Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 78: Đêm trước đại chiến

Bạch Tử Dạ dựa nghiêng trên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn Phượng Hoàng niết bàn trên nóc Thần điện, Phượng Hoàng giãy giụa trong hỏa diễm, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa cắn nuốt sạch sẽ.

Bạch Tử Dạ nhíu mày, trong lòng thoáng qua bất an, điều này đại biểu cho cái gì? Hắn không khỏi nhớ tới con gà rừng mất tích bí ẩn.

Thần Thụ và Kỳ Lân đều nhất trí nói nàng tự động chạy trốn, cho dù trong lòng hắn nghi ngờ nhưng cũng chưa bao giờ thử tìm hiểu. Trên người  sơn kê ẩn giấu thần lực, quả thật có năng lực thoát khỏi kết giới của hắn.

Gà rừng không rõ lai lịch lại có nhiều bí mật như thế, hắn vẫn chưa có thời gian truy cứu, định lần này xong việc sẽ từ từ tìm hiểu. Chỉ là sau khi gà rừng biến mất, Thần Thụ lại bất thường, người trước giờ luôn tránh Đế Cơ mà bây giờ lại mỗi ngày làm bạn bên cạnh nàng ta, ban đêm cũng chưa từng trở về bản thể của mình. Thật đáng nghi.

Thần Thụ trung thành không thể nghi ngờ, chỉ là Tịch Nguyệt Đế Cơ là Thần nữ Nguyệt thần tộc, nghe nói thị Nguyệt thần nữ có năng lực thần bí, khống chế tâm trí, chẳng lẽ Thần Thụ trúng mị thuật Tịch Nguyệt thần nữ?

Bạch Tử Dạ khép mắt, che giấu vẻ tàn nhẫn trong mắt, nếu Thần Thụ thật sự phản bội vậy không thể giữ lại được. Cô ấy có năng lực nghịch thiên mà Thiên đế them thuồng, cho dù tự tay phá hủy nàng cũng không thể để nàng phản lại hắn.

Còn có Kỳ Lân, hôm đó từ Yêu Giới vẫn chưa giết được Yêu Hoàng, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì? Nhưng bộ dáng hắn không có gì bất thường.

Bạch Tử Dạ lo lắng mơ hồ, lại không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Trước mắt là cơ hội tốt để tấn công Yêu giới, hắn không thể không liên thủ với Thần Đế. Lỡ như thân phúc bên cạnh có chuyện gì, tâm huyết trăm ngàn năm của hắn sẽ bị hủy trong tích tắc.

Hắn quyết không cho phép chuyện đó xảy ra, mọi việc phải nằm trong bàn tay hắn mới có thể yên tâm. Bạch Tử Dạ bỗng chốc mở hai mắt, tay phải dấy lên ngọn lửa màu đỏ, dần dần ngọn lửa quyện thành hai viên đan dược trong bàn tay hắn.

"Bạch Miểu, Kỳ Lân." Bạch Tử Dạ cất giọng kêu.

Lời còn chưa dứt, hai bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Điện hạ."

Hai người kia kêu một tiếng, lẳng lặng đứng một bên chờ Phượng Thần phân phó

"Các ngươi đã tới." Bạch Tử Dạ cười nói: "Đại chiến Yêu Giới sắp tới, ta đã luyện thành hai viên thần đan, hai người ăn vào có thể tăng thêm vạn năm công lực.

Dứt lời liền ném 2 viên đan vào tay họ.

"Tạ điện hạ."

Hai người không hề do dự nuốt đan dược. Đan dược vừa vào miệng thì một luồng nhiệt lưu theo thực quản chảy xuống dạ dày, thân thể giống như đang đặt trong liệt hỏa, đau đớn ngã xụi trên đất.

Phong Thanh Dương thuộc tính lửa, cho dù đau đớn vẫn còn có thể nhịn được nhưng Bạch Miểu lại chịu không nổi ngã xuống đất. Chân thân của nàng là cây, sao có thể chịu được lửa?

Bạch Miểu cúi đầu rên rỉ, trong đầu như có giông bão, nàng hoảng sợ nghĩ tới những việc mình làm có lẽ đã bị Phượng Thần biết, bây giờ tới trừng phạt nàng sao?

Càng nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy ngọn lửa như muốn đem cắn nuốt linh hồn mình.

Cũng được, Phượng Thần muốn nàng chết, nàng đành phải chết, Dao nhi tin tưởng hắn như vậy, nàng lại hại nàng ấy. Thần trí dần dần bắt đầu mơ hồ, cảm giác nóng rực từ từ giảm bớt, giữa lúc mơ mơ màng màng nàng liền rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Như vậy cũng không chịu được?"

Âm thanh dịu dàng vang bên tai nàng, Bạch Miểu thả lỏng cơ thể, liền ngất đi.

Trước khi té xỉu, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, vì hắn, cho dù phụ cả thiên hạ nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Bạch Tử Dạ nhìn Bạch Miểu ngất trong ngực, ôm nàng giao cho Phong Thanh Dương, nói: "Kỳ Lân, đưa nàng về bản thể nghỉ ngơi đi, do ta sơ sót, đột nhiên cho các ngươi thần đan tăng công lực, lại không để ý đến cơ thể các người có thể bài xích nó, thật xin lỗi."

Phong Thanh Dương ôm Bạch Miểu vào trong ngực, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Phượng Thần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, âm thanh mơ hồ run rẩy: "A Dạ, ngươi có gạt ta điều gì không?" 

Bạch Tử Dạ quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Phong Thanh Dương, hắn khẽ mỉm cười, gằn từng chữ nói: "Chưa bao giờ, ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi."

Phong Thanh Dương nhìn Bạch Tử Dạ thật sâu, nói: "Ta biết rồi."

Dứt lời, liền ôm Bạch Miểu bước ra Phượng Thần cung.

Bạch Tử Dạ nhìn bóng dáng Phong Thanh Dương đi xa, nụ cười trên mặt dần dần lạnh xuống, hắn đang hoài nghi điều gì?

Chưa kịp ngẫm nghĩ đã cảm thấy kết giới đột nhiên rung động, Bạch Tử Dạ cau mày, trừ người nọ, không ai dám lớn mật công kích kết giới của hắn.

Thân hình thoắt một cái liền biến mất tại chỗ.

Bạch Tử Dạ lạnh lùng nhìn bóng người quần áo hoa lệ, nói: "Thần Đế, người có ý gì?"

Thần Đế nhíu mày, lười biếng phất tay, một áo trắng thị nữ liền bước nhanh về phía trước, cúi thấp thân thể biến thành một chiếc ghế nằm sau lưng Thần Đế. 

Thần Đế ngáp một cái, thoải mái ngồi xuống ghế dựa, mở miệng nói: " Dáng vẻ Phượng Thần lớn như vậy, còn bắt ta phải đợi lâu, nếu không phải ta dùng lực gõ cửa, sợ rằng ngươi sẽ không nghe?"

Bạch Tử Dạ chán ghét liếc mắt nhìn mười mấy thiếu nữ xinh đẹp sau lưng Thần Đế, âm thanh càng lạnh lẽo: "Thần Đế, Phượng Thần cung là đất thanh tịnh, ngươi mang những thứ dơ bẩn này đến đây là có ý gì?"

"Thứ dơ bẩn?" Thần Đế cười ha ha, một tay kéo một thị nữ áo tím sau lưng, khẽ nâng gương mặt kiều diễm của nàng ta, cười nói: "Phượng Thần, chẳng lẽ ngươi đã lớn tuổi rồi, ngay cả mỹ nhân cũng không nhận ra được sao?"

Bạch Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, nói: "Thần Đế, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng. Ngươi đường đường là chúa tể một giới, cần gì phải làm bộ dáng phóng đãng như vậy?"

Những cô gái kia, nhìn qua là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng thật ra là những mỹ nữ nhân gian mà Thần đế tìm được, sau đó lấy những phần đẹp nhất ghép lại, ngâm trong Đế Lưu Tương 1900 năm mới thành hình, vây quanh những thứ này toàn là oán niệm, căm hận không cam lòng, thời gian càng dài càng nồng hậu.

"Ưmh, đại sự chúng ta thương nghị đã xong, lần này tới Phượng Thần cung của ngươi. Nữ nhi ta quấy rầy ngươi cũng đã lâu, vui đến quên cả trời đất, ta tới đón nàng trở về." Thần Đế cười không ngớt, ngửi nhẹ  mùi trên người thị nữ áo tím, "Ừ, thật là thơm."

Bạch Tử Dạ cau mày, tay phải khẽ nâng, một đạo hồng quang thoáng qua, một quyển sách xuất hiện trong tay hắn, đem quyển trục ném về phía Thần Đế, Bạch Tử Dạ lạnh lùng nói: "Đế Cơ ở trong bức tranh này, không còn việc gì nữa ta đi đây."

Vừa dứt lời, thân hình đã biến mất không thấy.

Thần Đế nhận quyển trục, mở ra xem, là cảnh trí nhân gian phồn hoa, nhân vật trong bức họa trông rất sống động, người bán hàng rong thét một tiếng, tiếng trả giá mơ hồ còn có thể nghe được.

Sắc mặt Thần Đế trầm xuống, người này không thể giữ lại.