Hắn vươn tay ra, Nguyên Phi Ngạo chuẩn bị vỗ một cái, ngoài cửa bỗng có một người vọt vào, kéo hắn qua một bên, sao đó vỗ vào tay Cổ Liên Thành một cái.
“Ca, việc này xem như là hai người chúng ta đồng ý với huynh, nhưng nếu một năm sau chúng ta làm được, ca sẽ làm gì?” đột nhiên Cổ Vô Song xuất hiện, thì ra nàng không yên lòng đã đứng ngoài cửa nghe len một lúc.
Nghe được ca ca đưa cho Nguyên Phi Ngạo một đề toán khó khăn không nhỏ, nàng biết rõ Nguyên Phi Ngạo là chỉ biết cầm quân đánh giặc không có một chút ý tưởng thương gia, tùy tiện đáp ứng, cũng sẽ đẩy mình vào cảnh khó, cho nên nàng không nhịn được mới đứng ra giúp đỡ tình lang một phen.
Cổ Liên Thành cười như không cười nhìn nàng “Ý của muội là hiện tại muội là người của hắn?”
Chu Ung ngồi một bên xem kịch vui không khỏi cười nói “Nếu là một đôi có tình, Liên Thành ngươi thành toàn cho họ đi. Vô Song, trẫm hy vọng hôm nay ngươi ra tay không phải chỉ vì xúc động, ngươi nếu có thể giúp Tử Kiếm trị quốc có công, trẫm phong ngươi làm nhất phẩm cáo mệnh, đến lúc đó ca của ngươi thấy ngươi cũng phải cúi đầu, kêu một tiếng ‘tướng quân phu nhân.’”
Vui mừng của Cổ Vô Song hiện rõ trên mặt, lập tức quỳ xuống “Dân nữ tạ ơn trước.”
“Tạ quá nhanh chỉ sợ càng thảm hại hơn.” Cổ Liên Thành ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Nàng vênh váo tự đắc không thèm nhìn hắn, một bàn tay nắm chặt Nguyên Phi Ngạo. Nguyên Phi Ngạo đứng bên cạnh, có thể đem biểu tình của người khác nhìn kĩ, lúc nãy khóe mắt liếc thấy, Cổ Liên Thành trong mắt hình như có ý cười, đợi hắn quay đầy nhìn kĩ, ý cười kia đã trở thành hờ hững lạnh lùng.
Chẳng lẽ hắn hoa mắt sao?
Bởi vì Chu Ung bí mật xuất hành, lại không muốn công bố thân phận, cho nên Nguyên Phi Ngạo cũng không nói với người khác hắn là ai, cho dù là Tiêu Điển bởi vì chưa vào cung diện thánh cũng không nhận ra được, cho nên toàn bộ tướng quân phủ đều cho rằng hắn là bằng hữu của Cổ Liên Thành.
Nhưng Cổ Liên Thành xuất hiện, làm cho thủ hạ của Nguyên Phi Ngạo đều rất kinh ngạc, bởi vì hắn còn chưa có nói ra chuyện bị tứ hôn của mình.
“Tướng quân chúng ta từ trước đến nay không có quan hệ với bọn gian thương, Cổ Liên Thành vì sao lại tìm ngài? Còn vênh mặt hất hàm sai khiến?” Tiêu Điển bất mãn hỏi
Người tòng quân, cùng nhau chém giết trên chiến trường, trong mắt tướng quân nhà mình là lớn nhất, cho dù là hoàng đế lão tử cũng không có tôn kính bao nhiêu. Nay Cổ Liên Thành lại ở trong phủ làm mưa làm gió, Tiêu Điển nhìn thật mất hứng.
“Hắn tới giúp chúng ta.” Nguyên Phi Ngạo nói “hắn bỏ vốn giúp dân chúng Tuyền thành làm giàu.”
Tiêu Điển sửng sốt lập tức hưng phấn lên “Thật sự? vậy thật tốt quá, phòng tuyến ở Tây Bắc kia cũng sẽ không suốt ngày than khóc, ngay cả Đặng Lan tướng quân cũng không cần suốt ngày sầu khổ. Hả? tại sao Cổ Liên Thành lại cho chúng ta tiền?”
“Là ý của bệ hạ.” Nguyên Phi Ngạo tự nghĩ những lời này cũng không phải là nói dối.
“Vẫn là mặt mũi bệ hạ lớn. hắn đưa chúng ta bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm vạn lượng”
Tiêu Điển kinh ngạc nhảy thật cao “Năm trăm vạn lượng? ông trời ơi, đủ để chúng ta đánh một trận to.”
Nguyên Phi Ngạo nhìn xung quanh hỏi “Song nhi đâu? Sao không thấy nàng?”
“Hắn? tên tiểu tử kia sáng sớm đã đi ra ngoài, hỏi hắn đi đâu hắn không có trả lời còn làm ra bộ dáng thần bí.”
Nguyên Phi Ngạo đang bình tĩnh bổng khẩn trương lên, không phải là hôm qua đã Cổ Liên Thành đã nói gì với nàng chứ? Tối hôm qua hắn trình bày chuyện Tần vương giả thích khách Thu Kế quốc ám sát hắn cho hoàng thượng nghe. Cho nên để Song Nhi về phòng trước.
Hắn còn rất nhiều việc muốn nói với nàng, vì sao nàng lại phẫn nam trang tiếp cận mình? Vì sao lại giấu thân phận thật của mình? Về hiệp định giữu hai người và Cổ Liên Thành định như thế nào? Sau này có nên công khai thân phận thật của nàng với người ngoài hay không….chờ mọi việc…”
Đủ loại chuyện còn chưa nói xong, nha đầu kia lại chạy đi đâu không biết.
“Tướng quân muốn tìm hắn, ta sẽ kêu người đi bây giờ.”
Nguyên Phi Ngạo vốn là đang muốn tự mình đi tìm, nhưng hắn bận bồ hoàng thượng đi xem xét binh doanh, thật sự không thoát ra được, đành phân phó Tiêu Điển “Tìm được hắn, đem hắn đến bãi tập tìm ta. Ngươi cũng không cần tranh chấp việc nhỏ với hắn, đừng quên hắn có quan hệ không ít tới Cổ gia, nếu chúng ta muốn mượn tài lực của Cổ gia, cũng không nên đắc tội với hắn.”
Một phen dặn dò, là sợ khi hắn không có ở đó, Song Nhi sẽ bị người khác khi dễ.
Kỳ thật mấy ngày mai, Tiêu Điển nhìn Song Nhi khác với trước. tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi thân phận của Song Nhi như cũ, nhưng mà có chút hảo cảm với Song Nhi, nhất là khi hắn hi sinh mình cứu tướng quân, hắn đã coi tiểu tử ấy như người nhà, lại nghe được Cổ Liên Thành bỏ tiền ra cứu dân chúng thoát nghèo, hắn alij đem Song Nhi và tên gian thương Cổ gia kia đều coi là người lương thiện.
Cho nên khi tướng quân trịnh trọng nhắc nhở hắn, hắn cười ha ha, vỗ gực cam đoan “Tướng quân an tâm, ta sẽ đem tên tiểu tử kia lông tóc nguyên vẹn trở về.”
Nếu Nguyên Phi Ngạo biết Cổ Vô Song hiện tại đang ở chổ nào, hắn chắc muốn bỏ lại hoàng thượng tự mình đi tìm nàng. ------- Hắn bàn công sự với hoàng thượng một đêm, nàng cũng một đêm không ngủ.
Nàng luôn suy nghĩ, phải sử dụng năm trăm lượng ca ca đưa ra như thế nào mới có thể trong vòng một năm giúp dân chúng quanh đây thoát khỏi nghèo khó. Đây không phải là quyên góp cứu giúp thiên tai, mỗi nhà phân phát khoảng mười hai lượng bạc là đủ, nhưng ăn không thì núi cũng lỡ.
Chuyện này có ý nghĩ rất lớn với nàng, không thể thất bại, đây không chỉ là ảnh hưởng đến danh dự của Nguyên Phi Ngạo, mà còn là tương lai, đây còn là lần giao thủ lớn nhât với ca ca từ khi nàng còn trong bụng mẹ tới nay, chứng minh thực lực của mình với hắn, lần cơ hội này nàng đã đợi mười năm.
Nàng không hiểu biết Tuyền Thành, nàng muốn tìm người hỏi chút dân tình phong thổ nơi đây, nhìn xim có thể xuống tay từ nơi nào, nhưng trong phủ này người nàng có thể hỏi chỉ có một người, mà nàng lại không muốn đi hỏi người này – Triệu Đông Cúc.
Nàng cảm giác Triệu Đông Cúc có chút cổ quái, hơn nữa giống như là đã biết được bí mật của nàng, làm cho đáy lòng nàng muốn giữ khoảng cách.
Nếu không hỏi Triệu Đông Cúc, có thể hỏi ai?
Sáng sớm nàng đi dạo trong phủ, gặp được một binh lính già quét rác, nàng tò mò liền hỏi thăm “Trong Tuyền thành có chỗ nào chơi vui không?”
Binh già kia cười đáp “Tuyền thành của chúng ta, không giàu có như các thành khác, lại không phồn hoa như hoàng thành, chưa nói tới là sẽ có cái gì chơi vui.”
Cổ Vô Song nghĩ nghĩ lại hỏi “Vậy, có nơi nào mà tất cả mọi người đều muốn đi không?”
Binh già nghe xong, cười cổ quái nói “Muốn đi? Vậy thì đến Hồng doanh ở thành tây đi.”
“Hồng doanh? Có cái gì chơi vui?” Hứng thú của nàng bị gợi ra.
“Ngươi mới đến Tuyền thành? Ngay cả Hồng doanh cũng không biết?” binh già lấy tay chỉ chỉ “này, ngươi đi ra cửa, theo hướng tây, đi qua hai con đường, nhìn thấy mấy cây liễu to, cùng với một loạt nhà màu hồng, đó là hồng doanh.”
“Đa tạ đại thúc, ta phải đi đây.” Nàng cũng không có báo cho Nguyên Phi Ngạo biết, một mình hào hứng ra cửa.