Gả Vào Hào Môn

Chương 64: Đau Đớn Không Tưởng



"A....!
Ưm...!
Trác thiếu...!
Mạnh lên...!
Mạnh nữa lên đi....!
Em muốn..

Ưm......"
"Bảo bối, em đúng là dâm đãng, nhưng tôi rất thích.Em làm tôi cảm thấy sung sướng vô cùng.Cho em.Tất cả cho em tất"
"A...!
Trác thiếu...!
Thật sướng à nha...!
Em muốn nữa...!
A...!
Ưm..."
"Thả lỏng đi bảo bối, em chặt như vậy là muốn cắn đứt tôi sao? Thả lỏng một chút, tôi sẽ khiến em sung sướng hơn nữa."
Những âm thanh ái muội đầy dâm đãng truyền ra từ căn phòng kia không khỏi khiển cho người ta cảm thấy đỏ mặt.

Những người nghe thấy những âm thanh truyền ra đành nhanh chóng bước đi thật nhanh.

Tiếng rên rỉ của người phụ nữ kia ngày một lớn hơn mà chẳng có một chút kiêng nệ gì cả.

Tiếng thở dốc của người đàn ông hoà cùng tiếng rên rỉ phóng đãng của người phụ nữ mang một cảm giác đầy dâm dục.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Nhưng lại không ai ngờ rằng, những âm thanh ấy hệt như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim ở trong lồng ngực của Thẩm Quân Dao, khiến trái tim cô chảy máu một cách dữ dội.


Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má của người con gái, nhỏ xuống những thức ăn đang được sơ chế kia.

Thẩm Quân Dao thật muốn đưa tay bịt chặt lấy tai của mình lại, cô không muốn để cho bản thân mình nghe thấy những âm thanh dâm đãng kia thêm một chút nào nữa.

Càng như vậy, Thẩm Quân Dao lại càng cảm thấy đau khổ mà thôi.

Thẩm Quân Dao vừa khóc vừa thái những thức ăn đang được đặt trên bàn kia, cô thật sự rất muốn kìm nén nỗi đau ấy nhưng thật sự không thể nào làm được.

Nước mắt mặn chát rơi xuống hoà vào những thức ăn đang được Thẩm Quân Dao cắt thái kia, tạo nên một khung cảnh vô cùng ảm đạm, vô cùng đau đớn.

Những âm thanh trên phòng ngày càng một to hơn.

Dường như hai người ở trong căn phòng đang làm ra chuyện này cố tình kêu lớn tiếng, Trác Du Hiên là đang muốn để cho Thẩm Quân Dao nghe thấy bọn họ làm tình sung sướng đến mức độ nào hay sao? Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt môi, chính vì thế chỉ có những tiếng nức nở vô cùng nhỏ phát ra từ miệng của cô.

Cô không muốn để cho Trác Du Hiên nghe thấy tiếng khóc của cô, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng đau khổ tột cùng của cô.

Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao tuy rất nhỏ nhưng không thể nào che giấu đi sự đau đớn ở trong đó.

Người ta có thể cảm nhận được răng, bộ dạng đau khổ của Thẩm Quân Dao đau khổ thảm hại đến mức độ nào? Ngay cả ở trong đôi mắt ướt đẫm lệ của cô, sự đau đớn không thể nào bị che khuất bởi những giọt nước mắt kia.

Trái tim nơi lồng ngực của Thẩm Quân Dao cứ liên tục co rút lại làm cho cô đau đớn vô cùng.

Thẩm Quân Dao sụt sịt, cô đưa cánh tay của mình lau đi những giọt nước mắt kia.

Nhưng cô càng lau chúng lại càng rơi ra nhiều hơn.

Đau Em đau lắm! Trác Du Hiên, tại sao anh lại nhẫn tâm với em đến như vậy? Anh có biết là em đang đau lắm không? Em biết anh ghét em, em biết anh hận em.

Nhưng em cầu xin anh, đừng dùng cách tàn nhẫn như vậy để trả thù em có được hay không? Anh dùng cách này, chỉ bằng anh giết chết em đi còn hơn! Sống như vậy với em chẳng có vui vẻ gì cả.

Trác Du Hiên, em chỉ muốn biết rằng, khi anh đưa tình nhân về nhà, anh có nghĩ đến cảm nhận của một người như em hay không? Anh biết em sẽ buồn, em sẽ rất đau khổ, nhưng anh vẫn cố tình làm như vậy.

Trác Du Hiên, xin anh, hãy dừng lại đi, em thật sự sắp không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi.

Tiếng lòng của Thẩm Quân Dao đau đớn cất lên.

Nhưng liệu Trác Du Hiên sẽ nghe thấy hay không? Hản còn đang say sưa làm tình với người phụ nữ khác ngay trên chính căn phòng của Thẩm Quân Dao và hản, hắn ta làm gì còn tâm trạng mà để bụng đến những lời tha thiết cầu xin của Thẩm Quân Dao cơ chứ? Mà cho dù hắn nghe thấy thì đã sao? Trác Du Hiên sẽ dừng việc khiến cho Thẩm Quân Dao bị tổn thương lại hay sao? Không! Hản ta sẽ vẫn tiếp tục làm như vậy, hơn thế nữa chỉ càng tàn nhẫn hơn mà thôi.

Đáng thương nhất vẫn là Thẩm Quân Dao.

Cô thật sự không muốn sống trong cái cảnh này nữa.

Nhưng cô biết phải làm sao bây giờ đây? Cô không thể rời khỏi Trác Du Hiên, nhưng cô không muốn chịu đau đớn như thế này.

Đau như là xé rách tâm can của cô vậy.


Một phần là vì gia đình, nhưng hơn thế nữa, tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho Trác Du Hiên thật sự là quá lớn.

Lớn đến mức cô không thể nào buông tay được nữa rồi.

Cô biết ở bên cạnh Trác Du Hiên, chắc chắn sẽ khiến bản thân mình bị tổn thương.

Vậy mà Thẩm Quân Dao cứ như một con thiêu thân lao vào đám lửa vậy.

"AI"
Thẩm Quân Dao bỗng dưng hét lên một tiếng đau đớn.

Cô nhìn xuống bên dưới, một chất lỏng màu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ ngón tay của cô.

Có lẽ vì nhất thời không chú ý đến, Thẩm Quân Dao đã cắt trúng ngón tay của mình.

Tuy vết thương không quá sâu, nhưng máu thật sự chảy quá nhiều, nhiều đến mức khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Quân Dao chẳng còn cách nào khác ngoại trừ việc đưa ngón tay bị thương kia của mình đặt dưới vòi nước lạnh mà rửa.

Sau đó, cô lấy tạm một chiếc khăn buộc chặt vết thương của mình lại rồi tiếp tục làm việc.

Thật ra, Thẩm Quân Dao có thể đi lấy hộp cứu thương ở trong nhà để sơ cứu vết thương của mình.

Nhưng chiếc hộp ấy lại được đặt ngay cạnh căn phòng đang phát ra những tiếng âm thanh ái muội kia, Thẩm Quân Dao thật sự không muốn lên đó, cô không muốn nghe thấy những âm thanh kia nữa.

Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Quân Dao bắt tay vào làm nốt công việc đang dở trên tay của mình mà không nghĩ đến tay của mình đang bị thương.

Tuy vết thương không quá nặng nhưng cũng phải chờ thời gian để cho máu đông lại, không thể cứ lao vào làm việc như vậy được.

Chẳng mấy chốc, mấy món ăn thơm nức đã được bày biện sẵn ở trên bàn kia.


Làn khói nghi ngút bốc lên trông vô cùng ngon mắt.

Những món ấy chỉ đang nằm chờ người thưởng thức chúng mà thôi.

Thẩm Quân Dao vừa tháo chiếc tạp dề trên người mình xuống thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên ngay bên tai của cô, khiến Thẩm Quân Dao phải giật mình, hai bả vai còn khẽ run lên.

"Chó ngoan nấu cơm xong rồi hay sao? Dạo này thú cưng của tôi cũng biết nghe lời phết nhỉ?"
Hai mắt của Thẩm Quân Dao cụp xuống, cô không lên tiếng nói gì, chỉ giữ im lặng.

Hai bàn tay bấu chặt vào ống quần mà cô đang mặc, Thẩm Quân Dao không quay đầu nhìn hai người đang bước xuống từ trên cầu thang kia.

Không phải là không muốn mà Thẩm Quân Dao là không dám quay đầu lại.

Cô sợi Không sail Thẩm Quân Dao rất sợ khi mình quay đầu lại sẽ chứng kiến cái cảnh hai người kia, một người là chông mình và người phụ nữ bên cạnh hẳn đang ân ái mặn nồng ở ngay trước mặt của cô.

Thẩm Quân Dao không muốn bật khóc yếu đuối ở trước mặt bọn họ, cô không muốn để người phụ nữ kia càng thêm coi thường mình hơn nữa.

Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn trở về phòng mình.

Nhưng tại sao chân của cô lại như bị đóng băng lại thế này? Hai chân của Thẩm Quân Dao tê dại hoàn toàn, cô chôn chân tại chỗ ở đó, cho dù muốn cử động cũng không thể nào mà làm được.

Trác Du Hiên thấy thế, hắn ta nhanh chóng lên tiếng đầy mỉa mai.

"Ơ kìa chó, cô còn không mau về chuồng đi! Chẳng lẽ muốn tôi xích cổ lôi cô đi à?".