Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 62: Đừng gặp nhau nữa

Tại bệnh viện, sau khi vết thương của Chung Mẫn Liên đã được băng bó kỹ, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi không khỏi toát mồ hôi lạnh, căn bản không ngờ từ khi nào mình lại gan dạ như vậy.

Mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng lại đạt được kết quả khiến rất hài lòng.

"Tử Cường, con đừng trách mẹ, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, bắt đầu từ bây giờ con hãy cố quên Đinh Tiểu Nhiên, thử hẹn hò Tuyết Phi xem, nếu hai con thấy không hợp, mẹ sẽ không ép hai con ở cùng nhau, có được không?"

"Mẹ, nếu mẹ đã không sao, vậy con về công ty làm việc." mặt Dư Tử Cường y như người chết không còn sức sống, yếu ớt trả lời không hề ăn nhập câu hỏi của bà.

Mặc dù Chung Mẫn Liên đau lòng cho con trai mình, nhưng vì tiền đồ của anh không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại nổi đau, khuyên nhủ, "Tử Cường, mẹ biết giờ con rất hận mẹ, nhưng mẹ tin sẽ có một ngày con sẽ hiểu nổi khổ tâm của mẹ." vinhanh.

"Hoặc có lẽ một ngày nào đó mẹ sẽ thấy hối hận vì những chuyện hôm nay đã làm."

"Mẹ sẽ không hối hận những chuyện đã làm hôm nay."

"Tùy mẹ, con đã báo với tài xế, một hồi ông ta sẽ tới đón mẹ, con về công ty trước." Dư Tử Cường không còn sức tranh cãi, giống như cái xác không hồn chẳng chút tinh thần, bất quá trước khi đi oán hận nhìn Hà Tuyết Phi, nổi oán hận cùng căm ghét đối với cô đã lên đến cực điểm.

Anh vĩnh viễn không thể thích cô gái này, chỉ cần nhìn thôi anh đã thấy ghê tởm.

Hà Tuyết Phi nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Dư Tử Cường, liền sợ chết khiếp, vội vàng cúi đầu không dám nhìn lâu, không ngừng tự nói với mình đừng sợ, mọi chuyện đều có Chung Mẫn Liên chống lưng cho cô.

Chung Mẫn Liên lo lắng Dư Tử Cường lại đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, cảnh cáo anh, "Tử Cường, con có thể trở về công ty làm việc, nhưng nếu con vẫn đi tìm Đinh Tiểu Nhiên mẹ sẽ tự sát, cho nên trước khi con muốn gặp nó phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Vừa lúc Dư Tử Cường đi tới cửa phòng, nghe được câu này lập tức dừng bước, mày nhíu chặt đưa lưng về phía Chung Mẫn Liên, dù giận nhưng lại không thể làm được gì, trong lòng vừa đau khổ vừa oán hận vì sao mình là con trai Chung Mẫn Liên.

Nhưng đây là sự thật anh không thể nào thay đổi, đành phải chấp nhận lạnh nhạt nói: "Mẹ, giờ tim con đã tan nát, mẹ còn muốn đẩy quan hệ mẹ con chúng ta đến bờ vực thẳm mới hài lòng sao?"

"Mẹ thà tim con tan nát, chứ không thể nhìn con bị Đinh Tiểu Nhiên làm hư."

"Chẳng lẽ mẹ chỉ biết suy xét mọi chuyện qua bề ngoài thôi sao? Tim một người đã nát, sẽ không còn lòng dạ để ý chuyện gì nữa đâu. Mẹ không hiểu tim con giờ đau như thế nào đâu, thân là con của mẹ, nên phải vì mẹ chia tay người con yêu, nhưng mẹ không chịu để cho lòng con được yên, vậy thì bắt đầu từ hôm nay giữa hai người chúng ta chỉ còn lại quan hệ mẹ con." Dư Tử Cường lạnh lùng bỏ lại một câu, không quay đầu lại bước ra khỏi phòng bệnh.

"Tử Cường —— Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên hô mấy tiếng, thế mà vẫn không gọi người lại được cảm thấy lòng nặng trĩu, nhưng nguyên nhân chính bà lại không tìm hiểu lại đem mọi chuyện trút lên đầu Đinh Tiểu Nhiên, "Đều do con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia gây ra, nếu không phải vì nó Tử Cường cũng không biến thành như vậy."

Dư Tử Cường đi rồi, Hà Tuyết Phi mới ngẩng đầu lên nói, "Dì, làm như vậy không tốt lắm, hình như anh Tử Cường rất hận chúng ta."

"Quá một thời gian sẽ bình thường thôi, chờ sau khi nó quên Đinh Tiểu Nhiên thì sẽ tha thứ cho chúng ta."

"Muốn quên một người dễ như vậy sao, huống chi chúng ta lại không thể xác định bọn họ có gặp riêng nhau không, không phải sao?"

"Cháu nói có lý." Chung Mẫn Liên gật đầu, cảm giác chuyện đến nước này vẫn chưa xong, "Cho dù Dư Tử Cường chia tay Đinh Tiểu Nhiên, khoảng cách giữa hai đứa nó vẫn rất gần, muốn gặp mặt cũng không phải việc khó, dì phải nghĩ cách mới được."

"Dì, dì có nghĩ ra cách gì không?" Hà Tuyết Phi không còn áy náy, vào lúc này chỉ lo nghĩ chuyện buộc Dư Tử Cường quên Đinh Tiểu Nhiên.

"Cách do người nghĩ ra, nhất định sẽ có. Đừng vội, mọi chuyện đều phải đi từng bước, trước mắt cháu lo điều trị vết thương cho tốt."

"Chỉ là những vết thương vụn vặt nghỉ ngơi vài ngày sẽ hết, trái lại là dì kìa, vì cháu mà chảy nhiều máu vậy khiến cho cháu thấy rất đau lòng."

"Nếu như cháu thật sự lo lắng, vậy phải mau cố giành lấy Tử Cường, sau đó trở thành con dâu nhà họ Dư chúng ta." Chung Mẫn Liên nở nụ cười nắm lấy tay Hà Tuyết Phi.

Hà Tuyết Phi có chút xấu hổ ngượng ngùng cười, rồi rầu rĩ nói: "Chỉ sợ Tử Cường không thích cháu."

"Lòng người làm từ thịt, chỉ cần cháu kiên nhẫn, dì tin sẽ có một ngày nó sẽ thích cháu."

"Dạ."

"Được rồi, chúng ta mau về thôi, trở về còn nghĩ cách xem tiếp theo phải làm thế nào mới có thể khiến Tử Cường cắt dứt hoàn toàn với Đinh Tiểu Nhiên."

"Vâng thưa dì, để cháu đở dì." Hà Tuyết Phi tiến lên, mặc dù trên người cũng có vết thương nhưng vẫn muốn đến đở Chung Mẫn Liên.

"Được, cháu quả thật là cô gái tốt, dì thích cháu lắm." Chung Mẫn Liên rất mừng, cũng quay lại dìu cô, hai người cùng đi ra ngoài.

Sau khi Dư Tử Cường ra khỏi bệnh viện, căn bản không về lại công ty mà đi tìm một chỗ uống rượu giải sầu, cầm lấy điện thoại di động muốn gọi cho Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lại không có dũng khí gọi, mà dù có gọi cũng không biết nói gì đành phải tiếp tục dùng rựơu để quên đi nổi buồn.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người sống rất vô tư, chưa bao giờ nếm trải đau khổ, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày khổ sở như vậy, nhưng điều càng làm anh không nghĩ tới người mang đau khổ đến cho anh chính là mẹ mình.

Nực cười.

Sau khi rời khỏi công ty, Đinh Tiểu Nhiên không về nhà mà cứ lang thang đi trên đường, nhưng vì không biết phải đi đâu, cô như cái xác không hồn nhìn mọi người đi tới đi lui bất giác rơi nước mắt, lúc này cặp mắt đã khóc đến sưng húp.

Chẳng qua cô chỉ muốn yêu một người, tại sao lại khó thế?

Cha Đinh và mẹ Đinh đã biết thân phận Dư Tử Cường, cũng biết anh có quan hệ không rõ ràng với Hà Tuyết Phi, cho nên cùng nhau ngồi nghiêm trang ở nhà chờ Đinh Tiểu Nhiên trở về để hỏi rõ.

Đinh Tiểu Nhiên ở bên ngoài đến khi trời tối mới về, ai ngờ vừa vào cửa liền thấy hai người ngồi nghiêm trang trên ghế sofa phòng khách, cô cố gắng nặn ra nụ cười như ngày thường, chào, "Cha, mẹ, con đã về."

Cha Đinh và mẹ Đinh đều không mở miệng nói chuyện, nghiêm túc ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn.

"Cha, mẹ, hai người làm sao vậy, hai người đã ăn tối chưa?" Đinh Tiểu Nhiên đi tới hỏi, vừa mới nói xong liền thấy tờ báo trên bàn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền cứng ngắc, nặng nề nói: "Cha mẹ biết rồi sao?"

Cha Đinh cầm lấy tờ báo, đứng dậy tức giận hỏi: "Tiểu Nhiên, con nói đi rốt cuộc chuyện này là sao?"

Mẹ Đinh cũng đứng lên nhưng không giận như cha Đinh, mà ôn hòa hỏi: "Tiểu Nhiên, tại sao con không nói cho chúng ta biết Dư Tử Cường chính là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường? Nếu mẹ biết thân phận của nó thì đã khuyên con cẩn thận khi giao du với nó, hoặc có khi mẹ sẽ không cho con qua lại với nó."

"Cha, mẹ, con đã chia tay anh ấy rồi, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi đừng hỏi nữa." Đinh Tiểu Nhiên nói ra sự thật.

Nghe chia tay, mẹ Đinh kinh ngạc, không thể tin mọi chuyện lại nhanh như vậy, "Cái gì chia tay, hôm qua không phải còn hẹn hò vui vẻ lắm sao, sao hôm nay lại chia tay, chẳng lẽ vì chuyện trên báo đăng nên con chia tay với nó sao?"

"Điều báo chí viết là giả."

"Nếu là giả, vậy sao con đột nhiên chia tay Tử Cường? Mắt con sưng đỏ có phải đã khóc không, chẳng lẽ nó ức hiếp con sao?"

"Mẹ, mẹ đừng đoán mò có được không, chuyện không phải như mẹ nghĩ."

"Vậy thì thế nào, mau kể rõ đi."

"Mẹ Tử Cường không thích con, không chịu chấp nhận con cho nên chúng con chia tay, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Được rồi, hiện giờ con rất mệt muốn đi ngủ, cha mẹ ngủ ngon." Đinh Tiểu Nhiên chỉ nói hai câu, sau đó bước nhanh về phòng mình, đóng cửa khóa trái lại không để bất cứ ai vào quấy rầy.

"Tiểu Nhiên ——" Mẹ Đinh đau lòng cho con gái mình, thở dài nói: "Vốn tưởng rằng Tiểu Nhiên đã tìm được hạnh phúc, không ngờ lại là một cơn ác mộng, ông trời sao cứ muốn trêu chọc nó hoài vậy chứ?"

Cha Đinh dùng sức cuộn tròn tờ báo lại, sau đó vứt vào trong thùng rác, nghiêm túc ra lệnh: "Sau này không được nhắc tên Dư Tử Cường này nữa, tôi không cho con gái của mình quen với tên lãng tử tình trường đó đâu, huống chi dựa vào gia cảnh nhà nó nhất định sẽ khinh khi Tiểu Nhiên, tôi không muốn nửa đời sau của con gái phải sống cuộc đời bị người ta sỉ nhục."

"Cũng đúng, giàu hèn khác nhau, ít nhiều gì cũng sẽ có cái nhìn khác nhau, Dư Tử Cường không thể giống Phong Khải Trạch chống đối lại gia đình mình, mẹ nó không thích Tiểu Nhiên nó liền chia tay Tiểu Nhiên, tôi không muốn gả Tiểu Nhiên cho gia đình như vậy, ai biết sau khi gả rồi có bị người ta khi dễ không? Mặc dù gia đình chúng ta không giàu có gì, nhưng Tiểu Nhiên là đứa con gái mà tôi thương yêu nhất, sao tôi nhẫn tâm để nó chịu khổ chứ?" Ọ_Ọ

"Được rồi, cứ xem người tên Dư Tử Cường này chưa từng xuất hiện tại nhà chúng ta, đừng bao giờ nhắc đến người này để Tiểu Nhiên mau chóng quên thằng đó đi." Cha Đinh nhìn cửa phòng đóng chặc, quyết tâm không cho Đinh Tiểu Nhiên qua lại với Dư Tử Cường nữa, vì vậy im lặng không đề cập tới cái tên‘Dư Tử Cường’.

Không nhắc tới thì có thể quên thật sao?

Đinh Tiểu Nhiên tự giam mình trong phòng, khóc thêm một trận đến cả gối đầu cũng ướt sũng, tay cầm điện thoại di động mở ra số trên danh bạ, nhìn chằm chằm dãy số Dư Tử Cường, ngón tay có chút không khống chế muốn gọi đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể gọi.

Nếu chia tay, vậy thì nên cắt đứt hết cùng cưa mãi làm gì chỉ càng thêm đau đầu thôi, mặc dù lòng đau xót nhưng chỉ có thể vượt qua nổi đau mới bắt đầu lại.

"Tử Cường, chúng ta không nên gặp nhau nữa", trên gương mặt đầm đìa nước mắt của Đinh Tiểu Nhiên xuất hiện nụ cười, sau đó xóa số liên lạc của Dư Tử Cường, ý định hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể từ trong đau khổ bước ra thế giới bên ngoài.