Tiêu Điển không tìm được Đặng Lan tướng quân ở trong phủ của hắn, bởi vì Đặng Lan đã ra khỏi thành đi tuần tra, sáng sớm hôm sau mới trở về, cho nên Nguyên Phi Ngạo ra lệnh cho tất cả nhân mã trước tiên chờ ở khách điếm, ngày thứ hai an bài tiếp.
Buổi tối, trong phòng đốt một chiếc đèn, Nguyên Phi Ngạo lặng yên chà lau kiếm trong tay. Chuôi kiếm này là năm đó khi hắn học thành tài sư phụ tặng cho hắn, hắn vẫn quý trọng hơn tánh mạng của mình. Thanh kiếm này từng giúp hắn chém vô số đầu quân địch, ăn no uống đủmáu tươi của địch, nhìn qua có một loại hàn ý làm cho người ta phải sợ hãi, bên ngoài thậm chí có lời đồn nói —— trừ hắn ra, không có người nào có thể rút thanh kiếm này ra.
Kỳ thật, thanh kiếm này cũng không có thần kỳ như vậy, đối với hắn mà nói, nó chỉ là không nói được nhưng sẽ là một bằng hữu mãi trung thành.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, tiếp theo, có một thanh âm ở cửa vang lên, "Tướng quân, thuộc hạ có việc bẩm tấu."
"Vào đi." Hắn nói.
Cửa mở, đứng ở bên ngoàiđúng là Triệu Hổ đang mang vẻ mặt bất đắt dĩ."Tướng quân, tiểu tử đó. . . . . . Thuộc hạ thật sự chịu không nổi rồi, có thể cho hắn đổi gian phòng khác hay không?"
"Như thế nào?" Nguyên Phi Ngạo lật kiếm, chà lau mặt khác.
"Hắn vừa bước vào liền ghét bỏ phòng đó, còn nói trên giường có rận, còn nói góc tường có ổ chuột, sau đó tìm đến một đống lớn hương nến bắt đầu hun khói ở khắp nơi, hương vị kia làm thuộc hạ bị nghẹn để rơi cả nước mũi và nước mắt. Thật vất vả rửa sạch sạch sẽ, thuộc hạ gánh mấy thùng nước nóng để tắm rửa, vừa cởi quần áo, hắn liền chỉ vào mũi thuộc hạ nói thuộc hạ cả người trần truồng còn ra thể thống gì, niệm đếnthuộc hạ cháng váng đầu não như phình lên, nếu không thấy tay hắn bị thương, thuộc hạ đã sớm một quyền đánh nhừ mũi hắn ."
Nhìn vẻ mặt Triệu Hổ không thể nhịn được nữa, Nguyên Phi Ngạo không khỏi nở nụ cười."Kêu tiểu tử kia lại đây, ngươi trước trở về ngủ đi."
Song Nhi rất nhanh đã tới, nhưng xem ra bộ mặt nàng so với Triệu Hổ còn ủy khuất hơn, nàng cúi thấp đầu, không nói một lờiđứng ở ngoài cửa.
"Tiến vào." Nguyên Phi Ngạo chỉ phun ra hai chữ.
Song Nhi nghe thế mới cọ vào trong nhà.
Hắn đem thanh kiếm lau sạch bỏ vào vỏ kiếm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng."Ý của ngươi là định không chịu cùng Triệu Hổ ngủ chung một phòng mới làm ra nhiều chuyện như vậy đi? Sau này vào quân doanh, mười mấy người ngủ cùng lều trại là chuyện thường xảy ra, chẳng lẽ ngươi cũng muốn mọi người bị ngươi ép buộc như thế?
Song Nhi cắn cắn cánh môi, lâu một lúc mới mở miệng, "Ta, ta không nghĩ tới muốn nhẫn nại ngủ cùng phòng với người lạ lại khó như vậy."
"Ý của ngươi là, vô luận đi đến nơi nào, ta đều cho ngươi một mình một gian phòng, sau đó lại mướn bà vú chiếu cố ngươi, phải không?" Nguyên Phi Ngạo đột nhiênmặt đổi sắc mặt, ánh mắt sáng ngờinhìn nàng.
Song Nhi lặng lẽ liếc hắn, lập tức hổ thẹncúi đầu xuống."Ta, ta không phải ý này, ta chỉ muốn ngủ cùng phòng với tướng quân." Cuối cùng nàng cố lấy dũng khí nói ra hi vọng của mình.
"Ngủ chỗ này của ta?" Nguyên Phi Ngạo cười lạnh, "Phòng ta đây cũng có rận, chuột, một chút nữa ta cũng vậy cởi quần áo tắm rửa, ngươi sẽ không sợ?"
Song Nhi nghe xong, cúi đầu càng thấp hơn."Ta ở góc phòng trãi cái đệm giường là có thể ngủ, tướng quân làm cái gì, ta làm như không phát hiện là tốt rồi."
Nguyên Phi Ngạo dở khóc dở cười, thật sự là không có cách với đưa nhỏ này, hắn ghét bỏmột đống lớn, đơn giản là không muốn cùng phòng với Triệu Hổ.
Hắn đối với nàng còn đang có nhiều điểm nghi ngờ, không muốn thân cận quá mức với nàng.
Kỳ thật hắn cũng có thể không để ý tới Song nhihồ nháo, trực tiếp đuổi nàng trở về. Nhưng là. . . . . . Hắn không khỏi có chút tò mò, đứa nhỏ này cố ý tiếp cận mình, có mục đích khác hay không?
"Tùy ngươi." Nguyên Phi Ngạo không quan tâm nàng, đồng ý nàng ngủ ở trong phòng của mình.
Song Nhi lập tức vui vẻ ra mặt, chạy lại ômchăn giường, sau đó lại chạy về trãi bên góc cửa sổ, nằm xuống.
Nguyên Phi Ngạo chỉ liếc mắt một cái, không nói gì nữa. tiểu nhị đã dựa theo phân phó của hắn đưa tới mấy thùng nước nóng, hắn đã nhiều ngày vội vàng chạy đi, căn bản không thời gian tắm, dù là hắn ở phương diện này từ trước đến nay đều không chú trọng lắm, nhưng cũng hiểu được trên người mình bắt đầu có rận rồi.
Nước ấm đưa tới, hắn cởi hết áo, dùng một khối vải lớn mềm nhúng nước ấm bắt đầu chà bụi bặm trên người.
Ngẫu nhiên quay người lại, hắn phát hiện Song Nhi bọc chăn, co rúc ở góc cửa sổ, tuy rằng góc đó hơi tối, nhưng hắn lại thấy nàng lộ ra nữa cái đầu, như là ở đó nhìn lén hắn.
"Cổ gia các người hạ nhân đều là cùng một bậc?" Nguyên Phi Ngạo trong lúc rãnh rỗi, mở miệng hỏi.
"Ân. . . . . . Cũng không phải. cao một chút là nô tài thượng đẳng, có thể hầu hạ trước mặt chủ nhân , là có thể một người ở một phòng, loại khác có hai người một phòng, hoặc là ba, năm người ở chung một gian phòng."
"Vậy ngươi được xem là nhất đẳng nô tài?"
"Ta. . . . . . coi như là thượng đẳng a." Song Nhi ấp úng, cũng không quá khẳng định.
Nguyên Phi Ngạo cười."Nghĩ cũng biết, nếu không ngươi cũng không phô trương nhiều cái như vậy, cũng không thể biết nhiều chuyện như vậy. Ngươi muốn hay không cũng tắm lau một chút?" Hắn hảo ý mời nàng tắm rửa.
Nói xong lời cuối cùng, hắn còn di đến trước góc chăn kia, dùng chân đá một chút người đang cứng ngắc như "Tử thi" .
"Không, không được." Song Nhi gạt ra, cười nói , "Ta mấy ngày hôm trước vừa tắm rửa qua, thực sạch sẽ."
"Tùy ngươi." Nguyên Phi Ngạo xoay người khi bắt đầu thoát quần, chợt ngheSong Nhi ở phía sau thở nhẹ một tiếng, hắn không khỏi xoay người hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cái kia. . . . . . Tướng quân ngài chậm rãi tắm, coi chừng bị lạnh." Song Nhi lại co lại trong chăn, chỉnh cả đầu đều vùi vào đó.
Hắn nhịn không được nổi lêntrêu chọc nàng."Giường này trong chăn không phải có rận, bọ chó ... Này nọ sao?"
Song Nhi lập tức"A"kêu thảm một tiếng, vội vàng đem toàn bộ đạp qua một bên, sau đó thở phì phò nhảy dựng lên, Nguyên Phi Ngạo vốn cho là nàng tất nhiên sẽ xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, kỳ quái là, nàng chính là lúng túng đứng ở tại chỗ, ánh mắt không dám nhìn loạn xung quanh, nhưng sắc mặt vẫn là đạm mạc, không có biến hóa.
"Tướng quân, ta nghĩ, ta sẽ ra cửa ngủ." Nói xong, không đợi Nguyên Phi Ngạo đáp lại, nàng chật vật chạy đến bên ngoài, "Phanh!" Một tiếngkhép cửa lại.
Nguyên Phi Ngạo nhìn hắn bộ dạng trốn chạy của nàng, cũng nhịn không được nữa ha ha cười ra tiếng.
Nguyên phi kiêu ngạo xưa nay là người cẩn thận, bên ngoài chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, hắn đều bừng tỉnh. Có lẽ là mấy ngày nay chạy tới chạy đi thực sự quá mệt mỏi, cho nên một đêm này hắn ngủ rất say, vừa tỉnh lại đã đến hừng đông.
Buổi sáng tỉnh lại, hắn nằm ở trên giường mở mắt ra, xoay mình xuống giường, nhớ tới đêm qua Song nhi nói muốn ngủ ở cửa, không biết có tỉnh chưa. Xem nàng một cái cánh tay còn treo trên cổ, có ngủ thoải mái không?
Vừa mở cửa ra, lại không nhìn thấy bóng dáng Song nhi. Chẳng lẽ nàng chạy trốn?
Hắn chú ý tới dưới lầu truyền đến tiếng người, vì thế hắn thăm dò nhìn xuống phía dưới vừa nhìn, chỉ thấy Song nhi trực tiếp đang khoa chân mua tay nói gì đó với tiểu nhị…
"Không được, chủ tử của ta khẩu vị lớn, người phía dưới cũng phải ăn, chúng ta cũng sẽ không thiếu tiền ngươi, chính là muốn ngươi đi mua mấy chục quả trứng gà ngươi lại hết lần này đến lần khác khước từ, chẳng lẽ khách điếm của các ngươingay cả cái trứng gà đều không có sao?" "Khách quan, trên trấn gà vốn là không nhiều lắm, một ngày nhiều nhất đưa tới vài trứng, đừng nói ngài một lần liền muốn năm mươi trứng, ngài muốn ba mươi trứng cũng chưa chắc có thể lấy ra được."
Nguyên Phi Ngạo hai tay đặttrên lan can, chuyên chú nhìn Song nhi ứng đối thế nào.
Chỉ thấy nàng nhíu nhíu mày, như là oán giậnnói thầmmột câu, sau đó vung tay lên, "Được rồi, ngươi đi tìm trứng đi, có thể tìm bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sau đó lại đi mua mười cân bột mì , hành tây. Cùng tương luôn đi? trong vòng nửa canh giờ chuẩn bị đầy đủ hết thảy cho ta."
Nguyên Phi Ngạo nhìn Song nhi vênh mặt hất hàm sai khiếnra lệnh, kia khí thế cùng phong thái, giống như là sớm đã thành thói quen như thế.