Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 4: Bạt tay nhau

Đinh Tiểu Nhiên nhìn đống văn kiện trước mặt, không còn tâm trí hăng hái muốn làm như xưa, mà mãi lo suy nghĩ phải trừng trị đôi cẩu nam nữ kia như thế nào.

Cô nhất định sẽ rời khỏi công ty này, nhưng trước đó phải làm cho Điền Vĩ cùng Tiêu Vũ Huyên thành trò cười cho thiên hạ, bằng không sẽ thiệt thòi lớn?

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt chuông tan ca reo lên.

Bởi vì hôm nay có giám đốc mới đến nhậm chức, cho nên tất cả mọi người đều muốn biểu hiện tích cực một chút, mặc dù đã đến giờ tan ca, nhưng vẫn giả vờ tiếp tục làm việc như bình thường không lập tức rời đi, hành động và cử chỉ của bọn họ đều rất khác thường.

Bất quá có người còn khác thường hơn.

Lúc trước, Đinh Tiểu Nhiên luôn là người cuối cùng rời đi, nhưng lần này, cô lại là người rời chỗ đầu tiên, không thiếu một giây, vừa tan việc, người liền rời khỏi chỗ ngồi, bình thản đi tới cửa, căn bản không để ý đến những lời bàn tán chung quanh về cô.

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, không ai biết cô rốt cuộc muốn làm gì, vì vậy liền châu đầu ghé tai nhau nói nhỏ.

"Sao hôm nayTiểu Nhiên kì lạ quá vậy?"

"Sao chăng gì chứ, rõ ràng là quá kì lạ."

"Nếu đổi lại là người khác cũng thế thôi, giám đốc và phó giám đốc đều luôn gây khó dễ cho cô ấy, không biết sau này cô ấy sẽ phải trải qua ngày tháng thế nào nữa?"

"Nhắc tới cũng kỳ, tại sao giám đốc và phó giám đốc lại cứ khó dễ cho cô ấy chứ, mà vì sao hôm qua phó giám đốc lại đi tặng hoa cho cô ta?"

"Xuỵt—— Giám đốc và phó giám đốc tới." Có người thấy Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ từ bên trong đi ra liền ra hiệu, vội vàng nhắc nhở mọi người.

Vừa nghe hai người kia tới, mọi người lập tức ngồi xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng đã tan ca nhưng vẫn ở lại làm việc.

Tiêu Vũ Huyên kéo tay Điền Vĩ đi ra, nghe được một chút lời xì xầm của họ, cho nên nhìn sang chỗ Đinh Tiểu Nhiên, phát hiện cô không còn ở đây, vì vậy cố ý ở trước mặt mọi người tỏ ra mặn nồng với Điền Vĩ, "Anh à, em nghe nói gần đây có một quán ăn tự chọn, đến bây giờ em cũng chưa ăn qua kiểu đó, chi bằng chúng ta đến đó ăn thử, có được không?"

Điền Vĩ biết cô nói những lời này là để diễn trò, nhưng lại không thể không phối hợp với cô, "Được, mọi chuyện cứ nghe theo em."

"Vậy chúng ta đi thôi." Theo những điều tra của cô, hiện tại Đinh Tiểu Nhiên nhất định đang ngồi ăn cơm ở quán ăn tự chọn gần đây, vì để chọc tức cô ta, cô đành ủy khuất để mình đến đó ăn cơm.

Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ vừa đi, những người khác cũng rối rít đi theo đến quán ăn tự chọn gần đây để ăn cơm, bởi vì bọn họ đều muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp.

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi công ty, liền đi đến quán cơm tự chọn, bởi vì tâm tình không tốt, nên lấy rất nhiều món, tính làm cuộc cách mạng ăn uống, để phát tiết bực bội trong lòng, nhưng ai ngờ, cô còn chưa ăn, liền thấy Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ đi vào cửa, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn bọn họ.

Sẽ không, với thân phận của Tiêu Vũ Huyên, làm sao có thể đến nơi này ăn cơm trưa?

Sau khi Tiêu Vũ Huyên đi vào cửa, đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng chán ghét, nhất là thấy những người ở bên trong đều là một đám người thấp kém, thậm chí còn có những công nhân ăn mặc dơ bẩn, những người này ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô, nhưng vì muốn Đinh Tiểu Nhiên phải tức giận, cô đành cố gắng chịu đựng, giả vờ như không có gì, lôi kéo Điền Vĩ đến chỗ Đinh Tiểu Nhiên ngồi xuống, làm nũng, "Anh à, anh luôn biết em thích ăn món gì, anh đi lấy giúp em có được không?"

Điền Vĩ vì muốn Tiêu Vũ Huyên được vui, cũng giả vờ ra vẻ yêu thương chiều chuộng nói: "Được rồi, em chờ một chút, anh mang đến cho em."

"Phải nhanh lên một chút nga, người ta đang đói."

"Được rồi, sẽ nhanh mà."

"Ừm."

Vào lúc này, các nhân viên trong công ty lần lượt đều đi vào, vừa vào cửa liền quét nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng thấy Đinh Tiểu Nhiên, phát hiện người ngồi cạnh cô là Tiêu Vũ Huyên, lập tức thu hồi tầm mắt, rón rén ngồi vào chỗ khác.

Tiêu Vũ Huyên biết nhân viên công ty đã vào, liền chế nhạo: "Ồ, đây không phải nhân viên của công ty chúng ta Đinh Tiểu Nhiên đó sao, một mình cô có thể ăn nhiều thế ư, có phải vì tâm trạng không tốt, nên mới ăn nhiều thế không? Tôi thường nghe nói người nào tâm trạng không tốt hay trút giận vào thức ăn, xem ra có thật."

Đinh Tiểu Nhiên nghe những lời giễu cợt này, trong lòng càng thêm không vui, hai mắt nhìn chằm chằm cô, cực kỳ tức giận, không ngừng cho thức ăn vào miệng, đem tất cả tức giận phát tiết vào thức ăn, nhay ngấu nghiến, đột nhiên chợt nghĩ, trong đầu thoáng có ý xấu, âm thầm cười đắc ý, tiếp tục cố ý giả vờ bị nghẹn, kịch liệt ho khan."khụ ——"

Thấy đối phương bị sặc, Tiêu Vũ Huyên càng thêm đắc ý, tiếp tục giễu cợt nói: "Nè, cẩn thận một chút đi, đừng để bị nghẹn chết, chết thế rất oan —— a ——"

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên mặt bị phun dính đầy mảnh thức ăn, hơn nữa còn dính cả nước miếng, kinh tởm đến mức làm cô muốn ói.

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ho khan mấy cái, đồ ăn trong miệng toàn bộ phun hết lên trên mặt Tiêu Vũ Huyên, sau đó còn cố ý nói xin lỗi cô, "Khụ —— thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, cho, cho nên —— khụ ——" .

"Cô ——" Tiêu Vũ Huyên vội vàng cầm khăn ăn lên , nhanh chóng chùi những chất bẩn trên mặt, nhưng vì lực tay quá mạnh, cộng thêm giấy lau có hơi cứng và nhám, làm mặt cô đau, điều này làm cho cô càng thêm tức giận, không thể nào giữ vững hình tượng cao sang được nữa, đứng dậy mắng to, "Đinh Tiểu Nhiên, cô cố ý, có đúng không?"

"Thật xin lỗi, do ăn vội, nên không cẩn thận bị mắc nghẹn, còn sơ ý phun hết lên trên mặt cô, thật sự không đúng, thật xin lỗi." Đinh Tiểu Nhiên không ngừng nói lời xin lỗi, nhưng mỗi một câu ‘ thật xin lỗi ’, trong lòng càng vui, tâm trạng càng ngày tốt hơn.

Đối với loại phụ nữ đệ tiện này, nên dùng biện pháp ghê tởm như vậy để đối phó là hợp nhất.

"Tôi thấy do cô cố ý."

"Giám đốc, tôi thật không có cố ý , đều tại tôi có bệnh cẩu thả thiếu cẩn thận, trong lúc đang ăn, nếu như có con muỗi cứ không ong ong vòng vèo trước mặt, sẽ khiến tôi khó chịu, sau đó đem thức ăn trong miệng phun ra , xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?"

"Đinh Tiểu Nhiên, chớ biện minh như vậy, là do cô cố ý phun thức ăn vào mặt của tôi, có đúng không?"

"Thật xin lỗi, nếu như giám đốc muốn trách, phải trách con muỗi ong ong kia đi."

"Cô ——" những lời này chính là chửi xỏ người, Tiêu Vũ Huyên đương nhiên hiểu rõ, mắt thấy Điền Vĩ đã quay lại, vì vậy khóc lóc với hắn, "Anh à, cô ta, cô ta khi dễ em, còn làm em thành như vậy, anh xem đi?"

Điền Vĩ thấy Tiêu Vũ Huyên chật vật như vậy, trong lòng thật ra cảm thấy rất vui, nhưng vì nghĩ cho đại cục, hắn không thể biểu hiện ra ngoài, lạnh lùng khiển trách Đinh Tiểu Nhiên, "Sao cô có thể làm vậy với cô ấy?"

Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai, khinh thường nói: "Rất xin lỗi, tôi không có cố ý, anh nghĩ sao tùy anh."

"Cô——"

"Hừm."

"Vũ Huyên, chi bằng chúng ta đổi nơi khác ăn đi, nơi này không thích hợp với em." Điền Vĩ không biết làm gì với Đinh Tiểu Nhiên, thậm chí còn sợ cô ta, đành quay sang dỗ ngọt Tiêu Vũ Huyên.

"Chắc chắn sẽ đến nơi khác, nhưng trước khi đi, em không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Anh không dám làm gì cô ta, vậy thì để cho em, tránh ra." Tiêu Vũ Huyên không muốn bỏ qua dễ dàng cho Đinh Tiểu Nhiên, liền đẩy Điền Vĩ ra, đi từng bước về phía trước, vươn tay ra định tát cho Đinh Tiểu Nhiên một bạt tay.

Đinh Tiểu Nhiên phản ứng rất nhạy, tựa hồ sớm biết Tiêu Vũ Huyên sẽ động thủ đánh người, vì vậy cầm chén canh nóng trên bàn lên, đưa ra trước mặt, lấy canh nóng ra làm bia đở đạn.

Tiêu Vũ Huyên chưa kịp nhìn thấy, trực tiếp phất tay đánh tới, ai ngờ không đánh tới mặt Đinh Tiểu Nhiên, lại đánh trúng một chén canh nóng, cả chén canh nóng bị cô làm đổ, toàn bộ nước canh đều văng trúng lên trên tay cô, còn văng lên cả trên quần áo của cô, khiến cô càng chật vật hơn, nhất là mu bàn tay đau rát, "A —— tay của tôi."

"Này này, chuyện không liên quan đến tôi, tôi đang muốn húp canh, ai biết tay cô đánh tới chứ?" Đinh Tiểu Nhiên giơ hai tay lên, giả vờ vô tội, trong lòng cười đắc ý, âm thầm nói: đáng đời, cho cô bỏng chết luôn.

"Đinh Tiểu Nhiên."

"Giám đốc, thật xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ muốn uống nước canh để giải khát,không biết cô lại giơ tay ra đánh tới, thật xin lỗi."

"Cô ——" Tiêu Vũ Huyên không chỉ mặt bị bẩn, ngay cả y phục cũng bị dơ, còn có cả mu bàn tay đau dữ dội, thấy Điền Vĩ không có quan tâm đến cô, hét toáng lên hỏi, "Anh đứng đó làm gì, còn không mau giúp em."

Điền Vĩ chỉ ngây ngốc đứng nhìn, hai mắt vẫn nhìn Đinh Tiểu Nhiên, bị vẻ tinh nghịch cùng sự quỷ quyệt của cô hấp dẫn, hơn nữa còn thấy vui, thậm chí còn muốn cười thật to vì cô đối xử với Tiêu Vũ Huyên như vậy, nhưng hắn không thể, chỉ có thể ngẩn người tại đó, sau khi nghe tiếng la hét của Tiêu Vũ Huyên, lúc này mới lấy lại tinh thần, quan tâm nói: "Tay của em sao rồi?"

Nếu như Đinh Tiểu Nhiên có thân thế và bối cảnh như Tiêu Vũ Huyên, thật là tốt biết bao, như vậy hắn không cần cực khổ lấy lòng Tiêu Vũ Huyên.

Tiêu Vũ Huyên không cảm giác được sự quan tâm của Điền Vĩ đối với cô, vì vậy tức giận rút tay về, ngược lại mắng hắn, "Anh quả là đồ vô dụng."

"Vũ Huyên ——"

"Bạn gái của anh bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ anh chỉ biết đứng ngu ra đó nhìn em bị người ta ăn hiếp thôi sao?"

"Anh——"

"Nếu như hôm nay anh không lấy lại công bằng cho em, vậy chúng ta chia tay."

Vừa nghe đến hai chữ‘ chia tay ’, Điền Vĩ không nói thêm lời, giơ một tay đánh vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, hơn nữa lực đạo còn rất mạnh.

Chát —— âm thanh bạt tay vang lên, làm tất cả mọi người kinh hãi, đồng loạt hướng về một điểm.

Đinh Tiểu Nhiên không ngờ Điền Vĩ lại ra tay đánh cô nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, hứng trọn một bạt tay, nhưng tát tay này, không hề đả thương đến trái tim cô, cô không yếu thế lập tức cho hắn lại một cái tát.

Chát —— lại thêm một âm thanh vang dội.

Điền Vĩ bị đánh một cái tát, mặt nghiêng sang một bên, không dám nói gì cả.

Tiêu Vũ Huyên thấy Điền Vĩ bất động, vì vậy rống to nói: "Anh còn ngơ ra đó làm gì, đánh trả lại đi, cô ta đánh anh, anh đánh lại cô ta không được sao? A ——"

Tiêu Vũ Huyên mới vừa nói xong, liền bị một bạt tay, đau đến mức làm cô hét to.