Gả Vào Hào Môn

Chương 89: Chứng Cứ Rành Rành



Đã thế, Trác phu nhân còn cố tình khoét sâu vào nỗi đau của Thẩm Quân Dao.

Bà ta xúc phạm cô, xúc phạm cha mẹ cô một cách vô cùng tàn nhẫn.

"Chắc cha mẹ nó cũng như vậy nên mới dạy ra được đứa con gái đi ăn trộm như vậy chứ sao? Ba mẹ chẳng ra làm sao, thấy tiên là sáng mắt lên như thế thì con tất nhiên cũng như vậy thôi"
Thẩm Quân Dao khóc nấc lên, cô thật sự không thế chịu nổi khi nghe những lời nhục nhã như thế này nữa.

Nhục nhã cô là được rồi, nhưng làm ơn đừng xúc phạm cha mẹ cô như vậy có được hay không? Cha mẹ cô không hề có lỗi trong chuyện này, vả lại, chiếc nhẫn kia cũng không phải là do Thẩm Quân Dao cô lấy.

Tại sao hai người họ cứ khăng khăng là cô lấy vậy cơ chứ? Thẩm Quân Dao vẫn đau khổ giải thích, giải thích bản thân của cô là trong sạch, cô không phải là kẻ trộm, không hề lấy đồ của người khác.

Thanh âm nức nở đau đớn của người con gái tạo nên cảnh tượng vô cùng bi thương.

"Xin anh...!
Hãy tin em...!
Em không hề lấy...!
Hức...!
Hức..

Em thật sự không hề ăn trộm mà..

Hức...Hức.."
"Tin cô sao? Tôi thà tin chó còn hơn?"
Trác phu nhân đột nhiên lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện của hai người kia, không phải nói chuyện mà chính là đang cãi vã.

Bà ta khoanh hai tay ở trước ngực, hất cảm về phía hai người.


"Nói nhiều với cô ta làm gì chứ? Cho người vào phòng cô ta lục soát, kiểu gì cũng sẽ thấy mà thôi"
Trác Du Hiên thấy mẹ mình nói như thể cũng có lí.

Ngay lập tức hắn sai ba tên vệ sĩ của mình vào phòng của Thẩm Quân Dao lục soát.

Một lúc sau, mấy tên vệ sĩ đem ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ phòng của Thẩm Quân Dao đi ra.

Cầm lấy chiếc nhẫn kia, Trác Du Hiên trừng mắt giơ chiếc nhẫn kia ra trước mặt Thẩm Quân Dao.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
"Bảng chứng rành rành như vậy, cô còn dám nói là không lấy nữa hay là không đây?"
Nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng kia giữa nhà, hai mắt của Thẩm Quân Dao mở to ra, cô há hốc mồm, làm sao có thể được chứ? Mấy tên vệ sĩ kia nói rằng bọn họ tìm được chiếc nhẫn này ở dưới gối của cô.

Nhưng mà làm sao chiếc nhẫn này lại ở đó cơ chứ? Không thể nào! Tại sao lại như vậy cơ chứ? Tại sao chiếc nhẫn này lại ở dưới gối của cô cho được? Tiếp theo đó chính là âm thanh mỉa mai truyền đến từ phía của Trác phu nhân.

Bà ta hừ một tiếng, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ nhìn về phía của Thẩm Quân Dao.

"Đấy, tao nói không sai mài! Trác Du Hiên, con thấy chưa, chính cái con nhỏ nghèo hèn bẩn thỉu này là kẻ trộm.

Mẹ mày nói đâu có sai đâu."
Thẩm Quân Dao vẫn chết lặng ở đó.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương sáng rực kia.

Cô không hề biết chuyện gì cả, sao chiếc nhẫn này lại ở dưới gối của cô cho được chứ? Đồng tử trong mắt người con gái bỗng dưng co lại.

Trác Du Hiên lúc này đã thật sự giận dữ, hắn đưa chiếc nhẫn kia lại cho mẹ của mình rồi trở lại vị trí của Thẩm Quân Dao, giáng cho cô một bạt tai đầy đau đớn.

Cả người của Thẩm Quân Dao vì cú đánh bất ngờ của Trác Du Hiên mà loạng choạng ngã xuống sàn nhà.

"Thẩm Quân Dao, gan cô cũng to thật nhỉ? Cô xem nơi này là một cái chợ muốn lấy gì thì lấy hay sao? Dám lấy thuốc trong nhà tôi dùng, nay lại còn đám ăn trộm nhẫn của mẹ tôi nữa.

Cô lâu không ăn đòn nên khó chịu phải không?"
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cả người vô lực bò lại chỗ của Trác Du Hiên, cánh tay yếu ớt run rẩy kia của cô bám chặt lấy chân của hẳn.

Tiếng khóc thút thít của người con gái vô cùng thê lương, dường như người con gái ấy đang cố gắng giải thích cho hắn hiểu, cô không làm chuyện này.

"Em thật sự không lấy mà...!
Trác Du Hiên....!
Xin anh...!
Xin anh hãy tin em...!
Hức....!
Hức...!
Em thật sự không hề ăn trộm...."
Trác Du Hiên vô cùng bực bội, hắn dùng một cước đạp mạnh lên người của Thẩm Quân Dao, khiến cho cả người cô nằm vật vã trên sàn nhà.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao nhắm chặt, nước mắt cứ thế chảy ra, khuôn mặt của người con gái nhăn nhó lại vì đau đớn.

Trác Du Hiên gầm lên, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con thú giữ cả.


Bộ dạng của Trác Du Hiên lúc này đáng sợ vô cùng, không một ai dám dây vào.

"Thẩm Quân Dao, đến bây giờ rồi mà cô vẫn còn ngụy biện cho bản thân của mình như vậy à? Cô không lấy, cô nói cô không lấy thì tôi sẽ tin cô hay sao? Cô nói cô không lấy, vậy thì nói đi, tại sao nhân của mẹ tôi lại ở dưới gối của cô như vậy hả?"
Thẩm Quân Dao loạng choạng đau đớn bò dậy, cô tiến lại gần chỗ của Trác Du Hiên, tiếng nức nở nhỏ dần của người con gái tràn ngập sự đau đớn, sự thê lương.

"Em không biết...!
Em không biết tại sao chiếc nhẫn lại ở đó...!
Nhưng xin anh...!
Hức...!
Hức...!
Xin anh hãy tin em....!
Em thật sự không phải là kẻ trộm mà....!
Hức...!
Hức..."
Thẩm Quân Dao cũng không biết tại sao chiếc nhẫn đó lại ở dưới gối của cô nữa? Nhẫn không phải là do cô lấy! Vậy thì là kẻ nào rắp tâm hãm hại cô như vậy chứ? Cô thật sự không làm việc này.

Tại sao ai cũng một mực khẳng định Thẩm Quân Dao cô chính là kẻ trộm cơ chứ? Cho dù cô có nghèo đói, thấp hèn đến đâu, nhưng Thẩm Quân cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện trái lương tâm như thế này.

Tuy không được đi học nhiều nhưng Thẩm Quân Dao vẫn hiểu rõ làm như vậy là sai.

Vậy nên chắc chắn cô đã bị người khác hãm hại.

Nhưng bây giờ Thẩm Quân Dao phải làm thế nào để cho Trác Du Hiên tin là cô không hề làm những chuyện này đây? Trác Du Hiên cười khẩy nhìn người con gái đang khóc nấc lên kia, khuôn mặt hắn lộ rõ một tia khinh bỉ đến tột cùng.

Những giọt nước mắt kia của Thẩm Quân Dao càng làm cho hắn cảm thấy buồn nôn mà thôi.

"Không biết.

Hừ, Thẩm Quân Dao, cô cũng giỏi ngụy biện quá nhỉ.

Chứng cứ rành rành ra như vậy rồi, cô còn dám nói là không biết hả? Cô không làm, chẳng lẽ cô nói mẹ tôi hãm hại cô hay sao?"
Trác Du Hiên luôn tin rằng mẹ của hắn tuyệt đối không thể làm chuyện đó.

Cho nên chỉ có Thẩm Quân Dao ăn cắp thứ này mà thôi.


Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, nước mắt nơi khóe mi đỏ ửng kia của cô cứ tuôn ra như những hạt mưa xối xả.

Cô hết mực giải thích, nhưng Trác Du Hiên lại không hề tin tưởng điều đó, hắn ta còn chẳng thèm nghe lọt tai một lời nào của cô cả.

Trác Du Hiên còn đạp cho cô thêm một cước đầy đau đớn.

"Thôi đủ rồi, Thẩm Quân Dao, cô đừng có ngụy biện nữa, chứng cứ đã rõ ràng rồi.

Thật không ngờ nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm lại có thể là một kẻ trộm cắp, ham vinh hoa như vậy.

Chỉ vì một chút tiền mà bán rẻ lương tâm mình"
Bán rẻ lương tâm! Ha.

Ha ha.

Ha ha ha.

Bán rẻ lương tâm hay sao? Cô đã làm gì chứ? Chiếc nhẫn kia chắc chắn là có người cố ý để nó dưới gối của cô, cổ tình hãm hại cô.

Nếu cô lấy nó thật thì Thẩm Quân Dao cô đâu có ngu mà để nó ở dưới gối của mình chứ? Vì vậy, cô chắc chắn bị người ta hãm hại.

Nhưng mà, Trác Du Hiên đâu có tin tưởng điều đó cơ chứ? Hẳn một mực cho rằng cô là kẻ trộm mà không nghe một lời giải thích nào từ cô cả.

"Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ từ nhỏ ba mẹ cô không dạy cô không được đi ăn trộm hay sao? Nếu cha mẹ cô không dạy, thì hôm nay để tôi dạy cô thế nào là hậu quả của việc ăn trộm"
"Người đâu, mang dây thừng lên đây cho tôi!".