Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 40: Chương 40

Hai người cứ giữ tư thế này đối mặt với nhau, Phương An Ngu đưa tay ra muốn đỡ gáy cô. Quân Nguyệt Nguyệt lập tức quay đầu né tránh rồi ho một tiếng nhìn phía ngoài cửa sổ, cổ đỏ hết lên. 
 
Tay Phương An Ngu rơi vào khoảng không, nhanh chóng buông ra rồi cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ chầm chậm cắn môi, lỗ tai cũng hơi đỏ lên, bàn tay nắm điện thoại toát mồ hôi. 
 
Hai người nhìn qua đều xoắn xuýt quay qua một bên nhưng thực tế thì vẫn ngồi cạnh nhau, đầu vai cánh tay sát nhau thậm chí đầu ngón tay còn chưa tách nhau ra. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tài xế biết rõ chồng của đại tiểu thư là người bị câm điếc, nhưng người tính tình không tốt như cô lại ở cùng với anh rất hòa hợp, nhìn qua thực sự rất xứng đôi.
 
Thị trấn nhỏ này cũng không rộng lắm, xe nhanh chóng chạy đến chỗ gần điểm dừng bến xe. Quân Nguyệt Nguyệt nhìn biển hiệu Thịt nướng tự túc còn có ký hiệu nhà khách trên đó thì có chút cạn lời. Có điều cửa hàng bên trong còn bán trang phục nữa lại thỏa mãn được nhu cầu hiện tại của hai người họ hơn nữa ở thị trấn nhỏ như vậy thì chỗ này coi như là tốt rồi. 
 
Còn với Phương An Ngu mà nói chỉ cần không ở nhà thì đâu đâu cũng được. Quân Nguyệt Nguyệt định dẫn anh ra ngoài, cũng không soi mói gì chỗ này, bảo lái xe về trước không cần chờ bọn họ rồi che ô cùng với anh chạy về phía cửa hàng bán quần áo trong một loạt cửa hàng nhỏ ở tầng một.
 
Hai người mua quần áo trong cửa hàng rồi mặc luôn vào rồi sang một cửa hàng khác mua giày cho Phương An Ngu. Quần áo của bọn họ vốn cùng một kiểu màu xanh da trời lại mua quần giống nhau dù nhìn không quá ăn khớp nhưng lại giống quần áo tình nhân.
 
Họ đi theo biển hướng dẫn đi lên một cửa hàng ở tầng hai, thành công tìm được quán Thịt nướng tự túc. 
 
Thời gian này trong quán vẫn còn người, bên ngoài biển hiệu thì không gian rất rộng nhưng không gian bên trong thì thật sự không quá rộng, 39 tệ 9 một chỗ. Quân Nguyệt Nguyệt đưa anh đi xung quanh một vòng mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn cũng coi như tươi lúc này mới trả tiền đặt cọc rồi tìm được một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. 
 

Trưa nay cô ăn chưa no, chủ yếu là do lời nói của ông cụ Quân dọa đến mức không muốn ăn nữa. Lúc này lại thấy ngon miệng, nước miếng cũng tiết tùm lum. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói thật kiểu thịt nướng cũng chỉ cần ngấm bột ướp nhưng quán này lại chưa ngấm hết, thật sự không thể nào ăn ngon được. 
 
Nhưng không bằng được đối diện cô có một người, bất cứ cái gì anh cũng ăn được mà lại ăn vô cùng ngon, khiến cô cũng bị kéo theo cũng không kiềm chế được mà ăn nhiều. 
 
Lúc cô ngăn anh lại, hai người ăn no căng bụng, sau khi thanh toán nghe nhân viên quầy thu ngân mới biết bọn họ có thể đi cửa sau để lên nhà khách ở trên tầng. 
 
Ăn no căng bụng mà trời vẫn còn mưa to, lúc đến bọn họ cũng đuổi tài xế về rồi, không có ý định về nhà. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt dẫn Phương An Ngu ra ngoài, mục đích chính là muốn phản nghịch khiến cho ông cụ Quân tỉnh táo lại, nhân tiện thể hiện tình cảm sâu nặng với anh ngốc, dù sao chỉ cần ông cụ Quân không cho cô tiền thì ly hôn hoàn toàn không có khả năng. 
 
Hai người đi cửa sau quán thịt nướng, cầm ô đi theo biển hướng dẫn lên tầng ba, thuê phòng ở quầy bar Quân Nguyệt Nguyệt lấy chứng minh thư ra, bên kia còn muốn cả giấy tờ của Phương An Ngu. 
 
Bình thường thuê phòng chỉ cần chứng minh thư của một người là được nhất là ở chỗ như thị trấn nhỏ này, nhưng cô gái nhỏ nói gần đây có tội phạm trốn trại xuất hiện ở quanh đây nên kiểm tra tương đối nghiêm ngặt. 
 
Phương An Ngu không mang chứng minh thư, hơi sốt sắng nhìn về phía cô. 
Khi còn ở mạt thế Quân Nguyệt Nguyệt suốt ngày ở chung với đám đàn ông, nghe nhiều nhất là các chuyện hài thô tục, hiểu ngầm với đám đàn ông đó giữ bí mật. 

 
Cô nhớ một trong những người đó từng nói, nháy mắt cười với cô gái nhỏ miệng kín như bưng.
 
"Đây là người tôi chọn ở chỗ ấy, còn cần chứng minh thư sao?"
 
Cô nhớ rõ tên đó đã từng nói, bình thường đứng ở chỗ xe lửa của bến xe đều có kiểu phục vụ này, tất nhiên phục vụ nữ tương đối nhiều hơn nữa phần lớn thời gian là đêm khuya mà nhét tấm card nhỏ, nếu có người nói tìm, đi theo đến bàn lễ tân đối chiếu chứng minh thư xong là được trực tiếp vào. 
 
Cô gái nhỏ làm nhân viên thu ngân ở đây được một thời gian rồi, người "chỗ ấy" hầu như ai cũng biết, tất nhiên cũng có nam nhưng hai người này, cô nhìn Phương An Ngu thực sự rất lạ mắt. 
 
Hơn nữa cô thấy Quân Nguyệt Nguyệt, người trưởng thành thế này còn có nhu cầu tìm người "chỗ ấy" hay sao?
 
Mà người đàn ông trưởng thành thế này còn có nhu cầu đi làm chuyện này hay sao?
 
Cô gái nhỏ khó tin nhìn hai bọn họ, Quân Nguyệt Nguyệt ban đầu định đánh cược một chút, cô vô tình nghe mấy người đàn ông đó nói. Có điều nhìn vẻ mặt cô bé này thì biết được đúng là có chuyện như vậy thật. 
 
Vì vậy cô dựa theo đó nói, "Nhìn anh ta đẹp trai vậy thôi chứ là người câm điếc, châm chước một chút, trả phòng sẽ cho em thêm tiền boa."
 
Cô vừa nói như vậy, cô gái nhỏ do dự nhìn qua tiền đặt cọc hơi dao động, thật sự đưa thẻ phòng cho hai người. 
 

Quân Nguyệt Nguyệt tâm trạng phức tạp dắt Phương An Ngu đang ngồi trên bậc thang tìm được số phòng, quét thẻ vào bên trong. 
 
Lần đầu tiên trong đời đi thuê phòng không nghĩ tới lại là cùng với một tên ngốc. Bên trong phòng khá sạch sẽ, thẻ phòng vừa quét ở khe cửa ra vào thì đèn trong phòng sáng lên. 
 
Ngoài trời mưa vẫn rơi, trong phòng hơi mù mịt, Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không đóng cửa lại, cô tìm được dép lê dùng một lần. Hai người đổi dép xong, thì nằm lỳ trên giường, vô cùng đồng bộ sờ bụng no căng tròn của mình. 
 
Sau đó nghiêng đầu nhìn người kia rồi đồng thời xoa bụng cho người đối diện.
 
Hừ, cũng không nhỏ lắm. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt cười khanh khách, cảm giác ăn uống no nê rồi tìm một chỗ nằm thật sung sướng, thực tế bên cạnh cô còn có một người bụng tròn vo giống mình nữa. 
 
Khóe miệng anh cũng cong lên, anh rất ít cười. Lúc nhỏ, Phương An Ngu rất thích cười nhưng một lần đọc miêu tả kẻ ngốc ở trong sách chính là không biết nói chuyện, người khác mắng anh, anh cũng vẫn cười. 
 
Bắt đầu từ khi đó, anh khống chế không cho mình không có việc gì cũng cười. Tuy rằng anh không ngốc nhưng anh không nghe được người khác nói gì, nếu như người ta mắng anh mà anh vẫn cười thì sẽ biến thành tên ngốc, như thế sẽ rất mất mặt.
 
Hiện tại anh dùng hết các biện pháp khiến cho chính mình nhìn qua bình thường, lại khiến mình không gây phiền phức. Cho nên rất lâu rồi anh không quen cười, lúc vui vẻ lại trừng mắt nhiều hơn một chút.
 
Nhưng khi ở chung với Quân Nguyệt Nguyệt trong lòng anh vui vẻ, anh cảm thấy mấy hôm nay anh đang trải qua sự việc, nói ra là, tuyệt vời hơn cả mấy năm trời. 
 
Vả lại cô rất thích cười, anh bị cô lây nên gần đây cũng cười nhiều hơn một chút. 

 
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt thích cười thật sao? Lúc còn mạt thế cô có một biệt hiệu là mặt chết trôi, thật sự là biến thành cái dạng biến dị đó nếu không cười còn có thể miễn cưỡng coi như tàn bạo chứ nếu cười rộ lên thì thật là ngu ngốc.
 
Dáng vẻ thì giống như king kong barbie, gương mặt lại luôn lạnh lùng, việc này trực tiếp làm cho thành người không bị ăn thịt mà cũng là nguyên nhân chính không có mấy người có ý định dụ dỗ cô. 
 
Chỉ có điều ở chung với Phương An Ngu, cô hoàn toàn không biết bản thân mình suốt ngày cười ngu ngốc chuyện gì. 
 
Hai người đỡ bụng nằm trên giường, cùng nằm lên một cái gối, nằm đầu sát đầu, người sát người, một lúc lâu không nói chuyện nhưng không hề có chút cảm giác xấu hổ hay nhàm chán nào. Ngoài trời mưa to giống như lọt trời rơi xuống khiến người ta có cảm giác sắp mạt thế. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt tự nhiên nhớ tới, dường như ở đời trước, trước khi mạt thế cũng luôn vô cùng yêu thích trời mưa như vậy…
 
Cô nhắm mắt lại, cắt đứt suy nghĩ lung tung, cảm nhận được người bên cạnh dịu dàng ngoan ngoãn đến gần đưa cánh tay tới. 
 
Phương An Ngu lại có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa bao giờ có. 
 
Chuyện này rất kì lạ, anh không thể nói chuyện không thể nghe được cũng không đánh nhau, ai cũng có thể bắt nạt anh, anh chính là người không mang cho người khác cảm giác an toàn nhất, nhưng anh chỉ lặng lặng nằm ở bên kia, lại ấm áp khiến cho cô buồn ngủ. 
 
Phương An Ngu cũng cảm thấy hết sức hết sức vui vẻ, cho tới giờ anh chưa từng vui vẻ như vậy. Lúc nhỏ An Yến dẫn anh đi chơi nhưng anh không biết nói chuyện cũng không nghe được nên không chơi được rất nhiều trò. Lớn hơn một chút, An Yến kết giao với nhiều bạn bè, đưa anh ra ngoài sẽ không thể để ý đến anh được nên anh cũng rất tự giác không theo em trai ra ngoài nữa. 
 
Cha mẹ cũng đi với anh nhưng ba người nói chuyện rất ít, trước đó quả thật anh bắt đầu nói chuyện rất khó khăn, kể cả là người nhà cũng không đủ kiên nhẫn nói với anh một câu mà đợi được một hai tiếng.