Thật hồ đồ mà, làm sao Triệu Lan Chi có thể tới Từ gia để chúc thọ Lão Thái Gia được.
Từ gia không muốn nhìn thấy hắn cũng không phải một ngày hai ngày đâu, hơn nữa nàng vẫn còn đang ở Từ gia, những người này không biết được quan hệ của bọn họ, làm sao có thể bới móc, như vậy thì có khác gì là cố ý tuyên dương ra ngoài chứ, càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng cũng rối bời.
Từ Viên đuổi theo nàng không kịp, lại bị mẹ nàng ấy, Vương phu nhân bắt được tại trận, nắm tay kéo đi luôn.
Từ Oản không để ý đến nàng ấy, ở tiền viện hết nhìn bên này, lại nó bên kia, tìm kiếm bóng dáng của Từ Phượng Bạch.
Không giữ Triệu Lan Chi lại, vậy cuộc sống của nàng sau nay thế nào, không phải cũng giống như đời trước hay sao?
Tuyệt đối không thể như vậy, dưới chân chạy nhanh như gió, nàng chưa từng chạy nhanh tới như vậy.
Khắp nơi đều là người, rốt cuộc thì vẫn là thân thể của một đứa con nít, không đủ cao cho nên không nhìn thấy được gì cả, Từ Oản quyết định chay qua bên cạnh sân khấu, đứng trên ghế cao có thể thấy được Từ Phương Bạch đang đứng ngay cửa lớn.
Khách khứa không ngừng vào cửa, nàng vội vàng nhảy xuống, chạy tới chỗ hắn.
Chạy chậm lại, mới phát hiện ra cả người đầy mồ hôi.
Hai ngày nay, cả người lăn lộn cũng cảm thấy hơi mệt, động đậy một chút đã toát cả mồ hôi, đến khi chạy tới bên cạnh, định bước lên hỏi một chút thì bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa lớn, vì mới vừa chạy nhanh, Từ Oản vẫn còn đang chạy hồng hộc, ngực còn thở phập phồng, chỉ vừa thấy hắn, đã dừng lại.
Triệu Lan Chi và gã sai vặt đi theo đằng sau, quả thật tới chúc thọ.
Nàng thở phào một hơi, giống như trong lòng đang có muôn hoa đua nở.
Đứng lại ở xa xa, cứ nhìn hắn như vậy. Hắn đứng trước mặt Từ Phượng Bạch, cười tươi tắn không biết nói gì, tiểu cữu không để ý tới hắn, hắn lại đi tới bên cạnh tiểu cữu, chạm vào vai tiểu cữu, hình như không có ý định bỏ tay xuống, làm cho hai khối ngọc bội bên hông hai người đụng vào nhau.
Từ Oản không dám gọi hắn ở trước mặt mọi người, /dđlequydon/quynh/le/2207/ chỉ có thể vẫy tay với hắn.
Triệu Lan Chi nhìn thấy nàng, đi nhanh tới, đến trước mặt, hắn nhìn nàng khẽ chớp mắt: “Khi nào thì có thể xem diễn, ta muốn xem diễn cùng với A Man, cho nên phải tới sớm một chút đây!”
Nắm tay nho nhỏ của nàng đập nhẹ lên cánh tay hắn: “Con còn nghĩ là cha gạt con, thiếu chút nữa chạy ra ngoài tìm cha rồi!”
Giống như thường lệ, một ngón tay của hắn lại chỉ vào trán nàng: “Cha là người như vậy sao? Chuyện đã hứa với A Man thì chắc chắn sẽ làm được.”
Vừa nghe nói như thế, mặt mày nàng càng thêm hớn hở: "Vậy chúng ta đi vào xem một chút đi, con không cần đi thỉnh an, trước hết có thể đi tìm một chỗ ngồi tốt, mấy người trong đoàn kịch cũng đã tới rồi, mới vừa rồi chạy tới đây con có nhìn thấy đó.”
Hắn gật đầu, hai cha con một trước một sau đang định đi thì lại có khách đến trước cửa.
Người nam nhân mặc triều phục, bên cạnh còn có một thiếu niên nho nhỏ đứng kề, cũng rất lễ phép, người nhỏ cúi người chào Từ Phượng Bạch, còn người lớn thì toàn thân đều tỏa ra khí chất cao quý, trên mặt lại mang vẻ lạnh nhạt, sự lạnh lùng giống như muốn từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm này đặt chung một chỗ với Từ Phượng Bạch, quả thật giống nhau như đúc luôn.
Dường như tiểu cữu đang cố ý đợi hắn ta, hai người sóng vai nhau mà đi, người thiếu niên theo ở phía sau.
Từ Oản không để ý tới, nhưng mà Triệu Lan Chi đã đứng lại, vẫn không chịu nhúc nhích. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người của vị khách mới tới kia, Từ Oản quay đầu lại nhìn một chút: "Đi thôi, sao vậy?”
Có người gọi nhị hoàng tử, hắn đáp lời lại. Còn có người nghênh đón vào, giống như là muôn sao vây quanh trăng, cùng nhau đi vào trong viện.
Kéo nữ nhi sang một bên, Triệu Lan Chi vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến bọn họ đi xa, hắn mới cúi đầu nói: "Đi thôi."
Hình như Từ Oản suy nghĩ ra gì đó, nhìn chằm chằm đám người trước mặt kia, trong lúc nhất thời lại không có đầu mối gì: "Cha, người ghét tiểu cữu của con lắm phải không?”
Cha lôi kéo nàng đi sang một bên: "Nói nhảm gì đó."
Sân khấu đã dựng xong, những người của đoàn hát đang dọn dẹp đồ trên sân khấu, nữ quyến và trẻ nhỏ ở hậu viện cũng đều đã tới tiền viện, vội vàng đi thỉnh an Lão Thái Gia, ở dưới đài, Từ Oản tìm một chỗ gần phía trước ngồi xuống, vì không tiện ra mặt, cho nên Triệu Lan Chi ngồi ở phía sau nàng.
Tiếng trống vang lên trên sân khấu, mọi người đều chăm chú theo dõi người đang lộn nhào ở phía trên.
Triệu Lan Chi vỗ tay ở phía sau, nghiêng người nhích gần tới đằng trước: “Nhìn xem, bọn họ nhào lộn thật hay quá, hôm này cha cũng phải luyện tập mới được, đợi lúc rảnh rỗi nhào lộn cho con xem!”
Từ Oản ngả về sau, ngẩng mặt, nghe lời hắn nói, cười trả lời: “Hay quá.”
Nói xong, đưa tay ra dấu ngón tay cái.
Trong sân chỉ có lác đác vài người, khách khứa đều đi vào trong dự lễ chúc thọ rồi.
Thời gian không còn sớm, gánh hát cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, (quynh/le/quy/don/2207) Từ Oản mới nói chuyện với cha nàng được một chút, Hoa Quế vội vàng đi tới, nói tiểu cữu gọi nàng qua, nàng quay đầu lại nhìn về Triệu Lan Chi, hắn khoát tay: "Đi đi, cha chờ con ở đây.”
Từ Oản nhìn Hoa Quế, lại nhìn hắn: "Vậy nhất định cha phải chờ con.”
Triệu Lan Chi gật đầu: "Nhất định."
Nàng tới trước mặt hắn, nghiêng người về trước: “Một lời đã hứa.”
Cha con hai người ăn ý mười phần, ngón cái của hắn gõ vào trán nàng một cái, gật đầu: “Được.”
Lúc này Từ Oản mới chịu đi, Hoa Quế dắt tay nàng, vẫn không quên dặn dò nàng: "Năm nay cũng giống như năm trước, trước hết người đi dập đầu, không được chạy lung tung, phải nghe lời cậu của người, biết không?”
Nàng gật đầu: "Ừ, biết rồi."
Trên đường đều là khách mời, Hoa Quế dẫn nàng đi sang một bên, thẳng đến khi tới sương phòng.
Đến cửa, nhìn cẩn thận chung quanh không có người nào chú ý tới họ, lúc này mới đẩy cửa bước vào, Hoa Quế trở tay đóng cửa phòng thật kỹ, Từ Oản đợi nàng ta xoay người lại, mới cúi đầu từ từ đi vào.
Đang ngồi bên cạnh bàn là lão thái gia của các nàng, Từ Thịnh.
Từ Phượng Bạch đứng một bênh, Hoa Quế lên tiếng: “Đã dẫn A Man tới.”
Bước tới, Từ Oản quỳ thẳng tắp trước mặt Từ Thịnh.
Thật ra hằng năm vào lúc những đứa trẻ dập đầu chúc thọ ông, nàng cũng có dập đầu.
Hành đại lễ, Từ Oản dập đầu: "Nhật nguyệt hưng thịnh, Tùng Hạc Trường Xuân, kính chúc tổ phụ tháng năm không già, vui vẻ mãi mãi, phúc như đông hải, thọ sánh nam sơn.”
Một giọng nói mềm mại vang vọng trong căn phòng.
Một tay Từ Thịnh vuốt râu, một tay vỗ bàn: "Ái chà, lời chúc mừng năm nay của A Man la do ai dạy vậy? Nghe hay hơn năm trước rất nhiều, đứng lên đi, lại đây với tổ phụ.”
Từ Phượng Bạch câu nhẹ môi: “Đi sớm về trễ, làm sao có thời gian để dạy nàng, có lẽ do nàng nghe được ở đâu đó.”
Nói xong, trên mặt cũng hiền hòa hơn ba phần, nhìn thẳng về phía Từ Oản: “Đã kêu con tới đây, con đứng dậy trước đi!”
Từ Oản nghe cậu kêu nàng đứng lên, lúc này mới chịu đứng dậy.
Ngoan ngoãn đi tới trước mặt tổ phụ, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều có hơi sợ ông, cho nên rất thận trọng.
Từ Thịnh cầm một túi gấm nhỏ ở trên bàn, đưa cái này cho nàng: “Cầm lấy đi, đừng nói cho những tỷ muội khác, có biết không?”
Từ Oản nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về phía cậu.
Từ Phượng Bạch nhẹ nhàng gật đầu, nàng liền đưa tay ra nhận: “Cảm ơn tổ phụ.”
Nói xong, đi tới đứng bên cạnh cậu.
Từ Thịnh nhìn đứa bé, nhíu mày suy nghĩ một chút: “A Man đã biết được bao nhiêu chữ rồi?”
Đời trước, nàng biết chữ đều là do đi theo cậu học được, bởi vì cậu bận rộn, cho nên học được cũng không nhiều lắm, nhưng do từ trước tới giờ nàng thông mình, coi rất nhiều sách vở đường phố, tự mình cũng học được không ít thi từ, đơn giản chính là dùng để giết thời gian thôi.
Từ Phượng Bạch cúi đầu: "Cũng không biết được bao nhiêu chữ, thỉnh thoảng rãnh rỗi sẽ dạy vài chữ.”
Hắn vừa nói như thế, Từ Thịnh lập tức cau mày: "Con cũng nên để tâm tới đứa nhỏ này nhiều một chút, không có cha, lại không có mẹ. Ta thấy nàng rất thông tuệ, nếu để cho nàng đi học thì tới bây giờ cũng không phải không đạt được tới cái gì gọi là ‘tài mạo song toàn’, nghe nói nhị hoàng tự mở thư viện gì đó, còn dạy nữ nhi học hành, ta biết hôm nay hắn ta cũng tới, vừa đúng lúc có thể hỏi một chút.”
Từ Oản lập tức ngước mắt, nàng thích đọc sách!
Nếu như có thể tới thư viện như vậy là tốt nhất rồi, mừng rỡ ngước mắt nhìn tiểu cữu, vừa đúng lúc hắn cũng nhìn nàng.
Đời trước cũng không có may mắn như vậy, dĩ nhiên muốn đi.
Trước mắt còn có một vài người có chức quyền cần chúc thọ, Từ Thịnh rời khỏi đó trước, Từ Phượng Bạch mới pha trà, sai Hoa Quế đi mời khách quý
Từ Oản đứng ở trong phòng một lát, không bao lâu, chính là người nam nhân mà nàng và cha nàng đã thấy tại cửa ra vào lúc trước, dẫn theo gã sai vặt đang đi vào, Từ Phượng Bạch và nàng hành lễ, không nói gì thêm, để cho nàng đi ra ngoài chờ một lát.
Từ Oản vội vàng cáo lui, ra khỏi sương phòng, thấy một thiếu niên đứng đá đá mấy viên sỏi ở dưới cửa sổ. Chính là người đi cùng nhị hoàng tử, nàng vừa muốn đi, chân hắn cũng động đậy, một viên sỏi bay thẳng về phía nàng!
Đương nhiên theo bản năng né tránh để không bị đụng trúng.
Thiếu niên bĩu môi: "Không thú vị chút nào, ôi chao, a, bị cái gì vậy?”
Trước tiên thì hắn nói là không thú vị, sau đó lại chỉ vào phía sau nàng la lên một tiếng, theo bản năng Từ Oản quay đầu lại, sau đó...... Trên tay cảm thấy đau đớn.
La lên một tiếng, nàng che tay, cúi đầu đã thấy mu bàn tay mình bị một mảng xanh tím.
Đứa nhỏ thô lỗ!
Mới vừa rồi thừa dịp nàng quay đầu lại, đã đá một viên sỏi trúng vào mu bàn tay của nàng, đau muốn chết, nàng trợn mắt hung dữ nhìn hắn một cái, đi nhanh qua trước mặt hắn, nói rất hung dữ: “Trúng tay thì chỉ đơn giản là đau thôi, nếu nhất thời đá trúng đầu người ta, thì là giết người đó, ngươi có biết không hả?”
Rõ ràng là rất hung hăng, nhưng do giọng nói của nàng mềm mại quá mức, không hề có một chút đe dọa nào.
Thiếu niên cười hì hì: "Biết ta là ai không? Ta là......"
Đi cùng với nhị hoàng tử, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nhất định là con nhà quyền quý rồi, /lequydon/quynhle2207/ nhưng về phần quyền quý như thế nào thì nếu bây giờ nói ra sau này sẽ không thể giải quyết dễ dàng được nữa, nàng không đợi hắn tự giới thiệu xong, đạp thật mạnh lên chân của hắn: “Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, ta cần gì biết ngươi là ai chứ!”
Đây là kinh đô dưới chân thiên tử, ai cần biết hắn là ai chứ. Dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ tuổi, nếu để cho người khác bắt gặp được cũng coi như không biết thì không có tội đi.
Đạp một cái thật đã, sau đó bỏ chạy. Trên sân khấu đã bắt đầu diễn kịch, ánh mắt Từ Oản nhìn xung quanh ở dưới đài, tại sao không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Lan Chi đâu hết vậy? Chỉ mới một lát, hắn đã đi đâu vậy?
Lại tìm cẩn thận, nhưng chưa đợi nàng tìm được thì gã sai vặt của Triệu gia đã tìm được nàng trước rồi.
Trong tay gã sai vặt kia còn cầm một Linh Đang đặt vào trong tay nàng: “Vốn nói là buổi trưa mới đi, đại nhân nói muốn coi diễn cùng với tiểu thư, không ngờ lại có người tới thúc giục lần nữa, đoàn xe đã không thể đợi được….”
Từ Oản hiểu rõ ràng, trong đầu ong lên một tiếng, chạy ào qua cửa lớn.
Gã sai vặt kia nhanh chóng gọi người đi tìm Từ Phượng Bạch, sau đó đuổi theo sau nàng.
Chuyện tình đời trước, quả thật không nhớ được nhiều lắm, Từ Oản không có ra khỏi cửa được bao nhiêu lần, dĩ nhiên không nhận rõ phương hướng, nhưng nàng vẫn cắm đầu chạy, lòng đau, dạ cũng đau, hít thở thôi cũng đã cảm thấy thật khó khăn.
Nàng chạy một lát, lại bắt đầu đi.
Vừa đi vừa hỏi thăm cửa thành ở chỗ nào, không phải chỉ một người không biết cửa thành ở đâu, nàng chỉ hận trong một khắc này không làm sao đuổi kịp, trong lúc nhất thời đứng ở trên đường, rất lo lắng, lại cảm thấy đau lòng, dân chúng hai bên đường cũng nhìn nàng bàn tán, giọng nói trong lòng cứ lớn dần lên ở trong lòng, văng vẳng bên tai.
Có cha, nhưng mà, sắp trở thành không có rồi.
Rõ ràng đã hứa rất chắc chắn với nàng, tại sao lại gạt nàng chứ?
Cho rằng nàng là đứa nhỏ mà dụ dỗ, được rồi nàng đúng là một đứa nhỏ, những đứa nhỏ khác người ta đều có cha mẹ, hôm qua vừa muốn biết rõ ngọn nguồn, hôm nay thấy cha ở Từ gia đã rất vui mừng, nhưng hắn không biết được. Từ từ ngồi gục người xuống, Từ Oản ngã ngồi ở đầu đường, nước mắt liền chảy ra, rơi xuống đất.
Khóc không lên tiếng, nàng cắn răng, ngoan mệnh đạp chân.
Tiếng vó ngựa truyền từ xa đến gần, rất nhanh, một giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, khẽ thở dài, người vừa mới tới đã nhảy xuống ngựa, ngồi xuống trước mặt nàng.
Từ Oản ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ cũng mơ hồ: “Cậu, con không tìm được cha con, cha lại gạt con đi rồi, cậu tìm người trở về đi, lần này cha đi sẽ không về nữa đâu, con không có cha thì phải làm sao bây giờ? Con chỉ có mình cha thôi!”
Ngón tay của Từ Phượng Bạch gạt đi nước mắt của nàng: “Cho dù lần nào hắn cũng gạt con, cho dù hắn không chăm sóc tốt cho con, con cũng muốn ở cùng với hắn sao?”
Nước mắt chảy xuống, Từ Oản gật đầu thật mạnh: "Con muốn sống chung với cha con, con muốn cha ở lại kinh đô, nhưng cha không chịu nghe con.”
Từ nhỏ nàng rất ít khi khóc, hắn bị sợ lau nước mắt cho nàng lung tung: “Đừng sợ, cậu sẽ giúp con.”
Nói xong để cho nàng trở về nhà, xoay người leo lên ngựa.
Từ Oản ngẩng đầu, vuốt mặt: “Có thật không? Cậu có thể mang cha con về lại sao?”
Từ Phượng Bạch nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm đi, chỉ cần ta mở miệng, tất nhiên sẽ kêu được người về cho con.”
Nói xong giơ roi, con ngựa chạy như bay ra ngoài, chỉ còn chừa lại bóng lưng, từ từ đã biến mất hẳn ở trước mặt nàng chỉ trong nháy mắt.
Từ Oản sững sờ đứng ở trên đường, từ trước đến giờ nàng tin tưởng cậu, nhưng nàng không biết đường, không biết phải làm sao để trở về, chính là không phân biệt được phương hướng trái phải cho rõ ràng, *quynh!le!2207*dd!le!quy!đon* đang chần chừ, có một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh nàng.
Rèm cửa sổ được vén lên, thiếu niên để lô ra một gương mặt tuấn tú, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Chính là cái người mới vừa làm cho tay nàng bị đỏ ửng lên, cũng chính là kẻ bị nàng đạp cho một cái.
Từ Oản không nghĩ để ý đến hắn, nhưng nàng mới xoay người đi, hắn lại gọi nàng: “A Man sao?”