? Vừa nãy mấy người khác đều nói hay là bỏ ván bài này, không cần chờ Đào Mục Chi, bốn người chơi quán đản cũng được, nhưng bà đã không đồng ý.
Là vì bà muốn một nhà năm người chơi một ván bài ấm cúng vui vẻ sao? Không phải, là vì mấy lá bài này rất đẹp, bà không nỡ bỏ mà thôi.
Vốn dĩ thấy Đào Mục Chi bước đến, lão phu nhân cũng chỉ định trách khéo cháu trai hai câu, ai ngờ cháu trai lại sảng khoái đáp lời, còn nói sẽ đi ra ngoài một chuyến.
Hắn mà đi thì ván bài này chắc chắn phải bỏ, lão phu nhân hơi bất mãn, nói: "Hôm nay là kỳ nghỉ, con còn có việc gì được? Đừng nói lại là bệnh nhân tìm đấy nhé?"
Lão phu nhân phát hiện thời gian gần đây Đào Mục Chi quá mức cần mẫn làm việc rồi, thời gian trước còn bỏ ra cả cuối tuần để trò chuyện với bệnh nhân.
"Không phải bệnh nhân ạ."
Đào Mục Chi vừa phủ nhân, giận dỗi trên mặt lão phu nhân trong một giây bay biến, bà nhìn lên cháu trai mình, ánh mắt đánh giá mang theo hào hứng.
"Ồ?"
Lão phu nhân "ồ" một tiếng, Đào Mục Chi cũng không lưu tâm.

Hắn đứng cạnh bàn mạt chược, nói với bốn vị phụ huynh đang ngồi: "Có thể con sẽ phải ở bên ngoài vài ngày, con xin lỗi ba mẹ, ông bà nội."
Cũng là nói, không phải hắn ra ngoài một chuyến rồi về ngay, mà là phải đi liền mấy ngày.

Đi liền mấy ngày tức là sao? Tức là từ giờ đến hết kỳ nghỉ hắn đều không quay về.
Đương nhiên là sau khi kỳ nghỉ kết thúc hắn không thể quay về được rồi.
Thế thì sao mà chơi bảo hoàng được?
Lão phu nhân còn chưa nói gì, lão gia tử rất thiếu vận may trong trò quán đản lập tức lên tiếng: "Khó lắm con mới có dịp nghỉ lễ, làm sao mà phải ra..."
Lão gia tử còn chưa nói xong, lão phu nhân ngồi bên cạnh đã đập ông ấy một cái.


Lão gia tử nhìn sang lão phu nhân, thấy bà ấy nói: "Để nó đi đi.

Người trẻ tuổi thì phải ở với người trẻ tuổi thôi."
Lão gia tử: "..."
Đây là nói thật hay nói mát thế?
Lão gia tử rất nhanh biết được đây là lời nói thật, lão phu nhân cười híp mắt nói với Đào Mục Chi: "Trên đường chú ý an toàn đó."
"Cám ơn bà nội." Đào Mục Chi nói xong, khẽ gật đầu với ba mẹ rồi nói: "Vậy con đi ạ, ba mẹ, ông bà nội."
Nói xong, Đào Mục Chi nhanh chóng bước ra ngoài.
Lão phu nhân nhìn theo bóng dáng cao ráo thẳng tắp của cháu trai biến mất sau cánh cửa, ánh mắt tỏa sáng.
"Nghe thấy chưa hả? Tôi nói người trẻ tuổi phải ở với người trẻ tuổi mà thằng bé cũng không phủ nhận.

Mấy ngày này chắc chắn là ở với người trẻ tuổi, cuộc gọi vừa nãy tuy đã tránh chúng ta rồi, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng con gái."
Lão phu nhân nói xong, tổng kết một câu.
"Có gian tình."
-
Lâm Tố thay quần áo xong đi ra, ánh mắt dừng trên bàn tay đã được băng bó cẩn thận của mẹ, trên đó có đủ vết sẹo to nhỏ, có mới có cũ.

Lâm Tố nhìn đến, trong lòng thoáng qua khó chịu, nhưng mẹ cô lại hoàn toàn không bận tâm gì đến nó, vỗ vỗ vai cô bảo Lâm Tố về phòng mình nghỉ ngơi.
Lâm Tố lái xe ba tiếng mới về đến đây.

Về đến nhà thì đi mua đồ ăn, sau đó là ăn cơm, mọi chuyện nối liền nhau không chừa ra một khoảng không nào.

Chiều nay hai mẹ con họ cũng không có kế hoạch gì, thuận tiện có thể để cô nghỉ ngơi một chút.
Lâm Tố nghe lời mẹ quay về phòng, thay thành váy ngủ nằm lên giường.
Lâm Tố nằm trên giường, hai mắt nhắm lại.

Có thể vừa rồi đã nhìn trần nhà quá lâu, đầu óc của Lâm Tố cũng thành một màu trắng trống rỗng.
Theo lý thì đầu óc trống rỗng không có gì để nghĩ thì càng dễ đi vào giấc ngủ.

Nhưng Lâm Tố nằm trên giường, liên tục trở mình, cuối cùng vẫn không ngủ được.
Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Những lời vừa rồi mẹ cô nói khi hai người ở trong phòng khách vẫn còn văng vẳng bên tai.

Điều này khiến cô nhớ đến rất nhiều việc, rất nhiều người.

Những chuyện này dưới sự kiểm soát của cô, cùng với thời gian trôi qua đã bị cô bỏ lại trên một cái sân khấu trống.

Có lớp màn che, Lâm Tố như không hề nghĩ tới, cũng đã quên mất, nhìn không thấy, nhưng không biết vì sao, những sự việc và con người mang đến khổ sở cho cô đó lại thình lình kéo tấm màn này ra nhảy ra trước mặt cô, khiến cô bây giờ có cảm giác như đang phải trải qua nó một lần nữa.
Vết rách trong trái tim Lâm Tố lại rộng hơn một chút.

Mẹ nói đúng.

Ba năm trước đúng là cô đã không bị cướp đi.

Đúng là khi ấy cô đã có được vui vẻ và tự do từ mối tình của mình, thế nhưng cô mất còn nhiều hơn cả được.
Đó là một mối quan hệ khiến người ta rất dễ chịu, so với bất kỳ ai cô từng ở chung đều thoải mái hơn rất nhiều.

Tại thời điểm đó, cảm giác của Lâm Tố giống như hiện tại khi cô ở cùng với Đào Mục Chi.
Cô vốn là một cái xác không hồn cũng không có một chút sức sống, sống một cuộc sống chết lặng, thế nhưng sau khi có Đào Mục Chi bên cạnh, cái xác của cô như lại được rót linh hồn vào, có tư tưởng của chính mình, có tâm lý đối nghịch, thậm chí so với mẹ, cô càng muốn ở bên Đào Mục Chi hơn.
Nếu là hai năm trước, quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi tiếp tục phát triển, cô có thể vì Đào Mục Chi mà dâng lên cả mạng sống của mình.

Nhưng sau khi trải qua chuyện hai năm trước, Lâm Tố đã thề sẽ không bao giờ một lần nữa đi vào vết xe đổ.

Sau khi ăn phải quả đắng cô đã học được một bài học, bởi vậy bây giờ dù Đào Mục Chi có tốt đẹp đến mức nào, cô vẫn sẽ chỉ yêu bản thân mình nhất, cô tuyệt đối sẽ không vì hắn mà rời khỏi mẹ.
Nếu như Đào Mục Chi chia rẽ quan hệ của của cô và mẹ, vậy thì cô sẽ lập tức vạch rõ giới hạn với Đào Mục Chi.

Lâm Tố nghĩ.
Lâm Tố nghĩ xong: "..."
Sao tự nhiên cô lại nghĩ đến mấy cái này? Chưa nói quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi chẳng qua chỉ là người chịu trách nhiệm và người được chịu trách nhiệm, Đào Mục Chi cũng sẽ chẳng có lý do gì phải chia rẽ cô và mẹ.
Hơn nữa mẹ cô tốt như thế, Đào Mục Chi cũng sẽ không thể bới móc ra được khuyết điểm nào của bà, vậy thì hắn đâu có lý do gì để chia rẽ cô và mẹ?
Lâm Tố nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ hơi dừng lại, sau đó, cô trở mình, lắc lắc cái đầu úng nước.
Lâm Tố mày chắc chắn là bị úng não rồi! Đào Mục Chi là Đào Mục Chi, không phải bạn trai của mày, mày vội nghĩ đến mấy chuyện này làm gì hả!
Sợ bản thân càng nghĩ càng đi xa, Lâm Tố cầm cái chổi quét Đào Mục Chi ra khỏi đầu mình.
Quét sạch sẽ xong, Lâm Tố ôm chăn tiếp tục trở mình, nhắm mắt đi ngủ.
-
Cuối cùng Lâm Tố vẫn không ngủ được.

Chứng mất ngủ của cô sau khi về nhà còn nghiêm trọng hơn, nhất là trong vòng hai năm nay.

Có khi cô về nhà mấy ngày, cũng mất ngủ liền mấy ngày.

Trạng thái tinh thần của cô kém đến nỗi, giống như một tờ giấy đã bị làm mỏng đi thêm vô số lần, khẽ thổi là tan.

Mà khi trạng thái tinh thần của cô đang kém đến cực hạn, chuông điện thoại vang lên.
Dây thần kinh căng chặt của Lâm Tố đứt phựt.
Cô thò tay ra rồi đẩy chăn xuống, bấy giờ mới phát hiện ánh nắng chói chang bên ngoài đã dịu đi.

Nắng chiều nhuộm thêm một tầng ánh sáng đỏ mềm mại, hơi ấm ôn hòa chiếu vào trong phòng.
Nhưng Lâm Tố đang rất khó chịu, nên dù có ấm áp dịu dàng hơn bao nhiêu thì cũng không khiến tâm tình cô tốt lên cho được, cô ngược lại muốn xem thử là kẻ nào dám gọi điện đến làm phiền vào ngày nghỉ lễ thế này.
Lâm Tố với lấy điện thoại, thấy cái tên của kẻ không biết điều nằm chình ình trên màn hình, Đào Mục Chi.
Một khắc khi nhìn thấy tên hắn, tinh thần kém cỏi kéo căng của Lâm Tố giống như thoáng giãn ra, cô thậm chí không còn cảm thấy Đào Mục Chi là kẻ không biết điều nữa.
Nhưng đúng là dính người thật đấy.
Hai người hôm nay đã gọi điện rồi, không ngờ Đào Mục Chi vẫn còn gọi tiếp nữa, hay là hắn cảm nhận được cô vừa nhớ đến hắn?
Phì phì phì! Nhớ cái gì chứ! Cô không có nhớ hắn, còn vừa cầm chổi quét hắn ra khỏi đầu kia!
Lâm Tố nhìn cái tên không ngừng chớp nháy, xì một cái rồi ấn nghe.
"Làm gì hả?" Vẫn hung hăng như cũ.
Đối với dáng vẻ hung hăng của cô, Đào Mục Chi vẫn là bình tĩnh như nước, xung quanh hắn cũng cực kỳ yên tĩnh.
"Đi ra đường lớn ngoài thôn."

Lâm Tố: "..."
Anh bị điên à!
Lâm Tố chẳng hiểu ra làm sao: "Tôi đang ngủ ở nhà, tự nhiên đi ra đường làm cái gì?"
"Tôi đến rồi." Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, hàng lông mi của Lâm Tố khẽ giương lên.
"Tôi ở ngay ngoài này, nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu, không tìm thấy cô, có thể đến đón tôi không?" Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại bị cúp.

Bên tai truyền đến tiếng tút tút, Đào Mục Chi cầm điện thoại đưa đến trước mặt, hơi mím môi.
-
Lâm Tố ấn tắt, đi dép chạy nhanh xuống lầu.
Cô chạy như cưỡi gió, gió chở theo cô bay vụt về phía trước, đến cơ thể cũng bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Gió thu quấn lấy mái tóc dài và chiếc váy ngủ rộng thùng thình của cô, gió lạnh lướt qua da thịt, khiến từng tế bào, từng lỗ chân lông, từng sợi tóc đều theo bước chân vội vã của cô mà chậm rãi giãn nở.
Đào Mục Chi đến tìm cô rồi.

Hắn tìm đến tận đây.

Bây giờ cô có thể lập tức nhìn thấy Đào Mục Chi.
Trong đầu Lâm Tố chỉ còn lại ba chuyện này, mỗi chuyện đều khiến trái tim cô nhảy nhót điên cuồng, khiến máu huyết chạy đi khắp cơ thể, đánh thức toàn bộ chức năng đang tê liệt.

Lâm Tố chạy trên con đường nhỏ lát đá xanh, trên người đã có một tầng mồ hôi.
Cô chạy như điên ra đến đầu ngõ, sau đó thình lình phanh lại, đưa mắt nhìn sang cây liễu bên kia đường.
Dưới cành liễu rủ, Đào Mục Chi đứng tựa lưng vào xe, đang chờ cô.
Hắn tự lái xe đến, hiện tại cho xe dừng ở bên đường, cành liễu rủ xuống nóc xe, bóng cây loang lổ đan xen với cành lá đung đưa.

Hắn mặc quần áo đơn giản, bóng dáng cao ráo thẳng tắp hơi tựa vào xe.

Trời đã về chiều, bây giờ là hơn năm giờ, ánh tà dương đọng lại phía cuối chân trời, biến toàn bộ ánh sáng thành dịu dàng ấm áp.

Đào Mục Chi tắm mình trong ánh nắng chiều mềm mại đó, tựa như hoàn toàn hòa vào làm một với khung cảnh này, tựa như hắn chính là thứ ánh sáng ấm áp mềm mại đang ngự trị trong mắt cô.
Lâm Tố được ánh nắng chiều ấm áp này chiếu lên, linh hồn cạn khô như được làn nước trong veo thấm ướt, từng chút từng chút một trở nên có sức sống.
Trong khi đó, Lâm Tố chợt bắt về từ đâu một tia lý trí.

Rõ ràng là cô đã chạy đến rồi, nhưng mà Đào Mục Chi vẫn không phát hiện ra cô, hắn thế mà lại không phát hiện ra cô.

Lâm Tố không vui, cô gọi một tiếng.
"Đào Mục Chi!"
Đào Mục Chi theo tiếng gọi của cô quay đầu, nhấc mắt nhìn về phía cô.

Tầm mắt của hai người cách một khoảng không giao nhau, một khắc đó, trái tim của Lâm Tố lại đập mạnh.
Đối lập với trái tim điên cuồng, biểu tình của cô bình tĩnh mà thận trọng, dưới ánh nhìn chăm chú của Đào Mục Chi, Lâm Tố khẽ trừng mắt.

Trong đôi mắt kia của cô mang theo ánh sáng mừng rỡ, sau đó cảm xúc lại từ vui vẻ mừng rỡ chuyển thành thăm dò và nghi ngờ, đồng thời, còn có không thể chờ đợi thêm và lo lắng bản thân quá gấp gáp sẽ khiến Đào Mục Chi lập tức đi mất.
Ánh mắt phức tạp xoắn xuýt nhìn Đào Mục Chi ở cách đó không xa, cô cách một con đường cái không quá lớn hỏi Đào Mục Chi đang nhìn mình.
"Anh đến làm gì hả!"
Cô hỏi xong, Đào Mục Chi dựa trên xe đứng thẳng dậy, đi về phía cô..