Giọng nói gấp gáp vang lên ngay bên tai, Từ Oản thức tỉnh từ giấc mơ lạnh lẽo kia.
Mùi vị chìm trong nước cũng không dễ chịu chút nào, nhưng mà có thể khôi phục lại ý thức cùng cảm giác, thật sự vẫn tốt hơn.
Từ từ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt của một nam nhân.
Khuôn mặt của hắn ta nhìn rất đẹp, khuôn mặt này có một cảm giác quen thuộc không thể nào nói rõ được, nhưng điều kỳ lạ chính là nàng không thể nhận ra hắn ta là ai.
Đôi mắt kèm theo đôi mày kiếm, xem ra vô cùng tuấn tú, cỡ chừng khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhìn thấy nàng mở mắt ra thì trên mặt rất vui mừng: “A Man, con đã tỉnh táo chưa? Con hù chết cha con đó có biết không?”
Hù chết cha con?
Hắn ta đang nói gì vậy?
Từ Oản nháy mắt, đưa tay với tới.
Cánh tay nhỏ bé vừa đưa lên trước mặt mình cũng dừng lại, những ngón tay ngọc ngà thon dài của nàng cũng đã nhỏ lại rất nhiều!
Vội vàng ngồi bật dậy, nhìn hai bên một chút, là một gian phòng chưa từng thấy qua.
Chiếc bàn thấp với phong cách cổ ở bên cạnh giường, tấm bình phong năm mảnh cản trở tầm mắt của nàng, ở trên mặt gấm thêu mẫu đơn đang nở với màu sắc rực rỡ, màn che rũ xuống trước giường, chăn nệm bên dưới đang có mùi đàn hương nhàn nhạt, chỉ nhìn tấm bình phong và loại đàn hương này cũng biết, nơi đây không phải là nhà của một người dân bình thường.
Thấy nàng nhìn xung quanh, người nam nhân cầm chén thuốc ở trên chiếc bàn thấp.
Hắn ta ngồi bên giường, đưa tới trước mặt nàng, muốn đút cho nàng, nhưng bởi vì luống cuống tay chân, thiếu chút nữa làm đổ luôn chén thuốc: “Đại phu nói con rơi xuống nước bị lạnh, thuốc này đã đổi mấy lần rồi, có thể hơi đắng ~"
Từ Oản vén tấm chăn mỏng lên, cặp chân ngắn ngủn lập tức xuất hiện.
Nàng quơ quơ cánh tay, đá đá cái chân, không dám tin nhìn hắn ta: "Ta đây...... Ngươi là ai?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng bản thân cũng sợ tới ngây người, hoàn toàn là giọng nói mềm mại của một đứa trẻ, quả thật nàng đã biến thành người khác, không đúng, nàng trở thành một đứa bé, trong đầu vang lên tiếng ong ong không ngừng, không hề biết rằng theo bản năng mình đã nhận lấy chén thuốc.
Bàn tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần của nam nhân lau trên trán: "Chẳng lẽ đứa nhỏ này bị rơi xuống nước làm cho hồ đồ, ta còn có thể là ai, ta là cha của con!”
Nói hưu nói vượn, người này trông trẻ tuổi như vậy, vừa nhìn cũng biết chỉ khoảng 23-24 tuổi, làm sao có thể là cha nàng được!
Từ Oản không biến sắc nhìn hắn: "Ông là cha ta, vậy ta là ai?"
Ông ta bật cười, giơ tay lên vỗ lên đầu nàng một cái, từ trong miệng hắn gọi tên của nàng: "Từ Oản, cho dù bướng bỉnh cỡ nào thì cha cũng không đánh con đâu, ta biết con muốn làm cha tức giận, cha đảm bảo với con, nhất định con sẽ không có mẹ kế gì cả, không bao giờ có hết.”
Trong đôi mắt của ông ta, nàng nhìn thấy khuôn mặt mình, bộ dáng loáng thoáng giống như mình khi còn bé vậy.
Cái người tự xưng là cha nàng, lại nhìn nàng hết sức chân thành.
Nàng đang cầm chén thuốc, ngẩng đầu uống thuốc, ừng ực, ừng ực, uống một hơi hết sạch.
Thật sự rất đắng, nhưng mà nàng mới vừa cau mày, người nam nhân không biết lấy từ đâu ra một gói mứt hoa quả, hắn ta nhanh chóng lấy ra một viên cho vào miệng nàng, chua chua ngọt ngọt, lẫn vào mùi thuốc, giống như tâm tình của nàng, có đủ ngũ vị tạp trần.
Cũng may lúc nàng còn chưa gả ra, rất thích xem những sách truyện giải trí trên phố, cũng có các loại truyện huyễn hoặc không thể nào tưởng tượng nổi, nếu không thì chắc là nàng phát điên mất.
Bên ngoài, một nha hoàn bộ dáng thiếu nữ rón rén đi vào để dọn dẹp chén thuốc, ‘cha’ nàng lập tức đứng lên: “Tỉnh dậy sao không nói chuyện? Bên ngoài mặt trời đang ấm, đứng lên thay quần áo, cha dẫn con đi chơi ~"
Nói xong, ông ta đi ra ngoài trước, nói chờ nàng ở bên ngoài.
Từ Oản vội vàng đứng lên, nàng cúi đầu nhìn cánh tay, bắp chân nhỏ xíu của mình, nhảy lên, phát hiện ra hết sức thoải mái.
Mặc dù cảm giác không được chân thật, nhưng thật sự nàng đã biến thành một đứa nhỏ bảy tám tuổi rồi.
Dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, mặc vào váy mới, còn có một chút cảm giác đang ở trong mộng, không chân thật, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây như tìm kiếm gì đó, đi qua tấm bình phong, Từ Oản đưa mắt nhìn cái gương lớn trên bàn trang điểm, ngay lập tức chạy nhanh tới.
Tới gần, nàng ngước mắt nhìn kỹ, vẫn da thịt trắng như tuyết như cũ, cặp chân mày thẳng và mảnh, nhưng mà tuổi còn nhỏ vẫn còn chưa phát triển đầy đủ, mắt hơi tròn, mặt cũng tròn trịa một chút, đúng là nhìn giống nàng.
Đang nhìn, nha hoàn chạy tới quỳ phịch xuống đất: "Tiểu thư, xin hay thương tình ta đã phục vụ người một thời gian dài, có thể xin Triệu đại nhân, đừng để mẹ ta dẫn ta đi….ta không muốn đi, ta muốn hầu hạ tiểu thư!"
Chữ Triệu vừa vào tai, tim của Từ Oản đập nhanh hơn, lập tức quay đầu.
Nha hoàn này cỡ chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, lông mi cong vút như lá liễu, mắt hạnh, khuôn mặt cũng coi như tinh xảo, vừa nhìn đã biết cái ăn cái mặc cũng rất tốt.
Quần la tha thước, eo thon tinh tế, trên thắt lưng còn thêu cả đường viền hoa.
Nghe lời này của nàng ta, chính là nha hoàn đã hầu hạ nàng một thời gian, vẫn còn đang muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra trước đã, đương nhiên Từ Oản muốn thăm dò một chút tin tức từ nàng ta, đầu tiên đỡ người đứng lên, ngước mặt nhìn nàng ta.
"Ai nói muốn để mẹ ngươi tới dẫn ngươi được đi? Ngươi kể cho ta nghe một chút là chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Giọng nói trẻ con còn mang theo sự ngây thơ, nha hoàn này sụp mắt xuống, nói rất ảo não: "Trước đó có người làm mai tới cửa, nói là muốn làm mai cho Triệu đại nhân, vừa hay lão thái thái nghe được đó chính là tiểu thư Lý Thanh lúc trước, rất vui mừng, bởi vì sợ tiểu thư người không thích lại làm ầm ĩ lên, cho nên sai ta lặng lẽ dẫn người đi gặp Lý tiểu thư, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vốn là chúng ta đang ở trên thuyền rất tốt, chỉ trong nháy mắt tiểu thư đã bị rớt xuống hồ, thật sự làm ta sợ muốn chết luôn!”
Bởi vì người là do nàng ta dẫn ra ngoài, cho nên ‘cha’ đã giận lây đến nàng ta, sai người gọi mẹ nàng ta tới đón về.
Mặt Từ Oản mơ hồ, thật sự thấy bộ dáng nàng ta hết sức ảo não, kéo tay nàng ta, [quynh/le/2207..dđ/le/quy/don] nhân cơ hội tốt hỏi thêm vài lời, chọn những thứ cần thiết nhưng không để ai biết, đã biết được từ miệng nàng ta, người này tên là Kiều Hạnh, mua được mới mấy năm.
Bây giờ là mùa thu năm Tuyên Vũ 21, đúng là nàng chỉ mới tám tuổi, bởi vì hàng năm cha nàng không có ở trong kinh thành, cho nên bình thường hay ở nhà của cậu.
Cha nàng, chính là Triệu đại nhân trong miệng của Kiều Hạnh, thỉnh thoảng trở lại cha con mới được gặp nhau.
Cậu ở đây chính là hai cậu của nàng, còn Từ gia này cũng là Từ gia lúc trước.
Đến lúc này, Từ Oản mới rõ ràng, thật sự nàng quay về bản thân mình khi còn nhỏ, chỉ là lúc trước không thể nhớ được khoảng thời gian này, suy nghĩ thật kỹ, hình như có ai đó nói qua, khi còn nhỏ nàng đã từng rơi xuống nước, không nhớ rõ một số việc, cũng chính khi đó coi tướng số, đã nói nàng phúc nhiều mạng lớn!
Có một chút kích động, có một chút vui mừng không biết làm sao.
Thật sự là cha nàng đang đứng ngoài cửa, Từ Oản đồng ý xin giúp Kiều Hạnh, xoay người chạy ra ngoài cửa.
Hình như bước chân của đứa nhỏ chạy càng nhanh hơn, chỉ sợ đây là một giấc mộng, trước tiên nàng đến cánh cửa hé ra một khe nhỏ, còn chưa kịp nhìn lén thì cửa phòng đã bị cha nàng đẩy ra rồi.
Hắn đưa tay ra, dễ dàng cuối xuống ôm nàng đi ra ngoài: “Mau ra đây, cha dẫn con đi dạo một chút."
Từ Oản há miệng muốn gọi cha, nói chung vẫn còn cảm giác mình đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, đối mặt với một người cha trẻ tuổi như vậy, vẫn không thể kêu ra miệng được, đưa mắt nhìn nàng đang đi theo mình, hắn cố ý đi chậm lại, bước đi từ từ.
Mặt trời đang chiếu ấm áp, người nam nhân trẻ tuổi mặt mày thanh tú, thân hình cao to, bóng hắn đang chiếu dưới chân của nàng, nàng nhìn thật lâu, mới kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói run rẩy: “Cha, con không biết viết tên của người như thế nào, cha dạy cho con đi.”
Trong mắt hắn đầy ý cười, quả thật mở lòng bàn tay của nàng ra, viết một chữ tên hắn ở trên tay nàng: “Tại sao đột nhiên lại muốn viết cái này…, cha dạy con, Triệu Lan Chi, nhớ chưa?”
Triệu Lan Chi, ba chữ vòng vo một lần ở đầu lưỡi, Từ Oản gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Mới đi mấy bước, gặp Lý tiểu thư tới để thăm bệnh, dẫn theo hai nha hoàn xách theo cái rổ nhỏ đi tới.
Chắc là được được lão thái thái cho phép, nếu không thì không thể vào trong hậu viện, vị Lý tiểu thư này nhìn qua cũng cỡ hai mươi tuổi rồi, một bộ quần áo màu xanh, bộ dáng đoan trang dịu dàng, nhìn cũng thấy có lòng.
Mới đi được vài bước, nhìn thấy tiểu Từ Oản đang tản bộ rất tốt, vui mừng nhướng mày: "A Man, ngươi không sao thật tốt quá!"
Nhưng mà, Triệu Lan Chi cản nàng ta lại: "A Man không có chuyện gì, mời Lý cô nương về đi. Cảm ơn đã quan tâm, chỉ sợ Lan Chi không có phúc để hưởng thụ, mẹ ta già rồi, không biết ta đây vẫn luôn đi lại bên ngoài, nhất định đã làm chậm trễ nhân duyên của nàng rồi, bà ấy nói gì cũng đừng coi là thật...."
Hắn vái chào nhàn nhạt, lạnh lùng đáp trả.
Không đợi hắn nói xong, Lý Thanh vội vàng giải thích: "Công tử chưa lập gia đình, ta lại chưa gả, sao lại nói là làm chậm trễ. Hôm nay ta tới cũng là muốn xem một chút A Man đã tỉnh chưa, A Man tỉnh lại cũng tốt, có thể hỏi nàng ấy, hôm trước ở trên thuyền có phải do ta đẩy nàng ấy hay không?”
Nam nhân không hề cử động: "Nàng ấy không có việc gì là tốt rồi, người nào đẩy nàng ấy đã không còn quan trọng, chỉ không muốn nàng ấy có thêm mẹ kế mà thôi, A Man của chúng ta cái gì cũng có thể ăn, chỉ duy nhất không thể ăn khổ mà thôi.”
Khi hắn nói lời này, đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc của Từ Oản, vô cùng chưng chiều.
Nói đi nói lại, vẫn là không chịu mối nhân duyên này, Lý Thanh xấu hổ, xoay người rời đi.
Từ Oản nhìn nàng ta vội vã đi đến, lại vội vã rời khỏi, giơ tay khẽ kéo tay áo cha nàng: "Lý tiểu thư đối với người tình nghĩa sâu nặng, nếu đã mời ta đi ra ngoài du ngoạn, nhất định là muốn lấy lòng người, làm sao có thể đẩy ta xuống nước được!”
Triệu Lan Chi giơ ngón tay vuốt nhẹ trên đỉnh đầu nàng: “Làm sao? Con thay đổi suy nghĩ, muốn có mẹ kế rồi à?”
Nàng vội vàng nói không phải, bắt lấy hai đầu ngón tay của hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu thật thấp, im lặng không trả lời.
Hắn liếc qua nàng, thấy bộ dáng này của nàng, bất đắc dĩ trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng: “Yên tâm đi, cha chưa từng nghĩ tới, nếu cha dám làm như v ậy, mẹ con sẽ tức giận đó.”
Ở trong hậu viện đi một vòng, mới phát hiện nhà này cũng không lớn lắm.
Thấy được cha, tự nhiên tiếng mẹ này cũng quấn quít ở trong cổ họng hết một lúc, nghe hắn chủ động nhắc tới, ngay lập tức Từ Oản ngước mắt: “Mẹ con là người như thế nào? Hình dáng mẹ ra sao? Bây giờ đang ở đâu? Con muốn biết.”
Nói xong, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình, lúc trước, cậu nói cho nàng biết, lúc mẹ nàng sinh nàng ra đã chết rồi.
Chết rồi, còn có thể ở đâu nữa.
Triệu Lan Chi còn chưa kịp có phản ứng gì, người sai vặt đang quét sân đã vội vàng chạy tới trước mặt, nói là Từ đại nhân đã tới đón A Man.
Cơ hồ là theo bản năng, hắn nắm tay Triệu Oản, bước nhanh hơn.
Nàng bị hắn kéo chỉ còn chưa chạy theo mà thôi, lảo đảo đi theo hắn đến cửa lớn.
Xe ngựa dừng ở cửa, một người đứng bên ngoài cửa.
Từ Phượng Bạch cả người mặc một bộ áo dài màu đen có tay áo rộng, bên hông buộc một cái đai lưng bằng gấm cùng màu ở hai bên có viền vàng, bên trên còn có hai miếng ngọc bội, lúc nào cũng mang theo bên mình.
Từ Oản nhận ra được hai miếng ngọc bội này, ngày nào cũng mang theo bên người.
Năm Tuyên Vũ 21, nàng nghĩ lại, tiểu cữu này của nàng chỉ mới 26 tuổi, đưa mắt nhìn hắn, giờ phút này hắn đội chiếc mũ tinh xảo, dung mạo tuấn tú, trời hơi lạnh, trên ngườicòn khoác áo choàng màu trắng, cổ áo luôn kéo thẳng chỗ nút thắt không bao giờ thay đổi, nhìn kỹ một lần nữa, Từ Oản ngây dại.
Tiểu cữu hãy còn trẻ tuổi, khi nàng còn nhỏ không có để ý tới, lông mày này, mắt này, bây giờ nhìn lại, rất giống với nàng.
Triệu Lan Chi buông tay nàng ra, cũng nhìn về phía Từ Phượng Bạch, dịu dàng thì thầm: "Mẹ con......"
Hắn xoay người lại, ngồi xuống, yên lặng nhìn Từ Oản: "Nàng là một người rất tốt, sau này con sẽ biết."
Nói xong, sờ nhẹ lên trên chóp mũi nàng.
Lúc hắn quay người đi về phía Từ Phượng Bạch, (dđ/lê/quý/đôn..quynh.le/2207) trên mặt đã nở nụ cười: “Hồi kinh khi nào vậy? Sao trong thư không nói trước với ta, ta sẽ đi đón ngươi.”
Mặt Từ Phượng Bạch lạnh lùng, hai người đi ra ngoài nói chuyện.
Triệu Lan Chi cao hơn một chút, nhưng hắn lại khẽ cúi đầu, cũng không biết Tiểu Cữu nói gì, cha nàng vẫn nở nụ cười, mở miệng cứ một tiếng ừ, rồi lại ừ, nàng muốn đi lên để nghe lén, không nghĩ tới mới đi được một bước thì hai người đã quay lại.
Từ Phượng Bạch cũng không vạch trần nàng, giọng nói khàn khàn, mang theo một phần mệt mỏi: "Lại đây, về nhà với cậu.”