Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 67: Thỏa mãn

Lần liên hợp quân diễn này trở về, Viên Lãng có chút đau bụng, tôi đoán là tại lúc đầu xuân trong nước lạnh còn chứa mảnh băng mà anh ấy từng ngâm nước nên bị cảm lạnh rồi, dù sao anh ấy cũng hơn 30 tuổi, nhớ năm đó lúc tôi hơn 20 một ngày có thể ăn 5 bữa cơm, bây giờ ăn không hết hai cái đùi gà. Năm tháng nhanh như phi dao, nó thúc giục con người già đi.

Tôi rất săn sóc chuẩn bị chưng canh trứng gà cho anh ấy khi ăn khuya. Về ăn khuya, ý kiến học giả dinh dưỡng tốt nhất là không ăn, “Bữa sáng phải ăn, cơm trưa ăn no, bữa tối ăn ít.”, cái nguyên tắc vàng này tôi rất hoài nghi, buổi tối 6 giờ ăn cơm chiều xong liên tục chống đỡ đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, mười hai giờ, tôi tuyết đối không chịu nổi, càng đừng nói tới Viên Lãng, đặc biệt anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ lúc trở về viết báo cáo, chịu đến hai ba giờ khuya là chuyện thường, không ăn một chút gì chờ đói chết sao?

Tôi khuấy xong hỗn hợp trứng gà bỏ vào nồi hấp đang bốc hơi ùng ục, Viên Lãng từ toilet đi ra.

“Làm gì vậy?” Mở cái nắp ra nhìn.

“Làm cho anh ăn khuya.” Tôi mở cửa tủ lạnh.

“Cảm ơn, vợ thật tốt. Chậc!” Thấy tôi lấy nguyên liệu nấu ăn.

“Cái này cũng cần phải bỏ vào?” Viên Lãng khó hiểu.

“Cái này? Đây là cho mình em ăn, mỳ ý xào thịt khô quê nhà.” Tôi nói rõ ràng cho anh ấy.

Bỗng nhiên Viên Lãng trở nên rất tủi thân, méo miệng: “Quá đáng, em ăn thịt khô, để cho người ta ăn canh trứng gà.”

Tôi không bị tác động vì loại mánh khóe A bí đỏ này của anh ấy, cười tít mắt vỗ vỗ mặt anh ấy: “Ngoan, dạ dày không tốt sẽ không nên ăn thứ khó tiêu hóa.”

“Vậy ở trong canh trứng của anh em thêm chút xúc xích, thêm chút thịt băm, thêm ít miếng lạp xưởng, thêm chút thịt rau muối …” Động vật ăn thịt hận không thể thêm tất cả loại thịt trong nhà vào trong. [email protected]#d#l#q#[email protected]

“Em chỉ có thể thêm chút hành thái cho anh.” Tôi cắt ngang mơ mộng của anh ấy.

“Cuộc sống này không có cách nào vượt qua, anh muốn rời nhà trốn đi.” Bĩu môi chu mỏ lẩm bẩm tới lui.

“Bái bai, tạm biệt không tiễn.” Mỗi năm anh ấy đều phải nhắc tới “Rời nhà trốn đi” một lần. Tôi nhìn lên, chẳng lẽ tôi quản lý anh ấy quá nghiêm rồi sao?

Lúc ăn, Viên Lãng một muỗng múc xuống lại đi lên một viên vật lạ, màu sắc có trắng có đen. Anh ấy rất cẩn thận nhìn, nếm thử.

“Thứ gì?”

“Thịt băm, trứng muối, trứng, đây là chuyên làm món ăn vì anh, anh đoán tên gọi là gì?”

Viên Lãng nhìn trong chén, khuấy trộn, con người chuyển động: “Em được đấy Bội Bội, em mắng anh đồ hỗn đãn* phải không?” (*: khốn nạn, đểu)

Tôi cực kỳ sùng bái nhìn anh ấy: “Chồng anh thật thông minh, lần sau em sẽ thêm ba miếng gà vào, hỗn đản thêm ba cấp, được không?”

Tình cảnh kế tiếp tôi sẽ không lắm lời nữa, chủ yếu kết cục chọc Viên Lãng là cái gì tất cả mọi người đều biết.

Lúc xem tivi nhớ tới một chương trình, tôi chạy thông qua vào phòng bếp, cầm một quả trứng gà sống đi ra.

“Chồng, nhìn một chút.”

“Trứng gà, chín?”

“Sống. Em xem người ta biểu diễn quân sự có thể ở ngoài 60m che hai mắt bắn trứng gà, anh có thể hay không?”

“Thú vị, nói chi tiết đi.” Viên Lãng buông tạp chí trong tay xuống.

“Treo trứng gà lên, nằm tư thế nhắm, bịt kín hai mắt, sau đó bắn, trứng gà vỡ nát.”

Viên Lãng cảm thấy rất hứng thú: “Vậy không chơi đùa, hôm nào thử xem.”

Nói qua tôi cũng liền quên mất. Về sau, đã qua thật lâu, tôi và Tiểu Thành nói chuyện phiếm, khen tặng anh ấy là Thần Thương Thủ (tay súng thần), Thành Tài cươi ra hai má lúm đồng tiền: “Chị dâu quá khen, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng tốt hơn em.”

Tiểu Hứa nói tiếp: “Chị dâu, kỹ thuật bắn của đội trưởng khá tốt, lần đó bịt mắt bắn trứng gà, làm cho chúng em đều ngã xuống.”

Tôi cảm thấy lời này rất quen thuộc. Tiểu Hứa biểu diễn cho tôi: “Lần đó là đội trưởng đề nghị, chúng em dùng dây nhỏ treo trứng chim lên, 60m, thế đứng nhắm, che hai mắt bắn. Sau đó, đội trưởng nói không đã ghiền, đổi tay súng, qua lưng che mắt, quay người lại, pằng một phát, bắn vỡ hết trứng gà đang treo.” Tiểu Hứa bắt chước động tác của Viên Lãng, nhắm mắt, xoay người, giơ tay lên, trong miệng khe khẽ phát âm “Pằng”.

Tôi nở nụ cười, tôi cười lòng tự trong của Viên Lãng thật sự là mãnh liệt đến biến thái, mọi chuyện đều phải mạnh hơn so với người khác; tôi cười cái tên này muốn mạnh hơn mà ngoài miệng không nói, sau lưng len lén đi thử nghiệm; tôi cười quân nhân dũng mãnh này, anh ấy dĩ nhiên là chồng của tôi …Tôi thật vinh dự vì anh ấy.

Bởi vì bao tử không quá thoải mái, ngày hôm sau nghỉ Viên Lãng xưa nay chưa từng thấy ngủ nướng một giấc. Lúc tôi tan ca trở về anh ấy mặc áo ngủ đang làm cơm trưa, mùi thơm đồ ăn nóng hổi phát tán trong phòng.

“Đúng giữa trưa, tùy tiện ăn một chút là được. Buổi chiều em đi thăm đáp lễ một khách hàng, không cần về công ty trình diện.” Tôi lấy đĩa CD từ trong túi ra ngoài.

“Anh thấy trong tủ lạnh có thịt dê, làm cơm thập cẩm.” Viên Lãng xới hai chén cơm thập cẩm ra ngoài.

Tôi nhét CD vào trong đầu DVD, bưng cơm vừa ăn vừa xem. Cà rốt rất ngọt, hành tây cắt hình răng cưa rất thơm, thịt dê rất mềm, cơm nắm rất dầu.

CD là thu khi karaoke lần trước, hiệu quả rất tốt, có phần xu hướng chuyên nghiệp. Trên màn hình xuất hiện bóng dáng của tôi. Thần của tôi ơi, toàn thân tròn vo, một viên mùa đông không nhúc nhích, tôi trở nên béo như vậy. Mà còn càng xem càng béo.

Viên Lãng cười khe khẽ. Tôi hơi tức giận nhìn về phía anh ấy, lại thấy Viên Lãng nói: “Nhìn tới nhìn lui, vẫn là phong cách Bội Bội nhà ta tốt nhất.”

Bỗng chốc đáy lòng tôi bị đánh trúng nơi mềm mại nhất kia, hơi xấu hổ, rất nhiều rất nhiều ngọt ngào.

Viên Lãng nói tiếp: “Ca hát cũng hát được tốt.” Tôi phát hiện bản thân lại thẹn thùng, bao lâu không có nghe thấy anh ấy khen ngợi tôi như vậy rồi.

Tôi đỏ mặt mắc cỡ ngại ngùng đứng lên: “Cái gì kia, chăn hơi phát triển cứng rắn, em lấy đi đến đầu phố đánh* một chút.” (* đánh bông gòn cho tơi, có tính đàn hồi)

Viên Lãng chỉ đưa ra một bàn tay tới kéo tôi ngồi xuống: “Gấp cái gì, ngồi với anh một lát. Đây là ai, hát như quỷ khóc sói gào, haha, chơi thật khá.” Người này ở nhà có lúc thật như một đứa trẻ lớn, lúc chơi trò chơi còn có thể “Ê” “A” ra tiếng. Đội viên của anh ấy nói, đội trưởng có nghìn mặt, một phút trước anh ấy còn đang cùng mọi người bắt lão A huyên náo nghiên trời lệch đất (dữ dội, ầm ĩ), một giây sau anh ấy liền thổi còi tập hợp lên, nghiêm túc tuyên bố mệnh lệnh: “Trung đội ba, số 4 mặc, 15 phút sau tập hợp bãi tập xuất phát.”

Lúc này người kia làm cho người ta suy nghĩ không ra ở trên đùi tôi vỗ vỗ, tiếp tục xem CD ăn cơm của mình. Ăn ăn anh ấy nói: “Bội Bội, em không cần phải chăm sóc anh tốt như vậy, anh không yếu ớt như thế.”

“So với đi theo ở bên ngoài, nơi này chính là Thiên đường. Khoảng thời gian trước diễn tập, bọn anh ở trong rừng mưa phía nam ở lại gần nửa tháng, vừa ẩm ướt vừa lạnh, khắp nơi là bùn nhão, nằm ở trên chỗ bắn lén, phía dưới thân thể chính là một vũng nước, lạnh đến ngấm xương, toàn thân không có chỗ nào khô. Lúc ấy không cảm thấy, chờ kéo về đến căn cứ, vừa bước lên sân bãi căn cứ, khô ráo, cứng rắn, làm đến nơi đến chốn, cảm giác thật tốt.”

“Chờ trở về nhà, giường lớn, chăn mềm mại, còn có hương thơm ngát của da thịt vợ, anh cảm thấy làm sao mình có giá trị như vậy?”

Tôi đặt chén trong tay xuống, đi tới gần ôm anh ấy, khuôn mặt tựa trên vai anh ấy, da thịt cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, trong mũi ngửi được nhàn nhạt phong cách khác xa mùi nam tính.

“Chồng, anh vất vả rồi. Mà làm sao em cảm thấy anh hình dung em giống như heo con, còn thịt thơm ngào ngạt.” Tôi dùng giọng mũi hừ ra.

Viên Lãng suy nghĩ một chút, rất sâu sắc kiểm điểm: “Thật xin lỗi, trung học anh học khoa học tự nhiên, rất không biết dùng tính từ.”

Anh ấy lại đẩy trách nhiệm cho thể chế giáo dục.

“A…, nhớ tới một chuyện, năm đó em mua thuốc dạ dày cho anh, để vợ lại gửi qua một chút.”

“Dạ dày anh lại đau rồi hả?” Tôi khẩn trương đưa tay sờ ngực bụng Viên Lãng.

“Không phải anh, Cao Thành. Khi đó diễn tập mắc bệnh bao tử.”

“Các anh lại ở chung một chỗ diễn tập à?”

“Không ở một chỗ, khi thu đội gặp phải, ở trong xe truyền nước biển. Dù sao tham gia quân ngũ ít nhiều dạ dày đều có chút tật xấu, thuốc đó anh uống rất tốt, cho cậu ấy thử xem.”

Sau đó gửi thuốc qua, tôi cho Thanh Nhan. Sau đó nữa, nghe nói doanh phó doanh trưởng nào đó sư trinh sát bọc thép dưới quyền trốn tránh khắp nơi kêu Mã trung đội trưởng nhỏ đẹp trai, để bắt được liền kêu: “Cút cút cút, dạ dày tôi sớm tốt rồi, không có việc gì, uống thuốc gì chứ.” Thì ra Thanh Nhan dùng cũng là một chiêu năm đó tôi dùng, ha ha!