Gả Vào Hào Môn

Chương 233: Không Thể Phá Thai



Vị bác sĩ đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng kia hơi trầm mặc, ông ta dè dặt nhìn sắc mặt của Trác Du Hiên, run rẩy nói ra những lời đó.

Ban đầu khi thông báo thông tin Thẩm Quân Dao đã mang thai, sắc mặt của Trác Du Hiên đã không được tốt rồi.

Ông ta vô cùng sợ vị đại tổ tông này.

Hai bàn tay của Trác Du Hiên nắm chặt thành quyền, bộ dạng lúc này của hắn thật sự rất khó coi.

Sắc mặt của người đàn ông này đã đen kịt lại lúc nào không hay, giống như một trái bom nổ chậm, trái bom ấy có thể nổ bất cứ lúc nào mà không một ai biết được.

"Tại sao lại không thể phá?"
Giọng nói phát ra từ chính miệng của người đàn ông này có một chút gì đó khó chịu, dường như người đàn ông này đang cố gắng kìm nén ngọn lửa đang chuẩn bị bùng lên ở trong lòng của mình.

Không một ai là không nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi từ miệng của người đàn ông này.

Vị bác sĩ kia toát hết mồ hôi, không thể không thừa nhận rằng ông ta thật sự sợ hãi khi đứng trước khí thế át người của Trác Du Hiên.

Người đàn ông quyền lực này có thể khiến ông ta mất việc ngay lập tức, cho dù ông ta có lớn tuổi hơn cũng phải kiêng nể hẳn vài phần.

"Thưa Trác tổng, tình trạng sức khỏe của cô gái này không được khả quan, không thể tiến hành phẫu thuật phá thai được.

Nếu thật sự muốn phá đứa trẻ này, có thể dùng thuốc bởi vì đứa trẻ này chỉ mới hai tháng mà thôi"
Vừa nói, bác sĩ vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt khó coi kia của Trác Du Hiên.

Ông ta hết sức cẩn thận những lời mình nói ra.


Chỉ cần nói sai bất cứ một chữ gì, cái mạng của ông ta cũng khó giữ chứ huống chỉ là công việc này.

Trác Du Hiên nhếch môi, hẳn ta liếc nhìn vị bác sĩ đang liên tục run lên cầm cập vì sợ hãi kia, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt của người đàn ông này đã dừng lại ở trên người của Thẩm Quân Dao đang nằm ở trên giường bệnh kia.

"Không được dùng thuốc, nhất định phải làm phẫu thuật cho cô ta.

Phải để cho cô ta chịu đựng sự đau đớn nhất chứ không thể nhẹ nhàng như là dùng thuốc được"
Trác Du Hiên khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, miệng thì thốt ra những lời nói tàn nhẫn kia.

Hắn cũng từng thương hại, cũng từng dịu dàng với người phụ nữ này, nhưng là do Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu nghe lời, một mực làm trái lại lời của hẳn.

Và khi nghĩ đến đứa con đã bị người phụ nữ này hại chết, trong lòng của Trác Du Hiên không khỏi căm phẫn.

Hại chết bạn thân của hắn, Lục Ngạn, khiến Thẩm Sơ Vũ, người con gái mà hắn yêu rời xa hẳn mấy năm, vả lại còn giết chết đứa con của hẩn, Trác Du Hiên không đời nào buông tha cho Thẩm Quân Dao đâu.

Hắn hận người phụ nữ này, hắn nhất định phải khiến cho Thẩm Quân Dao phải chịu những cực hình, đau đớn nhưng không thể làm gì cả.

"Nhưng thưa Trác tổng, hiện giờ cô gái này không thể làm phẫu thuật được.

Chúng tôi phát hiện cả phổi lẫn dạ dày của cô ấy thật sự rất yếu, đường như có dấu hiệu suy thoái, không những thế, nhìn sức khỏe hiện giờ của cô ấy như vậy, thật sự làm phẫu thuật là quá nguy hiểm"
Trong lòng của vị bác sĩ kia rất sợ Trác Du Hiên, nhưng ông ta vẫn phải khuyên người đàn ông này.

Nếu bây giờ mà làm phẫu thuật cho cô gái này, chắc chắn mạng sống không thể giữ được.

"Nếu nhất định phải làm phẫu thuật thì sao?"
Người đàn ông hơi trầm mặc, trong đôi mắt của hẳn lộ ra một tia lạnh lẽo, hẳn hỏi vị bác sĩ kia.

Trác Du Hiên quả nhiên không để đứa trẻ ở trong bụng của Thẩm Quân Dao tồn tại ở trên đời này.

Cho dù đấy là con của hẳn thì đã sao? Trác Du Hiên sẽ không bao giờ chấp nhận những đứa trẻ không phải là do Thẩm Sơ Vũ sinh ra.

Người đàn ông này còn có thể độc ác đến mức độ nào đây? "Nếu ngài cứ kiên quyết làm như vậy, mạng sống của cô ấy e là sẽ khó giữ.

Nếu Trác tổng muốn làm phẫu thuật, thì phải bồi bổ cho cô ấy thật tốt, tháng sau đưa cô ấy đến đây khám lại, nếu kết quả khả quan thì có thể tiến hành làm phẫu thuật được ạ.

Trác Du Hiên rơi vào trầm mặc.

Đôi mắt của hẳn dường như đang suy tư điều gì đó.

Hắn nhất định sẽ không để Thẩm Quân Dao chết sớm như thế, như vậy sẽ quá dễ dàng đối với người phụ nữ này.

Không khí của căn phòng bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.

Thẩm Quân Dao sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, cô đang chờ đợi câu trả lời của Trác Du Hiên.


Đôi bàn tay đang run lên bần bật kia bấu chặt lấy drap giường trắng muốt, trong lòng của người con gái ấy chỉ là nỗi bất an lo sợ mà thôi.

Toàn thân của Thẩm Quân Dao lúc này hoàn toàn cứng đờ, không thể cử động được.

Một lát sau, Trác Du Hiên mới lên tiếng.

"Tôi biết rồi, ông đi ra ngoài đi.

Một tháng sau tôi sẽ đưa cô ta đến đây.

"
Vị bác sĩ kia cúi đầu chào Trác Du Hiên một cái rồi ông ta lẩy bẩy đi ra ngoài.

Chân tay của ông ta mềm nhũn ra khiến ông ta tý nữa thì ngã xuống.

Mồ hôi đổ đầy trán, trong lòng liên tục phát run.

Giờ đây, trong căn phòng này chỉ còn Thẩm Quân Dao và Trác Du Hiên.

Giữa hai người chỉ là sự im lặng.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao không thay đổi, nhưng trong lòng của người con gái ấy đang thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô cũng thoát được một kiếp nạn.

Chân tay cứng đờ bỗng trở nên mềm nhũn ra, mồ hôi đổ khắp người của cô.

Thẩm Quân Dao đưa tay xoa bụng của mình, nơi đang tồn tại một thiên thần nhỏ vừa mới đến thế giới này.

Cảm ơn con, cảm ơn con vì đã không rời bỏ mẹ! Trác Du Hiên im lặng quan sát nét mặt không thay đổi của Thẩm Quân Dao, từ nãy đến giờ cô chẳng hề tỏ ra bất cứ một cảm xúc gì ở trên khuôn mặt trắng bệch kia.

Thẩm Quân Dao càng giữ im lặng, càng khiến cho Trác Du Hiên thêm phần bực bội, hắn không kìm được mà đâm cho cô một nhát.


"Tốt nhất là cô đừng có tưởng bở là tôi cho phép cô giữ đứa trẻ này lại.

Mẹ con của cô có một tháng để ở bên nhau.

Một tháng sau, đứa trẻ ở trong bụng của cô nhất định phải chết"
Trác Du Hiên lạnh lão liếc nhìn phần bụng hơi nhô lên kia của Thẩm Quân Dao, chẳng suy nghĩ xem người con gái ấy sẽ tổn thương đến mức độ nào mà nói ra những lời nói tàn nhẫn đến thấu xương kia.

Thẩm Quân Dao quay mặt đi, cô không muốn nhìn thấy Trác Du Hiên, không muốn nghe những lời kia của hẳn.

Nhưng hắn nói đúng! Cô và con có một tháng ở bên nhau! Nếu như trong một tháng ấy Thẩm Quân Dao mà không tìm ra cách, chắc chắn đứa trẻ này sẽ chết! Không! Cô không thể để con của mình chết được.

Chẳng lẽ lại bỏ trốn ư? Nhưng phải bỏ trốn như thế nào đây? Sau khi tình trạng của Thẩm Quân Dao có chút tốt hơn, Trác Du Hiên lại đưa cô trở về căn biệt thự kia, hắn ta lại giam lỏng cô, làm bạn chính là bốn bức tường kia.

Trước khi đi hắn còn nhắc nhở Thẩm Quân Dao một câu.

"Tĩnh dưỡng cho tốt vào, tôi cho cô biết nếu cô không ăn uống đầy đủ thì đừng có trách tôi tự mổ bụng lôi đứa trẻ ở trong bụng của cô ra Dứt lời, cánh cửa trước mặt đã đóng sầm lại.

Thẩm Quân Dao cả người ngã khuỵu xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy bụng của mình, dường như cô gái ấy đang sợ đánh mất thứ gì đó quan trọng lắm vậy.

Thẩm Quân Dao gần như đã mất đi tất cả rồi, giờ còn mỗi đứa trẻ này, cô không thể để mất nó được.

Giữa gian nhà, tiếng nức nở thê lương của người con gái vang lên.

"Con ơi, mẹ phải làm sao mới có thể cứu con đây? Mẹ thật sự không muốn mất con".