Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Quyển 2 - Chương 43

Edit: Tâm

Beta: Cyane

Vân Sâm hỏi: “Có những loại ma quỷ nào thế?”

Cô vốn định hỏi Dư Triều Gia “Anh biết những loại ma quỷ nào?”, nhưng như vậy đối phương sẽ biết được chuyện cô cũng biết về những loại ma quỷ mất.

Không biết Dư Triều Gia biết về loại ma quỷ từ đâu… Hoặc có lẽ cũng giống như cô, sự hiểu biết của đối phương cũng bắt nguồn từ chị Đỗ Quyên.

Vân Sâm đoán rằng có lẽ là vế sau.

Theo như ghi chép của cuốn nhật ký, thời gian chị Đỗ Quyên tổng kết các loại ma quỷ là trước khi cứu hai chị em này.

Chị Đỗ Quyên nói có tổng cộng mười loại ma quỷ, cộng thêm Vô Danh nữa là mười một loại.

Bây giờ Vân Sâm đã biết được 6 loại ma quỷ, bao gồm Vô Danh thì còn có Cô Bà, Vũ Kích, Du Hồn, Quỷ Dại và Pháp Lệnh.

Có lẽ Dư Triều Gia biết năm loại còn lại.

Cô ôm một bụng mong chờ.

Tòa Thành Nát cũng cảm nhận được niềm mong mỏi của cô, dây leo duỗi thẳng ra, anh cũng vô cùng mong chờ.

Sau khi bày ra bộ dạng chờ mong, Vân Sâm mới chú ý tới cái người Dư Triêu Gia vừa nãy còn uể oải không chút sức sống mà bây giờ đã tràn đầy hưng phấn, lại dùng đến cái chất giọng thần bí lúc trước để nói chuyện.

Anh ta bật người đứng dậy, sau đó nghiêng người về phía trước rồi nhoài người lên bàn, dựng thẳng một ngón tay lên với cô.

Ngón tay cách rất gần bị dây leo của Tòa Thành Nát đẩy sang một bên.

Người thanh niên dùng chất giọng nhẹ nhàng chậm rãi, giọng điệu quái dị, kết hợp với ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối trước mặt.

“Từng có một câu chuyện xưa kể về việc ác quỷ sẽ dùng một cây cọ màu vẽ ngũ quan và động tác đẹp đẽ lên làn da của con người, sau khi khoác lên tấm da của con người đó sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp, khi đang đi trên đường thì sẽ lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng mình…”

Ngọn đèn trên bàn đột nhiên lóe lên.

Vân Sâm bình tĩnh dùng con dao lấy bấc đèn lên: “Anh kể nhanh lên.”

Tòa Thành Nát bỗng nghĩ tới Vô Danh, cảm giác rất giống.

Anh ở trên vai Vân Sâm co rúm lại, bị không khí đáng sợ mà Dư Triều Gia cố ý dựng nên dọa cho sợ hãi, anh cũng không khỏi thúc giục đối phương.

“Hai người đừng có nóng vội, loại ma quỷ đầu tiên tôi muốn nói đến rất giống với câu chuyện xưa của ác quỷ này. Nó có một chấp niệm to lớn đối với những cái xác xinh đẹp, sau khi lựa chọn con mồi thì nó sẽ chỉ đi theo mục tiêu đã chọn cho đến khi nắm được cái xác này trong tay.”

Dư Triều Gia cầm lấy xương gà, vỗ cái “Bộp” lên mặt bàn: “Loại ma quỷ này gọi là Họa Bì!”

Dây leo kích động đến mức muốn đứng dậy, đám lá cây cũng lắc lư theo.

Họa Bì. Ánh mắt Vân Sâm có chút sâu xa, trong nhật ký của chị Đỗ Quyên khi viết về Quỷ Dại cũng đã có nhắc tới Họa Bì. Chị ấy đã nói loại ma quỷ khó đối phó hơn cả chính là Họa Bì…

Hoa Đình hỏi: “Nắm được cái xác trong tay có nghĩa là gì?”

“A ha, hỏi rất hay!” Dư Triều Gia lại vỗ lên mặt bàn: “Cái gọi là cái xác trong mắt Họa Bì chính là lớp da này trên cơ thể của con người. Hoạ Bì là một trong số ít ma quỷ không ăn thịt người, chúng chỉ có hứng thú với lớp da của con người, chỉ cần lấy được lớp da người thì sẽ rời đi. Những người có vẻ ngoài xinh đẹp như chúng ta thì không thể để Họa Bì nhìn thấy, nếu không sẽ bị nó nhìn trúng.”

Vân Sâm cố ý hỏi: “Ma quỷ đều có bộ dạng giống nhau, vậy làm sao chúng ta có thể phân biệt được đó là Họa Bì đây?”

Dư Triệu Gia cười he he: “Cái này phải xem hành động đặc thù của ma quỷ rồi. Ngoại trừ tên ma quỷ nào cũng có diện mạo vô cùng quái dị ra thì những loại ma quỷ khác thì đều mang mặt người chết và phía dưới đều có khí đen, nhưng cách hành động của chúng không giống nhau.”

Anh ta lại thở dài: “Hành động đặc trưng của Họa Bì lại không dễ phân biệt được, chẳng qua chỉ cần xem thử nó có chăm chú vào một con mồi duy nhất rồi động thủ hay không là được.”

Chắc chắn những hiểu biết của Dư Triều gia về ma quỷ là bắt nguồn từ chị Đỗ Quyên. Không biết có phải chính miệng chị Đỗ Quyên nói cho anh ta biết, hay anh ta đã nhìn thấy nửa bản ghi chép còn lại hay không.

Vân Sâm nghĩ thầm: đã miêu tả những điểm đặc thù rồi, vậy tiếp theo chính là nhược điểm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dư Triều Gia tiếp tục nói đến nhược điểm của Họa Bì.

“Họa Bì sợ treo tỏi trên gương. Hương vị của tỏi phải đủ gay mũi, tỏi phải nguyên củ, mặt gương thì phải bị vỡ, không còn nguyên vẹn như lúc đầu. Tỏi phải treo ở phía trên gương, dùng gương treo củ tỏi chiếu thẳng vào Họa Bì thì nó sẽ không thể hành động được.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát đều im lặng ghi nhớ kỹ những điểm đặc trưng cũng như nhược điểm của Họa Bì.

Hiểu biết về ma quỷ càng nhiều càng tốt.

“Anh nói Họa Bì là loại ma quỷ đầu tiên, vậy có phải còn những loại khác nữa không?”

“Có lẽ có tổng cộng mười loại ma quỷ.” Dư Triều Gia giơ tay lên xoa chóp mũi, ho nhẹ: “Nhưng tôi chỉ biết có năm loại, người nghiên cứu ra các loại ma quỷ này hy vọng tất cả mọi người đều có thể biết về nó.”

Anh ta còn biết bốn loại ma quỷ nữa.

Hai mắt Vân Sâm sáng ngời, tốt nhất bốn loại còn lại là loại mà cô không biết.

Lúc Dư Triều Gia miêu tả loại ma quỷ, anh ta vẫn luôn chăm chú quan sát Vân Sâm.

Đây là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, cảm xúc được che giấu rất tốt, không phải mỉm cười thì cũng làm mặt lạnh, không hề có chút dáng vẻ nào của một đứa nhỏ.

Trẻ con ở thời kỳ tận thế thì tốc độ trưởng thành rất nhanh, nhưng những đứa trẻ có ý thức tòa thành che chở, nói một cách tương đối thì sẽ không phải kiểu từng trải thế này.

Ánh mắt trộm đánh giá của anh ta bị ánh mắt đối phương bắt gặp.

Vân Sâm cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dư Triều Gia, tuy biết người này là con người nhưng cũng không có nghĩa mới gặp đã nhận được sự tin tưởng của cô.

Dư Triều Gia chẳng những không lộ vẻ hoảng hốt mà còn mỉm cười: “Loại ma quỷ thứ hai mà tôi biết là Vực Ảnh. Ném đá giấu tay là một câu thành ngữ thường dùng để miêu tả những người sẽ âm thầm tấn công hãm hại người khác.”

Rõ ràng Dư Triều Gia vô cùng quen thuộc với từng tên gọi của những loại ma quỷ này, anh ta giải thích: “Trong truyền thuyết về Cửu Châu của chúng ta có một loại động vật gọi là Vực. Nó giấu mình dưới nước rồi ngậm cát phun vào con người, người bị Vực này dùng hạt cát bắn trúng sẽ bị bệnh nặng một thời gian.”

(*Vực: sinh vật thần thoại, loài sinh vật gây hại ăn cỏ cây; trong thần thoại và truyền thuyết, nó là một con quái vật bí mật gây hại cho người ở dưới nước. Nó sẽ gây lở loét nếu nó bắn cát hoặc bóng của nó, và nó cũng sẽ gây ra vết loét nếu nó bị bắn trong bóng tối.)

Vân Sâm và Tòa Thành Nát đều say sưa lắng nghe.

Hai người họ đều chưa từng nghe qua những câu chuyện xưa về thành ngữ.

Dư Triều Gia diễn giải du dương trầm bổng, còn dùng tay chân phụ họa, thật sự rất sống động.

Lão Vương Bát từ trong căn phòng đá bò đến khe hở rồi nằm trên bậc thang, nó trừng đôi mắt hạt đậu bé tí nhìn về phía đám người này.

“Vực Ảnh chính là loại ma quỷ ném đá giấu tay, không giống với Vực, chúng nó không cần tránh ở dưới nước. Nhưng điểm giống với Vực là trong miệng chúng sẽ chứa cát, sau khi con người bị chúng bắn trúng thì cơ thể sẽ trở nên suy yếu, sau đó bắt đầu sinh bệnh, cuối cùng cảm thấy vô cùng khát nước mà đi tìm nguồn nước xung quanh, điểm đáng nói ở đây là…”

Dư Triều Gia giơ tay lên: “Lúc này con người đã tiến vào trạng thái mơ hồ, đầu óc không còn tỉnh táo, bọn họ giống như bị một loại ký sinh trùng khống chế, sẽ ra khỏi phạm vi của hơi thở tòa thành để tìm kiếm nguồn nước ở bên ngoài phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.”

Vân Sâm lập tức hỏi lại: “Con người ở trong hơi thở tòa thành cũng sẽ bị Vực Ảnh bắn trúng à?”

Dư Triều Gia trả lời: “Đúng vậy, cát của Vực Ảnh không có mùi của ma quỷ cho nên sẽ không bị hơi thở tòa thành ngăn lại. Mà tầm bắn cát của Vực Ảnh rất dài, trong khoảng bảy đến mười mét.”

Vân Sâm nhíu mày.

Chẳng khác nào khi đêm đến thì không thể giao tiếp với người ở rìa của hơi thở tòa thành được.

“Nghe thì phiền phức như vậy, nhưng thật ra Vực ảnh không phải là loại ma quỷ khó đối phó nhất, nó có nhược điểm rất rõ ràng.” Dư Triều Gia ngắm nhìn những mẩu xương gà trên bàn với ánh mắt đầy tha thiết, anh ta nói tiếp: “Vực Ảnh rất nhát gan, chỉ dám tấn công người chỉ có một mình, chỉ cần hai người đi ra ngoài cùng nhau thì sẽ không sợ bị Vực Ảnh tấn công.”

Hoa Đình chú ý tới ánh mắt của Dư Triều Gia.

Sau khi được sự đồng ý của Vân Sâm, dây leo đi vào trong căn phòng đá lấy ra một ít thịt khô rồi đặt trước mặt người thanh niên.

Dư Triều Gia thấy cảm động quá đi mất!

Hoa Đình tốt hơn nhiều so với cặp anh em ở Trà Phủ kia, vừa dịu dàng lại còn am hiểu lòng người!

Anh ta lập tức ngoạm một miếng to, lập tức che miệng nước mắt lưng tròng.

Dây leo đưa ly nước trên bàn tới, mặt nước sóng sánh.

Độ cong lắc lư giống như một khuôn mặt đang vui vẻ cười nhạo anh ta không bằng.

Dư Triều Gia dừng một hồi lâu rồi nói tiếp: “Vực Ảnh còn có một nhược điểm, chúng nó sợ những người ác có miệng lưỡi độc địa, chỉ cần là người như thế thì cho dù có đơn độc cũng chẳng sợ bị Vực Ảnh tấn công.”

Vân Sâm mở miệng hỏi như thế nào gọi là “Người ác có miệng lưỡi độc địa”.

Dư Triều Gia khó xử liếc nhìn cô, nói: “Thật sự thì “Người ác” kia gần như rất khó đạt tới. “Người ác” là loại người đã giết rất nhiều người, còn miệng lưỡi độc địa có thể hiểu là nói chuyện đặc biệt khó nghe, nói vài ba câu là chỉ toàn câu thô bạo với những từ ngữ không tốt.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát cùng nhau gật đầu, thì ra là thế.

Lại biết thêm một loại ma quỷ.

“Loại ma quỷ thứ ba có liên quan đến loài chó.” Dư Triều Gia quay qua nhìn Niệm An rồi “Gâu gâu” hai tiếng, con chó cũng chẳng thèm chú ý đến anh ta chút nào, anh ta nói: “Khuyển Gian, một loại ma quỷ có khứu giác vô cùng nhạy bén, là loại ma quỷ có thể so sánh với chó săn.”

Khuyển Gian, Vân Sâm vẫn nhớ rõ loại ma quỷ này, trong bản ghi chép về Pháp Lệnh có đề cập tới Khuyển Gian.

Ở gần Pháp Lệnh đều có Khuyển Gian, là loại cực kỳ khó đối phó, điểm khó đối phó chính là khứu giác của nó rất nhạy.

Chị Đỗ Quyên đã miêu tả rằng trên người có treo tỏi và quả quýt hành động rất khó coi, vậy nhược điểm của Khuyển Gian có phải là… Quả quýt?

Vân Sâm âm thầm suy nghĩ.

Tòa Thành Nát cũng nhớ về chuyện trên ghi chép giống cô, đối chiếu với những lời nói của Dư Triều Gia, anh cũng đang suy xét.

Hai người đều có trí nhớ rất tốt.

Dư Triều Gia nói: “Mặc dù tôi cũng không biết tại sao ma quỷ lại có khứu giác, nhưng chúng nó chính là một loại quái vật kỳ lạ, có những năng lực quái dị như vậy cũng là chuyện bình thường. Hành động đặc thù của Khuyển Gian rất khó để nhận biết, nếu muốn nói thì chắc phải kể đến tính tấn công mạnh mẽ của chúng. Nhưng ma quỷ có tính tấn công mạnh mẽ cũng không chỉ có bọn chúng, đây cũng không tính là đặc thù rõ ràng gì.”

Vân Sâm hỏi: “Vậy chúng có nhược điểm không?”

“Đương nhiên!” Dư Triều Gia lại kích động khua tay múa chân: “Tên này mà không có nhược điểm, vậy thì làm sao có thể đi…”

Anh ta dừng lại một lát, ngược lại nói: “Ưu thế của Khuyển Gian là ở chỗ khứu giác của nó, nhược điểm cũng là khứu giác của nó, nó cực kỳ chán ghét cam quýt và những loại hoa quả có mùi hương kích thích. Chỉ cần xuất hiện những mùi này, chúng nó sẽ không thể phân biệt được mùi nữa.”

“Với điều kiện tiền đề là: không bị thương, hôi nách, chân thối, đánh rắm, v.v… Mùi hương của cam quýt và hương liệu cũng không thể lấn át được những mùi đặc biệt này.”

Vân Sâm gật đầu: “Thì ra là thế.”

Chỉ cần là ma quỷ có nhược điểm có thể né tránh, cô sẽ không còn cảm thấy chúng đặc biệt đáng sợ nữa.

Dư Triều Gia lại chụp lấy xương gà trên mặt bàn: “Tiếp theo tôi sẽ kể cho cô nghe về một loại ma quỷ cực kỳ đáng sợ, loại ma quỷ này tôi chưa gặp qua bao giờ, cũng hoàn toàn không muốn đụng phải chúng nó.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát lập tức dựng thẳng lỗ tai lên.

Ma quỷ đáng sợ là gì đây, còn có thể đáng sợ hơn Vô Danh sao?

“Loại ma quỷ này được gọi là Vào Mộng. Vào Mộng là kẻ dệt nên giấc mộng đầy ác ý, mặc dù trong đám ma quỷ đây là một loại cực kỳ hiếm thấy. Nghe nói Vào Mộng rất coi thường hơi thở tòa thành, chúng có thể dệt cho con người một cảnh mộng đẹp từ rất xa, sau khi con người rơi vào giấc mộng đó chính là tự động đi vào chiếc bẫy do nó bố trí. Vào Mộng ở trong đêm tối lại càng mạnh hơn… Hoàn toàn tối đen mịt mù, chính là cảnh tượng giống như bây giờ đó!”

Dư Triều Gia bỗng nhiên nói to lên.

Hoa Đình sợ tối mức hét lên một tiếng “A!”, dây leo lập tức đứng thẳng người dậy.

“…” Vân Sâm ôm lấy dây leo, cô cạn lời nhìn về phía người thanh niên trẻ con kia: “Dọa anh ấy vui lắm hả?”

Dư Triều Gia: “…” 

Rõ ràng người anh ta muốn dọa là cô nhóc này, không phải ý thức tòa thành.

Không đúng, đường đường là một ý thức tòa thành, sao gan lại nhỏ như vậy?

Không phải Tòa Thành Nát nhát gan đâu nhé, là do anh bị Dư Triều Gia đột nhiên rống to làm cho ngạc nhiên hiểu không… Một ý thức tòa thành như anh đây thì sợ gì ma quỷ, chẳng lẽ ma quỷ có thể làm anh bị thương hay sao!

… Có thể Q△Q.

Dây leo lại lần nữa nằm lên vai cô, tựa như một tòa thành mất hết hy vọng sống.

Vân Sâm giơ tay đỡ lấy anh rồi hỏi: “Nhược điểm của Vào Mộng là gì?”

Giọng điệu mang theo chút không kiên nhẫn mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra, nhằm vào người thanh niên kia.

Dư Triều Gia lại sờ chóp mũi, hễ cứ chột dạ là anh ta lại làm ra động tác này.

Anh ta ngồi ngay ngắn lại trên ghế: “Nhược điểm của nó chính là ánh sáng, không phải là ánh lửa, đèn pin, hay là đèn sợi đốt, mà phải là loại đèn điện có nhiều bóng chiếu cực sáng mới được!” 

Vân Sâm gật nhẹ đầu: “Đây là loại ma quỷ thứ tư rồi, vậy còn loại thứ năm mà anh biết là gì?”

Dư Triều Gia nói: “Chúng nó tên là Ủy Xà, ủy trong ủy khuất, “Xà” chính là con rắn, đọc là “Yí”*. Ủy Xà là một loại sinh vật trong truyền thuyết thần thoại của Cửu Châu.”

(*蛇 [Xà] có hai cách đọc là [shé] và [yí], ở đây đang nói cách đọc thứ hai.)

“Có một loại rắn lớn sống trong đầm lầy, thân màu tím, đầu người thân rắn, có hai cái đầu, đầu màu đỏ, chiều cao tương đương với một chiếc xe hơi. Chúng sợ tiếng sấm, nghe thấy tiếng sấm thì dừng lại bất động.”

Nghe đến đây, Vân Sâm đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Dư Triền Gia tiếp tục xác nhận suy nghĩ của cô: “Ủy Xà là loại ma quỷ duy nhất có vẻ ngoài chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được, nó có tới hai cái đầu người màu đỏ.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát đã từng gặp qua loại ma quỷ này.

Loại ma quỷ hai đầu màu đỏ đã đuổi theo chị Đỗ Quyên lúc đó… chính là Ủy Xà.