Gả Vào Hào Môn

Chương 38: Nỗi Đau Không Ai Hiểu Thấu



Thế nên, cho dù Thẩm Quân Dao có nói gì, có làm gì thì Trác Du Hiên mãi mãi sẽ không tin.

Trác Du Hiên hận cô như vậy mà, làm sao mà tin được cơ chứ.

Thẩm Quân Dao cô nên làm gì để Trác Du Hiên không còn hận cô nữa đây? Nhìn cái bộ dạng đau khổ kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chỉ muốn xông lên xé rách cái khuôn mặt mà hắn cho là giả tạo kia.

Hắn nhất định sẽ không để cho người phụ nữ này đạt được mục đích của cô ta đâu.

Âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng của Trác Du Hiên đay nghiến, căm phẫn cùng khinh bỉ kia như đang muốn mắng chửi người con gái đang ngồi trước mặt mình.

"Thẩm Quân Dao, thu lại cái bộ dạng giả tạo đau khổ này của cô lại cho tôi.

Đừng khiến cho tôi thấy ghê tởm cô hơn nữa!"
Giọng nói phát ra từ đáy miệng của Trác Du Hiên mang theo sự khinh bỉ tột độ.

Hản ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cái thân thể đang run lên vì lạnh kia của Thẩm Quân Dao một cái, nhưng cái nhìn của Trác Du Hiên hẳn chỉ mang theo sự khinh bỉ chứ không có một chút thương xót nào cho người con gái này.


Con người của Trác Du Hiên biết cảm thấy đau lòng cho Thẩm Quân Dao hay sao? Không! Không bao giờ! Trác Du Hiên hắn hận người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này còn không hết, huống chỉ là nói đến Trác Du Hiên hẳn có cảm thấy đau lòng cho người con gái này không cơ chứ.

Trác Du Hiên hắn không phải là con người, mà hẳn chính là một tên ác quỷ! Thẩm Quân Dao đau đớn như vậy chưa đủ hay sao chứ? Tại sao Trác Du Hiên lại có thể nói ra những lời nói độc địa không ngừng làm cho trái tim của Thẩm Quân Dao như vậy? Trác Du Hiên vẫn không cảm thấy đủ, mặc dù hắn đã đồn Thẩm Quân Dao đến bước đường này rồi hay sao? Sắc mặt của Trác Du Hiên vẫn như vậy, lạnh lùng như một tảng băng, ko hề có một chút biến đổi nào khi nhìn chằm chäm lên thân thế đang không ngừng run rẩy kia của Thẩm Quân Dao.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Đáy mắt của hắn còn hãn lên những tia máu trông cực kì đáng sợ.

Dường như cơn giận của Trác Du Hiên vẫn chưa hề nguôi đi.

Nghe những lời nói tàn nhẫn chẳng khác gì những lưỡi dao sắc nhọn kia phát ra từ miệng của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao biết Trác Du Hiên rất hận mình.

Nhưng tại sao trái tim của cô nó vẫn đau đớn như vậy? Cho dù lần nào nhìn thấy Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên đều dùng những lời lẽ cay độc nhất, khó nghe nhất để nhục mạ Thẩm Quân Dao cô.

Tại sao lần nào cô cũng cảm thấy đau đớn đến như vậy chứ? Đau đến mức hô hấp cũng thật khó khăn! Trái tim trong lồng ngực của Thẩm Quân Dao cứ như bị hàng vạn lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, khiến cho cô cảm thấy đau đớn vô cùng vậy! Trái tim của cô đau cứ như bị ai đó bóp nghẹt lại.

Thẩm Quân Dao đau đớn là vậy, nhưng liệu Trác Du Hiên có cảm nhận được hay không? Hay là Trác Du Hiên nhìn thấy Thẩm Quân Dao cô đau khổ như vậy, hẳn ta lại càng cảm thấy vui mừng hơn? Trác Du Hiên, em thật sự rất đau! Rất đau! Liệu rằng anh có cảm nhận được hay không? Tại sao những gì em nói, không một ai chịu tin tưởng cả, kể cả là anh, người đàn ông mà em yêu nhất? Đến anh cũng không chịu tin tưởng lời em nói! Trác Du Hiên, không phải trước kia anh nói cho dù em có nói bất cứ điều gì ăn cũng sẽ tin hay sao? Không lẽ anh đã quên hết toàn bộ mọi thứ rồi? Đau đớn là vậy, nhưng Thẩm Quân Dao biết phải làm sao đây? Ngoại trừ căn răng chịu đựng ra, cô thật sự không còn cách nào khác! Giải thích không một ai tin, không một người nào chịu giúp đỡ cô cả.

Chỉ có một mình người con gái yếu ớt như cô phải chống đỡ toàn bộ mọi thứ.

Thẩm Quân Dao hơi cắn đôi môi khô khốc của mình, cổ gắng đè nén những giọt nước mắt mặn chát kia xuống trong lòng của mình.

Bao nhiêu đau đớn, tủi hờn, Thẩm Quân Dao đều phải nuốt toàn bộ xuống, một mình chịu đựng mà không một ai ở bên cạnh sẻ chia, quan tâm cô cả.

Thẩm Quân Dao đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt trắng bệch của mình một cách vô cùng khó khăn.

Thẩm Quân Dao liên tục thở hổn hển, lúc này, cô thật sự cảm thấy rất là mệt, không biết phải làm sao nữa đây! Nhìn Thẩm Quân Dao như vậy, Trác Du Hiên cười khẩy một cái.

Nụ cười trên gương mặt của Trác Du Hiên hẳn mang theo vạn phần khinh bỉ, giọng nói lạnh lẽo phát ra mang theo vẻ giêu cợt.


"Thẩm Quân Dao, tôi công nhận là khả năng diễn xuất của cô tốt thật đấy.

Cô đang diễn mà cứ tưởng là thật vậy! Tôi cảm thấy thắc mắc, tại sao cô không đi làm diễn viên đi, ngành này vô cùng phù hợp với loại người như cô đấy!"
Trác Du Hiên đưa tay vào túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chäảm chằm lên hai bả vai đang không ngừng run lên bần bật, cả người đang co do nép lại một góc kia.

Cả người của Trác Du Hiên đứng nguyên tại đó, từ từ quan sát người con gái đáng thương ở phía kia Lời của Trác Du Hiên vừa mới dứt, Thẩm Quân Dao ngước hai đôi mắt đã ướt đẫm lệ lên nhìn Trác Du Hiên.

Cô thật sự không hiểu, tại sao Trác Du Hiên cứ nói Thẩm Quân Dao cô là đang diễn như vậy chứ? Cô thật sự cảm thấy không hiểu một chút nào cả.

Trác Du Hiên khinh bỉ cô như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ? Ai đó làm ơn nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra đi "Trác Du Hiên, anh nói cái gì vậy chứ? Em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì cả!"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao thật sự rất nhỏ, rất yếu ớt và vô cùng đau đớn.

Nỗi đau chua xót dâng lên trong lòng của người con gái, ko còn cách nào có thể giãi bày được.

Giọng nói của Thẩm Quân Dao nhỏ nhưng lại đủ để cho Trác Du Hiên có thể nghe được toàn bộ những lời mà Thẩm Quân Dao đã nói ra.

Cổ họng của Thẩm Quân Dao lúc này đau rát cực kỳ, hơn nữa cô cảm thấy cổ họng mình như bị một thứ gì đó chặn lại, không cho cô phát ra tiếng.

Khó khăn lắm, Thẩm Quân Dao mới có thể bật ra được câu nói này.


Khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên, khuôn mặt lộ rõ sự khinh bỉ.

Mi tâm của Trác Du Hiên hẳn hơi giật giật.

Người phụ nữ này, đến lúc này mà vẫn không chịu thừa nhận hay sao? Quả nhiên là người đàn bà thâm hiểm mà.

Giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên phát ra mang theo vài phần giễu cợt.

Trác Du Hiên như là đang muốn xỉa xói, chế giễu người con gái đáng thương ở trước mặt của hẳn vậy.

"Thẩm Quân Dao, tôi thật không ngờ da mặt của cô nó lại dày đến mức này đấy! Đã đến nước này rồi mà cô vẫn còn cổ tiếp tục diễn, cô vẫn cố tình không chịu thừa nhận hay sao? Cô không hiểu tôi đang nói gì thật hay là cố tình không hiểu đấy? Trác Du Hiên hơi dừng lại một lúc, hắn đưa mắt liếc xéo Thẩm Quân Dao một cái rồi tiếp tục nói.

Giọng nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên thật khiến cho người ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

"Tại sao trên đời này lại có loại phụ nữ như cô chứ? Được, cô không hiểu, vậy thì để tôi nói cho cô hiếu, Thẩm Quân Dao".