Gà bay chó nhảy gọi ma gọi quỷ, đợi đám đông bên ngoài ùa vào, kéo Thái Bình Vương đang cắn trên cổ Thang cô cô, Thang cô cô bị dọa rồi đau đến ngất đi, mùi tanh từ người bà ta bốc ra, sợ quá đến mức đái dầm.
Thái Bình Vương bị kéo ra, trong cổ họng vẫn gừ gừ, Đỗ Thư Dao vừa bị tiếng la hét của đám đông và Thang cô cô làm giật mình, miếng bánh nghẹn trong cổ họng đã trôi xuống rồi, lúc đám người xông tới Thúy Thúy kéo Đỗ Thư Dao núp ở đằng sau bức bình phong, bây giờ chủ tớ hai người đều đứng sau bức bình phong nghe âm thanh bên ngoài sợ đến run lẩy bẩy, mờ mịt trên gương mặt.
"Có chuyện gì vậy? Thúy Thúy? Sao có nhiều người gọi như vậy?" Đỗ Thư Dao hỏi Thúy Thúy, Thúy Thúy vừa thò ra nhìn, chỉ thấy Thang cô cô nằm đấy, trên cổ toàn là máu, dáng vẻ nhìn như đã chết rồi.
Thái Bình Vương vẫn bị điên, đây là chuyện cả kinh thành ai cũng biết, nhưng Thúy Thúy không phải người hầu hạ hắn, không biết hắn điên đến mức độ này, hắn vừa nãy đâu còn giống một con người nữa, Thúy Thúy nghĩ đến tiểu thư của mình lúc trước cũng bị đánh gục một lần, nghĩ mà sợ đến lạnh sống lưng.
Hôm nay tiểu thư ngồi cùng xe với Thái Bình Vương nguy hiểm như vậy, Thúy Thúy không dám tự ý ngăn cản, đành ôm ảo tưởng, tiểu thư nhà cô hiền lành xinh đẹp, Thái Bình Vương này sẽ không phát điên được.
Thế nhưng nghĩ đến trận vừa nãy, Thúy Thúy quả thực muốn ngất đi, hai chân mềm nhũn ôm lấy Đỗ Thư Dao khóc, nói một cách chân tình: "Tiểu thư số khổ rồi...."
Đỗ Thư Dao cũng tự cảm thấy bản thân quá vất vả, nhưng nàng không nhìn thấy trận vừa nãy khi Thái Bình Vương suýt chút nữa cắn chết Thang cô cô, đợi đến lúc Thúy Thúy khóc nấc lên, muốn nói điều gì đó, không biết từ bao giờ Liên Hoa đã tìm thấy bọn họ, trong ánh mắt có chút đe dọa, một nô tỳ ăn nhờ ở đậu, cũng không dám lên tiếng.
Liên Hoa bắt lấy tay của Đỗ Thư Dao, nói, "Thưa Vương phi, không có gì, vừa nãy Vương gia vội vã gặp Vương phi đến phát điên, nên đã cắn vào cổ Thang cô cô, đã đưa ra ngoài rồi, Vương phi đừng sợ."
Liên Hoa thấy trên miệng Đỗ Thư Dao có chút bẩn, nàng vừa ở bên ngoài, cũng biết vì sao Thang cô cô hét lên câu như vậy, nếu Thang cô cô không kêu lên, Vương gia cũng sẽ không phát điên, Liên Hoa suy đoán hoang đường, giống như Vương gia nhà nàng thực sự muốn bảo vệ Vương phi mới lao vào.
Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán, Liên Hoa biết sức khỏe Đỗ Thư Dao không tốt, sợ rằng không chịu nổi cú sốc này, nhân lúc Thang cô cô bị khiêng ra ngoài, liền dặn dò người đằng sau, "Mau mang canh hạt sen đã chuẩn bị cho Vương gia lên đây."
Vì vậy trong giây lát, Đỗ Thư Dao không biết chuyện gì xảy ra, ăn bát canh còn nóng hổi, cuối cũng cũng cảm thấy sống lại rồi, thu xếp xong, ngoài sân lại có người đến đưa tin, nói hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng, Mời Vương gia và Vương phi đến.
Cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng bước lên xe, đi được một đoạn, lại có người đỡ xuống, nghe âm thanh gừ gừ bên cạnh, Đỗ Thư Dao liền biết Thái Bình Vương đã bị trói lại rồi.
Nàng được một nô tỳ lạ đỡ xuống cửa, đứng ngoài điện, nô tỳ nhẹ nhàng nhắc nhở nàng đứng ngoài đợi, Đỗ Thư Dao đáp lại rồi nhìn một lượt trong phòng, nhìn không rõ là đồ gì, nhưng có thể nhìn thấy Thái Bình Vương đứng bên cạnh.
Đây là thiên điện Ngự Thư Phòng, hoàng thượng Dương Lâu đang ngồi ở chính điện, xoa nhẹ đầu hỏi Hỷ Lạc, "Đã biết ngọn nguồn, cô cô va vào Vương phi phải trừng trị, Kinh Luân đến thiên điện chưa?"
Hỷ Lạc công công gật đầu, "Bệ hạ, Vương gia và Vương phi đã đến thiên điện rồi, chỉ là....."
Cả người toàn thịt mỡ của Hỷ Lạc run lên, "Thái Bình Vương lại phát điên, sợ là làm tổn thương Vương phi, nên đã trói lại."
Trên mặt Dương Lâu có chút tức giận, nhưng lại thôi, đứa con này của hắn suýt nữa vồ chết người ta, thực sự sau khi phát điên thì không thể khống chế được.
Dương Lâu vẫy vẫy tay, ý bảo Hỷ Lạc đến đỡ hắn: "Đi thôi, đưa ta đi gặp Kinh Luân."
Đỗ Thư Dao ở thiên điện đợi một lúc, không thấy bóng dáng ai ngoài Thái Bình Vương, cũng không nghe thấy tiếng người, chỉ nghe thấy âm thanh gư gừ đáng thương của Thái Bình Vương, giống như có đồ vật gì trong miệng.
Đỗ Thư Dao đứng một lúc mà chân rất đau, nghe âm thanh của hắn thực sự cũng khó chịu, tiến hai bước về chỗ hắn, đưa tay về phía trước như ở trên xe ngựa, xoa xoa đầu hắn.
Nàng chỉ thử lại, không ngờ thật sự có tác dụng, Thái Bình Vương không kêu lên nữa, ngược lại còn khom người, chà sát vào tay nàng.
Đỗ Thư Dao cười, dừng lại rồi hạ giọng nói, "Ngươi á, vừa nãy không phải nổi điên sao, ta nghe nói bọn họ bắt ngươi, có phải ngươi lại dọa ai rồi không?"
Thái Bình Vương gừ gừ trong cổ họng, Đỗ Thư Dao giơ tay sờ đầu hắn, lại sát gần, nói, "Ngoan ngoan, đừng kêu, ta lấy đồ trong miệng ngươi ra, được không?"
Lúc đó Dương Lâu và Hỷ Lạc đã đi đến trước cửa thiên điện, nghe thấy âm thanh liền đứng lại, Hỷ Lạc định thông báo, bị Dương Lâu trừng mắt ngăn lại.
Hai người đứng trước cửa thiên điện, nhìn thân hình gầy gò của Thái Bình Vương phi, khó khăn đẩy chiếc mũ đính ngọc và bộ đồ nặng nề, giơ tay xoa mặt Thái Bình Vương.
Con người này bảy năm trước không nhận người thân, Thái Bình Vương nhìn thấy Dương Lâu cũng kêu lớn như vậy, đang hơi cúi đầu, cố gắng hết sức hợp tác với Thái Bình Vương phi.
"Đừng kêu, đợi chút nữa chúng ta gặp hoàng thượng" Đỗ Thư Dao nói: "Chính là cha ngươi, ngươi đừng dọa ông ấy, bằng không ta bỏ ra giúp ngươi, lại liên lụy đến ta..."
Âm thanh của Đỗ Thư Dao rất nhỏ, vốn dĩ cũng không phải khí thế quá lớn, nàng sờ vào sợi dây thừng buộc sau đầu Thái Bình Vương, vất vả cởi ra, lời cằn nhằn của nàng dường như có hiệu lực, Thái Bình Vương thục sự im lặng, mặt hắn dán vào nhìn mặt nàng, ánh mắt đầy lưu luyến.
Khăn vải trong miệng được tháo ra, Dương Lâu nhìn đầy căng thẳng, Thái Bình Vương thật sự không kêu nữa, mà còn cúi đầu, thân mật chà sát vào người Đỗ Thư Dao.
Đỗ Thư Dao sờ khóe miệng hắn, kéo ống tay áo lau cho hắn.
Hỉ Lạc nhìn thấy như vậy, cũng há miệng ngạc nhiên, nếu nói việc trên đường vào cung hai người ngủ quên là việc không ngờ, thì lần này tuyệt đối không phải.
Thái Bình Vương là đứa con mà Dương Lâu yêu quý nhất, là đứa con của hắn và người phụ nữa hắn yêu thương nhất sinh ra, nếu không phải vì mắc phải căn bệnh điên này, có lẽ đã làm thái tử hiện nay.
Nhưng vào lúc này, Thái Bình Vương như vậy, thật sự không nhìn ra là người bị điên, Hỉ Lạc nhìn Dương Lâu, mắt của Dương Lâu đã ngấn lệ.
Lúc này như đang hồi tưởng, mỗi ngày sau khi bãi triều đều vui mừng chạy đến nơi ở của người phụ nữ mà hắn yêu thương, lúc đó hắn đã có hoàng tử, thông minh đán yêu vô cùng.
Hoàng tử dính lấy hắn, mỗi lần rời đi rồi, chưa kịp đợi hắn nói những lời đường mật với ái phi, hắn đã chạy tới, ôm cổ, cọ tới cọ lui như vậy, sau đó cười khanh khách hỏi: "Phụ hoàng hôm nay người với Kinh Luân chơi trò gì?"
Nếu không vì vụ ám sát lần này, hoàng tử tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết thảm, hắn sẽ không mắc chứng bệnh điên loạn như vậy.
Dương Lâu còn cho rằng cả đời này sẽ không nhìn thấy dáng vẻ bình thường của nhi tử, dù cho chỉ là trong chốc lát.
Dương Lâu không bước vào căn phòng, sợ rằng những thứ này sẽ vì sự xuất hiện của hắn mà tan vỡ.
Hắn và Hỷ Lạc hai người đứng bên ngoài cửa thiên điện nghe hai người bên trong nói chuyện nhẹ nhàng trầm ấm, mặc dù chỉ có một mình Đỗ Thư Dao nói, nhưng Thái Bình Vương lại có vẻ như nghe hiểu, bị trói hai tay cũng nhẹ nhàng đặt trên đầu nàng, hình như rất yêu thương Vương phi.
"Ngươi tỉnh táo lại chưa?" Đỗ Thư Dao đứng một lúc, cảm giác có sức nặng trên đầu, Đỗ Thư Dao đưa tay tìm kiếm hóa ra là cổ của Thái Bình Vương, "Ta không đỡ nổi ngươi nữa rồi, mệt quá, ta dựa vào ngươi một lúc được không?"
Thái Bình Vương trước giờ chưa từng đáp lại bất cứ lời nói nào, chỉ gừ gừ a a, Đỗ Thư Dao còn nghi ngờ hắn bị câm, đợi lâu như vậy cũng không thấy hoàng thượng, nàng thật sự không đứng vững nữa, lại càng không dám sang bên cạnh tìm chỗ ngồi, dựa vào Thái Bình Vương, đợi lát nữa hoàng thượng nhìn thấy, cũng có hắn chống đỡ chắc chắn sẽ không nghĩ là nàng dựa vào.
Vậy là Đỗ Thư Dao nói xong, liền vòng tay qua eo Thái Bình Vương, dùng sức nặng của bản thân dựa cả vào hắn, thở một hơi, còn bấm vào eo Thái Bình Vương, lầm bầm: "Eo của ngươi khá nhỏ..."
Cảnh tượng này diễn ra trước mắt hai người đứng ngoài của thiên điện, xua đi nỗi buồn trong lòng Dương Lâu.
Cuối cùng hắn cũng không bước vào trong, cuộc gặp hôm nay, một là muốn gặp đứa nhi tử lâu ngày không gặp, hai là xem tình hình của Thái Bình Vương phi, bên trong phủ Thái Bình Vương có người của hắn, sớm đã biết nàng khỏe lại, cũng chưa từng chủ động hỏi thăm Thái Bình Vương một câu, sợ nàng sức khỏe tốt lên mà làm loạn thành trò cười, Dương Lâu không cho phép bất cứ ai làm hại đến nhi tử hắn.
Nhưng hôm nay gặp, mặc dù chưa đối mặt, nhưng thông qua vô số người Dương Lâu cũng biết rất rõ về Thái Bình Vương phi, là một cô nương hiền lành, lại chưa từng thấy ai thật tâm không ghét bỏ nhi tử hắn, cho dù là giả tạo, lau nước miếng như vậy là một hành động tự nhiên, trước giờ không phải lần đầu tiên.
Hiếm khi thấy nhi tử bình thường như vậy, trong lòng Dương Lâu vui mừng khôn xiết, vừa về tới chính điện, liền phất tay với Hỷ Lạc: "Thưởng!"
"Thưởng lớn"
Hỷ Lạc công công cười híp mắt như phật Di Lặc, liên tục đồng ý.
Vậy là, trời vừa sáng Đỗ Thư Dao vào cung gặp vua, vốn dĩ không gặp, nhưng cũng về phủ.
Nàng còn thấp thỏm lo lắng có phải Thái Bình Vương phát điên chọc hoàng thượng không vui?
Nhưng khi ngồi trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài nói về ban thưởng, những thứ khác không làm Đỗ Thư Dao để ý, chủ yếu là nhân sâm, nhân sâm đó!
Hoàng thượng chỉ đích danh ban thưởng cho nàng hai cây nhân sâm, năm trăm năm!
Năm trăm năm ư?
Đỗ Thư Dao vui mừng đến nỗi ngồi trong xe ngựa, cảm giác một ngày hôm nay tiêu hao thể lực, sẽ được nhân sâm bù đắp lại!
Mà không riêng gì nàng, ngay cả nô tỳ đi cùng lần này cũng được thưởng, một đám người nơm nớp lo sợ vào cung, vui mừng xuất cung, trên đường về, Đỗ Thư Dao ngồi trong xe ngựa, trên đầu gối là Thái Bình Vương bắt hai tay nàng đặt lên đầu hắn, xuyên không lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được sự sống trong tương lai.
Phu quân điên cũng không sao, chỉ cần không phát điên với nàng là được, xấu hay không cũng không vấn đề, vì nàng bị mù!
Chỉ cần có người giúp đỡ, không chừng mắt nàng sau này sẽ tốt lên, tương lai dù gì nàng cũng là Vương phi, nghe nói hôm nay ban thưởng cho Thái Bình Vương là cao thủ mà hoàng thượng yêu quý, tương lai nàng cũng không đến nỗi thảm, tràn đầy hy vọng.